Diệp Trấp Đào trước có một tin tốt và một tin xấu —
Tin tốt là, nàng không cần phải gi.
ao ho.
p với tên cổ sư xấu xí, tin xấu là, đối tượng gi.
ao ho.
p lại trở thành Hạ Chiếu, nam chính trong nguyên tác.
Không lâu sau, người của Đại Lý Tự đã đến, mang t.
h.
i t.
h.
ể kẻ sát nhân đi, trên đường về, Diệp Trấp Đào muốn nói lại thôi, liên tục nhìn Hạ Chiếu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó như bánh bao.
“Hạ tướng quân, ta có một việc muốn bàn với ngươi.
”
Trong xe ngựa, Hạ Chiếu nhắm mắt dưỡng thần, không mấy để ý đáp một tiếng “Ừ”.
Diệp Trấp Đào cẩn thận mở miệng, “Hạ tướng quân, cái đó, mẫu cổ ở trên cổ của ngươi có thể đưa cho người khác trúng không?”
Vừa dứt lời, nàng đột nhiên cảm thấy trong xe trở nên lạnh lẽo thêm vài độ.
Hạ Chiếu mở mắt, nhìn nàng với ánh mắt như băng, từng chữ từng chữ một, “Không thể, ngươi muốn cho ai trúng?”
Diệp Trấp Đào nuốt nước bọt, trong lòng lẩm bẩm, ‘Trúng cho ai cũng được, chỉ cần không phải ngươi,’ nhưng câu này nàng chỉ dám nói trong lòng.
Trên mặt cười ha ha, khoát tay, “Không có gì, ta chỉ hỏi thôi.
”
Trong lòng lo lắng không yên — c.
h.
ế.
t tiệt, ngày mồng một và rằm phải làm sao? Bọn họ thật sự phải cùng nhau làm chuyện đó sao? Lúc đó phải mở miệng thế nào đây? Thật sầu!
Diệp Trấp Đào mặt mày ủ rũ, thở dài.
Nhưng nghe thấy Hạ Chiếu nói với giọng lạnh lùng: “Thái y viện đã sắp xếp làm thuốc giải cổ độc, không quá mười ngày, thuốc giải sẽ được gửi đến phủ tướng quân.
”
Diệp Trấp Đào mắt sáng lên, mười ngày!
Hôm nay là ngày mười tám, mười ngày sau là hai mươi tám, còn ba ngày nữa là đến mồng một, có nghĩa là nàng không cần phải gi.
ao ho.
p với Hạ Chiếu để giải độc!
Quá tốt!
“Xin Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ, phù hộ thuốc giải làm thuận lợi.
”
Diệp Trấp Đào chắp tay cầu nguyện trong lòng.
Nhưng không để ý rằng trong xe ngựa, mặt Hạ Chiếu trông có chút tối tăm, cũng có chút khó chịu.
Lần này Hạ Chiếu phá án có công, Thánh thượng tổ chức tiệc trong cung mời Hạ Chiếu đến, trong bữa tiệc có ý định gả Phúc Nhân quận chúa cho hắn, nhưng hắn đã lại lấy “trưởng huynh như cha, đại ca vừa mới qua đời, phủ tướng quân không nên tổ chức hỷ sự” mà từ chối.
Hoàng đế cười nói: “Sớm biết Tần ái khanh đề nghị rút ngắn thời gian chịu tang của nữ tử, cũng nên rút ngắn cho nam tử.
”
Tiệc đến giữa chừng, hắn ra vườn hít thở không khí, gặp phải Thượng Quan Nhã cũng đến đây để thư giãn, Thượng Quan Nhã ngay lập tức nhận ra thiếu niên tuấn tú đã cứu mình trong hội du thần —
Mặc bộ trang phục màu trắng ngà, tóc buộc cao, đuôi mắt hơi nhếch lên, bên khóe mắt còn có một nốt ruồi đỏ, trời sinh tướng mạo mang vẻ đẹp xuất sắc, khó có ai trong số vương tôn công tử ở toàn kinh thành có thể sánh bằng.
Ngày hôm đó, hắn cứu nàng ta rồi vội vã rời đi, nàng ta thậm chí còn chưa kịp cảm tạ, sau đó nhờ người tìm kiếm, mới biết hắn là tướng quân thiếu niên tiếng tăm lừng lấy Hạ Chiếu.
Nghe nói lần này hắn cũng sẽ đến tiệc trong cung, nàng ta đã năn nỉ phụ thân đưa đến.
Thiếu nữ ngưỡng mộ vẻ tuấn tú, mặt đỏ bừng nhìn thiếu niên trước mặt, “Hạ tướng quân, ngày đó trong hội du thần cảm tạ ngài đã cứu giúp, ta là Thượng Quan Nhã, là đích nữ của Quốc công đương triều.
”
Hạ Chiếu liếc nhìn nàng ta một cái, trong đầu lại nhớ đến hình ảnh Diệp Trấp Đào cùng mọi người hò reo ngày hôm đó, tâm trạng có chút bực bội.
“Nếu tướng quân không chê, có thể đến phủ Quốc công trò chuyện.
”
Nàng ta đã mười tám tuổi, lần đầu tiên chủ động mời một nam nhân bên ngoài đến phủ, những lời này, nàng ta gần như đã dùng hết can đảm trong đời mới nói ra được.
Ai ngờ Hạ Chiếu chỉ “ừ” một tiếng, rồi không quay đầu mà đi luôn.
.