Nữ Phụ, Đừng Coi Thường Nữ Chủ

“Ô, đại minh tinh của chúng ta cũng tới!” Doãn nãi nãi cười tít mắt, còn không chờ cô ta ngồi xuống, liền hỏi, “Đúng rồi, dạo này ta xem cái phim của cháu, cái “Nếu như có tình yêu”, ngày nào cũng chờ phim đến khổ, cháu nói luôn cho ta đi, kết cục cuối cùng là thế nào?”
Tần Cảnh sửng sốt, trời, bà nội còn có thể theo dõi cái dạng phim thần tượng tuổi teen này cơ á?
Tập Vi Lam ngọt ngào cười : “Bà ơi, không thể tiết lộ được! Đây là quy định của ê-kíp làm phim.”
Tập Quyên cũng khen ngợi: “Xem ra Doãn nãi nãi tâm tình vẫn là rất trẻ trung nha!” Mọi người cũng cùng đùa với bà rất vui vẻ.
Tần Cảnh bất động thanh sắc lườm Doãn Thiên Dã một cái, có vẻ từ lúc Tần Chính Tập Vi Lam đến hắn liền không nói chuyện gì hết, chỉ trầm mặc ngồi ở một bên.
Không biết là bởi vì vừa rồi vừa bị lôi ra đánh, hay là…
Tần Cảnh lại nhìn thoáng qua Tập Vi Lam, cô ta chính là dạng con cháu thảo trưởng bối thích, còn làm nũng còn thân thiết, mấy câu liền dỗ dành lòng người.
Cô ta hình như vừa mới bước vào cửa đã liếc nhìn Doãn Thiên Dã, sau đó lập tức quay sang nói nói cười cười nịnh hót bà nội Doãn.
Mà Doãn Thiên Dã từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn cô ta!
Hai người này thực quái lạ!
Tần Cảnh không thể cùng như Tập Vi Lam nói chuyện, quá dị, chỉ có thể ngồi hóng bên ngoài như quân nhân đào ngũ, thẳng đến lúc, cô thấy Doãn Thiên Dã đi ra ngoài.
Tần Cảnh cảm thấy ở chỗ này cũng không được tác dụng gì, không thể hóng chuyện bát quái, thế là cũng cùng chuồn đi ra hậu viện.
Đi đến hậu viện, liền gặp Doãn Thiên Dã ngồi trên bậc thềm khác, dưới cây anh đào , đang đùa với chú chó con Samoyed màu trắng.
“Uy!” Tần Cảnh đi qua ngồi xuống, “Anh làm sao có vẻ là lạ, tâm tình không tốt à?”
Doãn Thiên Dã không biểu cảm gì liếc nhìn cô một cái, tiếp tục đùa với chó: “Không có!”
Tần Cảnh hơi ngây ra, hắn giọng điệu rất bình thản, thực là không có tâm tình không tốt.
Đã như thế, mắt cô sáng lên, hắc hắc: “Không có tâm tình không tốt, thế tôi hỏi đây, anh chạy ra đây làm gì? Có phải là muốn tránh mặt Tập Vi Lam?”
Doãn Thiên Dã mờ mịt liếc cô: “Tôi tránh mặt cô ta? Đây là nhà tôi cơ mà!” Cuối cùng, nói, “Chỉ là mấy lời khách sáo như vậy, tôi vừa nghe đã thấy lỗ tai đau!”
“A!” Tần Cảnh mộc mộc ứng nhất thanh (hình như là phản xạ thốt lên), nghĩ nghĩ, lại hỏi, “Lúc trước là anh đá cô ấy, hay là cô ấy đá anh?”
Doãn Thiên Dã lần này nghiêm túc chú ý quay đầu lại, nhìn lại cô.
Buổi sáng, ánh mặt trời thưa thớt mà mạnh mẽ xuyên qua, lấp lánh, nhuộm thành từng tầng ánh sáng trên những sợi tóc ngắn của hắn. Sợi tóc rơi xuống, tròng mắt hắn thâm thúy mà an tĩnh, không gợn một tia sóng, khiến đầu óc Tần Cảnh đột nhiên trống rỗng.
Hắn bình tĩnh mà hờ hững nói: “Tôi và cô ta chưa từng có quan hệ gì hết!” Nói xong, cúi đầu lại đùa chó con đi.
Nói bậy!
Tần Cảnh bất mãn chu môi, khẳng định là bị Tập Vi Lam đá còn không biết xấu hổ mà nói.
Tần Cảnh cũ trong quyển nhật kí cuối cùng viết về thời đại học, trong ngày cuối cùng, viết là, đã có người nhìn thấy Doãn Thiên Dã đến quán rượu, mà căn phòng hắn vào chính là phòng trước đó đã có một người phụ nữ vào.
Đây chính là cùng với tình tiết máu chó trong tiểu thuyết không hẹn mà gặp.
Trong tiểu thuyết, Tập Vi Lam hai bên tấn công, một mặt giật dây An Nham tìm Tần Cảnh quấn quít làm phiền, kích thích Doãn Thiên Dã; một mặt lại kiệt lực thi triển mị lực nữ nhân câu dẫn Doãn Thiên Dã, kích thích Tần Cảnh.
Kết quả, khiến cho hai vị nguyên nguyên nam chủ nguyên nữ chủ máu chó như vậy mà thật bại dưới chân nữ phụ “đa mưu túc trí”, ngu si hiểu lầm mà chia tay…
Tiểu thuyết này thực là rắm chó không kêu, hại chết nhân!!!
Bất quá Tần Cảnh hôm nay lúc xem cảm thấy rất hay, căn bản không nghĩ qua cái gì không logic không thông, chỉ thấy nữ phụ trù hoạch như thần!
Nhưng vô luận ra sao, mắng tác giả cũng không để làm gì, tiểu thuyết quả thật có tả Tập Vi Lam ở trong quán rượu tìm mọi cách thi triển mị thuật với Doãn Thiên Dã, nhưng đến thế là cùng, cũng không có viết tiếp.
Dù sao, nữ phụ văn này trọng điểm thịt thịt (H) đều là ở phần nguyên nữ chủ Tần Cảnh bị tiềm quy tắc ra sao…
Về chuyện sau này, chính là trong tay Tập Vi Lam có một tấm hình cô ta và Doãn Thiên Dã ôm nhau, chỉ có bờ vai trở lên.
Hai người vai đều lộ ra, đủ khiến người ta tưởng tượng thành không có mặc quần áo. Trong tiểu thuyết, Tập Vi Lam chuẩn bị cầm tấm hình đi kích thích Tần Cảnh, nhưng Tần Cảnh lúc đó không hay biết gì còn tìm đến “Muội muội tốt” Tập Vi Lam khóc lóc kể lể Doãn Thiên Dã ngoại tình.
Mà Tập Vi Lam nhất thời lại do dự, nghĩ Tần Chính dù sao là cha ruột Tần Cảnh, nếu như ông biết, chắc chắn sẽ để lại ý nghĩ không tốt, bất lợi việc cô ta lấy cổ phần công ty sau này. Cho nên cuối cùng là không có đem trưng ra tấm ảnh kia, chờ đến lúc Doãn Thiên Dã ra nước ngoài, Tập Vi Lam càng được lợi, liền đem đi tiêu hủy, tiếp tục cùng Tần Cảnh làm chị em thân thiết.
Cô ta biết tự Doãn Thiên Dã sẽ không nói ra chuyện này, chỉ cẩn cô ta không nói ra, Tần Cảnh vĩnh viễn sẽ không biết người đào góc tường nhà mình kì thật chính là Tập Vi Lam.
Cho đến khi, Tần Cảnh này xuyên tới đây.
Tần Cảnh nâng quai hàm, nhìn khuôn mặt thật yên lặng của Doãn Thiên Dã, bất mãn dẩu môi: chết vì sĩ diện! Không nghĩ đến anh cũng có lúc bị người ta đá nhỉ!
Bất quá, ách, kỳ quái nga, cứ như tâm lý phản nghịch của hắn, chắc chắn là sao đó sẽ quấn quít Tập Vi Lam làm phiền chứ? Hay là vì, chẳng qua cũng chỉ ngủ có một lần, nên không có hiếm lạ?
Doãn Thiên Dã quay đầu lại, nhìn thấy cô nhíu mày suy tư, có chút kỳ quái, hỏi: “Đột nhiên em hỏi thế làm gì? Cô ta nói gì với em sao?”
Tần Cảnh sửng sốt, giờ mới biết chính mình vừa rồi hỏi sai. Theo lý thuyết, cô không thể biết vụ việc này a!
Cô nhanh chóng ra vẻ nhẹ nhàng khoát tay, lung tung che giấu: “Tùy tiện hỏi, chuyện nhiều năm như vậy nha! Kỳ thật nói lại cũng không có ý gì! A, a a…”
Ngoài nhà lại truyền đến tiếng chuông vang, may mắn cứu được Tần Cảnh giải cứu.
“Gì? Còn có người tới sao?”
Doãn Thiên Dã đã đứng dậy, vừa đi ra ngoài, vừa nói giỡn: “Có vẻ là người mà bà nội muốn giới thiệu cho em đó!”
Tần Cảnh trợn trắng mắt, đi tìm toilet.
Đi vệ sinh xong ra ngoài, lại phát hiện phía sau có tiếng nước chảy từ ao nhỏ, Tần Cảnh nhất thời hứng lên, chạy tới ngồi xổm bên bờ ao nhỏ nhìn ngắm nước chảy. Được một lúc, đột nhiên nghe thấy giọng của Tập Quyên nghiêm khắc khiển trách:
“Con và cái An Nham kia là có chuyện gì? Muốn loại như nó làm bạn trai con, mẹ là kiên quyết không đồng ý!”
Tần Cảnh giật mình, nhìn lại, tiếng nói là vọng từ cửa sổ gỗ ở trên đến, bên kia nguyên là toilet.
Dĩ nhiên, người bà ta đang nói đến chính là Tập Vi Lam: “Mẹ ơi, mẹ gấp làm gì? Con không có muốn công khai là có lý do, vẫn duy trì khoảng cách với anh ta mà! Con với anh ta không có quan hệ gì cả!”
Tập Quyên vặn mở vòi nước rửa tay, giọng điệu hòa hoãn một chút: “Mẹ thấy con với lão phu nhân Doãn gia rất để ý, mấy năm Tần Cảnh bỏ nhà đi này, con thường hay chạy sang bên này, có phải là có ý gì không?”
“Mẹ đã biết, còn hỏi con làm cái gì?”
“Mẹ cũng hi vọng là như vậy!” Tập Quyên đã bốn mươi năm mươi tuổi, nhưng nói vẫn với giọng nũng nịu, không phải không có tiếc nuối thổn thức, “Bất quá a, Doãn Thiên Dã và Tần Cảnh từ nhỏ đã yêu sớm, tuy rằng con và Tần Cảnh không có quan hệ huyết thống thật, nhưng cũng là chị em trên danh nghĩa. Người nhà giàu, lại hay có tư tưởng cổ hủ, chỉ sợ là khó tiếp nhận!”
“Phách!” Hình như có cái gì đó bị đá một phát, kế tiếp là Tập Vi Lam đang cố kìm giọng giận dữ, “Vì cái gì mà lại bắt con phải chịu thiệt vì cô ta! Lại nói, cha mẹ Doãn Thiên Dã tình huống cũng như vậy, còn không phải quấn quýt hòa thuận cả đời!”
“Mẹ lại không có nói là không ủng hộ con?” Tập Quyên oán trách, “Chuyện này mẹ không thể không nhắc con. Cũng đều do con, lúc trước con sớm sớm một chút quấn chặt lấy Doãn Thiên Dã không phải là được rồi sao? Hiện tại thì hay rồi, mẹ vừa chú ý thấy, nó từ đầu tới đuôi không hề nhìn con một cái!”
“Lúc trước hai người bọn họ vừa mới chia tay, chẳng lẽ mẹ bảo con có thể quang minh chính đại xuất hiện tranh chủ quyền chắc?” Tập Vi Lam giọng điệu có chút không bình tĩnh, trầm mặc vài giây, lại rất đắc ý cười, “Con lại thấy anh ấy không nhìn con, có lẽ chính là trong lòng có quỷ, khắc chế không nhìn con đây! Hoặc là, anh ấu cố ý làm mặt lạnh lùng, để hấp dẫn sự chú ý của con! “
Bên kia cửa sổ, Tần Cảnh không khỏi ôm trán, so với Doãn Thiên Dã với Việt Trạch, hóa ra Tập Vi Lam này mới thực sự xứng với cái ghế quán quân tự luyến mơ mộng đi, đúng chưa!
Tập Quyên tự hào con gái bảo bối một hồi, lại càng hứng trí nói: “Bất quá, mẹ lại cảm thấy người vừa mới tới thực sự rất tốt nha, vừa phong độ lại có khí chất, nhìn là thấy một người nhà có tiền.”
Mười phần mùi vị thanh lâu tú bà.
“Nhưng tên hắn con chưa nghe bao giờ, ” Tập Vi Lam khinh thường hừ một tiếng, “Ai quý giá gì mấy đồng bạc chứ? Mẹ à, phiền mẹ nhìn xa một chút được không?”
“Nói đến mới nhớ, ” Tập Quyên nháy mắt lại hăng hái, “Trường Ninh chỗ cổ phần đó, con có định đầu tư không?”
Trường Ninh là tên công ty, lấy tên mẹ ruột Tần Cảnh để đặt.
Công ty (trong bản cv là xí nghiêp, cơ mà xí nghiệp gì mà giàu vậy chia cho bao nhiêu con cháu thế này, nên mình nâng cấp lên thành công ty nha) gia tộc Tần gia “Tần thị trọng kim”, truyền nam không truyền nữ, cho nên, đến thế hệ của mấy anh em Tần Chính, tập đoàn của gia tộc chủ yếu bắt đầu chuyển giao ấy ông anh họ nội của Tần Cảnh xử lý.
Nhưng Tần Cảnh vẫn là được nhận 5% cổ phần của công ty Tần thị trọng kim, chỉ là vẫn ở trạng thái đóng băng, như gia quy, chỉ đến bao giờ Tần Cảnh kết hôn mới được sử dụng.
Mà Tần Cảnh cũng không có tố chất thần kinh như vậy, nghĩ đi giả kết hôn lừa chính tiền của nhà mình, cho nên, khoản tiền này trước mắt chỉ để đó ấy người khác thèm thuồng
Tuy rằng Tần Chính nhiều năm trước đã rời khỏi vị trí quản lý Tần thị trọng kim, nhưng mười lăm năm trước, ông đã dùng tất cả tiền mình được thừa kế để tự bắt đầu sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, một lần nữa tạo ra vương quốc của chính mình, “Công ty bất động sản Trường Ninh”.
Đáng chú ý là việc mua bán một dãy mười mấy ngôi nhà ở đoạn phố nổi tiếng phồn hoa.
Nhưng, trong tiểu thuyết nữ phụ, nữ phụ Tập Vi Lam tẩy tâm lột xác, thu mua lòng người, thành con gái ngoan ngoãn trong mắt Tần Chính, thân thiết cơ hồ bằng cả con gái ruột.
Đến khi Tần Cảnh chúng bạn xa lánh không còn đường quay đầu lại, Tập Vi Lam thủ bên cạnh phụ thân tận hiếu, tận tâm tận lực, nhu thuận, khiêm cung (khiêm nhường, cung kính). Thường thường khóc lóc kể lể mình không nơi nương tựa, ở trong công việc luôn luôn chịu thệt thòi, thề chết cũng không chịu bị tiềm quy tắc, bất lực không có tài lực không có chỗ dựa vân vân.
Cho đến một hôm, Tần ba ba bị cô ta khóc đến động lòng, cả giận nói, ai nói con không có chỗ dựa, ai dám bắt nạt con gái của Tần Chính ta.
Thế là, Tập Vi Lam lập tức, không hề logic, trăm ngàn chỗ hở đạt được 30% cổ phần bất động sản Trường Ninh. Tuy rằng bất động sản Trường Ninh so với Tần thị trọng kim là phù thuỷ nhỏ gặp phù thuỷ lớn. Nhưng 30% tuyệt đối là đại cổ đông hạng nhất!
Cha ngốc a!!!
Nghĩ đến đây, Tần Cảnh đang ngồi xổm ở góc tường giận dữ nghiến răng, phải biết, hiện giờ Tần Chính còn thừa lại, cũng chỉ có 30% mà thôi. Chỉ cần một ngày đẹp trời nào đó Tập Vi Lam nổi tâm tư, bất động sản Trường Ninh lập tức có thể đổi chủ!
Mà Tập Vi Lam trước mắt tính toán là: “Con chuẩn bị dùng chỗ cổ phần đó tiếp tục đầu tư bất động sản, bất quá, Tô Hiền hắn ta cứ theo dõi nhìn ngó con đến sít sảo, không làm sao động thủ được!”
Tô Hiền là CEO của Trường Ninh, một người đối với Tần Chính phi thường trung thành.
Tần Cảnh có chút nghi ngờ, không rõ ràng hiện giờ có gì không ổn, nhưng trước hết để bảo đảm, vẫn phải gửi cho Tô Hiền vài dòng tin ngắn.
Kế tiếp, hai mẹ con này lại bắt đầu bát quái các sự vụ trong giới giải trí. Tần Cảnh cảm thấy không thú vị, liền khom lưng, tìm đường cũ quay về.
Thế là, khi đi qua hậu viện, liền nhìn thấy hai câu con trai lớn tướng, đều mặc T-shirt (hoặc áo phông, tùy các bạn thấy cái nào hay hơn) quần bò, dưới tàng hoa anh đào nhảy lên bám vào cành cây, thật không thể tưởng tượng được lại còn đang so xem ai nhảy lên được cao hơn.
Cánh hoa anh đào lấp lánh hồng phấn bám trên cây, bị hai ông tướng tinh thần hăng hái chụp vỗ, theo gió rơi xuống bay phấp phới, xuyên qua tia sáng mặt trời màu vàng nhạt, lẩn trong mái tóc bay bay của hai người họ, đậu trên bờ vai hoàn toàn sạch sẽ của họ. (viết xong câu này, chs thấy hint bay như cánh hoa anh đào á)
Tần Cảnh:…
Hai người đàn ông hai mươi bảy tuổi đến nơi còn ở chỗ này so nhảy cao???
Trong đó một người đương nhiên chính là quỷ ấu trĩ doãn tiểu cặn bã, mà cái người còn lại kia,
“Mấy người là học sinh cấp 3 đấy à?” Tần Cảnh hướng đến chỗ hai kẻ kia kêu gào.
Thế là, cái người còn lại kia, quay đầu lại.
Tần Cảnh bỗng nhiên sửng sốt,
Việt Trạch???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui