So với Hoắc Hiểu Dương ngồi trên xe lăn trước đây, anh ấy hiện tại đã bớt chững chạc hơn một chút, có chút trẻ trung hơn.
Anh ấy cao lớn, mặc đồng phục cấp ba, đi trên hành lang, thu hút nhiều người nhìn qua.
Hoắc Hiểu Dương đi ngang qua Ninh Tri, anh ấy đứng ở ngoài cửa phòng học: “Em có thể giúp anh tìm Hoắc Hiểu Nguyệt không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái được gọi vô thức nín thở, mặt lập tức đỏ lên: “Cậu ấy không có trong lớp học, tiết tiếp theo của bọn em là tiết thể dục, hình như cậu ấy đã đến bể bơi sớm rồi.”
Cô gái không dám nhìn thẳng vào mặt Hoắc Hiểu Dương, anh ấy quá đẹp trai: “Chút nữa em có thể nói với Hiểu Nguyệt rằng Hoắc học trưởng tới tìm cậu ấy.”
“Được, cảm ơn em.”
Khuôn mặt ôn hòa của Hoắc Hiểu Dương nở nụ cười dịu dàng, cô gái càng thêm ngượng ngùng: “Học trưởng, không... Không cần khách khí.”
Ninh Tri nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, biết Lục Tuyệt đang ở bể bơi, vì vậy cô quay người rời đi.
Khi Ninh Tri đi vào sân thể dục, cô thấy các học sinh đã thay quần bơi và áo tắm, trong phòng thay đồ có cài đặt điều khiển nhiệt độ, cho dù bây giờ là mùa đông, phòng tập vẫn rất ấm.
Vì học sinh của hai lớp học cùng nhau nên xung quanh có rất đông người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Tri vốn cho rằng trong số nhiều người như vậy, sẽ rất khó để tìm thấy Lục Tuyệt.
Tuy nhiên, trong số rất nhiều nam sinh mặc quần bơi đen, có một bóng người mặc quần bơi màu, nháy mắt cô đã tìm thấy Lục Tuyệt.
Thật là dễ để tìm thấy.
Ninh Tri đi qua đám người, cô đi về phía bóng dáng cao gầy kia.
“Lục Tuyệt.” Ninh Tri đứng sau vỗ vai cậu.
Đã gần nửa năm kể từ lần cuối cùng vào lớp 8 năm cấp hai, Lục Tuyệt đã cao hơn rất nhiều, giờ cậu đã cao gần 1,8m.
Lục Tuyệt không đáp, cậu đứng ngây ra.
Ninh Tri đang định đi tới trước mặt cậu, nhưng đã có người khác đến trước.
Đó là Hoắc Hiểu Nguyệt thời cấp ba.
Cô ta mặc bộ áo tắm một mảnh màu trắng tinh, tóc buộc đuôi ngựa cao, trông trẻ trung xinh xắn, cô ta cười hỏi Lục Tuyệt: “Ngày mai là sinh nhật của tớ, tớ mời các bạn cùng lớp đi ăn mừng, cậu muốn đến tham gia không?”
Lục Tuyệt cúi đầu, không để ý đến cô ta.
Hoắc Hiểu Nguyệt đã quen với sự trầm mặc của cậu: “Nếu như cậu không nói, tớ cho là cậu sẽ tới.”
Cô ta nói thêm: “Mỗi lần học lặn, cậu đều nhìn chúng tôi xuống nước, nếu không lần này tớ dạy cho cậu.”
Nếu cô ta dạy Lục Tuyệt bơi, hai người không thể tránh khỏi tiếp xúc thân thể, Hoắc Hiểu Nguyệt càng nghĩ càng ngọt ngào nói: “Lục Tuyệt, tớ sẽ dạy cậu bơi.”
Lục Tuyệt vẫn phớt lờ cô ta.
Lúc này, một nữ sinh khác đi tới, Ninh Tri luôn cảm thấy dáng vẻ của đối phương rất quen thuộc.
Giây tiếp theo, cô nghe thấy Hoắc Hiểu Nguyệt gọi tên nữ sinh kia là Lý Lỵ, Ninh Tri lại nhìn khuôn mặt của nữ sinh, dần dần, nét mặt của cô gái trước mặt phù hợp với khuôn mặt trang điểm đậm mà cô nhìn thấy.
Thật là Lý Lỵ.
Ninh Tri vẫn nhớ Lý Lỵ nói xấu Hoắc Hiểu Nguyệt trong phòng vệ sinh, sau đó bị cho một bạt tai.
Hiện tại Hoắc Hiểu Nguyệt và Lý Lỵ thân thiết như vậy, sau này mối quan hệ giữa Hoắc Hiểu Nguyệt và Lý Lỵ sẽ trở nên căng thẳng như thế nào.
“Hiểu Nguyệt, giáo viên đến rồi, chúng ta nhanh tập hợp đi.” Lý Lỵ nhắc nhở Hoắc Hiểu Nguyệt.
“Tớ biết rồi.” Hoắc Hiểu Nguyệt lại liếc nhìn Lục Tuyệt một cái rồi mới miễn cưỡng rời đi.
Khi chuông vào lớp vang lên, tất cả mọi người đều tập trung, chỉ có Lục Tuyệt như không nghe thấy tiếng chuông lớp, cậu vẫn đứng đó.
Hiển nhiên, giáo viên thể dục đã quá quen với sự tồn tại đặc biệt của Lục Tuyệt, ông không để ý tới Lục Tuyệt, ông biết cậu học sinh này rất yên tĩnh, sẽ không làm phiền người khác.
Giáo viên thể dục hô khẩu hiệu, bắt đầu dẫn dắt mọi người thực hiện bài khởi động.
Ninh Tri từ sau lưng Lục Tuyệt đi tới trước mặt cậu, tay cô nắm lấy tay Lục Tuyệt, ngón tay của cậu thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, lại có chút lạnh lẽo.
Cô ôn nhu nói với Lục Tuyệt: “Lục Tuyệt, chị đã đến.”
Tay Ninh Tri lập tức nắm chặt, cô nhìn thấy Lục Tuyệt ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào mặt cô, dừng lại vài giây mới rời đi.
Một lúc sau, cậu lại nhìn Ninh Tri rồi lại dời đi.
Lặp lại vài lần.
“Là chị.” Ninh Tri trợn tròn mắt: “Lần này mới có nửa năm, em đã quên chị rồi sao?”
Thanh âm Lục Tuyệt nặng nề: “168.”
Lần này, Ninh Tri nhanh chóng hiểu “168” của Lục Tuyệt là có ý gì.
cậu đếm ngày, 168 ngày không gặp cô.
Trái tim Ninh Tri dịu lại, giống như nước trong hồ bơi sau lưng, có chút rung động: “Thực xin lỗi, đã để em đợi lâu rồi.”
Lục Tuyệt mím môi không lên tiếng, nhưng bàn tay lại nắm chặt tay Ninh Tri, sợ rằng cô lại biến mất khỏi tầm mắt của cậu.
Giận cô, nhưng càng sợ cô lại biến mất lần nữa.
“Đừng sợ, bây giờ chị tôi sẽ không đi.” Ninh Tri trấn an.
Lục Tuyệt lại liếc nhìn cô.
“Lục Tuyệt, tất cả học sinh trong lớp đều xuống nước, em có muốn xuống nước chơi không?” Ninh Tri nói với cậu: “Chị có thể dạy cho em.”
Cô vẫn nhớ lúc trước mẹ Lục đã nói với cô có một lần Lục Tuyệt bị rơi xuống hồ suýt chết đuối, chính Lục Thâm Viễn là người đã cứu cậu.
Nếu Lục Tuyệt học bơi, cậu sẽ tự cứu mình, lúc đó cậu không phải lo sợ.
“Chị có thể dạy em được không? Rất đơn giản.” Ninh Tri đưa cậu đến góc bể bơi chỗ ít người.
Lục Tuyệt cau mày, vô cùng bất đắc dĩ.
Ninh Tri ngồi xuống bên bể bơi: “Chúng ta ngồi đây nghịch nước một lát đi. Tý nữa em muốn học thì chị sẽ dạy.”
Ninh Tri cởi giày, cho chân xuống nước. Vốn dĩ cô muốn chơi dưới nước, nhưng cô phát hiện nước xuyên qua chân không có cảm giác gì.
Lục Tuyệt đứng sang một bên, cậu cúi đầu nhìn Ninh Tri.
Bàn chân của Ninh Tri rất trắng, mắt cá chân mảnh mai, ngón chân màu hồng nhạt như hoa anh đào, thanh tú và xinh đẹp.
Hai bàn chân nhỏ cho xuống nước còn trắng hơn, lúc ẩn lúc hiện, rất đẹp.
Lục Tuyệt cúi đầu ngồi xuống, bắt chước Ninh Tri chậm rãi đặt chân xuống nước.
Ninh Tri thấy chân của Lục Tuyệt dài hơn chân của cô rất nhiều. Cô có chút xấu còn cố tình dùng chân giẫm lên bắp chân cậu rồi ấn xuống nước.
Lông mi dài của Lục Tuyệt khẽ run lên, bàn chân nhỏ nhắn, lòng bàn chân mềm mại, khi giẫm lên chân của cậu có chút mát có chút ngứa.
“Được rồi, chị muốn xuống nước.” Ninh Tri trực tiếp nhảy xuống, cô kinh ngạc phát hiện váy cô ở trong nước không hề bị ướt.
Giống như Bá Vương đã nói, bây giờ cô là một ngoại lệ của thế giới này.
“Em muốn xuống sao?” Ninh Tri lơ lửng trong nước, những giọt nước lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn và thanh tú của cô, không để lại giọt nước nào.
Ninh Tri thử bơi một đoạn, bởi vì không thể chạm nước, cô có cảm giác mình đang lơ lửng giữa không trung.
Môi mỏng Lục Tuyệt mím chặt, đôi mắt đen lặng lẽ nhìn Ninh Tri.
Ninh Tri trở lại bên cạnh cậu, cô ngẩng đầu ở trong nước nhìn cậu, hai mắt sáng ngời: “Lục Tuyệt, em muốn xuống sao?”
Lục Tuyệt nhìn vào mắt Ninh Tri, bên trong là bóng dáng của cậu.
Một lúc sau, cậu mới lên tiếng: “Muốn.”
Động tác Lục Tuyệt cực kỳ chậm, nước trong bể cũng không sâu, nhưng Ninh Tri vẫn đỡ lấy cậu, cô có thể cảm nhận được tâm trạng căng thẳng của cậu.
“Đừng sợ, chị đi cùng em.” Ninh Tri trấn an.
Vốn cô không có cảm giác gì khi ở một mình trong nước, nhưng có Lục Tuyệt, khi chạm vào cậu, da cô sẽ cảm nhận được sự ẩm ướt.
“Nếu em sợ, tay em có thể khoác lên người chị.” Ngay cả khi ở dưới nước, Lục Tuyệt cũng cao hơn cô, vì vậy cô chỉ có thể ngẩng đầu nhìn cậu.
Ninh Tri phát hiện, chỉ mới hơn nửa năm, hiện tại Lục Tuyệt không chỉ cao hơn trước, mà lồng ngực cũng cường tráng hơn, đường nét khuôn mặt ngày càng sâu, lông mày vẫn trẻ trung sạch sẽ như cũ.
Lục Tuyệt rũ mắt xuống, đặt tay lên eo Ninh Tri, sau đó nắm chặt.
Ninh Tri kinh ngạc, nhìn thấy mái tóc ngắn ướt át của Lục Tuyệt, vành tai khẽ đỏ lên.
Ninh Tri rất muốn dạy Lục Tuyệt bơi, dù sao cô cũng biết sau này cậu sẽ dùng nó, để có thể giảm bớt đau khổ cho mình.
Tuy nhiên, Lục Tuyệt cũng không phối hợp.
Cô bị cậu đẩy ra bể bơi, hai tay ôm eo cô, nếu là người khác, Ninh Tri nhất định sẽ cho rằng đối phương muốn giở trò lưu manh.
Tuy nhiên, đôi mắt của Lục Tuyệt mờ mịt, sạch sẽ và ướt át, cô biết rằng cậu chỉ đơn giản thích cảm giác được ôm cô.
“Không phải em muốn học bơi với chị sao?” Ninh Tri thở dài.
Cũng may là đang ở trong nước, nếu không, tư thế ôm không khí của Lục Tuyệt sẽ rất thu hút sự chú ý của mọi người.
Trong hơn nửa năm qua, Lục Tuyệt đã học được rất nhiều điều, bao gồm cả ôm.
Trong nước, cơ thể của Lục Tuyệt di chuyển đến gần Ninh Tri hơn, hai người gần như dính lấy nhau. Lục Tuyệt cúi đầu, cậu vùi đầu vào vai Ninh Tri, nhỏ giọng nói: “Ôm chị, quỷ chị.”
Thanh thiếu niên không muốn buông ra.
Lục Tuyệt không thích được ôm, nhưng cậu có thể học cách ôm quỷ chị.
Cuối cùng, Lục Tuyệt không học bơi, cậu đứng trong nước, một mực ôm Ninh Tri. Giáo viên dạy thể dục thấy cậu đứng đó không nhúc nhích thì sợ tới mức mau chạy tới, định kéo cậu lên.
Ninh Tri rất vui vì không ai có thể nhìn thấy cô ngoại trừ Lục Tuyệt, nếu không, sẽ rất xấu hổ.
Ninh Tri thuyết phục Lục Tuyệt vào phòng thay quần áo, cô nói với cậu rằng cô không vào được: “Chị đợi em ở cửa.”
Phải nói rằng so với những nam sinh khác, vóc dáng của Lục Tuyệt đã bắt đầu đáng nhìn.
Cậu cao và có đôi chân dài, hơn nữa, cậu bắt đầu chạy và tập thể dục vào mỗi buổi sáng từ khi học cấp hai, phần bụng dưới của cậu rất căng, vừa rồi Ninh Tri vô tình chạm vào nó, cảm giác rất tuyệt, không tệ hơn khi cậu lớn lên.
Ngay cả khi cậu mặc chiếc quần màu xanh lá có hoa màu đỏ, cậu vẫn là chú hổ con đẹp trai nhất.
Lục Tuyệt bị Ninh Tri đẩy vào phòng thay đồ, Ninh Tri chờ ở ngoài, một lúc sau, Lục Tuyệt đã thay xong quần áo và đi ra.
Có thể thấy cậu rất vội vàng, khoác lên mình chiếc áo khoác màu đỏ, đầu tóc vẫn ướt, chưa lau khô.
“Lục Tuyệt, đi lau khô tóc đi.” Bên ngoài lạnh lắm, rất dễ bị cảm lạnh.
Lục Tuyệt mím môi, dưới ánh mắt dữ tợn của Ninh Tri, cậu lại miễn cưỡng bước vào phòng thay đồ.
Trở lại nhà họ Lục.
Ninh Tri đi cùng Lục Tuyệt vào phòng, cô phát hiện phong cách trang trí trong phòng của Lục Tuyệt đã thay đổi, trước kia là phong cách của một cậu bé, nhưng bây giờ đã thay bằng một phong cách lạnh lẽo cứng rắn.
Cô đã quá quen với cách bài trí của căn phòng này, nó giống hệt với căn phòng mà cô ở.
Lục Tuyệt đặt chiếc ba lô màu đỏ trên người xuống, xoay người bước ra ngoài.
“Cậu đi đâu vậy?” Ninh Tri đi theo.
Lục Tuyệt đột nhiên nhớ tới gì đó, giọng điệu có chút bối rối: “Không cùng tôi.”
Không thể đi theo tôi.
Ninh Tri khó hiểu, cô cố ý trêu chọc cậu: “Em có bí mật gì giấu chị sao.”
Lục Tuyệt mím môi mỏng, cúi đầu không nói gì.
“Không thể cho chị biết sao? Em đi đi, chị sẽ đợi em ở đây.” Ninh Tri ép buộc cậu.
Lục Tuyệt liếc cô một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Ninh Tri trở về phòng chờ, ngoài cửa sổ gió thổi dữ dội, cô vẫn đang mặc bộ váy màu hồng từ trước.
Không biết đã qua bao lâu, Lục Tuyệt đã trở lại, cho dù mặt cậu không có biểu tình gì, Ninh Tri cũng có thể cảm nhận được cậu đang vui vẻ.
Ninh Tri thật sự rất tò mò vừa rồi cậu đã làm gì.
Nghĩ như vậy, cô không nhịn được mở miệng hỏi cậu: “Vừa rồi em lén lút làm gì đó?”
Lục Tuyệt rũ mắt xuống, không nhìn cô, cũng không trả lời.
Lục Tuyệt vốn không thích nói chuyện, nếu không muốn nói, không ai có thể cạy cậu mở miệng.
Chẹp, cậu thực sự là một chuyên gia nhỏ trong việc giữ bí mật.
Buổi tối, đêm đen.
Ninh Tri đang định ngủ trên ghế sô pha, nhưng ở trước ghế sô pha, thiếu niên mặc bộ đồ ngủ màu đỏ đã đứng thẳng dậy, ngây người nhìn cô, rõ ràng là có ý đồ.
Cậu muốn ngủ với cô.
Ninh Tri dựa vào sô pha ngẩng đầu nhìn cậu, vẻ mặt Lục Tuyệt bướng bỉnh, thật sự là khó dỗ cậu.
Cô thở dài: “Ghế sô pha quá nhỏ, bây giờ em không phải trẻ con, chị và không thể ngủ cùng.”
Lục Tuyệt chớp chớp mắt, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Chị ngủ cùng tôi.”
Ninh Tri:...
Cô nhanh chóng từ chối, “Chị sẽ không ngủ với em.”
Lục Tuyệt liếc qua cô một cái, chóp tai dần dần đỏ bừng: “Ngủ trên giường của tôi, ngủ trên giường của tôi.”
Hóa ra cậu muốn nói là để cô ngủ trên giường của mình, cô cho rằng Lục Tuyệt đơn thuần đã bị dạy hư.
Ninh Tri không kiên trì, cô đi tới bên giường, vừa nằm xuống, Lục Tuyệt đã nhanh chóng đi tới nằm bên cạnh cô.
Đèn trong phòng vàng mờ ảo, Lục Tuyệt vẫn chưa ngủ.
Cơ thể cậu quay về phía Ninh Tri đang quay lưng về phía cậu, lặng lẽ, cậu tiến lại gần cô hơn.
Cậu muốn đắp chăn bông lên người cô, nhưng chăn bông xuyên thẳng vào người cô không thể đắp được.
Lục Tuyệt mím môi, cậu khéo léo đưa cơ thể mình dựa vào lưng Ninh Tri, hai chân dính vào chân cô, hai tay đặt lên người Ninh Tri, giống như cậu hoàn toàn ôm cô vào lòng.
Chăn bông che phủ cả hai người.
Ninh Tri không thấy được, nụ cười nhàn nhạt hiện lên trong mắt Lục Tuyệt phía sau, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra má lúm đồng tiền bên mặt.
Giọng nói khàn khàn trầm thấp của cậu trong mà đêm đặc biệt rõ ràng: “Quỷ chị, quỷ chị...”