"Vậy thì lấy thân báo đáp đi!"
Hình như tai ta có chút bị ù thì phải?
Ta nhìn tiểu thụ cũng đang ngẩn ra trước mặt, nghi hoặc hỏi lại:
"Chàng vừa nói cái gì đấy?"
Mặc Triêu Ngân đang ngẩn ngơ bỗng như bị ai dọa sợ, vội vã lùi về sau vài bước, một số món đồ trên tay cũng theo đó rơi xuống đất, vẻ mặt tên thụ đỏ bừng như lửa, xen lẫn tận cùng hoang mang.
Hắn đang sợ hãi sao?
"Ta...chỉ đùa chút thôi!" Mãi một lúc sau, tiểu thụ mới hấp tấp nói, giọng điệu vô cùng vội vàng.
Sau đó, hắn đứng thẳng người, nhanh chóng trở lại dáng vẻ bình thường, nhếch mép điềm nhiên cười:
"Ta nói đùa chút thôi, nàng đang nghĩ cái gì vậy hả?"
"Ta đang nghĩ cái gì? Chàng biết sao?" Ta đem câu hỏi ném trả ngược lại tiểu thụ, trong lòng từng đợt sóng lớn bất an không ngừng dâng cao.
Hắn đây là đang bị giật mình sao?
Này...hình như ta có chút ảo tưởng rằng tiểu thụ đã bị chính tay mình bẻ thẳng.
Ha ha, không thể nào đâu!
Mặc Triêu Ngân nghe ta hỏi vậy, cơ thể hắn run lên, bộ dạng của hắn lúc này giống như muốn nổi nóng tới nơi.
"Nàng nghĩ gì đều viết trên mặt cả rồi, làm sao mà ta không đoán ra được? Nàng đừng nói rằng nàng đang nghĩ ta thích nàng đấy? Không hề! Không thể nào! Giữa chúng ta chỉ là quan hệ bằng hữu tri kỷ!"
"Ừ ừ, như vậy là tốt rồi!" Ta vui vẻ vỗ vai Mặc Triêu Ngân.
Nhìn phản ứng này của hắn thì đúng thật là ta đã hiểu nhầm, làm ta nãy giờ sợ bóng sợ gió.
Mặc Triêu Ngân nói xong, bỗng chốc cúi đầu làm ta không thấy được vẻ mặt.
Nhưng ngay sau đó, như nghĩ đến cái gì, hắn giống như tức giận ngẩng đầu lên, nhếch mép:
"Ta làm sao có thể thích một nữ nhân được chứ? Hơn nữa còn là một nữ nhân ngực còn bé hơn cả mình nữa, ha ha!"
"..."
Hờ hờ!
Con mẹ nó ngực nhỏ thì sao? Ngực nhỏ ăn hết bát cơm nhà hắn sao? Có sao?!
Lúc đó, ta đã không nhận ra, Mặc Triêu Ngân đang nở nụ cười bên cạnh ấy, ý cười không chạm đến đáy mắt, mà chỉ có ảm đạm cùng tổn thương xen kẽ lẫn nhau, cảm xúc trong đó cũng tầng tầng vỡ vụn.
Trên đường trở về, Mặc Triêu Ngân không nói lời thừa thãi.
Chỉ khi đến gần cửa tiệm may y phục để tụ họp với đám người hộ tống chúng ta về vương phủ, Mặc Triêu Ngân mới kéo tay ta lại.
Ta khó hiểu quay đầu nhìn hắn thì thấy tiểu thụ hơi cau mày.
Bàn tay hắn chuyển qua níu lấy ống tay áo ta, mí mắt có điểm rũ xuống.
Cuối cùng, hắn đột nhiên bĩu môi nói:
"Nàng sẽ rời đi sao?"
Ta hơi ngẩn ra, hắn tại sao lại nói những lời này?
Mặc Triêu Ngân cũng nhìn thấy vẻ mặt này của ta, con ngươi trong suốt của hắn có chút co lại.
Một lúc lâu sau, hắn chợt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào ta, mày kiếm nhíu lại một đường thật sâu:
"Nàng...nếu nàng luôn xem ta là bằng hữu...không, làm gì có nữ nhân nào chịu sống như vậy cả đời? Nàng sẽ rời đi phải không?"
Ta không hiểu tại sao tiểu thụ lại trông có vẻ bất an khổ sở như thế.
Ta sống cùng hắn cả đời thì thế nào, cả đời làm bia đỡ đạn chống đỡ cho hắn trước dư luận xã hội sao? Vì vậy nên hắn mới lo sợ ta rời đi?
Hẳn là vậy rồi, ta nghĩ xong, vỗ vai hắn nói: "Giữa chúng ta nói sao cũng đã từng có một hôn lễ cưới gả đường hoàng, cho dù ta không có tình yêu nam nữ thì mãi mãi cũng sẽ không bao giờ phản bội chàng, trừ khi ta chết, hoặc là chàng hưu ta."
Mặc Triêu Ngân không biết có nghe được không, chỉ thấy hắn cúi đầu trầm mặc.
Sau cùng, hắn ậm ừ một tiếng rất nhỏ, rồi lại đứng im như một bức tượng.
Ta cũng hết cách, bỗng nhiên tay áo lại bị người giật lại, theo đó là giọng nói ẩm ương của Mặc Triêu Ngân truyền tới:
"Ta sẽ không bao giờ hưu nàng! Nàng mà rời bỏ ta, hồng hạnh xuất tường, ta nhất định sẽ gϊếŧ người."
"..."
Ta chợt thấy da đầu run lên.
Gϊếŧ người? Gϊếŧ ai? Gϊếŧ ta sao?
Này tiểu thụ, ngươi mới là hồng hạnh xuất tường có được không?
"Câu hồng hạnh xuất tường chàng nên tự nói với bản thân mình ấy." Ta quay lại nhìn tiểu thụ, đùa cợt lên tiếng.
Ai ngờ, vẻ mặt tiểu thụ sau đó lại càng lúc càng nghiêm trọng hơn, nhìn kỹ thì thật giống như sắp khóc.
Ta 囧 Đùa thôi! Làm gì căng?!
Vạt áo lại bị giật lại một lần nữa, Mặc Triêu Ngân phía sau càng lúc càng ủ dột.
"Xin lỗi." Tiểu thụ nhỏ giọng.
"Xin lỗi cái gì?" Ta hơi hoang mang, tên này dọa gϊếŧ xong rồi đi xin lỗi ấy hả?
"Xin lỗi." Mặc Triêu Ngân tiếp tục lặp lại.
"Được rồi." Bất đắc dĩ gật đầu, ta dù không hiểu gì nhưng vẫn thuận theo hắn như thường ngày, hai chân lại chuẩn bị bước đi.
Không ngờ vạt áo bất chợt bị kéo lại lần nữa, Mặc Ngân vẫn cố chấp lặp lại:
"Xin lỗi."
"Ừ, được rồi."
"Xin lỗi."
"Ta nói là không có gì."
"Xin lỗi."
"..."
"Xin lỗi."
"..."
"Xin lỗi."
"..." Tên này bị điên rồi sao?
Sau đó, hai người chúng ta, một trước một sau trở về trong tình trạng như vậy: ta đi phía trước, đằng sau đang níu lấy vạt áo ta luôn miệng nói lời xin lỗi là tên thụ thần kinh Mặc Triêu Ngân, thu hút vô số ánh mắt của người đi đường.
Mặc Triêu Ngân này, ngươi đừng ở giữa đường phát bệnh chứ, ta đỡ không nổi đâu!
Đi qua một cửa hàng bánh bao, ông chủ tiệm có khuôn mặt phúc hậu bỗng hướng chúng ta thở dài nói: "Phu nhân, tướng công của ngươi đã biết lỗi rồi, ngươi không nên quá gay gắt mới phải.
Ai ôi, tuổi trẻ thật tốt!"
"..." Ông chủ, ta đâu có gay gắt, ta là đang bất lực đây!
Đáng chết chính là, người đi đường cũng nhìn chúng ta, không, chính xác là đang nhìn Mặc Triêu Ngân, vẻ mặt ai nấy đều tỏ rõ vẻ đồng tình sâu đậm.
Ta không thể làm gì hơn ngoài kéo tay Mặc Triêu Ngân chưa dứt bệnh đi nhanh qua đám người, mau chóng trở về điểm xuất phát.
Xe ngựa cùng người hầu đã chờ sẵn trước tiệm y phục, xem ra là đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn chờ hai chúng ta trở về nữa là lên đường.
Ta tiến vào bên trong xe ngựa, chưa kịp ngồi xuống đã thấy Mặc Triêu Ngân biểu cảm như cô hồn tháng bảy cũng theo đó đi vào, thật quá dọa người rồi!
Xe ngựa lăn bánh, ta và tiểu thụ một mặt ngồi an tĩnh trong này.
Hôm nay Mặc Triêu Ngân làm sao vậy?
Ta hơi nghi hoặc nhìn Mặc Triêu Ngân.
Tên kia đang an tĩnh ngồi tại một bên, ở trong xe ngựa kín đáo mà ta giống như có thể thấy được tầng tầng mây đen bủa vây lấy cả người hắn vậy.
Hình như, chắc ta đang gặp ảo giác, Mặc Triêu Ngân có chút bị bay màu.
"Triêu Ngân?" Ta giật giật khóe miệng, lên tiếng.
Bản thân lại cảm thấy để hắn như vậy có chút không ổn.
Mặc Triêu Ngân lờ đờ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào ta như muốn xuyên thấu tất cả.
Sau một lúc lâu, hắn đột ngột giãy nảy lên:
"Nàng thấy hối hận rồi sao? Nàng không thích ta, quyết định đối tốt với ta để làm ta lơ là, sau đó lên kế hoạch rời đi phải không?"
"..."
Tên này sao cố chấp với chuyện bia đỡ đạn vậy chứ?
"Chàng hiểu nhầm rồi.
Thứ nhất, ta không hối hận, sau đó lập kế hoạch rời đi.
Thứ hai, ta mới đây là muốn hỏi chàng có làm sao không, vậy thôi." Ta nhân nhượng, cố sức giảm thiểu lửa giận của vị gia hỏa trước mặt lại.
Mặc Triêu Ngân nghe xong, vẻ mặt bất an thoáng hòa hoãn hơn một chút.
Nhưng không ngờ sau đó, hắn đột ngột dịch dịch cái mông, ngồi xích lại gần ta, nắm lấy vạt áo của ta, lặp lại điệp khúc xin lỗi trên phố.
"Xin lỗi!"
"Xin lỗi, nàng quên hết quá khứ đi."
"Quên hết chuyện quá khứ, đừng nhớ lại nữa!"
Ta bị những lời xin lỗi này làm cho đờ ra, lời nói đến đầu môi bị nghẹn nuốt trở lại.
Hừm, quá khứ nào? Tuổi thơ bất hạnh? Huynh đệ tương tàn hãm hại? Phụ hoàng thờ ơ? Hôn hít theo đuổi nam nhân cặn bã? Cuộc sống phu thê trên danh nghĩa nhạt nhẽo? Chà, quá khứ huy hoàng như vậy, lúc nào cũng suýt bị ngược đến lên bờ xuống ruộng, trách gì hắn không muốn ta rời đi, là vì ta hiện giờ đối tốt với hắn, nên sinh ra chút ỷ lại đây mà.
Ta bất chợt nổi lên chút đồng cảm ít ỏi với tiểu thụ.
Ta tự nhận ta là một người ích kỷ, nhưng lại luôn nảy sinh đồng cảm với tiểu thụ thế này, thật sự là một ngoại lệ hiếm có.
Ta thích tiểu thụ, ta không phủ nhận, nhưng đó không phải là kiểu thích kia.
Đó chỉ là thương tiếc, đồng cảm và nương tựa, phụ thuộc.
Vì vậy, ta lúc đầu cố gắng đối tốt với hắn, mục đích mưu cầu cuộc sống tốt đẹp hơn cho bản thân, xen lẫn gian dối và lợi dụng.
Về sau, vì một vài nguyên nhân cùng sự thần kinh không giới hạn của tiểu thụ, ta đã dần dần tháo bỏ lớp mặt nạ, quyết định đối xử với hắn thật lòng hơn, tốt hơn một chút, không phải vì ta thích hắn như thích một nam nhân.
Ta không thích tiểu thụ, cũng không có khả năng thích hắn.
Giữa chúng ta, không chỉ có cách biệt về tuổi tác, mà còn là cách biệt về không gian và thời gian vô cùng xa vời.
"Ta không để ý chuyện quá khứ gì đó, đừng bận tâm người khác xa lánh chàng vì chuyện này." Lên tiếng cắt ngang những câu xin lỗi đầy cố chấp của Mặc Triêu Ngân, ta chuyển sang chế độ nghiêm túc ngồi thẳng người lại.
Mặc Triêu Ngân nghe xong, dẩu môi lẩm bẩm: "Ta mới không bận tâm người khác nghĩ thế nào." Sau đó, hắn ngang như cua ngồi quay lưng về phía ta.
Ta thở dài trong lòng, lại phát bệnh đa nhân cách rồi! Lật mặt nhanh hơn tốc độ lật tài liệu của thí sinh trong phòng thi vậy.
Chờ một lúc sau, ta quyết định im lặng mặc kệ hắn, thì tên thụ kia bỗng đột ngột quay lại nhìn chằm chằm vào ta, phồng mang trợn mắt nói lớn:
"Hừ, ta chỉ xin lỗi vì nàng đã nói giữa chúng ta dẫu sao cũng có một hôn lễ cưới gả đường hoàng, nàng không làm chuyện có lỗi với ta, nhưng ta trong quá khứ đã từng ở bên ngoài...gây tổn thương cho nàng một lần, vì vậy ta mới xin lỗi, chúng ta sòng phẳng! Nàng đừng quá nghĩ nhiều, ta không bao giờ thích nàng đâu! Không bao giờ! Nếu thích nàng ta sẽ là con chó sủa gâu gâu!"
"..." Thực ra, ta không có tổn thương gì cả, nếu có thì cũng là Vệ Cơ Anh nguyên tác, nhưng mà hình như lời này không nên nói ra thì hơn.
Vì vậy, suốt chặng đường đi trong khoang xe vô cùng yên tĩnh, ta không nói, tên thụ ngạo kiều kia lại càng không hé răng nửa lời.
Tới buổi chiều tà, đoàn nhân mã mới dừng lại trước đại môn Đoan Vương phủ.
Từ trên xe ngựa bước xuống, sau đó đi qua cổng lớn, ta thực sự bị choáng ngợp trước một Đoan Vương phủ hoa lệ chói mắt, thầm cảm khái sự tài hoa vô hạn của cổ nhân.
Đoan Vương phủ rộng lớn được chia làm ba phủ viện, chính là Ngọc Tĩnh điện ở phía đông, Tiêu Dao các ở phía tây và Mạc Tâm viện ở phía bắc.
Ngọc Tĩnh điện là tẩm điện của Vương gia cùng Vương phi, Tiêu Dao các là nơi ở của trắc phi và tiểu thiếp, Mạc Tâm viện là nơi dành cho các hạ nhân, hầu cận làm việc trong phủ.
Nhìn khắp các đình đài lầu các, nơi nơi đều là mái ngói lưu ly tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, trong không khí thoang thoảng mùi gỗ trầm hương xa hoa, thềm đá lát hoa, đèn lồng đỏ rực, đình viên thủy tạ, tầng tầng lớp lớp hành lang khúc khuỷu quanh co, từng chi tiết đều được điêu khắc tỉ mỉ công phu, hoa lệ xinh đẹp.
Đứng giữa sân lớn đón tiếp chúng ta là một hàng các cung nhân được Hoàng đế ban tặng hầu hạ trong phủ, dẫn đầu là một vị ma ma có dáng vẻ nghiêm túc kính cẩn.
Ta nhìn vị ma ma trông có vẻ già dặn lão luyện này, chợt nhận ra đây chính là người mà Vân Thái sư đã tiến cử với Hoàng đế sẽ hầu hạ Mặc Triêu Ngân khi hắn chuyển tới vương phủ.
"Nô tì tham kiến Vương gia, Vương phi." Ma ma thấy chúng ta tiến vào, cung kính hành lễ, từng cử chỉ đều như mây trôi nước chảy, lại không tìm ra một chút sơ suất dù là nhỏ nhặt.
Những hạ nhân đằng sau bà cũng nhất loạt hành lễ.
Mặc Triêu Ngân từ lúc xuống xe đều phụng phịu không vui, nhưng lúc này vẫn nở một nụ cười ôn hòa nói:
"Lam ma ma hữu lễ."
Ta cũng theo hắn nói lời tương tự.
Lam ma ma lúc này mới đứng thẳng người, bà nhìn Mặc Triêu Ngân, ánh mắt dịu dàng hẳn đi, sau đó mới nhìn qua ta, hơi gật đầu một cái.
"Ma ma." Thanh Ninh ngày thường lãnh đạm nhưng lúc này lại ôn nhu gọi một tiếng, đầu mày cuối mắt đều tràn ngập ý cười.
Lam ma ma cũng nghe thấy tiếng nàng, bà nhìn về hướng kia, trong con ngươi đều là vui mừng, nhưng rồi bà chỉ gật nhẹ, giọng điệu nhàn nhạt đúng mực: "Đã lâu không gặp, Thanh Ninh."
Thanh Ninh nghe vậy, vẻ hạnh phúc lan tràn trên khuôn mặt thanh tú, ánh mắt của Mặc Triêu Ngân cũng ngậm ý cười.
Ta nhìn ba người họ như vậy, trong lòng chợt dâng lên cảm giác nhớ nhà, mẹ của ta nhìn ta cũng giống như Lam ma ma nhìn hai người tiểu thụ và Thanh Ninh vậy.
Mặc Triêu Ngân trong lúc nói chuyện còn thỉnh thoảng nhìn về phía ta, khi ta khó hiểu nhìn lại hắn thì tên kia lại nhanh chóng ngoảnh đi chỗ khác, nhưng rồi sau cùng vẫn đi đến bên cạnh ta, sóng vai nhau bước vào đại sảnh.
Được rồi, đại sảnh cũng rất xa hoa, xa hoa đến nỗi ta không muốn miêu tả nữa, nếu muốn miêu tả thì chắc phải cần đến ba trang giấy mất.
Đến buổi tối, ta và tiểu thụ dùng cơm với nhau ở Ngọc Tĩnh điện, bên cạnh là Lam ma ma, Thanh Ninh, Diệp Trúc và ba nha hoàn tam đẳng hầu hạ.
Trong bữa ăn không một ai nói nửa lời, không khí trầm mặc an tĩnh, thoắt cái đã đến buổi tối.
Ta cùng Mặc Triêu Ngân cùng ở trong Ngọc Tĩnh điện.
Điện này chia làm ba phòng riêng biệt, ta tự mình dọn đến căn phòng nằm ở sườn phía bắc chính điện, chính điện chính là nơi dành cho chủ nhân thực sự của vương phủ - Đoan Vương Mặc Triêu Ngân.
Chuyện lúc trước Mặc Triêu Ngân mộng du, lại ở trong hoàng cung lễ nghi trùng trùng, cùng với lúc ở Tây Khương bất đắc dĩ phải đồng giường cộng chẩm, nhưng bây giờ chúng ta đã có tự do cùng riêng tư cho riêng mình, chuyện phòng riêng là lẽ dĩ nhiên.
Mặc Triêu Ngân khỏi bệnh mộng du làm ta an tâm hẳn ra, lại thêm có vẻ như hắn đang không vui vẻ gì với ta, ta cực kỳ chắc chắn tên thụ kia sẽ không nửa đêm chạy đến làm phiền nữa.
Nhìn sương phòng bày biện đơn giản mà đẹp mắt trước mặt này, bao nhiêu phiền muộn trước giờ đều tan biến hết cả.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, ta cho hạ nhân lui hết ra bên ngoài, bản thân quăng mình xuống giường, thỏa mãn hít hà hương vị chăn mền mới tinh mềm mại, một trăm điếu cần cũng không làm con người ta bay bổng như lúc này.
Nhưng, ta dường như đã coi thường độ ỷ lại cùng mặt dày của kẻ nào đó.
Mặc Triêu Ngân như thuốc cai nghiện đầy đau khổ của ta đối với thiên đường chăn mền trước mặt, sau vài tiếng gõ cửa đã xuất hiện trước phòng ta, căm tức hếch mũi:
"Từ hôm nay ta sẽ ở cùng phòng với nàng.
Bây giờ đã xuất cung, ta không thể lơ là cảnh giác, để nàng lập kế hoạch chạy trốn khỏi vương phủ, dẫn đến thị phi điều tiếng cho bổn vương!"
"Mẹ!"
Ta không nhịn được mắng thành tiếng.
"..."