“Cứu mạng, cứu mạng…” Triệu hồng cắn răng vung tay lung tung chặn trước xe màu đen đang chạy trên đường lớn, đằng sau còn đuổi theo vài người đàn ông hùng hổ, tựa hồ Tần Nguyệt không dừng xe thì cô ta sẽ không tránh đi vậy đó.
Tình thế căng thẳng, cô gái kia không thèm tránh ra, Tần Nguyệt mắng thầm một câu, căn bản là không muốn người lên xe của mình.
Thời gian quả thực chậm chạp nhưng đối với Triệu Hồng thì là chỉ vài giây ngắn ngủi, mắt thấy chiếc xe sẽ đâm tới cũng không động đậy được nữa, nhắm mắt chuẩn bị chờ chết.
Trong xe,Tần Nguyệt rũ mắt xuống, cau mày lại, phanh một cái, vẫn là dừng lại, cắn răng nghiến lợi nói: ”Lên xe.”
Triệu Hồng nhanh chóng mở cửa ngồi vào kế bên tay lái, sau đó thúc giục Tần Nguyệt lái xe đi.
Đằng sau là năm sáu thủ hạ và Thành Đại Hữu vang lên âm thanh mắng mỏ tức giận, hắn ta thậm chí còn cầm lấy vũ khí ném vào đít xe của cô.
Ca đát một tiếng, gậy sắt rơi xuống trên đường, Thành Đại Hữu giận dữ nhìn làn khói đen chiếc xe màu đen kia còn lại bóng dáng: “Mẹ nó, tự nhiên chui đâu ra chiếc xe phá hỏng chuyện tốt của lão tử.”
“Đúng vậy, đúng vậy, chính là lần sau thấy được hắn ta khẳng định phải nhừ tử.”
“Đại ca, anh đừng tức giận, chỉ là một con tiện nhân, tức giận hại thân thể không tốt.”
“Đi thôi, chúng ta trở về.” Thành Đại Hữu căm giận nói.
Hắn cũng không thể đuổi kịp xe được, trở về hiện thực, Triệu Hồng đã chạy xa xa rồi.
“Em gái, thật sự cám ơn em đã cứu mạng chị, nếu không chị…” Đợi sau khi đã an toàn, Triệu Hồng ánh mắt cảm kích nhìn Tần Nguyệt: “May mắn có em, nếu không còn không biết như thế nào, chị thật không biết nói như thế nào...”
Tần Nguyệt lái xe, nghe Triệu Hồng kể lại một chút chuyện xưa của mình, nguyên lai mạt thế đến, Triệu Hồng cùng một số đồng nghiệp làm công sở trốn thoát khỏi công ty hướng phía nam chạy, khi ngang qua mười dặm thôn nghỉ ngơi liền bị Thành Đại Hữu coi trọng, lại bị đồng bạn bán đứng, trải qua 3 ngày cuộc sống không bằng chết.
Còn chuyện xảy ra ba ngày đó, Triệu hồng mặt dữ tợn hàm hồ nói, không có rõ ràng chuyện gì, Tần Nguyệt nghe xong chung quy cũng có thể đoán ra một chút là chuyện gì, nhưng không phải chuyện của mình vẫn là không nên quản.
“Qua phía trước cô liền xuống xe, bên kia có cái thôn, Thành Đại Hữu sẽ không đuổi đến cái địa phương xa này.” Tần Nguyệt chuyển động tay lái, đến đầu cầu gần thôn nhỏ kia thì dừng lại.
“Em gái, chị vừa mới gặp chuyện kinh hoảng...!có thể hay không…” Triệu Hồng run cần cập, muốn khiến đối phương đổi ý giữ mình lại.
“Không được, tôi không có trách nhiệm mang theo cô.” Tần Nguyệt quyết đoán cự tuyệt nói ra.
“Em gái, van cầu em, em không cần bỏ chị lại ở đây.” Triệu Hồng chưa từ bỏ ý định, cố gắng năn nỉ,” Chị ăn không nhiều, còn có thể làm được rất nhiều việc…”
“Đình, tôi nói xuống xe.” Tần Nguyệt cho xe dừng lại ven đường.
“Xuống xe, dù cô nói gì tôi cũng không thay đổi quyết định.”
“Được.” Triệu Hồng như là tuyệt vọng, lại nhìn đến Tần Nguyệt vẫn không chút nào lay động được, nhân lúc Tần Nguyệt không chú ý bàn tay khẽ nhúc nhích.
Tần Nguyệt đợi mất mấy giây sau, thấy Triệu Hồng không có ý tứ xuống xe, tính toán mở miệng đuổi người lần nữa, chợt một thanh chủy lạnh lẽo ở cổ, Triệu Hồng bên cạnh trên mặt hung hăng,” Bây giờ tất cả trên xe này là của tôi, cô xuống xe, hoặc là chết ở tại đây.”
Tần Nguyệt cười lạnh, muốn ám sát cô sao?
Không nói gì, Tần Nguyệt giơ tay lên, mở cửa xe, chầm chậm chui ra ngoài, Triệu Hồng cũng thối lui theo sau.
Đến khi đã đứng trên mặt đất, trên mặt Triệu Hồng mới thả lỏng hiện một chút vui sướng, tay kia bắt lấy tay lái.
Còn chưa kịp cầm một cỗ phong tập lại đây, Triệu Hồng bị đá ngã về bên phải cửa xe.
“Hiện tại đổi lại cô xuống xe.” Tần Nguyệt mặt không chút thay đổi thu chân lại, lạnh lùng cảnh cáo nói.
Triệu Hồng kinh ngạc nhìn Tần Nguyệt, kinh ngạc với chính mình đã nhận nhầm, cứ tưởng lại một đại tiểu thư chạy trốn tay trói gà không chặt, lại bị sự thật tàn nhẫn phơi bày ra, lúc này cô phải công nhận mắt nhìn của mình kém thế nào.
“Được, tôi xuống xe.” Triệu Hồng tự biết mình đợi nữa cũng không làm cho cô ta thay đổi ý tứ, với công phu mèo cào của mình căn bản không phải đối thủ của Tần Nguyệt, rất tự giác xuống xe, người này không đem mình vứt vào bầy tang thi coi như đủ khách khí lắm rồi.
Đóng cửa xe, Tần Nguyệt lại phát động ô tô, sớm trước thời điểm Triệu Hồng lên xe cô đã để ý thấy thanh chủy thủ bên hông cô ta rồi, sở dĩ dừng xe cũng không phải là nhân từ, mà là kính nể.
Đúng vậy, cái cô gái này Tần Nguyệt cũng là biết đến, kiếp trước cô ta là một người Đại tỷ có tiếng, tâm ngoan thủ lạt, đối với đàn ông lại không chút lưu tình.
Triệu Hồng thành danh thời điểm còn là một người không ai biết đến, xa xa đã từng nhìn thấy một lần, sau này trong một lần bị tang thi bao vây, rất nhanh thành sắp bị phá, là cô mang theo thủ hạ là dị năng giả tranh thủ thời gian cuối cùng chạy trốn, cho đến khi bị tang thi cắn một cái.
Không ngờ kiếp này lại có thể gặp nhau sớm như vậy, hay bây giờ là thời điểm cô ta chưa thức tỉnh dị năng.
Tần Nguyệt đem xe ngã trở về con đương lớn, lấy bản đồ ra nghiên cứu vị trí nhà máy đồ hộp.
Triệu Hồng ở ven đường đá bay một tảng đá, gần đây vận khí của thật sự là thối, đầu tiên là đồng nghiệp vì muốn lưu lại trong thôn nhỏ mà đem mình bán cho Thành Đại Hữu, thật vất vả thiết kế lừa một nữ nhân bị giam chung trốn dời đi chú ý của Thành Đại Hữu, chính mình lưu lại ven đường chờ cơ hội thật tốt đi quá giang xe đi ngang qua, vận khí không tốt chút nào, tại thời điểm chạy đi lại bị Thành Đại Hữu phát hiện.
Triệu Hồng ánh mắt tối tăm nhìn chăm chăm vào phương hướng mười dặm thôn, cô thề một ngày nào đó, một ngày nào đó cô sẽ đem trả lại hết thảy, những người đó, tất cả đều đáng chết.
Tại thời điểm cô miên man suy nghĩ, Triệu Hồng đột nhiên nghe được âm thanh xe chạy, đây là… quay đầu lại, phát hiện trên xe chính là cô gái lúc trước, cô ta là muốn quay trở lại sao?
Cô gái mặt lạnh lùng tâm lạnh lùng lái xe đi đường vòng… Triệu Hồng lòng mềm nhũn ra, thật lâu sau, nhìn chiếc xe đi xa, ánh mắt kiên định nhìn về phía thôn nhỏ quyết định đi, sống sót là tốt lắm, cũng sẽ không phụ ý tốt của người ta được.
Ánh sáng chiếu lên trên lục địa không có độ ấm, gió nhẹ thổi lên một cái túi nilon cũ, bốn phía im lặng cực kì, ở đây không có người, không có tang thi, chỉ có phòng ốc cũ nát.
Khắp nơi yên tĩnh quỷ dị, giống như một thôn trang chết chóc vậy.
Tần Nguyệt cẩn thận điều khiển chiếc xe, thực rõ rệt, nơi này có điểm kỳ quái, cô tính toán nếu có biến dị lập tức dời khỏi nơi này, tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Xa xa khói đen nồng đậm dâng lên, Tần Nguyệt chỉ liếc nhìn rồi lạnh lùng thu hồi tầm mắt cẩn thận lái xe, mục tiêu của cô là nhà máy đồ hộp, sẽ không vì một chút lòng hiếu kỳ mà dừng lại, huống chi, tại mạt thế, bởi vì lòng hiếu kỳ con người cho dù có 100 cái mạng cũng không đủ dùng.
“Ngô tử, bên kia có người tới.” Một nam nhân ghé vào nóc nhà nhìn, vỗ bả vai người bên cạnh.” Cậu đi thông tri cho những người khác biết, có một tên dê béo nhỏ đến.”
“Được.” Nam nhân đội mũ rơm trả lời, lưu loát từ nóc nhà bò lên, cẩn thận đi xuống cầu thang,” Anh em, khoái, có một tên tiểu đệ béo đến, hôm nay nhất định phải lưu hắn lại.”
“Được, tao đi thông tri cho những người khác, mấy ngày rồi không được ăn đồ ngon, lúc này, hắc hắc… “ Bên dưới lập tức có người đáp lại, hắn vừa đi vừa nói, hiển nhiên là đi thông tri những người khác sự tình.
“Các anh em, khoái sao nhà trên hảo, A Lỗ, đem thông đạo phía trước chặn lại, đảm bảo không cho người qua, nếu không cẩn thận tối nay ca đánh mày.”
Trong viện không lớn, một đám nam nhân cầm gậy guộc, búa, dao phay trên tay rất nhanh tụ tập đến đây.
Bọn họ trước đây là thôn dân quanh đây, mạt thế đến trừ bỏ lúc ban đầu tình hình quá bi đát, sau đó những quái vật này cũng ổn định rất nhiều, tang thi ở đây nhanh chóng được giải quyết, nếu không phải thực xui xẻo, tình hình còn có thể tốt lên.
Chỉ là thực vật mỗi ngày lại giảm bớt, bọn họ không thể không nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề, ban đầu, trong thôn có người dẫn theo thanh niên ra ngoài tìm kiếm thức ăn cùng đường ra trong tương lai, thế nhưng ít ai có thể còn sống trở về.
Bắt đầu bọn họ còn không biết tình hình bên ngoài khẩn trương như thế nào, khắp nơi đề là tang thi, mất hơn một nửa người.
Sau đó có một thanh niên sống sót trở về, cả người bị thương nặng, hắn nói ra tin tức bên ngoài như thế nào, không bao lâu liền biến thành tang thi.
Đến tận đây trong thôn không còn ai đề nghị đi ra ngoài, so với bên ngoài, chỉ cần bọn họ không chọc giận quái vật, không dẫn bọn chúng tới thôn như vậy cuộc sống liền đảm bảo.
“Dừng xe.” Chỗ rẽ đột nhiên lao ra một đám nam nhân cầm đủ loại vũ khí, tên cầm đầu lớn tiếng quat to một tiếng, tay đưa ra ngăn chặn đường.
Tần Nguyệt nhìn hàng rào phía trước, bình tĩnh đem xe dừng lại
, rất nhanh đám người chung quanh xông ra, một nam nhân chỉ vào cô nói,” Cô, đem nước cùng thức ăn lưu lại.”
Đây là đánh cướp sao? Tần Nguyệt nhíu mày một cái, mặt không chút thay đổi nhìn về phía họ, cầm búa mở cửa xe, xuống xe nói,” Tôi không thích lãng phí thời gian , tốc độ nhanh lên một chút.”
Cử động này của Tần Nguyệt khiến tên đầu lĩnh lập tức vui vẻ, cô gái này thật thú vị, đi một mình còn không nói, lại còn tưởng cầm búa để đánh nhau cùng bọn đàn ông họ sao:” Em gái, tốt nhất là em đem cái gì đó giao ra đây, bọn anh cũng không làm tổn thương gì đến em hết, tùy thời có thể rời đi, nếu em coi trọng ai trong thôn cũng tốt, anh sẽ thành toàn cho em,…“ Lời nói còn chưa hết hắn đã nhìn thấy thấy Tần Nguyệt một búa hướng hàng rào ngăn trở chiếc xe một phát, thế nhưng rắc một tiếng mà gãy, mẹ nó, thật kinh khủng.
Rõ ràng mấy đứa con gái chạy đến trong thôn chỉ cần đẩy một cái đã ngã sấp, vậy sao lại chui đâu ra nữ nhân bạo lực này nha?
Có lẽ là cảm thấy bọn họ còn chưa nhận đủ kích thích, Tần Nguyệt trên tay ngưng ra dị năng nháy mắt bắt được cây gậy trong tay một người, người kia trơ mắt nhìn cây gậy đi xuống dưới, tay run lên, buông tay hét to một tiếng lui về phía sau.
Tần Nguyệt nắm lấy cây gậy, không thèm nhìn nó đang bị tan ra, ánh mắt đánh giá bọn đàn ông trước mắt này,” Ai lên trước? hay là cùng nhau lên.”
“A, quái vật.” Một người nhanh chân chạy, sau đó mọi người cũng tản ra.
Đám người tản ra sau, Tần Nguyệt đem dị năng thiêu rụi con đường phía trước, vỗ vỗ tay, mở xe đi vào.
Hai bên xe lại quay trở về như trước không có bóng người, chỉ có là phòng ốc trước so với sau thổ phỉ ở đây bị cô dọa đi, Tần Nguyệt thu hồi tầm mắt, chuyên tâm lái xe, nhìn lên bản đồ, vị trí hiện tại cô còn cách điểm đỏ 5km nữa.
Trong tầm mắt càng ngày càng gần, Tần Nguyệt đem xe dừng lại cách xưởng đóng hộp không xa.
Cô vừa mở cửa xe thì con mèo đen dẫn đầu nhảy ra, bước chậm hướng bốn phía nhìn quanh, đợi tần Nguyệt xuống xe xong hướng căn phòng lớn đi, lúc này mới cước bộ đi theo.
Trước mắt là một cửa sắt cực lớn, Tần Nguyệt đi lên trước đem nó dễ dàng kéo ra được, hướng bên trong đi vào.
Trong nhà xưởng ánh sáng rất ít, rất yên tĩnh, rõ ràng mới mạt thế không lâu nhưng giống như bình thường bị bỏ hoang thật lâu.
Tần Nguyệt đi về phía trước, một ít bụi từ phía trên rơi xuống, cô nhìn lên, bởi vì ánh sáng quá mờ nên không có phát hiện cái gì.
“Meo---“ Mèo đen bước ưu nhã đi về phía trước, đột nhiên nó hư phát hiện cái gì, kêu thê lương một tiếng.
Tần Nguyệt cúi đầu xem nó, vừa nhìn đến nó bởi vì bị kinh sợ mà cái đuôi cũng cụp lại, lông mao dựng thẳng hương mọi phía cộng thêm tiếng kêu.
Thật là bị dọa sợ.
“Làm sao?” Tần Nguyệt theo tầm mắt của nó nhìn lại, lúc đầu còn không nhìn thấy gì, dần dần, cô nghe được một cỗ sa sa sa thanh âm, như là thanh âm tằm đang cắn thực Tang Diệp, nhiều lắm, lại thấy tiết tấu có điểm khoái.
Tần Nguyệt hết sức chăm chú nhìn đến phương hướng truyền đến âm thanh kia, không bao lâu sau liền phát hiện một đống chấm đen nhanh chóng tới gần, ngưng thần nhìn, nhất thời không biết nói gì.
Thật là con mẹ nó.
Cái này, Tần Nguyệt xem như là đã hiểu, khó trách lúc trước không có phát hiện bất luận kẻ nào hay tang thi, cảnh tình đáp án liền là trước mắt này đi, nhìn cách đó không xa một đống hắc tru tri bò qua, Tần Nguyệt quay đầu kêu mèo đen liền chạy….