Nữ phụ đào hôn không chạy nữa

Trong phòng rõ ràng đã bật điều hòa, nhưng Ninh Tri lại cảm thấy nhiệt độ quá cao, cũng không biết điều hòa có hỏng hay không.
 
Ánh mắt cô đảo qua, cô thấy chăn mền cong lên, theo bản năng, cô di chuyển cơ thể, cố gắng tránh khỏi đây.
 
“Tri Tri.” Giọng nói Lục Tuyệt trầm thấp khàn khàn, từ bên cạnh truyền đến: “Tri Tri, tôi nóng, tôi nóng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh muốn nói với Tri Tri rằng mình rất nóng.
 
Dưới lớp chăn bông, trán Lục Tuyệt lấm tấm mồ hôi, gương mặt tuấn tú đỏ bừng, lông mày nhíu lại vì khó chịu.
 
Lỗ tai Ninh Tri tê dại: “Anh không nói chuyện, đừng gọi tôi.”
 
Không chỉ anh khó chịu mà cô cũng rất khó chịu.
 
Ninh Tri nhanh chóng đứng dậy, cô đi tới bên bàn cà phê, trực tiếp cầm một chai nước, mở nắp, uống vội mấy ngụm nước rồi mới chậm rãi đi tới.
 
Để phân tán sự chú ý, cô bắt đầu đếm các mặt trời nhỏ.
 
Một mảng màu vàng rực rỡ trong kho nhỏ, đây là màu sắc mê người!
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Tri yêu không được, cô đếm một lần, lần này cộng thêm những cái lần trước, hiện tại cô đã có 120 mặt trời nhỏ!
 
Cô vội vàng gọi Bá Vương: “Lần sau xuyên về, tôi cần bao nhiêu mặt trời nhỏ?”
 
Lần trước xuyên về cũng phải mất 50 mặt trời nhỏ, dù có gấp đôi thì cô vẫn là đủ.
 
Giọng nói nhỏ như sữa của Bá Vương phấn khích run lên, cậu bé nói với cô: “Chủ nhân, cần 100 mặt trời nhỏ.”
 
Ninh Tri đã chuẩn bị tâm lý, hiện tại nghe được con số này, tạm thời vẫn có thể tiếp nhận được: “Được, tôi hiểu rồi.”
 
Trừ đi 100 mặt trời nhỏ để xuyên về, cô vẫn còn 20 cái có thể đổi lấy hào quang.
 
Ninh Tri: “Tôi muốn đổi lấy 20% hào quang.”
 
Lúc trước cô đã lấy lại 60% hào quang, hiện tại đổi thêm 20%, tức là cô đã lấy lại 80% hào quang từ Lâm Điềm Điềm.
 
Bây giờ Lâm Điềm Điềm đang ở trong bữa tiệc, Ninh Tri rất tò mò, điều gì sẽ xảy ra với cơ thể của Lâm Điềm Điềm khi cô lấy lại 20% hào quang.
 
“Đổi.”
 
Bá Vương nhanh chóng đáp lại: “Được rồi, chủ nhân.”
 
Trong nháy mắt, Ninh Tri đã cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể mình, làn da của cô trở nên trắng trẻo mọng nước, bóng bẩy hơn trước, sờ vào có cảm giác non mịn và mềm mại.
 
Điều rõ ràng nhất là vóc dáng của cô, cô biết vóc dáng của cô sau khi hồi phục sẽ đẹp như thế nào, đặc biệt là thân trên, hiện tại cô rất hài lòng.
 
Bên giường kia, Lục Tuyệt trong chăn bông giống như con tằm không ngừng chuyển động, đôi mắt gầy đỏ bừng, mặt và cổ cũng nhuộm đỏ ửng.
 
Anh ủy khuất thì thầm: “Tri Tri, Tri Tri...”
 
Lỗ tại Ninh Tri giòn tan.
 
Đừng hét nữa, muốn chết quá.
 
Trong bữa tiệc, Lâm Điềm Điềm nắm chặt chiếc váy sắp tụt xuống, cô ta hốt hoảng giẫm lên giày cao gót, chật vật né tránh khách mời rồi chạy vào phòng nghỉ.
 
Khi bước vào phòng nghỉ, đóng cửa lại, cô ta gần như vô lực ngã xuống.
 
“Lâm tiểu thư?”
 
Thợ trang điểm và trợ lý của cô ta ở trong phòng nghỉ suốt, đợi lệnh trang điểm cho mẹ Lục bất cứ lúc nào, họ ngạc nhiên khi thấy Lâm Điềm Điềm lao vào.
 
Lâm Điềm Điềm đưa tay che ngực, vẻ mặt không tốt: “Đem những bộ váy dự phòng kia cho tôi.”
 
“Được rồi, xin cô đợi một chút.” Thợ trang điểm vội vàng chọn một chiếc váy nhỏ màu bạc đưa cho Lâm Điềm Điềm: “Lâm tiểu thư, thử cái này xem như thế nào.”
 
Đôi mắt Lâm Điềm Điềm thâm quầng, nếu là trước đây, nước da trắng như tuyết, cô ta có thể khống chế bất kỳ màu sắc nào. Bây giờ, nước da của cô ta đã quay lại nước da trước đây, màu da cũng không trắng nõn như trước.
 
Màu bạc rất đen, không hợp với cô ta chút nào: “Đổi sang màu khác.”
 
Thợ trang điểm mang một chiếc váy đỏ khác tới: “Lâm tiểu thư, còn cái này thì sao?”
 
Lâm Điềm Điềm nhìn thiết kế cổ khoét sâu, sắc mặt lại trầm xuống: “Đổi sang thứ khác.”
 
Thợ trang điểm mang một chiếc váy đen khác tới: “Lâm tiểu thư, đây là chiếc cuối cùng.”
 
Lâm Điềm Điềm nhìn màu sắc, hóa ra lại là một thiết kế độn ngực, cô ta nghĩ, nghiến răng nghiến lợi: “Lại mang cái bạc tới đây đi.”
 
Kích thước của chiếc váy quá lớn, nếu là trước kia, cô ta nhất định rất hợp, nhưng hiện tại, hiển nhiên không phù hợp với cô ta.
 
Lâm Điềm Điềm thực sự tức giận.
 
Không biết bây giờ miếng ngọc bội này có thù oán với cô ta hay không, mỗi khi mất đi hào quang, cô ta đều xấu mặt trước mặt mọi người.
 
Đúng lúc này, cửa phòng chờ bị đẩy ra, Lục Thâm Viễn bước vào.
 
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hôm nay Lục Thâm Viễn mặc một bộ âu phục màu đen, anh ta vốn dĩ đẹp trai, khí chất lạnh lùng khiến thợ trang điểm và trợ lý đều nhìn thấy sao trong mắt.
 
“Vừa rồi anh thấy em sốt ruột chạy vào đại sảnh, có chuyện gì vậy? Em không thoải mái sao?” Anh ta nhìn thấy bộ dáng vội vàng của cô ta thì lập tức chạy tới.
 
Sắc mặt Lâm Điềm Điềm tái nhợt, làm sao cô ta có thể giải thích với anh ta rằng cơ thể cô ta đã thay đổi?
 
Lục Thâm Viễn thấy cô ta do dự, lập tức nói với thợ trang điểm: “Các cô ra ngoài trước đi.”
 
“Được rồi, Lục tiên sinh.”
 
Sau khi thợ trang điểm đi ra ngoài, Lục Thâm Viễn khóa cửa lại, anh ta hỏi Lâm Điềm Điềm: “Em che ngực, ở đó không thoải mái sao?”
 
Vừa rồi mẹ Lục đột nhiên bị bệnh, anh ta lo lắng vợ mình không được khỏe: “Bác sĩ Kim vẫn chưa đi. Anh sẽ nhờ ông ấy xem giúp?”
 
Lâm Điềm Điềm cũng không phải ốm, cô ta giải thích: “Không phải, váy của em bị lỏng, em đi thay cái mới.” Cô ta ân cần nói: “Bên ngoài còn rất nhiều khách, nếu không anh đi trò chuyện với họ trước? Anh thay đồ xong sẽ ra ngoài tìm anh.”
 
Bên ngoài Lục Thâm Viễn lạnh lùng, nhưng đối với Lâm Điềm Điềm lại rất dịu dàng, ôn nhu sờ đầu của cô ta: “Không cần, anh ở đây đợi em thay đồ.”
 
Lục Thâm Viễn đột nhiên có hứng thú, anh ta nhướng mày nói: “Để anh thay cho em?”
 
Ban đầu Lâm Điềm Điềm còn ngại ngùng, sau đó nghĩ đến tình huống hiện tại của mình, cô ta nhanh chóng lắc đầu.
 
Lâm Điềm Điềm nhỏ giọng từ chối: “Em... Em tự mình thay đổi, anh đi ra ngoài trước đi.”
 
Lục Thâm Viễn cho rằng cô ta ngại ngùng, dù sao đang ở trong phòng nghỉ, bọn họ cũng không phải lần đầu, anh ta đưa tay ôm lấy ngực người trước, đem người ôm vào lòng.
 
Giọng nói êm dịu của anh ta dịu dàng dỗ dành: “Anh giúp em.”
 
Lâm Điềm Điềm không thể giãy khỏi tay anh, tay kia vô tình thả ra, chiếc váy lập tức rơi xuống.
 
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Lục Thâm Viễn, sắc mặt cô ta tái nhợt.
 
Những thay đổi trên gương mặt, tạm thời có thể nói là dị ứng, nhưng sự thay đổi của cơ thể, đặc biệt là đột nhiên mất nhiều thịt như vậy, cô ta không cách nào giải thích được.
 
Lâm Điềm Điềm gần như nghiến răng.
 
Hào quang quá tàn nhẫn, có thể khiến cô ta trông vô cùng chói mắt, khi mất đi còn làm cô ta chật vật không chịu nổi.
 
“Làm sao vậy?” Là chồng của Lâm Điềm Điềm, cùng chăn gối Lục Thâm Viễn rất quen thuộc với cơ thể cô ta, nhưng bây giờ, thân trên của Lâm Điềm Điềm đột ngột nhỏ lại khiến anh ta không thể tin được.
 
Lâm Điềm Điềm xấu hổ đến mức toàn thân run lên, cắn môi, một lúc sau mới gượng gạo nói: “Lúc trước chỉnh ngực, nhưng vừa rồi đã bị hỏng.”
 
Nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Lục Thâm Viễn, cô ta cắn chặt môi đến mức suýt chút nữa có thể ngửi thấy mùi máu trong miệng.
 
Trong phòng.
 
Kèm theo tiếng rên rỉ khàn khàn trầm thấp khiến tai người ta tê rần, ánh mắt Lục Tuyệt khẽ run lên, khóe mắt đỏ hoe, trên trán và sống mũi cao thẳng lấm tấm mồ hôi.
 
Giống như một con thú nhỏ vừa được vớt lên khỏi mặt nước.
 
Lỗ tai Ninh Tri đỏ bừng, người đàn ông trên giường mặt mày sạch sẽ, đôi mắt đen nhuốm đầy dục vọng, quả thực là yêu nghiệt.
 
“Đứng dậy thay quần áo đi, lát nữa tôi sẽ dẫn anh xuống dưới tham gia tiệc.” Lát nữa mẹ Lục sẽ cắt bánh, hơn nữa, tối nay cô cũng sẽ điều tra sự việc.
 
Trán Lục Tuyệt lấm tấm mồ hôi, giọng nói khàn khàn và có phần từ tính: “Tri Tri, Tri Tri...”
 
Lỗ tai Ninh Tri lại đỏ lên: “Anh đi rửa tay trước đi.”
 
Trước khi xuống tầng, Ninh Tri nhận được điện thoại của vệ sĩ, nữ nhân viên phục vụ đã nói hết mọi chuyện và thừa nhận.
 
Ninh Tri nheo mắt lại, cô cảnh cáo: “Anh chăm sóc cô ấy thật tốt.”
 
Lục Tuyệt thay một bộ đồ vẫn còn đỏ, trên mặt vẫn chưa hết đỏ, khóe mắt vẫn còn đỏ.
 
Ninh Tri giúp anh sửa sang lại cổ áo, nắm cổ tay anh, cô cúi đầu kiểm tra tay anh một chút.
 
Lục Tuyệt đưa tay ra ngoan ngoãn để cô kiểm tra.
 
Ngón tay anh dài và sạch sẽ, móng tay mượt mà, màu sắc khỏe mạnh.
 
Ninh Tri nghĩ tới chuyện đôi tay đẹp đẽ này làm vừa rồi, cô không khỏi đỏ mặt.
 
Cô nắm cổ tay anh bước ra ngoài.
 
Bữa tiệc đã bắt đầu được một lúc, mẹ Lục chuẩn bị cắt bánh, rất nhiều khách đã vây quanh.
 
Cuối cùng Lâm Điềm Điềm cũng mặc lại một chiếc váy màu bạc, chiếc váy hơi rộng, sau khi ra khỏi phòng nghỉ, cô ta rất yên lặng.
 
Lúc này, cô ta nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh mình.
 
Lâm Điềm Điềm nhìn lên, thấy Ninh Tri đang mặc một chiếc váy màu xanh lam, dẫn Lục Tuyệt một thân màu đỏ đi tới.
 
Vẻ ngoài nổi bật của cả hai thu hút sự chú ý của nhiều người.
 
Lâm Điềm Điềm nén nỗi bất an trong lòng, chuyện của Hàn Thi cô ta làm rất cẩn thận, không để lại bất cứ chứng cứ nào, ngay cả tiền trả cho Hàn Thu cũng được đưa qua người khác, sau đó thanh toán bằng tiền mặt, căn bản không có ghi chép chuyển khoản.
 
Nghĩ đến đây, Lâm Điềm Điềm thầm thở phào nhẹ nhõm.
 
Ánh mắt cô ta lại rơi vào trên người Ninh Tri, đặc biệt là thân trên, Lâm Điềm Điềm nhìn chằm chằm vài lần, đường cong nổi bật khiến cô ta nghiến răng căm hận.
 
“Sao mặt của Tiểu Tuyệt lại đỏ như vậy?” Mẹ Lục mỉm cười khi thấy Ninh Tri nắm tay Lục Tuyệt xuất hiện.
 
Ninh Tri nói với mẹ Lục: “Đã xảy ra chút chuyện. Sau khi bữa tiệc kết thúc con sẽ nói chi tiết cho mẹ biết.”
 
Nói rồi, Ninh Tri cố ý liếc nhìn Lâm Điềm Điềm, chỉ thấy khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt hoảng hốt của cô ta, nhưng lại giả vờ bình tĩnh.
 
Xem ra nếu không có hào quang, chỉ số thông minh của Lâm Điềm Điềm cũng giảm xuống.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui