Nữ phụ đào hôn không chạy nữa

Trong lúc bôi thơm thơm cho Lục Tuyệt, Ninh Tri còn tiện tay véo véo eo anh.
 
Eo của anh căng chặt, không mềm mại như eo cô tí nào.
 
“Bôi xong lưng rồi, anh quay người lại.” Ninh Tri thấy lòng bàn tay mình nóng hôi hổi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lục Tuyệt không động đậy, eo của anh vẫn còn tê dại, anh rất thích cảm giác này.
 
Ninh Tri tưởng rằng anh đã ngủ say, cô vươn đầu ngón tay chọc eo anh, “Lục Tuyệt, anh ngủ rồi à?”
 
Một cái chạm nhẹ, Lục Tuyệt buông chiếc gối đang cắn trong miệng ra, anh lật người nhìn Ninh Tri, “Chưa ngủ.”
 
Ninh Tri thấy đôi mắt đen sáng ngời của anh đem theo vài phần xấu hổ, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú bị gối hằn lên vệt đỏ.
 
Ninh Tri còn chưa chạm vào, mặt trời nhỏ trên đỉnh đầu Lục Tuyệt đã tranh nhau nhảy ra ngoài, xem ra anh rất thích được bôi thơm thơm.
 
Dưới ánh đèn, đôi mắt đen của Lục Tuyệt phản chiếu lại ánh sáng nên càng sáng hơn,  cứ nằm thẳng như thế này, anh có thể nhìn thấy Tri Tri.
 
Anh cảm thấy bàn tay nhỏ của Tri Tri như chú cá nhỏ trơn trượt cứ trườn qua trườn lại trên cơ thể anh, làm anh thích mê.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặt trời nhỏ thứ hai trăm hai mươi.
 
Mặt trời nhỏ thứ hai trăm ba mươi.
 
….
 
Cho đến khi mặt trời nhỏ thứ hai trăm tám mươi xuất hiện, Ninh Tri đột ngột ngưng tay, cô kéo chăn lên đắp kín người Lục Tuyệt.
 
Đôi mắt của cô như phải bỏng vậy, vội vàng dời ánh mắt đi, “Được rồi, bôi xong rồi, đi ngủ đi.”
 
Lục Tuyệt khe khẽ “ừm” một tiếng như có vài phần bất mãn, anh thấy hơi nóng, không muốn đắp chăn.
 
“Đắp vào, không được kéo ra.”  Ninh Tri chặn tay anh lại.
 
Lục Tuyệt tủi thân nhìn cô, “Tri Tri, nóng.”
 
Ninh Tri bẹo khuôn mặt nóng bừng của anh, “Nhịn đi.”
 
Mấy ngày sau đó, Ninh Tri liên tục bôi thơm thơm cho Lục Tuyệt mấy lần.
 
Có lẽ đối với Lục Tuyệt mà nói, anh thấy chuyện bôi thơm thơm này rất mới mẻ, nhờ đó cô thành công thu hoạch được 516 mặt trời nhỏ. Nhưng mà mấy lần sau đó dù cô có bôi như nào cũng không có thêm mặt trời nhỏ.

 
Kho hàng nhỏ của Ninh Tri còn 544 mặt trời nhỏ, cộng thêm số mới kiếm được, hiện giờ cô có 1060 mặt trời nhỏ.
 
Đủ để cô xuyên về quá khứ rồi.
 
Buổi chiều thứ sáu Ninh Tri chỉ có hai tiết, lúc tan học, cô bảo vệ sĩ lái xe đến nhà Tống Đại Hải.
 
Không biết vì sao, cô cứ canh cánh trong lòng chuyện Lục Tuyệt vì chân của Tiểu Tống Tụng mà tức giận.
 
Chiếc xe vẫn như cũ dừng tại đầu hẻm, đường đi bên trong hơi hẹp, xe không qua được.
 
Lần này, khu vực xung quanh con hẻm rất yên tĩnh, không ồn ào láo nháo như lần trước.
 
Trong xe, Ninh Tri hạ cửa kính xuống, cô nhìn Tiểu Tống Tụng đang ngồi xổm trước cánh cổng sắt màu đen, cách một cánh cửa, bà lão họ Dư đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ mượn ánh chiều tà vá quần áo.
 
Xung quanh không hề có bóng dáng của Tống Đại Hải.
 
Ninh Tri mở cửa, bước xuống xe.
 
Vệ sĩ cũng vội vã xuống xe muốn đi theo.
 
“Anh ngồi đợi trong xe là được, tôi sẽ gọi nếu có chuyện.” Ninh Tri nói.
 
Vệ sĩ nhanh chóng đáp: “Vâng, thiếu phu nhân.”
 
Ninh Tri đóng cửa xe, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cô lại mở cửa xe, lấy một món đồ từ trong túi ra cầm chặt trong tay.
 
Cô lại một lần nữa đóng cửa xe, bước vào con hẻm.
 
Con hẻm cũ kỹ, bụi bặm có thêm một bóng hồng.
 
Ninh Tri đi đến trước mặt Tiểu Tống Tụng, cô hơi khuỵu gối.
 
Nhìn ở khoảng cách gần, Ninh Tri phát hiện, so với một năm trước, Tiểu Tống Tụng gầy đi nhiều.
 
Khuôn mặt vốn trắng nõn mập mạp núng na núng nính giờ nhọn hoắt.
 
“Tiểu Tống Tụng, còn nhớ chị không?” Ninh Tri khe khẽ hỏi bé.
 
Tiểu Tống Tụng ngước mắt nhìn cô, không trả lời.
 
Bên cạnh đó, bà Dư kinh ngạc nhìn cô gái xinh đẹp lạ mặt đột nhiên xuất hiện.

 
Bà Dư ngừng lại công việc may vá trên tay, bà nói: “Thằng nhóc này không biết nói.” Bà hỏi Ninh Tri, “Sao cháu lại biết tên thằng bé?”
 
Ninh Tri biết bà lão này đối xử rất tốt với Tiểu Tống Tụng, cô nói: “Trước kia cháu có duyên gặp và giúp đỡ bé con và bố nó ạ.” 
 
Lần trước ở trong trung tâm thương mại, cô giúp Tống Đại Hải đền tiền cho cô gái đi giày cao gót.
 
Bà lão Dư nghe cô nhắc đến chuyện từng giúp đỡ bố con Tống Đại Hải, bà nói: “Cô gái nhỏ tốt quá.”
 
Trong mắt những người có tuổi như bà, người sẵn lòng giúp đỡ người khác đều có tấm lòng lương thiện.
 
“Con đến tìm Tống Đại Hải à?” Bà Dư nhẹ nhàng xỏ kim vòng quanh mép vải, bà nói: “Tống Đại Hải uống rượu xong ngủ rồi. Nếu con muốn gặp nó thì buổi tối hẵng đến, lúc đó nó mới tỉnh rượu.”
 
“Không ạ, con đến thăm Tiểu Tống Tụng ạ, sao bé lại bị nhốt ngoài cửa ạ?” Ninh Tri nhíu mi.
 
“Mỗi lần Tống Đại Hải uống rượu, nếu không đánh thằng bé thì sẽ ném nó ra ngoài.” Bà lão Dư xót xa nhìn Tiểu Tống Tụng, “Bị nhốt ở ngoài còn đỡ, ít nhất không phải chịu đòn roi, nhưng cũng sợ thằng bé bị người ta bắt đi.” 
 
Cho nên mỗi lần bà thấy Tiểu Tống Tụng bị nhốt ngoài cửa, bà liền bê ghế ra ngoài, vừa trông bé vừa vá quần áo.
 
Ánh mắt Ninh Tri trầm xuống, cô nhìn thấy vết bầm trên tay Tiểu Tống Tụng.
 
Bà lão Dư thở dài, “Thằng bé này cũng không biết bị làm sao, lần nào bị đánh cũng không khóc. Có lẽ vì vậy mà Tống Đại Hải mới không kiêng kỵ gì mà đánh nó, đúng là tạo nghiệt.” 
 
Bà lão Dư sống một mình, con trai con gái bà đều làm việc ở nơi khác, cho nên bình thường rảnh rỗi bà sẽ chăm sóc Tiểu Tống Tụng.
 
Ninh Tri biết vì sao Tiểu Tống Tụng bị đánh vẫn không khóc, thằng bé rất giống Lục Tuyệt.
 
“Nhiều lúc hàng xóm xung quanh cũng khuyên nhủ Tống Đại Hải, nhưng mà rốt cuộc vẫn là chuyện nhà người ta, chúng tôi cũng không tiện nói nhiều.”
 
Bà lão Dư lại thở dài, “Mẹ Tiểu Tống bỏ nó lại mà đi, Tống Đại Hải trút giận lên đầu thằng bé.”
 
“Bà ơi, bà gặp mẹ của Tiểu Tống Tụng bao giờ chưa ạ? Bà còn nhớ cô ấy trông như thế nào không?” Ninh Tri hỏi.
 
Người cô phái đi vẫn đang điều tra, Tống Đại Hải và mẹ Tiểu Tống Tụng không đăng ký kết hôn, cũng không lưu bức ảnh nào, tạm thời rất khó để tìm được tài liệu về cô ta.
 
Bà Dư nhớ lại, “Dáng người dong dỏng cao, bà nhớ bên khoé môi cô ta có nốt ruồi, đầu lông mày cũng có một nốt ruồi đỏ. Người gầy gầy, mũi không cao, cô ta rất ít khi ló mặt ra khỏi nhà, những thứ khác bà không nhớ rõ lắm.”
 
Ninh Tri gật đầu, “Cảm ơn bà.”
 
Ít nhất cô cũng biết thông tin quan trọng bên khoé môi mẹ Tiểu Tống Tụng có nốt ruồi, đầu lông mày có nốt ruồi đỏ.

 
Ninh Tri nhìn Tống Tụng, khuôn mặt nhóc con đờ đẫn, cũng không biết đầu dưa nhỏ đang nghĩ cái gì.
 
Đôi mắt thằng bé đen láy, tròn vo, phản chiếu lại bóng hình cô nhưng Ninh Tri biết thằng nhóc đang không nhìn cô.
 
Ninh Tri khe khẽ nói: “Nhóc không thích chị, nhưng nhóc thích anh Lục Tuyệt đúng không?”
 
Tiểu Tống Tụng biết Lục Tuyệt là ai, trong đám cháy, bé nghe thấy có người kêu tên anh trai là Lục Tuyệt.
 
Đôi mắt đen tròn của nhóc con lấy lại tiêu cự, bé nhìn Ninh Tri trước mặt, như đang hỏi anh trai đâu.
 
Ninh Tri đoán đúng rồi, cô vươn tay muốn xoa đầu thằng bé, nhưng bé nhanh chóng né đi.
 
Ninh Tri không tức giận, tay cô cầm kẹo, đứng trước mặt Tiểu Tống Tụng đưa một viên cho bà lão Dư, cô cười ngọt ngào, “Bà ơi, con mời bà ăn kẹo.”
 
Bà lão Dư cười đến híp mắt, “Bà già rồi, không thích ăn kẹo lắm, con cho Tiểu Tống ăn thôi.”
 
“Con còn nhiều lắm.” Ninh Tri mở lòng bàn tay cho bà nhìn.
 
Trong lòng bàn tay trắng nõn của cô gái có vài viên kẹo vị cam, vỏ kẹo in hình quả cam vừa tinh xảo lại đáng yêu.
 
Lần đầu tiên bà lão Dư được hậu bối mời ăn kẹo, bà cười nhận lấy.
 
Ninh Tri quay đầu nhìn Tiểu Tống Tụng rồi đưa cho bé một viên kẹo, “Nhóc ăn xong viên kẹo này thì chị sẽ nói cho nhóc biết anh Lục Tuyệt đang ở đâu.”
 
Tiểu Tống Tụng chầm chậm vươn tay lấy kẹo trong lòng bàn tay của Ninh Tri rồi nắm chặt lấy.
 
Đôi mắt Ninh Tri cong cong, cô cười nói: “Ăn đi, có cần chị bóc vỏ cho nhóc không?”
 
Tiểu Tống Tụng cúi đầu, vụng về bóc vỏ kẹo, viên kẹo trong vắt màu vàng cam hiện ra trên tay bé.
 
Bé chầm chậm nhét kẹo vào miệng, trong khoang miệng tràn ngập vị ngọt ngào của kẹo.
 
Nụ cười của Ninh Tri càng rạng rỡ, cô nói với Tiểu Tống Tụng, “Anh trai đang đi làm, anh đang cố gắng kiếm tiền nuôi chị.”
 
Tiểu Tống Tụng ngậm kẹo, lẳng lặng nhìn cô.
 
Ninh Tri hạ thấp âm lượng, “Nếu có thể, chị và anh sẽ giúp em tìm mẹ.”
 
Lúc này, đằng sau cánh cửa sắt màu đen truyền đến tiếng bước chân chậm rãi, tiếng dép lê quẹt lên nền đất.
 
Ninh Tri nhíu mày, Tống Đại Hải đang đi ra.
 
Cô nhét hết chỗ kẹo trong tay vào trong túi áo vừa cũ kỹ vừa thỉu của Tiểu Tống Tụng, giúp bé cất kỹ, “Chị phải đi rồi, đừng để bố phát hiện ra kẹo nhé.”
 
Nhân lúc nhóc con còn chưa kịp phản ứng lại, lúc Ninh Tri đứng dậy còn tiện tay xoa đầu nhỏ của bé, mái tóc nhóc con mềm mềm, “Hẹn gặp lại, Tiểu Tống Tụng.”
 
Ninh Tri nói với bà lão Dư bên cạnh: “Hẹn gặp lại bà.”
 

Bà Dư còn chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy cô gái quay người chạy mất.
 
Lúc này, cánh cửa màu đen đươc mở ra.
 
Cả người Tống Đại Hải vẫn nồng nặc mùi rượu, ông ta nấc một tiếng, lấy chân đạp Tiểu Tống Tụng, “Đứng im như tượng gỗ, còn không vào nhà?” Nói xong liền duỗi tay túm lấy tay thằng bé.
 
Cơ thể Tiểu Tống Tụng nho nhỏ, không cách nào giãy ra khỏi tay của Tống Đại Hải.
 
Lúc quay người, khoé mắt Tống Đại Hải xẹt qua một bóng hình mặc một chiếc váy màu hồng, chiếc váy tôn lên dáng người mảnh mai, đẹp đến mức ông ta không dời mắt nổi.
 
Bà lão Dư cái gì cũng không nhắc đến, nhìn Tống Đại Hải kéo Tiểu Tống Tụng vào nhà.
 
Sau khi Ninh Tri rời khỏi con hẻm, cô như thường ngày đi đón Lục Tuyệt tan làm.
 
Lục Tuyệt đứng ở bên đường đợi Ninh Tri từ sớm, Nguỵ Tinh ở bên cạnh anh.
 
Nhìn thấy Ninh Tri đến, đôi mắt Lục Tuyệt sáng lên, anh nhanh chóng lên xe.
 
Nguỵ Tinh nghĩ đến điều gì đó, anh nói với Ninh Tri trong xe: “Ninh tiểu thư, hôm nay thiếu gia Lục Tuyệt hoàn thành hạng mục trí tuệ nhân tạo mà nhóm đang nghiên cứu.”
 
Nhóm bọn họ dự tính phải mất hơn ba tháng mới thành công phát triển hạng mục trí tuệ nhân tạo này, nhưng một mình Lục Tuyệt dựa vào năng lực cá nhân rút ngắn thời gian còn một nửa. Data và Software Architect sau đó sẽ do nhân viên khác phụ trách.
 
(Data - Dữ liệu: là thông tin dưới dạng ký hiệu,chữ viết, chữ số, hình ảnh, âm thanh hoặc dạng tương tự
Software Architect: là người chịu trách nhiệm thiết kế bộ khung cho hệ thống, thực hiện cách phân chia và chi tác giữa các component. Ngoài ra, họ còn có nhiệm vụ viết các tài liệu kiến trúc tổng quan, coding convention cũng như hướng dẫn các developer phát triển các bản thiết kế chức năng chi tiết.)
 
Trong nhóm không ai là không khâm phục anh.
 
Không thể không nói, ông trời đóng cửa lớn của Lục Tuyệt nhưng vẫn để lại cho anh cửa sổ.
 
“Thiếu gia Lục Tuyệt rất giỏi.” Nguỵ Tinh thật lòng khen ngợi.
 
Nghe được người khác khen ngợi Lục Tuyệt, Ninh Tri cảm thấy tự hào, cô cười nói: “Anh ấy vẫn luôn tốt.”
 
Lục Tuyệt vô cảm với lời tán dương của Nguỵ Tinh, nhưng khi nghe thấy Ninh Tri khen anh, đôi mắt đen láy của anh sáng bừng lên, “Rất tốt, anh.”
 
Ninh Tri cười lấy viên kẹo cuối cùng trong túi ra, cô bóc vỏ rồi nhét kẹo vào miệng Lục Tuyệt, “Thưởng cho anh.”
 
Lục Tuyệt không thích ăn kẹo, nhưng chỉ cần là Tri Tri đút cho anh, anh liền thích.
 
Buổi tối, sau khi Lục Tuyệt chìm vào giấc ngủ sâu, Ninh Tri đưa 1000 mặt trời nhỏ cho Bá Vương.
 
Một lần nữa mở mắt, Ninh Tri thấy bản thân đang đứng ở một nơi xa lạ.
 
Cô biết chắc Lục Tuyệt đang ở gần đây, Ninh Tri quan sát kỹ càng, cô thấy khung cảnh xung quanh hơi quen mắt.
 
Cô đang chuẩn bị đi tìm Lục Tuyệt, lúc này, cô đột nhiên thấy Tống Đại Hải xuất hiện. Trên mặt ông ta còn ngà ngà men say, một tay cầm gậy, một tay xốc lấy Tiểu Tống Tụng lôi đến thùng rác bên đường.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận