Nữ Phụ Độc Ác Luôn Bị Bắt Nạt!!! Vì Sao Chứ Np


Nhưng không chịu đựng được năm giây, buông đôi môi ướt át như cánh hoa anh đào, miệng mếu máo nước mắt rơi như mưa.

Tạ Hành Oanh nghẹn ngào cãi lại hệ thống, không phải kiểu mỹ nhân khóc như “lê hoa đái vũ”, mà giống như đứa trẻ đòi đồ chơi không được nên gào khóc ăn vạ.

Khuôn mặt xinh đẹp nhăn nhó, thậm chí không giao lưu trong đầu, thực sự chửi ầm lên: "Đồ khốn nạn! Đồ ngu ngốc! Nhiệm vụ thất bại thì anh cũng chết chung!"
Nếu hệ thống tính tình tốt thì đã không xuất hiện ở đây rồi, hắn ở trong không gian hệ thống nhìn xuống Tạ Hành Oanh, cao ngạo như thần linh, lười để ý đến cô.

Nhưng hắn đã đánh giá thấp sức chiến đấu của Tạ Hành Oanh, mười phút sau vẫn tràn đầy năng lượng, không có ý định dừng lại chút nào, tiếng khóc càng ngày càng chói tai, xen lẫn tiếng mắng chửi hắn.

Hắn và Tạ Hành Oanh ràng buộc linh hồn, sâu sắc cảm nhận được tiếng ồn lập thể, rõ ràng lúc này chỉ là thể ý thức, nhưng lại như có ảo giác đau đầu, hệ thống nghiến răng buông lỏng: "!.

.


Cô còn muốn khóc đến bao giờ.

"
Tạ Hành Oanh tủi thân nức nở: "Đến ngày anh chết!"
Chắc là cô được nặn ra từ nước mắt, hệ thống nghe tiếng khóc của cô vô cùng khó chịu.

Một lát sau, hắn không chịu nổi sự giày vò này cuối cùng cũng chịu thua, giống như từ kẽ răng thốt ra những lời cứng nhắc: "Cô——" kịp thời cắn lưỡi dừng lại nửa câu sau, phục tùng nói: "Đừng khóc nữa.

"
Tiếng nức nở yếu đi một chút, Tạ Hành Oanh ngẩng đôi mắt mờ mịt lên, không chịu khuất phục nói: "Tôi cho anh cơ hội xin lỗi.


Lại ngẩng đầu bổ sung: "Nhưng đừng hòng tôi tha thứ cho anh.


"
Hệ thống từ khi sinh ra đến giờ chưa từng thấy người nào được đà lấn tới như vậy, nếu như bản thể của hắn có thể giáng lâm, hắn nhất định sẽ——
Đột nhiên nhớ đến nhiệm vụ, hệ thống bình tĩnh lại.

Hắn hít sâu một hơi, lý trí nói: "Tôi cảnh cáo cô lần cuối, không hoàn thành nhiệm vụ, bây giờ cô có thể học trước cách ăn xin ngoài đường rồi đấy.

"
Tạ Hành Oanh lại bị cái kết cục mà hắn nhấn mạnh làm cho run lên.

Mặc dù trên mặt vẫn không phục, nhưng vẫn bước chân về phía bên phải theo chỉ dẫn của hệ thống, trong lòng càng nghĩ càng tủi thân.

Cô vừa đi vừa suy nghĩ lung tung, không biết mắng hệ thống trong lòng có bị phát hiện không.

Hệ thống là con chó ngốc! Con lợn rừng siêu to!!
Trong đầu không có động tĩnh gì, cuối cùng Tạ Hành Oanh cũng yên tâm, suốt dọc đường cô đem tất cả những lời chửi bới mà mình từng nghe được đều đổ lên đầu hệ thống, mới có thể giải tỏa được cơn tức.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận