Ninh Tri cảm thấy nó giống như một không gian nhỏ, được bao bọc xung quanh.
“Lục Tuyệt.”
Ninh Tri tiến lại gần bóng đen, cô biết đó là cậu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong bóng tối, thiếu niên ngước mắt lên, ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc từ chóp mũi, cậu đưa tay ra.
Đầu ngón tay mát lạnh rơi trên mặt Ninh Tri, nhẹ nhàng chạm vào, miêu tả các đường nét trên khuôn mặt, lông mày, mũi, miệng của cô.
Một lúc sau, Lục Tuyệt rút tay về, giọng nói khàn khàn trầm thấp lộ ra một chút vui mừng: “Quỷ chị.”
Quỷ chị, đã trở lại.
Ninh Tri nghe Lục Tuyệt đáp lại mình, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, nhưng còn chưa kịp phản ứng, ngay sau đó, cô đã bị thiếu niên kéo vào trong vòng tay của cậu.
Ngực cậu bé không còn rộng và cường tráng như khi lớn lên, nhưng lại rắn chắc và nóng bỏng, Ninh Tri mờ mịt bị giam cầm trong vòng tay của cậu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Tuyệt cúi đầu, vùi đầu vào vai Ninh Tri, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Quỷ chị.”
“Đừng sợ, chị ở đây.” Ninh Tri trấn an, không biết lần này vì sao lại bị bắt nạt.
Xung quanh không có nhiều không gian nên cô và Lục Tuyệt chỉ có thể ngồi khoanh chân, thậm chí không đứng dậy được.
“Đây là nơi nào?” Ninh Tri hỏi cậu.
Lục Tuyệt dụi đầu vào vai cô, giống như một chú cún con quyến luyến, không hừ lạnh.
“Không sao, chị đưa em ra ngoài.” Ninh Tri cho rằng Lục Tuyệt sợ hãi.
“Em đang bị thương?”
Trong bóng tối, Ninh Tri vươn tay chạm vào khuôn mặt và cơ thể của Lục Tuyệt, muốn kiểm tra xem cậu có bị thương không.
Lục Tuyệt rất nghe lời, hợp tác để Ninh Tri kiểm tra.
Cậu cảm nhận được bàn tay mềm mại của cô chạm vào cơ thể, rất thoải mái, nhất là khi cô vô tình trượt ngang eo cậu, Lục Tuyệt không khỏi rên rỉ.
Như một con thú con bị tấn công, phát ra tiếng kêu.
“Ở đây đau không?” Ninh Tri sững sờ, mới vội vàng đưa tay sờ nơi vừa rồi cô xẹt qua.
Thân thể thiếu niên không tự chủ được, lập tức căng thẳng, có chút khó chịu, lại có chút thoải mái, trong bóng tối cậu ngây người nhìn Ninh Tri.
“Quỷ chị, quỷ chị...” Lục Tuyệt nhẹ nhàng hô lên, giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên trong không gian hẹp, khiến lỗ tai người ta mềm nhũn.
Ninh Tri đỏ mặt, cô nhanh chóng rút tay về, không biết Lục Tuyệt đã xảy ra chuyện gì?
Đây là phản ứng trước đây của Tuyệt Tuyệt khi lớn, Tiểu Tuyệt Tuyệt cũng giống hệt như anh.
Thật đúng là bất di bất dịch.
Sự khác biệt duy nhất là Tuyệt Tuyệt khi lớn vẫn có thể biểu hiện xấu hổ, anh vẫn muốn.
Về phần Tiểu Tuyệt Tuyệt, chỉ gọi cô một cách trống rỗng, thậm chí còn không lưu loát và thiếu hiểu biết hơn Tuyệt Tuyệt khi lớn.
Biết cậu không bị thương, Ninh Tri đỏ mặt rút tay về.
Đôi mắt đen của thiếu niên lặng lẽ nhìn Ninh Tri, sau đó nhỏ giọng hô lên: “Quỷ chị...”
Ninh Tri bắt nạt anh bây giờ không hiểu chuyện gì, cô vươn tay nhéo nhéo mặt anh: “Lát nữa chị sẽ cứu em ra.”
Cô xác nhận đây là một hộp sắt, cô không biết tại sao Lục Tuyệt lại bị nhốt ở đây.
“Chờ chị ở đây, chị sẽ sớm quay lại.”
Nói rồi, Ninh Tri đi qua bức tường sắt, biến mất trong không gian hẹp.
Đôi mắt ướt át mờ mịt của Lục Tuyệt, cậu cúi đầu, hai chân khoanh, lẳng lặng ở trong bóng tối.
Ninh Tri đi qua tấm sắt, đi ra ngoài, cô phát hiện xung quanh có rất nhiều hàng hóa, không có ai ở đó.
Ai đã đưa Lục Tuyệt đến đây?
Ninh Tri quan sát kỹ càng thì phát hiện trong kho không có lắp camera, cô tiêu tốn một mặt trời nhỏ để đổi lấy một phút tiếp xúc với đồ thật.
Cô mở tay cầm ngang của hộp sắt từ bên ngoài, mở hộp sắt ra.
Trong không gian chật hẹp, cậu bé mặc bộ đồ đỏ cúi đầu, chân dài khoanh lại, giống như một chú cún con bị chủ bỏ rơi, rất đáng thương.
Nhìn thấy ánh sáng, cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp như hoa đào yên lặng nhìn Ninh Tri.
Quỷ chị không bỏ đi.
“Đi ra, chị đưa em về.” Ninh Tri nhẹ nói.
Lục Tuyệt đưa tay về phía cô.
Ninh Tri kéo cậu ra.
Khi thiếu niên đứng trước mặt cô, Ninh Tri nhận ra rằng lần này, chiều cao và ngoại hình của cậu không có nhiều thay đổi, dường như chỉ mới nhìn thấy anh không lâu.
Chẳng lẽ lần này, vẫn là khi Lục Tuyệt còn là học sinh lớp 11?
Ninh Tri nắm tay Lục Tuyệt đi ra ngoài, cô mở cửa kho hàng, dễ dàng đi ra ngoài.
Bên ngoài không có người, bảo vệ cũng không nghiêm ngặt, giống như có người đã trói Lục Tuyệt lại, giống như một trò đùa dai, chỉ muốn nhốt cậu lại mà thôi.
“Lục Tuyệt, ai đưa em vào đây?” Ninh Tri hỏi cậu.
Lục Tuyệt rũ mắt xuống, nắm chặt tay Ninh Tri nhưng không đáp lại.
Ninh Tri kéo cậu tiếp tục đi về phía trước, nhưng lúc này, cô nhìn thấy tóc vàng và tóc đỏ đang đứng ở lối ngoài rẽ vào, đang lén lút nhìn.
Hai người thỉnh thoảng nhìn xung quanh, vừa nhìn thấy bóng dáng Lục Tuyệt, tóc đỏ kinh ngạc đến mức điếu thuốc trong miệng rơi xuống đất: “Cậu... Làm sao cậu ra được?”
Tóc vàng răn dạy tóc đỏ: “Nhất định là vừa rồi cậu không đóng cửa.”
Là bọn họ nhốt Lục Tuyệt lại? Lần trước bọn họ bị đánh, còn không sợ sao?
Ninh Tri nhíu mày.
Tóc vàng xoa hai tay, đi về phía Lục Tuyệt.
Ninh Tri đứng trước mặt Lục Tuyệt, e rằng đối phương sẽ làm gì Lục Tuyệt.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, tóc vàng lịch sự cười haha, ngữ khí thận trọng: “Lục... Lục thiếu gia, làm sao cậu ra ngoài? Có cần tôi nhốt cậu lại không?”
Lục Tuyệt nắm chặt tay Ninh Tri.
Tóc vàng cuối cùng cũng biết tính cách của vị thiếu gia này khác với người thường, nếu không, anh ta đã không nhiều lần đến tìm cậu, để bắt nạt, đánh đập.
Kể từ khi bị đánh lần đó, tóc vàng và tóc đỏ đã rất sợ.
Khi họ gặp lại Lục Tuyệt, họ hận không thể đi đường vòng, rời đi. Nhưng mà, đối phương lại theo sát họ.
Tóc vàng và tóc đỏ sợ hãi đến chết, vì sợ rằng chúng sẽ đắc tội tiểu tổ tông một lần nữa. Cậu đâu phải kẻ ngốc? Cậu là vết sưng vàng mà hai người họ không thể đụng vào được.
Tóc vàng thậm chí còn không dám động vào một sợi tóc của Lục Tuyệt, không ngờ vị thiếu gia này lại chủ động đưa tiền cho bọn họ.
Họ vừa kinh sợ vừa sợ hãi, e rằng đó là một cái bẫy.
Một lần nữa, vị thiếu gia này xuất hiện, cậu không phải không nói gì, câu nói đầu tiên chính là để cho bọn họ đánh cậu.
Cho ngàn gan chó, bọn họ cũng không dám đánh cậu trước mặt hai tên vệ sĩ.
Nhưng mà đối phương, đối mặt với ánh mắt tử thần của vệ sĩ, tóc vàng đã tát nhẹ vào mặt Lục Tuyệt.
Anh ta thề, đó chỉ là một cái chạm nhẹ nhàng, nhưng tên vệ sĩ phía đối diện lại hung dữ đến mức giây tiếp theo có thể giết chết anh ta.
Tóc vàng sợ hãi ngã xuống, bỏ đi.
Hôm nay, tóc vàng và tóc đỏ lại không may gặp lại Lục Tuyệt, anh ta nghi ngờ rằng đối phương đang cố ý chờ đợi anh ta.
Đối phương lại cho anh ta đánh.
Làm sao tóc vàng dám, lại bị đi theo, vì vậy anh ta và em trai tóc đỏ phải nhốt Lục Tuyệt trong một chiếc hộp sắt.
Tóc vàng nghiêm túc nghi ngờ vị thiếu gia này có khuynh hướng hành hạ, nếu không, tại sao lần nào cũng tới cửa đòi đánh?
Anh ta cúi người, trên mặt không có điểm nào căng thẳng?
Lúc này, tóc vàng bóp cổ họng nịnh nọt nói: “Lục thiếu gia, em trai của tôi thật vụng về, không có đóng cửa lại. Cậu đang vui vẻ sao? Còn cần nhốt cậu vào nữa không?”
Tóc vàng nhanh chóng lặp lại lời nói của đại ca: “Vâng, vâng, Lục thiếu gia, tôi làm việc vụng về, lần sau tôi nhất định sẽ kiểm tra kỹ càng.”
Ninh Tri hoàn toàn sững sờ khi nghe những lời nói kỳ lạ của hai người này.
Nghe ý của bọn họ, nhốt Lục Tuyệt lại, là Lục Tuyệt yêu cầu sao? Mà không phải Lục Tuyệt bị hai người họ chơi đùa?
Ninh Tri nhìn thiếu niên trầm mặc bên cạnh, môi mỏng khẽ mím, không đáp lại.
Tóc vàng đoán ý của Lục Tuyệt: “Lục thiếu gia, không nên, hôm nay như vậy đi? Ngày khác chúng ta sẽ tiếp tục?”
Tóc đỏ cũng mở miệng nói: “Đúng vậy, Lục thiếu gia, cậu đã bị giam gần một buổi chiều rồi. Mau trở về nghỉ ngơi đi. Hôm khác chúng tôi sẽ chơi với cậu.”
Lục Tuyệt không trả lời, cậu nhướng mắt, liếc nhìn Ninh Tri, nhanh chóng rời đi, lại nhìn, lại dời sang chỗ khác.
Cậu vẫn nắm chặt tay Ninh Tri, sợ cô biến mất.
Ninh Tri lôi Lục Tuyệt rời đi, trên đường đi, cô phát hiện cách đó không xa có hai vệ sĩ đang trốn.
Lục Tuyệt bị nhốt, hai người vệ sĩ cũng không có xuất hiện, chuyện này có ý gì, Ninh Tri thông minh như vậy, cũng không thể đoán được.
Ninh Tri im lặng cả một đoạn đường, Lục Tuyệt bên cạnh cũng trầm mặc, ánh mắt luôn nhìn Ninh Tri.
Ninh Tri mặc một chiếc váy lộng lẫy Tuyệt Tuyệt lớn chọn cho, chiếc váy màu hồng nhạt dài đến đầu gối được thêu hoa đào màu hồng.
Nước da của cô trắng như tuyết, mặc một màu như vậy càng khiến cô trắng hơn. Chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn miệng hồng hào, đôi mắt ngấn nước.
Ninh Tri ở thời kỳ đỉnh cao nhan sắc đẹp đến chói mắt.
Lục Tuyệt không biết phân biệt giữa đẹp và xấu, nhưng cậu biết quỷ chị rất đẹp.
Quỷ chị mặc váy cũng rất đẹp.
Cậu đều thích.
Ngực của Ninh Tri như có lửa đốt, cô đưa Lục Tuyệt trở lại nhà họ Lục.
Đi đến phòng của Lục Tuyệt, cô không nói một lời nào với cậu.
Sau khi đóng cửa phòng, Ninh Tri mới buông tay Lục Tuyệt ra.
Cô hỏi cậu: “Em để tóc vàng và đỏ nhốt em sao?”
Từ thái độ của đám người tóc vàng, còn có sự vắng mặt của các vệ sĩ, rõ ràng là Lục Tuyệt không hề bị đùa dai, cậu đã tự nguyện làm điều đó, thậm chí cậu còn tự mình yêu cầu điều đó.
Thiếu niên cao lớn cúi đầu, mím môi, trong cổ họng phát ra một tiếng “ừ.”
Lục Tuyệt không bao giờ nói dối hay che giấu, cậu rất trung thực.
“Tại sao lại muốn người khác nhốt lại?” Ninh Tri trừng mắt hỏi cậu.
Lục Tuyệt ngẩng đầu, liếc cô một cái, rồi dời đi chỗ khác, sau đó ánh mắt lại rơi vào mặt cô: “Bắt nạt tôi, quỷ chị quay lại.”
Trong căn phòng yên tĩnh, giọng nói khàn khàn của thiếu niên đặc biệt rõ ràng, vẻ mặt của Ninh Tri vô cùng kinh ngạc.
Lục Tuyệt đoán được?
Cố ý để người ta bắt nạt mình, là muốn làm cho cô xuất hiện?
Ninh Tri đột nhiên nghĩ đến những gì Bá Vương đã nói với cô, hai mốc thời gian mới đột nhiên xuất hiện trong quá trình trưởng thành của Lục Tuyệt.
Giờ cô hiểu rằng tất cả đều do chính Lục Tuyệt sắp đặt.
Giống như trước đây, để cô liếm ngón tay, anh cố ý để đóa hoa đâm vào tay mình, bây giờ Tiểu Tuyệt Tuyệt lại cố tình đặt mình vào tình thế khó khăn để khiến cô xuất hiện.
Họ là cùng một người, dù là Lục Tuyệt lúc nhỏ hay Lục Tuyệt đã trưởng thành, tính khí và suy nghĩ của họ đều giống nhau.
Ninh Tri nghiêm túc nhìn Lục Tuyệt, một thiếu niên mặt mày trẻ trung, bóng dáng của cô được phản chiếu trong đôi mắt đen của cậu.
Cậu ngơ ngác nhìn cô, không biết tại sao cô lại đột nhiên tức giận.
Trái tim Ninh Tri dịu lại.
Lục Tuyệt không phải kẻ ngốc, cậu đủ thông minh để nhận ra rằng mỗi khi cậu gặp rắc rối, bị bắt nạt, hoặc không vui, cô sẽ xuất hiện.
Cho nên, anh mới có thể cố gắng để mình bị bắt nạt.
Lần đầu tiên, cậu đã thành công, cho nên lần thứ hai cậu đã bị nhốt trong một chiếc hộp đen nhỏ.
“Chị biết, em muốn gặp chị, em muốn chị xuất hiện.”
Ninh Tri thấp giọng nói, lửa giận trong ngực biến mất: “Nhưng em tự đặt mình vào tình huống khó khăn như vậy là một việc rất nguy hiểm. Nếu chị không xuất hiện kịp thời thì sao?”
Lục Tuyệt không cảm thấy đau, cậu không quan tâm đến việc bị đánh đập hay bị bắt nạt, cũng sẽ không sợ, cho nên cậu sẽ dùng cách này để đổi lấy sự xuất hiện của quỷ chị.
Đó là điều Ninh Tri lo lắng, Lục Tuyệt sẽ không đau, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ không bị thương.
Lục Tuyệt mím môi, chậm rãi nói: “Quỷ chị, muốn gặp.”
Mở mắt ra sẽ nhớ.
Khi nhắm mắt lại sẽ nhớ.
Nhưng, quỷ chị không có ở đây.