Nữ Phụ Đam Mỹ Xoay Người Ký


Không phải đăng nhầm đâu nhé! Mình đăng lại chương để thông báo mấy ngày vừa rồi truyenwiki1.com của mình bị lỗi, bản thảo viết đến chương 59 bị xóa sạch rồi (T-T) Tui muốn drop lắm nhưng mà lỡ hứa với các bạn đọc sẽ hoàn bộ này nên cặm cụi viết lại huhu.

Hi vọng các bạn chờ tui vài ngày, lần này rút kinh nghiệm viết chương nào đăng chương đó chứ không giữ đến bốc hơi nữa (T^T) truyenwiki1.com khiến chúng ta mất niềm tin quá
________________________________
Sứ thần Lập Đan, à không, bây giờ phải gọi là Sứ thần giả mạo từ trong ống tay rút ra một thanh chủy thủ, nhằm thẳng Hoàng đế đâm tới.

Lúc này, một bóng dáng yểu điểu đột nhiên lao đến, che chắn trước mặt Hoàng đế, chỉ nghe thấy một tiếng vũ khí sắc nhọn đâm xuyên qua y phục cùng da thịt, khiến cho Sứ thần giả mạo khẽ ngây ngẩn.

Lan Quý phi sắc mặt trắng bệch đến trong suốt, bàn tay đặt tại một bên ngực bị lưỡi dao đâm xuyên, máu tươi không ngừng chảy ra.

"Muội muội!" Lan Thừa tướng thét lên thật lớn.

"Mẫu phi!" Mặc Quân Liên gọi một tiếng đầy đau đớn kinh hãi.

Hoàng đế lúc này vô cùng sửng sốt, ông ta đẩy Trân Quý tần đã sợ đến run rẩy tới tay các thái giám, cung nữ phía sau bảo hộ, sau đó tiến lên đá một cước vào tên giả mạo kia, đỡ lấy Lan Quý phi đang dần ngã xuống.

Hoàng đế dù sao cũng từng thân chinh bách chiến, gây dựng thiên hạ từ trên yên ngựa, võ công thân thủ đều hơn người, một cước này khiến cho Sứ thần đang mất cảnh giác kia bay từ trên đài xuống dưới đất, tạo thành một hình vòng cung tỷ lệ chuẩn.

Phía dưới này, tình cảnh cũng vô cùng hung hiểm, loạn thất bát tao.

Đám thích khách từ tùy tùng giả mạo đến mấy kẻ cạy nắp hòm nhảy ra tính tổng cộng cũng khoảng hơn ba mươi người, hiện tại ai nấy đều lăm lăm lưỡi gươm sáng bóng, đằng đằng sát khí đổ xô vào đám quan khách, tàn nhẫn gϊếŧ chóc.

Đây là tình hình vô cùng bất lợi, bởi vì nhập cung dự yến nên không một ai được mang theo binh khí bên mình, toàn thể khách nhân, bao gồm quan lại và hoàng thân quốc thích đều chạy tứ tán.

Bên kia, Vân Thái sư vẫn ung dung điềm tĩnh bảo hộ Thái sư phu nhân.

Khi thích khách vung kiếm chém về phía phu thê hai người, ông nhanh như chớp bắt lấy cổ tay kẻ kia bẻ quặt ra sau, kiếm liền rơi xuống.

Nhân lúc này, tay kia của Vân Thái sư cũng bắt được chuôi kiếm, trong nháy mắt đâm xuyên qua ngực hắc y nhân, một đao đoạt mạng.

Binh bộ Thượng thư cũng làm cách tương tự, cướp lấy vũ khí rồi bắt đầu chém gϊếŧ, mẫu thân vì sợ hãi quá độ nên đã ngất đi, được nha hoàn tâm phúc che chở tại chỗ.

Phải rồi, rất nhiều người ở đây đều có võ công, bao gồm cả Túc Vương đang dốc sức bảo vệ Tuyết Thanh Ly và Mặc Linh Hoa đằng kia.

Không biết hắn đã chạy tới bên đó từ lúc nào, trong khi phụ hoàng của hắn thì suýt bị gϊếŧ.

Cái này...có lẽ lúc đầu ta đã đánh giá sai về hắn một chút.

Hắn đối với Tuyết Thanh Ly chính là một viên kim cương, nhưng hắn cũng có thể vì nàng mà trở thành một viên kim cương chọi bể đầu người khác.

Người khác này, dĩ nhiên bao gồm cả đệ đệ tiểu thụ của hắn.


Nếu như không thể thay đổi được Tuyết Thanh Ly, Túc Vương yêu nàng như vậy, tra công lại mượn tay nàng lợi dụng hắn, vậy thì đối với tiểu thụ và ta sẽ thật nguy hiểm.

Nếu Túc Vương có tình có nghĩa thì không sao, bằng không hắn vì sắc quên nghĩa, ta nhất định sẽ nhẫn tâm tiễn cả hắn và nữ phụ hắn yêu kia xuống Âm phủ, cho dù phải trả giá thế nào.

Tiểu thụ Mặc Triêu Ngân lúc này đang một tay ôm lấy ta, tay kia cầm thanh kiếm đã nhuốm máu.

Vừa rồi có tên hầu cận giả mạo xông đến, tiểu thụ hai ba chiêu là đã có thể đem kẻ kia đánh bay, đồng thời đoạt lấy vũ khí.

Lúc này, hắn không còn là một con thỏ trắng hay làm nũng như thường ngày nữa, mày kiếm chau lại, nhưng khí chất vẫn vững vàng an nhiên, tựa như một cường giả chân chính, xem máu tanh trước mặt chỉ là màn bụi thoáng qua.

Động tác vung kiếm của Mặc Triêu Ngân ưu nhã xuất trần, máu tươi bắn lên mặt hắn, tầng tầng nhiễm đỏ y phục, trông vô cùng yêu dị bức người.

Tác phong của hắn linh động dứt khoát, sát phạt quyết đoán, hệt như chim ưng giương cánh nơi trời cao.

Ta ở bên cạnh hắn, được hắn che chở, cảm giác đã về đến nơi an toàn nhất, tất cả cảm xúc lo âu sợ hãi đều vì vậy mà lắng xuống.

Thiếu niên cao hơn ta một cái đầu, thay ta trở thành chiếc khiên vững vàng, chắn hết tất cả gió tanh mưa máu, dần dần hiện rõ trong lòng ta.

"Đừng sợ, ta ở đây." Mặc Triêu Ngân cúi xuống, kiên định thì thầm bên tai ta.

Có thể ta thực sự là một kẻ biếи ŧɦái, trong tình cảnh này mà còn có thể cho rằng tên nhóc máu me đầy người trước mặt thật đẹp trai.

Thích khách đã bị gϊếŧ gần một nửa, nhưng lúc này, xung quanh vang lên vài tiếng động, tất cả khách nhân đều khuỵu xuống.

Ta cũng đột nhiên thấy đầu óc choáng váng.

Tiểu thụ bên cạnh bước chân lảo đảo, sắc mặt trắng bệch ẩn hiện tức giận.

Không ổn, bị hạ thuốc!
"Triêu Ngân...sao rồi?" Ta lảo đảo đỡ lấy Mặc Triêu Ngân đang mất thăng bằng.

Hắn chống mũi kiếm lên nền đất, bàn tay ôm chặt ta hơn, nhìn ta trấn an:
"Đừng lo lắng, Lam ma ma...đang chờ...ở phủ, còn có...Thanh Ninh."
Tên ngốc này, nói linh tinh gì vậy? Sao nghe như là sắp chết tới nơi rồi vậy? Ta càng lo hơn ấy!
Nếu như thật sự phải chết ngay hôm nay, ta...có lẽ nên làm biếи ŧɦái nhỉ?
Ngay lúc này, tên Sứ thần giả mạo từ phía dưới đài bỗng chống người đứng dậy, thích khách theo đó dừng tay, xếp thành hàng đứng phía sau y.

"Ha ha ha! Không ngờ phải không? Tuyết linh chi này vốn chỉ là một cây linh chi bình thường được cho thêm vài dược thảo kì lạ, gặp phải ánh sáng liền tan biến, mê dược bốc hơi rồi hòa lẫn vào không khí, khiến cho tất cả mọi người ở đây trong một khoảng thời gian ngắn hít phải đều tứ chi tê liệt, nội công phong bế.

Có điều, bổn sứ cùng các thuộc hạ đã dùng trước thuốc giải.


Thế nào? Thiên Lăng đế có thích lễ vật này không?" Sứ thần giả mạo ngang nhiên đứng thẳng, kiêu ngạo nói lớn.

Sao kẻ nào sắp đạt thành mục đích đều dài dòng như vậy? Yên lặng mà làm cho xong luôn không tốt à?
Hoàng đế ôm Lan Quý phi đã ngất đi vào trong ngực, ho khan hai tiếng: "Ngươi...là ai? Mục đích...của ngươi...là gì?"
Sứ thần giả mạo nghe vậy, cười trào phúng: "Thiên Lăng đế muốn biết nhiều như vậy làm gì? Hoàng Thượng, điều ngài cần biết bây giờ chính là - ngài sắp băng hà rồi!"
"Hỗn xược! Cấm Vệ quân ở đâu! Cấm Vệ quân đâu rồi!" Thái tử gần đó tức giận đến ho khan, liên tục gào thét.

Hoàng đế vẫn một mực trầm mặc không nói.

"Cấm Vệ quân? Những kẻ đó đều bị người của ta hạ sát ngoài kia, đâu thể kịp thời tới đây cứu giá?" Sứ thần giả mạo càng thêm kiêu ngạo đắc ý.

Cấm Vệ quân bị đẩy lui? Bọn chúng rốt cuộc đến bao nhiêu người? Là đã ra tay từ sớm sao? Một cây tuyết linh chi đã đủ hạ gục gần tám mươi quan khách, lại không gây ra mùi hương đặc biệt.

Yến tiệc này đúng là một cơ hội tốt, Đại Tướng quân vẫn còn đang dẹp loạn biên cương chưa thể trở về, quan khách đều không có vũ khí.

Nói xong những lời này, ánh mắt Sứ thần giả mạo lóe lên sát khí, chủy thủ trong tay bây giờ thay bằng một thanh đao lớn, y một lần nữa hướng về phía Hoàng đế, cao giọng: "Thiên Lăng đế, ngoan ngoãn chịu chết đi!"
Y cắn răng, giống như con báo đang trong lúc vồ lấy con mồi mà tung người lên cao, nhoáng một cái đã đứng ở trên đài.

Y đứng trước mặt Hoàng đế, đao trong tay hạ xuống.

"Hoàng Thượng!"
"Phụ Hoàng!"
Phía dưới nổi lên những tiếng kinh hô thất thanh, kể cả Mặc Triêu Ngân bên cạnh ta cũng co rút con ngươi, bàn tay đặt trên ngực khẽ bấu chặt.

Chính ngay lúc này, một mũi tên xé gió lao đến, "phập" một tiếng xuyên qua ngực trái của Sứ thần giả mạo, khi đao của y chỉ còn một tấc nữa là chém trúng Hoàng đế.

Sứ thần giả mạo khẽ khựng lại, y trợn trừng mắt, như không thể tin được nhìn xuống mũi tên xuyên qua thân thể của mình, thấy được đầu mũi tên còn đang nhỏ máu, trước ngực y là một mảnh loang lổ.

Cuối cùng, y giống như một cây gỗ cao lớn bị người đốn hạ, "ầm" một tiếng ngã xuống, khóe miệng phun trào máu tươi, chết không nhắm mắt.

Bên kia, vô số mũi tên nhằm chính giữa phía dưới đài bắn đến, tùy tùng giả mạo và hắc y nhân lần lượt trúng tên ngã xuống, một mảnh tinh phong huyết vũ cứ vậy nhuộm đỏ cả một vùng trời.

Vậy mới nói, làm chuyện xấu thì đừng dài dòng.

Từ cửa lớn Tề Vân các, Bách Lí Dật một thân quan phục màu đen, dẫn theo rất nhiều Cẩm Y Vệ vững vàng bước vào.

Bóng dáng hắn cao lớn, hắc y thêu một con báo gấm trước ngực, mạnh mẽ chỉ huy thuộc hạ bao vây tiêu diệt thích khách.

Trong lòng ta nổi lên dự cảm rất xấu.


Cẩm Y Vệ đến như sóng gầm gió cuốn, ánh gươm bóng kiếm giao tranh kịch liệt.

Cuối cùng, thích khách đều bị tiêu diệt sạch sẽ, dưới đài bây giờ chỉ còn lại một mảnh máu tươi loang lổ, khách nhân, cung nữ, thái giám, ai nấy đều sợ hãi đến sắc mặt tái xám.

Bách Lí Dật lúc này mới tiến lên chính giữa, phủ phục trên đất, giọng nói nghiêm nghị mà trầm thấp vang vọng:
"Vi thần cứu giá chậm trễ! Xin Hoàng Thượng giáng tội!"
Quả nhiên là anh khí bức người! Ta nhìn về phía Tuyết Thanh Ly, muốn xem biểu hiện của nàng.

Thật may, trời còn giúp ta, vị cô nương kia đã ngất đi vì sợ hãi, không chứng kiến được cảnh tra công uy vũ mới vừa rồi.

Hoàng đế ở trên đài cao, dù cận kề giữa lằn ranh sinh tử vẫn không hề suy chuyển, khí chất vương giả cũng không bị ảnh hưởng, uy nghiêm nhìn xuống:
"Bách Lí Đô đốc bình thân! Ngươi kịp thời cứu giá, tiêu diệt thích khách, trẫm nhất định sẽ ban thưởng!"
Bách Lí Dật chắp tay, vẻ mặt không vì được khen thưởng mà trở nên đắc ý kiêu ngạo:
"Tạ Hoàng Thượng!"
Đúng lúc này, Trân Quý tần đột nhiên thét lớn một tiếng, kéo ánh nhìn của mọi người về phía đài cao.

Chỉ thấy nàng vẻ mặt đau đớn, ngã xuống trong vòng tay hạ nhân, bàn tay ôm chặt lấy bụng, sắc mặt dần trở nên trắng bệch, đôi môi đỏ mọng cũng bị nàng cắn đến rướm máu.

Nhìn kỹ hơn, phía dưới vạt váy của nàng còn bị thấm ướt, trong ánh đuốc sáng rực còn hiển hiện màu đỏ tươi, nổi bật hẳn trên y phục sáng màu.

"Hoàng Thượng...cứu...nhi tử!" Trân Quý tần nỉ non gọi một tiếng, sau đó ngất đi.

Hoàng đế lúc này còn đang ôm Lan Quý phi, khẽ cứng người lại một chút, sau đó quát lớn: "Người đâu! Mau truyền Thái y!"
Sau đó, ông ta không để ý đến đại cục lúc này nữa, vội vàng sai người đưa Lan Quý phi về tẩm cung chữa thương, bản thân ôm Trân Quý tần về Vĩnh Lưu cung, gấp gáp rời đi trước mặt quần thần.

Trân Quý tần vỡ ối, có lẽ ngay bây giờ sẽ lâm bồn.

Ta siết nắm tay, chỉ mong nàng mẫu tử bình an!
Bây giờ chỉ còn lại khách nhân đang hoang mang tột cùng và Bách Lí Dật cùng Cẩm Y Vệ lạnh lẽo canh giữ yến tiệc, không có chỉ dụ của Hoàng đế không một ai được rời đi.

Bách Lí Dật vẫn đứng thẳng tắp như cây tùng, ánh mắt hắn ta lướt qua tiểu thụ một lúc, bàn tay siết chặt chuôi kiếm, sau đó lạnh nhạt bình tĩnh như lúc ban đầu.

Ta mới nhớ ra bản thân lúc này vẫn còn đỡ lấy tiểu thụ, vành tai chạm tóc mai, gần gũi vô cùng.

Nghĩ đến suy nghĩ của bản thân vừa rồi, ta ngẩn ra, thật sự muốn làm biếи ŧɦái sao?
Mà thôi, biếи ŧɦái hay không không quan trọng, quan trọng là ta đã biết bản thân có chút thích tiểu thụ.

Chưa kịp để ta suy nghĩ xong, Mặc Triêu Ngân đã vòng tay ôm lấy ta.

Ta ngẩng lên nhìn hắn, hai mắt hắn đã nhắm lại, hình như hắn vừa thở phào.

Tra công đã cứu ta một mạng, cho dù hắn ta không muốn vậy, nhưng thật xin lỗi, chính là hắn ta đã cứu mọi người ở đây, bao gồm cả ta.

Thật là nực cười mà!
Nhưng, liệu sẽ trùng hợp đến như vậy sao?
Một lúc lâu sau, Tạ Am - Đại Nội Tổng quản bên cạnh Hoàng đế dẫn đầu một hàng dài các thái giám tiến vào Tề Vân các, bàn tay ông ta cầm phất trần hơi run rẩy, sắc mặt căng thẳng nói:
"Các vị đại thần, các vị Vương gia, điện hạ, Hoàng Thượng có khẩu dụ cho phép các vị xuất cung hoặc trở về tẩm điện.

Chỉ là, hoàng thành được lệnh phong tỏa nghiêm ngặt, những người muốn xuất cung đều phải trải qua kiểm tra cẩn thận."

Ta hơi bất ngờ, cứ tưởng sau chuyện này sẽ phải ở lại trong cung một đêm, Hoàng đế thế nhưng lại dễ dàng cho phép mọi người xuất cung?
Nhưng mà, đây dù sao cũng là Hoàng đế, thực sự khiến người ta không thể đoán được.

Vì vậy, ta theo mọi người hành lễ, sóng vai cùng tiểu thụ bước ra xe ngựa, trải qua vài lần lục soát mới thuận lợi rời khỏi hoàng thành.

Mặc Triêu Ngân từ đầu đến cuối đều không nói gì, mày kiếm nhíu lại một đường, khiến cho ta càng thêm bất an.

Một đêm tại Vương phủ trải qua vô cùng khó khăn.

Trưa ngày hôm sau, Trân Quý tần thuận lợi hạ sinh thập nhất Hoàng tử.

Hoàng đế vô cùng vui mừng, ngay lập tức sắc phong nàng làm Mẫn Phi.

Chữ "Mẫn" này lấy trong khuê danh của nàng - Trân Mẫn Nhu.

Lan Quý phi cũng được Thái y tận tình cứu chữa, nghe nói vết thương chỉ chệch một chút nữa là trúng tim.

Đây mới chính là lúc bà ta khôi phục sủng ái thực sự, kéo được cả tâm của Hoàng đế trở về.

Nghe nói, lễ vật ban thưởng tới Ngọc Dung cung nhiều như nước chảy, Hoàng đế còn ở lại tẩm cung của bà ta mấy đêm liền, bên phía Lan Thừa tướng cũng nhận được rất nhiều chỗ tốt.

Bách Lí Dật nghe nói vì kịp thời thu thập tin tức Sứ thần Lập Đan bị thích sát cận kề biên giới Lập Đan - Thiên Lăng, cứu giá đúng lúc, được Hoàng đế nâng lên một bậc, trở thành Xạ Kỵ Đô thống, cách Phiêu Kỵ Tướng quân lúc trước chỉ một hàm quan phẩm.

Một tuần sau, chuyện thích khách và Sứ thần giả mạo đã được điều tra rõ ràng, chính là do quân sĩ Bắc Tuyên gϊếŧ hại trên đường, sau đó bọn chúng đóng giả thế chỗ đoàn hộ sứ đến Thiên Lăng, mục tiêu phát động ám sát Hoàng đế, nhiễu loạn Thiên Lăng, cướp lấy Quốc Ấn, dò xét đại thần Thiên Lăng trong cuộc chiến giữa Bắc Tuyên - Lập Đan, thám thính tình hình triều cương để sau khi nuốt trọn Lập Đan sẽ thuận lợi công chiếm Thiên Lăng.

Không ngờ, một thuộc hạ dưới trướng Bách Lí Túc ngày trước đã rửa đao gác kiếm, chu du thiên hạ, vô tình đi đến biên giới Lập Đan đã nhìn thấy đoàn hộ sứ gặp nạn, vội vàng cấp báo về kinh, Bách Lí Dật kịp thời nhận được hung tin, đúng lúc dẫn quân vào cung tiêu diệt địch nhân, kế hoạch của Bắc Tuyên vì vậy bị thất bại.

Trùng hợp như vậy sao? Vị thuộc hạ cũ kia nước nào không đi lại cứ chọn Lập Đan đang chiến hoả triền miên? Chu du thiên hạ? Đây là chu du tìm đường chết à? Lại còn vô tình thấy đoàn Sứ thần bị hạ sát? Chuyện này còn hi hữu hơn cả trên trời đột nhiên rơi xuống một cái bánh.

Chuyện đến nước này, chỉ có thể có một lựa chọn duy nhất, giống như Vân Thái sư nói: xuất binh công đánh Bắc Tuyên.

Nhưng, chuyện Sứ thần cũng không hẳn đơn giản như vậy, việc kiểm tra rà soát ngoại nhân khi nhập cung rõ ràng có sơ hở.

Đại Lý tự lại vất vả điều tra, nửa tháng sau đã có kết quả.

Đệ đệ của Hoàng đế là Tuệ Trung Vương không ngờ cấu kết với Bắc Tuyên ý định mưu đồ soán vị, âm thầm trợ giúp phản tặc vào cung, tạo cơ hội thích sát Hoàng đế.

Hoàng đế vô cùng giận dữ, yêu cầu Đại Lý tự điều tra tất cả những người có liên quan, đồng thời đem toàn bộ Tuệ Trung Vương phủ chém đầu thị chúng, bất kể nam nữ già trẻ.

Mà danh sách những người liên quan này, phụ thân Vệ Cẩn của thân thế ta đang mang vừa vặn chiếm vị trí thứ tư.

Những chuyện này ta đều không hay biết, chỉ thấy Mặc Triêu Ngân thượng triều liên tục, sắc mặt luôn luôn căng thẳng.

Cho đến một ngày, Đại Nội Tổng quản Tạ Am hạ cố đến Đoan Vương phủ, tuyên đọc khẩu dụ của Hoàng đế:
"Binh bộ Thượng thư Vệ Cẩn có hiềm nghi liên can tới vụ án Tề Vân, nay trẫm lệnh cho Đại Lý tự khanh áp giải về Đại Lý tự nghiêm hình thẩm vấn, vì chưa có bằng chứng xác đáng, nên tạm thời giữ lại quan hàm.

Đoan Vương phi Vệ thị, thân là nữ nhi của Vệ Thượng thư, nhưng cũng là tức phụ hoàng thất, để tránh nảy sinh tư tình, không giữ đạo huấn, phạm phải thất xuất chi điều, xúi giục Đoan Vương cầu tình thay thân phụ, trẫm lệnh cho Vệ thị cấm túc trong Tiêu Dao các, không có chỉ dụ của trẫm, không được ra ngoài."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận