Nữ Phụ Độc Ác Thay Đổi Triệt Để


Đích mẫu thành khẩn xin lỗi, “Trước đây là do mẫu thân bị ma qủy ám ảnh.

Những ngày này mẫu mẫu đã nghĩ rất nhiều, chúng ta dù sao cũng là một gia đình, không nên có hiềm khích.


Câu nói này thật sự rất chân thành.

Nếu là người chưa từng gặp đích mẫu, có lẽ cũng sẽ bị bà ta lừa, nhưng không lâu trước đây Diệp Trấp Đào vừa nếm qua thiệt thòi vì đã bị đích mẫu lừa, làm sao có thể lần nữa mắc bẫy.

Đích mẫu tiếp tục nói: “Hiện giờ mẫu thân thấy con ở phủ tướng quân sống rất tốt, trong lòng cũng yên tâm, chỉ nghĩ cả nhà chúng ta lâu rồi chưa đoàn tụ, muốn cùng đứa nữ nhi là con ăn một bữa cơm.


Ăn gì mà ăn, nghe là biết đây là Hồng Môn yến rồi.

Lão thái thái gõ gậy, “Vậy thì liền ở lại cùng nhau ăn cơm đi.



Đích mẫu mặt đầy khó xử, “Thân gia, ta đã lâu lắm chưa gặp nữ nhi, bọn ta muốn cùng nữ nhi ra bên ngoài ăn, một nhà ba người nói chuyện một chút.


Còn muốn ra ngoài ăn, nàng đã nói đây là Hồng Môn Yến rồi mà!
Lão thái thái tuyệt đối không cho phép nàng ra ngoài!
Lão thái thái không có khả năng đọc tâm, không nghe thấy suy nghĩ trong lòng Diệp Trấp Đào, sau khi xoay vòng hai lần chuỗi hạt, nhẹ nhàng nói: “Trấp Đào, nếu phụ mẫu cháu kiên quyết như vậy, cháu hãy cùng bọn họ ra ngoài ăn một bữa đi.


“…… Vâng.


Người nhỏ ở trong lòng xoay vòng, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Biết rõ núi có hổ, mà vẫn muốn đi vào núi.

Bọn họ ăn cơm trong phòng bao của Yêu Nguyệt lâu, bữa cơm này, Diệp Trấp Đào ăn mà như nhai sáp, đích mẫu giả vờ tình cảm gắp cho nàng cái đùi gà, “Nữ nhi, nhìn con gầy quá, ăn nhiều đùi gà chút đi.


Khiến Diệp Trấp Đào cảm thấy một trận rùng mình.

Nàng không thể nhịn được nữa.

Nàng đặt đũa xuống, “Ở đây không có người khác, bà đừng diễn nữa, nói đi, lần này đến tìm ta rốt cuộc là có chuyện gì.


“Diễn gì chứ? Nữ nhi con nói như vậy, mẫu thân sẽ đau lòng đấy.



Đích mẫu giả vờ lau nước mắt, như thể lần trước một miệng luôn gọi “tiểu tiện nhân” không phải từ miệng bà ta nói ra.

“Thiện hạ này không có phụ mẫu nào là không có sai lầm, dù mẫu thân của con có sai, nhưng dù sao bà ấy cũng là đích mẫu của con, con hãy tha thứ cho bà ấy đi.


Phụ thân nàng vốn không nói nhiều, bỗng mở miệng nói một câu có lý.

Một hình ảnh người phụ thân hiền lành tận tình khuyên bảo, mong muốn gia đình hòa thuận.

Diệp Trấp Đào bị chọc cho bật cười.

Thật tốt, thích diễn như vậy, vậy thì nàng sẽ cùng bọn họ diễn.

Diệp Trấp Đào nghĩ trong lòng: Dù sao lần này nàng cũng là giữa ban ngày ban mặt từ phủ tướng quân đi ra, lão thái thái cũng biết, chắc chắn bọn họ không dám quá làm càn.

Không thể nào giữa thanh thiên bạch nhật mà làm ra chuyện bắt cóc được!
Sau khi ăn xong, đích mẫu lại đề nghị cùng đi dạo một chút.

Đi dạo thì đi dạo, Diệp Trấp Đào chủ động nắm tay đích mẫu, đi đi lại lại trên phố.


Lần này đến lượt nàng một miệng luôn gọi “mẫu thân” ngọt ngào, Diệp Trấp Đào chú ý thấy biểu cảm của đích mẫu, rõ ràng cứng đờ, nụ cười giả đến mức không thể giữ nổi.

Ha ha thật thích thú!
Đột nhiên một chiếc xe ngựa bị mất kiểm soát lao về phía Diệp Trấp Đào, đích mẫu lộ ra vẻ mặt hung tợn dữ dằn, đẩy Diệp Trấp Đào về phía xe ngựa, từ trong xe vươn ra một đôi tay, một tay bịt miệng Diệp Trấp Đào, một tay ôm chặt eo nàng, lợi dụng sự che chắn của xe ngựa, bắt nàng đưa đi.

“Phi, nếu không phải Thái úy đại nhân chỉ định ngươi, ta đâu phải tốn công sức này.


Phụ thân nàng lo lắng nói: “Hôm nay chúng ta là từ phủ tướng quân đưa người đi, làm sao giải thích với bọn họ được đây?”
“Giải thích gì? Chúng ta có Thái úy đại nhân làm chỗ dựa, còn sợ một phủ tướng quân sao?”
“Không phải nói Hạ tướng quân kia thích nữ nhi sao? Ta sợ…”
“Ông là kẻ vô dụng, sợ gì mà sợ! Tiểu tiện nhân kia chỉ là thứ nữ, ông còn thật sự gọi ‘nữ nhi’ nữa, nói đi, có phải ông vẫn không quên được mẫu thân của ả hay không!”
“Không có, phu nhân, bà lại nói đâu đâu rồi.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận