Khi bắt đầu cắt bánh, Lục Tuyệt đứng bên cạnh Ninh Tri, nhìn cô.
Hơi nóng trên người vẫn chưa tan hoàn toàn, anh tham lam hấp thụ sự mát mẻ trên cơ thể Ninh Tri, bàn tay buông thõng bên hông muốn giữ lấy Ninh Tri.
Ninh Tri chú ý đến mẹ Lục đang cắt bánh, cô không nhìn thấy dục vọng của Lục Tuyệt ở bên cạnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào tay Ninh Tri, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn đặt nhẹ lên y phục, càng ngày càng trắng như ngọc.
Lục Tuyệt không biết cái gì đẹp, nhưng anh thích đôi bàn tay như vậy.
Anh vươn tay đặt lên mu bàn tay Ninh Tri, có chút cẩn thận.
Cảm giác được sự đụng chạm, Ninh Tri quay đầu lại, nhìn thấy Lục Tuyệt cụp mắt xuống, lông mi khẽ run, dưới ánh đèn vành tai có chút đỏ lên.
Ninh Tri thuận tay nắm lấy tay anh, ghé vào lỗ tai hắn dịu dàng hỏi: “Anh có muốn ăn bánh ngọt không?”
Lục Tuyệt khẽ mím môi, nhẹ gật đầu, lông mày lộ ra vẻ nghe lời.
Bên kia, Lâm Điềm Điềm cúi đầu xuống, trông rất yên lặng, Lục Thâm Viễn bên cạnh lại có vẻ hơi phức tạp, lúc này ánh mắt của tất cả khách mời đều đổ dồn về phía Lục Tuyệt và Ninh Tri, không ai phát hiện ra sự khác thường của Lục Thâm Viễn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người hạnh phúc nhất là mẹ Lục, mặc dù lúc nãy bà bị bệnh, trên mặt còn mệt mỏi nhưng nhìn thấy đứa con trai bé bỏng của mình trong bữa tiệc sinh nhật, chúc mừng cho bà, dù bà không nói lời chúc mừng nào, dù chỉ cúi đầu xuống đứng một bên, nhưng đây là những cải tiến rất lớn.
Từ khi Lục Tuyệt còn nhỏ, mẹ Lục đã sắp xếp cho anh từ đi học mẫu giáo, tiểu học, cấp 2, cấp 3, đại học như những đứa trẻ khác, cho đến khi kết hôn, bà hy vọng con trai mình sẽ sống như một người bình thường.
Năm nào nguyện vọng trong ngày sinh nhật mẹ Lục cũng là: đứa con bé bỏng của bà sẽ được bình an và hạnh phúc.
Lúc mẹ Lục thổi tắt ngọn nến, dưới ánh đèn vàng nhạt, Ninh Tri thấy khóe mắt bà sáng rực lên.
Ninh Tri nắm chặt tay Lục Tuyệt, cô có thể đoán được nguyện vọng của mẹ Lục.
Sau khi cắt bánh, Lâm Điềm Điềm đột nhiên tỏ ra không thoải mái muốn về trước.
Lục Thâm Viễn không nói nhiều, chỉ để cô ta nghỉ ngơi thật tốt.
“Chờ một chút.” Ninh Tri ngăn không cho Lâm Điềm Điềm rời đi.
Trên môi nở nụ cười, cô nhìn Lâm Điềm Điềm đầy ẩn ý: “Bác sĩ Kim vẫn chưa đi, nếu cô không khỏe, tôi có thể nhờ ông ấy giúp nhìn chút.”
Nụ cười của Lâm Điềm Điềm gượng ép: “Không cần, chị chỉ hơi buồn ngủ, muốn trở về nghỉ ngơi.”
“Vậy là tốt rồi.” Ninh Tri gật đầu: “Nếu cô mệt, có thể ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, bởi vì sau bữa tiệc, chúng ta còn có một số việc quan trọng cần thương lượng.”
Lâm Điềm Điềm sửng sốt, nụ cười trên mặt càng thêm miễn cưỡng: “Có chuyện gì sao?”
“Chuyện rất quan trọng.”
Ninh Tri có chút dở khóc dở cười, cô chỉ muốn để Lâm Điềm Điềm suy đoán, trong nội tâm cảm thấy bất an: “Nếu rời khỏi yến tiệc, cô không còn cơ hội giải thích.”
Nói xong, Ninh Tri mỉm cười, quay người bước lại chỗ mẹ Lục.
Nhìn thấy sắc mặt khó coi của cô ta, Lục Thâm Viễn quan tâm: “Làm sao vậy? Hai người có mâu thuẫn sao?”
“Không.” Lâm Điềm Điềm nắm chặt tay Lục Thâm Viễn: “Hình dáng của em sẽ khôi phục, thân hình của em cũng sẽ tu bổ. Anh đừng giận em.”
Cô ta rõ ràng cảm nhận được Lục Thâm Viễn đang chú ý ngoại hình cô ta đột nhiên thay đổi.
Lục Thâm Viễn thở dài sờ sờ đầu của cô ta, giọng điệu vẫn ôn nhu: “Em đừng suy nghĩ nhiều.”
Lâm Điềm Điềm nhìn Lục Thâm Viễn chăm chú: “Nếu có người bắt nạt em, anh sẽ đứng bên cạnh giúp em chứ?”
Nếu không phải mất đi hào quang, đôi mắt Lâm Điềm Điềm trở nên to đẹp dưới tác dụng của hào quang, chỉ cần cô ta nhìn thấy Lục Thâm Viễn, cho dù anh đưa ra yêu cầu gì, Lục Thâm Viễn cũng sẽ cưng chiều không có khiếu nại mà đồng ý.
Nhưng bây giờ, đôi mắt của cô ta đã trở lại hình dạng ban đầu, cô ta trông giống ba Lâm hơn một chút, đôi mắt lại hơi nhỏ và vô thần.
Mặc dù cô ta nhìn Lục Thâm Viễn với sự trìu mến và ngưỡng mộ, nhưng điều đó không làm anh ta cảm động.
Lục Thâm Viễn câu môi: “Không ai dám bắt nạt em, anh sẽ bảo vệ em.”
Anh ta thích cô ta vì cô ta tốt bụng, không chỉ vì vẻ ngoài của cô ta.
Trong lúc vô tình, anh không lái xe, sau khi nói chuyện với khách hàng, anh ta này từ trong bar chạy ra thì bị côn đồ kéo vào hẻm cướp tiền.
Đó là một nhóm tội phạm tái phạm, có rất nhiều người qua lại bên ngoài con hẻm, nhưng chỉ có Lâm Điềm Điềm là sẵn sàng đứng ra. Dáng người cô ta nhỏ bé, yếu ớt, nhưng dũng cảm và tốt bụng.
Cô ta mặc một chiếc váy trắng, lo lắng muốn cứu, luôn in sâu trong tâm trí anh ta.
Cô ta là điểm yếu của anh ta.
Sắc mặt Lâm Điềm Điềm cảm động, lo lắng trong lòng cũng dần dần rút đi: “Cảm ơn anh đã ở bên cạnh em.”
Tiệc tàn, khách khứa lần lượt ra về.
Bầu không khí trong phòng nghỉ có chút xấu hổ.
Mẹ Lục lên tiếng trước: “Tiểu Tri, con nói con có chuyện muốn nói, là chuyện gì vậy?”
“Chờ một chút.” Ninh Tri liếc nhìn Lâm Điềm Điềm đang ngồi trên sô pha ở trong góc: “Còn phải đợi một người.”
Tay của Lâm Điềm Điềm bất giác nắm chặt.
Lúc này, cửa phòng nghỉ bị gõ, Ninh Tri bước tới mở cửa.
“Người đã mang tới đây.” Vệ sĩ nói với Ninh Tri.
Ninh Tri nhìn nữ nhân viên phục vụ bên cạnh, cả người đều ướt sũng, rõ ràng đã tỉnh táo lại, trên cổ áo còn có vết rượu đỏ, cả người chật vật.
Hàn Thu rụt rè, cẩn thận nhìn Ninh Tri.
Người tìm cô ta trước đó đã nói rằng chỉ cần cô ta cho trả giá bằng khuôn mặt này là được.
Bây giờ nhìn Ninh Tri ở khoảng cách gần, cô ta mới nhận ra rằng đối phương muốn cô ta trở thành người thay thế cho người phụ nữ trước mặt mình.
Maqjt mày của cô ta và đối phương có chút giống nhau. Tuy nhiên, trong lòng Hàn Thu đột nhiên cảm thấy tự ti.
Nước da của đối phương rất trắng, một loại tuyết trắng trong trẻo, ngũ quan xinh xắn, cô ta không thể so sánh được, đôi mắt ngấn nước sáng rực.
Cô ta đã từng được đào tạo ở thẩm mỹ viện và biết rằng đôi mắt đẹp như vậy thì dù có phẫu thuật thẩm mỹ cũng không thể sửa được.
Dù sao, hình dạng của mắt có thể điều chỉnh được, nhưng thần thái và ánh nhìn là trời sinh.
Hàn Thu vốn cho rằng mình xinh đẹp, tự tin có thể quyến rũ được Lục Tuyệt, nhưng bây giờ đối mặt với chính chủ xinh đẹp chói mắt, cô ta xấu hổ đến mức không thể ngẩng đầu lên.
“Vào đi, nói cho mọi người biết cô đã làm cái gì, ai sai khiến cô.” Ninh Tri lạnh lùng nói.
Người vệ sĩ đẩy Hàn Thu vào.
“Đây là...” Mẹ Lục, ba Lục và Lục Thâm Viễn đang ngồi bên cạnh Lâm Điềm Điềm có vẻ bối rối.
“Đây là nhân viên phục vụ đã làm việc trong khách sạn vài ngày. Vừa rồi khi con lên tầng tìm Lục Tuyệt, con phát hiện cô ấy đã thắp nến kích dục trong phòng, muốn hãm hại Lục Tuyệt.”
Ninh Tri lạnh lùng nói: “May là con kịp thời xuất hiện, nếu không, Lục Tuyệt đã bị cô ta hại.”
Vốn dĩ Ninh Tri muốn nói rằng Lục Tuyệt gần như trong sạch khó giữ, nhưng khi lời này đến môi, cô đã thay đổi lời nói.
Lưng Lục Tuyệt thẳng tắp, rũ mắt xuống, im lặng ngồi trên sô pha, coi chuyện ở đây không liên quan gì đến anh.
Sắc mặt mẹ Lục kinh ngạc, không ngờ vừa rồi có người muốn hại con mình.
“Có chuyện gì vậy?” Vẻ mặt bà nghiêm túc, nghiêm nghị chất vấn nhân viên phục vụ: “Mục đích của cô là gì?”
Xuất thân của vệ sĩ nhà họ Lục không hề đơn giản, họ rất giỏi trong việc tra khảo, đặc biệt là những cô gái bình thường như Hàn Thu.
Cơ thể Hàn Thu lạnh phát run lên, cô ta giật giật môi, nói lại vấn đề: “Chính là cô ấy, cô ấy đã sai khiến tôi, nói rằng tôi trông giống như tiểu thư này, có thể thay thế cô ấy.”
Cô ta ngốc nghếch và ngây thơ, bị kẻ xấu dụ dỗ bởi chiếc bánh ngọt.
“Là cô ấy đầu độc tôi, sắp xếp cho tôi vào khách sạn ở đây.” Hàn Thu chỉ muốn nhanh chóng giải thích rõ ràng rồi rời đi.
Cô ta đã tỉnh táo rồi, đây là xung đột giữa những người có tiền, cô ta là kẻ tiểu nhân bị liên lụy vào, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
“Cô nói dối.”
Chân tướng được phơi bày, lúc này, Lâm Điềm Điềm đã bình tĩnh trở lại, vu khống, không có bất cứ bằng chứng nào, chỉ cần cô ta không thừa nhận, Ninh Tịch không thể làm gì cô ta.
“Tôi hoàn toàn không biết cô.” Lâm Điềm Điềm nhíu mày: “Cô là ai?”
Ninh Tri nhìn Lâm Điềm Điềm giả vờ giả vịt, câu môi: “Nữ phục vụ này giống tôi?”
Cô hơi nâng cằm lên, chế nhạo: “Người nào sắp bị mù mới cho rằng người này giống tôi.”
Mắt nhìn của Lâm Điềm Điềm rất tệ nên cô ta mới có thể tìm một người trông như thế này để thay thế cô.
“Lâm Điềm Điềm, mắt nhìn của cô thật sự không tốt? Hay là muốn đối phó với tôi?”
Giọng điệu của Lâm Điềm Điềm ủy khuất: “Chị hoàn toàn không biết người này, em đừng vu khống chị. Tại sao chị lại làm chuyện như vậy? Tại sao chị phải hại Lục Tuyệt?”
Cô ta phản bác lại: “Chị còn cho rằng người này là do em thuê để diễn kịch, muốn hãm hại chị.”
Ninh Tri: “Cô không thừa nhận sao? Da mặt còn khá dày.”
Lông mày của Lục Thâm Viễn vô thức nhăn lại: “Ninh Tri, chú ý đến giọng điệu của cô, cô ấy là chị dâu của cô.”
Ninh Tri không nói nên lời: “Lâm Điềm Điềm hãm hại Lục Tuyệt, anh vẫn mong tôi tôn trọng cô ấy? Tôi không phải là một kẻ ngốc ngây thơ. Người khác giẫm lên ngực mình, còn phải cười, để cho người khác giẫm lên một lần nữa.”
“Cô có bằng chứng gì cho thấy Điềm Điềm đã làm chuyện như vậy?” Lục Thâm Viễn không tin, vợ anh ta là người tốt bụng, hơn nữa khi tiến vào làng giải trí cũng không muốn sử dụng tài nguyên của nhà họ Lục, cô ta không thể làm chuyện hại bất cứ ai.
Ninh Tri nói tiếp: “Vừa rồi Lục Tuyệt hít phải rất nhiều hương thuốc kích dục. Tôi đã nhờ bác sĩ Kim khám, bác sĩ Kim có thể chứng minh điều này.”
Ninh Tri nhìn Hàn Thu; “Về phần quan hệ giữa Lâm Điềm Điềm và cô, Hàn Thu, tự cô nói đi.”
“Những lời cô ấy thuyết phục tôi đến gặp Lục tiên sinh đã được ghi âm lại. Tôi có bản ghi âm.” Hàn Thu nhỏ giọng nói.
Sắc mặt Lâm Điềm Điềm thay đổi: “Cô nói dối!”
Không thể nào, cô ta gặp Hàn Thu là tình cờ, để cô ta đi câu dẫn Lục Tuyệt cũng là tạm thời nảy lòng tham, làm sao Hàn Thu đột nhiên có đoạn ghi âm.
Ninh Tri nhất định muốn lừa cô ta, cô ta sẽ không bị lừa.
“Lâm Điềm Điềm, con thật sự dẫn người hãm hại Tiểu Tuyệt?” Mẹ Lục mặt đầy tức giận, nghĩ đến con mình suýt bị hại, bà tràn đầy tức giận.
“Con không có, mẹ, con làm sao có thể làm chuyện như vậy được?” Lâm Điềm Điềm cắn chặt môi, chảy nước mắt, như là ủy khuất đến tột cùng.
Ninh Tri đã thấy đủ sự giãy dụa của Lâm Điềm Điềm, cô cười nói: “Tôi đã có bản ghi âm, vì vậy cô không cần phải nghi ngờ tính xác thực của âm thanh, khi nghe cô sẽ biết.”
Ninh Tri lấy máy ghi âm ra, cô bấm chạy.
Nghe giọng nói của Lâm Điềm Điềm, biểu cảm của tất cả mọi người có mặt ngoại trừ Lục Tuyệt đều thay đổi.
“Cô ăn cơm chưa? Trình độ của cô như vậy làm sao có thể làm chuyên gia làm đẹp ở Flowers Room này?”
“Kỹ năng mát xa của cô thực sự kém, chưa có khách hàng nào phàn nàn về cô sao?”
...
“Bình thường miệng lưỡi Ninh Tri cô không phải rất lợi hại sao, hiện tại còn phải mát xa cho tôi.”
“Tôi cho cô một cơ hội, chỉ cần cô nắm bắt cơ hội, từ nay về sau có thể sống sung túc, căn bản không cần vất vả bán sức lao động ở đây...”
Phòng nghỉ rất yên tĩnh, giọng nói của Lâm Điềm Điềm trong máy ghi âm vang lên rõ ràng.
Ninh Tri im lặng một hồi: “Mắt nhìn của cô thật tệ, cô cho rằng bắt nạt Hàn Thu, là đang sỉ nhục tôi sao?”
Lâm Điềm Điềm hoàn toàn sững sờ, cả người giống như đang ở trong một ngọn núi tuyết phủ băng giá, gió lạnh từng nhát từng nhát chém vào xương cốt khiến cô ta run lên vì lạnh.
Nhìn vẻ mặt thất vọng tràn trề của Lục Thâm Viễn, vẻ mặt tức giận của mẹ Lục, ánh mắt sắc bén của ba Lục, cô ta thì thào nói: “Không phải tôi, làm sao có đoạn ghi âm, không thể nào, đoạn ghi âm này là giả.”
Mỗi câu trong đó đúng là những gì cô ta đã từng nói, nhưng làm sao Hàn Thu có thể ghi lại được?
“Hàn Thu thừa nhận, băng ghi âm được cài đặt khắp nơi trong phòng mát xa. Để tránh tranh chấp giữa nhân viên và khách hàng, họ nói rằng họ sẽ không dọn dẹp.” Căn phòng không phù hợp để camera, vì vậy họ lắp đặt thiết bị ghi âm.
“Như vậy là hành vi phạm pháp.” Lâm Điềm Điềm khiển trách.
Ninh Tri gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, chủ cửa hàng nghe trộm khách hàng là có tội, cô có thể kiện. Tương tự, nếu cô xúi giục người làm hại Lục Tuyệt, tôi có thể kiện cô.”
Lục Thâm Viễn tỉnh táo lại, anh ta hạ thấp tư thế, vẻ mặt thành khẩn: “Chuyện này là Điềm Điềm sai, gần đây cô ấy không nghỉ ngơi tốt, tinh thần hoảng hốt, có lúc làm gì cũng không tỉnh táo, tôi là chồng cô ấy, tôi thay cô ấy xin lỗi cô và Tiểu Tuyệt.”
“Một câu xin lỗi là xong sao?” Ninh Tri ngồi lại bên cạnh Lục Tuyệt: “Vừa rồi Lục Tuyệt đã phải chịu khổ rất nhiều.”
Lục Tuyệt thực sự đau khổ, anh cầu xin Ninh Tri hôn anh, chạm vào anh vừa thoải mái vừa khó chịu.
“Tuy nhiên, chuyện này sẽ giao cho ba mẹ xử lý.” Ninh Tri nắm tay Lục Tuyệt, bây giờ là giờ đi ngủ của anh: “Con đưa Lục Tuyệt về nghỉ ngơi trước.”
“Ừ, đi đi, trên đường chú ý an toàn.” Mẹ Lục gật đầu.
Ninh Tri biết rõ mối quan hệ của Lục Thâm Viễn, vì hòa khí, nhà họ Lục sẽ không làm bất cứ điều gì với Lâm Điềm Điềm, nhưng mẹ Lục yêu thương Lục Tuyệt, bà sẽ không để người đã làm hại Lục Tuyệt bên mình.
Quả nhiên, không lâu sau khi Ninh Tri trở về nhà, biết người hầu nhận được điện thoại, thu dọn hành lý của Lâm Điềm Điềm, yêu cầu cô ta dọn ra khỏi nhà họ Lục.
Lâm Điềm Điềm bị đuổi ra khỏi nhà họ Lục, Lục Thâm Viễn là chồng của cô ta, nếu anh ta muốn duy trì hình ảnh yêu thương vợ mình, anh ta chỉ có thể chuyển ra ngoài cùng.
Không có hai con rắn độc nhìn chằm chằm vào mình, tâm trạng của Ninh Tri lập tức tốt lên.
Đêm càng ngày càng tối.
Ninh Tri thay quần áo, nằm xuống bên cạnh Lục Tuyệt đang ngủ, cân nhắc lần trước mặc là mùa đông, cô mặc thêm một chiếc áo khoác dày.
Cô gọi Bá Vương: “Lần này cần 100 mặt trời nhỏ phải không?”
Giọng nói nhỏ như sữa của Bá Vương đầy tội lỗi, cậu bé ấp úng nói: “Chủ nhân... Tình hình đã thay đổi, lần này cần tốn 150 mặt trời nhỏ.”
Ninh Tri không rõ: “Bao nhiêu?”
Nếu Bá Vương là một thực thể, cậu bé nóng lòng muốn giơ ngón tay lên nói cho cô nghe: “150.”
Bá Vương nhấn mạnh: “Chủ nhân, lần này tình huống rất đặc biệt.”
“Tình huống đặc biệt gì?” Ninh Tri tức giận đến mức chỉ cảm thấy nó đang ngồi tăng giá.
Bá Vương đau khổ: “Ban đầu, cuộc giải cứu lần này không tồn tại. Tôi không biết tại sao, nó sẽ đột nhiên xuất hiện.”
Theo lịch trình ban đầu, thời gian tiếp theo của Ninh Tri xuyên về là năm lớp 12 của Lục Tuyệt, nhưng bây giờ, lớp 11 đột nhiên xuất hiện.
Mặc trong khoảng thời gian không nằm trong kế hoạch giải cứu sẽ tiêu tốn nhiều mặt trời hơn.
Ninh Tri nghe có chút không hiểu, ý của Bá Vương là gì, bây giờ đột nhiên xuất hiện một cái mới, cô phải mất thời gian quay lại giải cứu?
Chuyện này làm sao có thể?