Trầm Dặc tự động lọc bỏ lời đe dọa của cô, định dời mắt đi, nhưng giây tiếp theo lại bị mê hoặc không nhịn được mà chuyển tầm mắt trở lại.
Làn da của thiếu nữ nhẵn nhụi trắng mịn, giống như trứng gà bóc.
Dáng người mảnh mai nhưng không phải kiểu gầy gò, ngực đầy đặn, mông cong, tứ chi cân đối không thấy một chút khuyết điểm nào.
Tạ Hành Oanh chịu đựng ánh mắt của Trầm Dặc, vừa tức vừa xấu hổ, vội vàng ngồi xổm xuống kéo váy lên, không hiểu dây buộc thế nào nên mặc kệ nó, một tay luống cuống xách lên.
Khuôn mặt nhỏ ửng hồng ngẩng lên, nhưng miệng vẫn nói lời tàn nhẫn: "Anh chờ đó! Tôi sẽ không tha cho anh.
"
Nói xong cô quay người định kéo cửa phòng khách, Trầm Dặc thấy vậy thì nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi, nhanh chân tiến lên.
Một cú đấm vào cửa phát ra tiếng "ầm" rất ta, anh kéo người vào trong lòng, đột nhiên cười lên: "Không tha cho tôi? Cô định không tha cho tôi thế nào?"
Ánh mắt sâu thẳm của Trầm Dặc như con rắn độc lướt trên người Tạ Hành Oanh, không đợi cô trả lời, anh nuốt nước bọt: "Vội vàng bỏ đi như vậy, chột dạ à?"
Tạ Hành Oanh trừng mắt nhìn anh, hai tay không chút nương tình đẩy ngực anh: "Tôi đã nói là không lấy đồ của anh rồi, có bản lĩnh thì anh kiểm tra đi, cả nhà toàn đồ nát, cho không tôi cũng không thèm.
"
Kết quả vừa buông tay, váy lại tuột xuống, á á phiền quá, về nhà cô sẽ viết thư khiếu nại cho cái nhà thiết kế tồi tệ kia.
Cô tuyệt vọng cúi xuống định kéo váy đang vướng ở chân lên, nhưng giây tiếp theo đã bị người ta bế ngang hông, cảm giác mất trọng lực đột ngột khiến Tạ Hành Oanh hét lên, theo bản năng ôm lấy cổ Trầm Dặc: "Anh làm gì vậy!"
Cô vùng vẫy trong lòng Trầm Dặc, nhưng lại bị một đôi cánh tay rắn chắc giữ chặt, Trầm Dặc ôm cô đi về phía phòng ngủ, cúi mắt nhìn cô, ánh mắt mơ hồ: "Không phải cô bảo tôi kiểm tra sao.
"
Tạ Hành Oanh kinh ngạc đến mức quên cả giãy giụa, cô không thể tin nổi: "Kiểm tra cái gì, anh—"
Lời còn chưa dứt đã bị Trầm Dặc ném lên giường, tấm ván giường ọp ẹp trải một tấm chiếu tre rách nát, vừa thô vừa cứng, khiến Tạ Hành Oanh liên tục kêu đau.
Cô vừa ngồi dậy, Trầm Dặc đã giơ một chân quỳ xuống mép giường, cúi người tiến về phía cô, đường hàm căng chặt.
Đến nước này, dù Tạ Hành Oanh có chậm chạp đến mấy cũng nhận ra có gì đó không ổn, cô lảo đảo lùi về sau, dựa vào bức tường lạnh lẽo, cô chỉ vào Trầm Dặc, lắp bắp cảnh cáo anh, nhưng những ngón tay run rẩy đã để lộ bản chất mạnh miệng yếu vía.