Nữ Phụ Hắc Ám FULL


Edit: V.O
"Cô ấy cho cậu thì cậu cứ nhận đi." Một vị binh già đi tới vỗ vỗ bả vai binh lính giữ cửa nói: "Đó là một cô gái tốt!"
Trong mắt của ông có nụ cười vui vẻ, mặc dù có rất nhiều người không hiểu tại sao bọn họ tham gia quân đội, nhưng chỉ cần còn có người như thế tồn tại thì lòng của bọn họ cũng sẽ cảm thấy ấm áp.
"Lần trước, đoàn người Tiểu Trịnh bị thương khi đi ra ngoài làm nhiệm vụ, lúc ấy thuốc men trong căn cứ túng thiếu, hoàn toàn không tới phiên chúng ta, mắt thấy người sẽ phải thành tàn tật.

.

.

.

.

.

Ngày hôm sau bỗng nhiên trước cửa doanh trại nhiều thêm một đống thuốc men, người công tác trong doanh trại lấy lời khai từ đầu đến cuối, liền nhìn thấy cô gái này đi qua nơi đó." Binh lính già nói xong, mắt đỏ lên một chút, thuốc men bây giờ có bao nhiêu quý giá làm sao bọn họ có thể không biết, cũng không biết cô gái này ở đâu ra mà có bản lĩnh lớn như vậy, tặng toàn bộ đồ cho người khác mà không nói tiếng nào.
"Mấy tuần trước, bệnh cũ của Chu Lương Tử phát tác, cũng là cô ấy đưa thuốc tới.

.

.

.

.

.

Khó trách bọn Tiểu Lục Tử thân thiết với cô ấy, thói đời bây giờ.


.

.

.

.

.

Aiz!" Một binh lính có chút trẻ tuổi khác tiến lại gần nói một câu, sau đó lắc đầu một cái rời đi: "Hay là đừng nói nữa, chúng ta làm cho xong chuyện này trước đã."
Tần Nguyệt ngừng xe để cho Tuyết Triệt tự cầm tủ sắt đi giao trả nhiệm vụ, cô đóng buồng xe sau, sau đó nhìn về phía cửa căn cứ ở xa xa một cái, nhìn thấy nước suối cô đưa cho được một người lính giao cho người lính kế tiếp, mỗi một người bọn họ đều rất tự giác chỉ nhấp một ngụm nhỏ làm trơn môi khô nứt, sau đó truyền lại cho đồng đội.
Nhìn khuôn mặt vui sướng và thỏa mãn của bọn họ, Tần Nguyệt nghĩ tới tin tức nghe được vào ngày hôm qua, toàn bộ 150 người của Đại đội bộ binh 237 đều hi sinh toàn bộ trong lúc bảo vệ dân chúng rút lui, chiến đấu suốt ba giờ đồng hồ không có một người nào đào binh (ý nói bỏ trốn), không có một người nào còn sống, tất cả binh lính liều chết chiến đấu không lùi, chỉ có những dân chúng kia chạy về được trong cơn hoảng loạn nhờ vào sự che chở của quân đội.

Binh lính giữ cửa đổi một nhóm lại một nhóm, những người này không biết sẽ bị phái đi thi hành nhiệm vụ lúc nào, cũng không biết đi ra ngoài có còn có thể trở lại được hay không, ánh mắt của Tần Nguyệt tối sầm, cô mở cửa xe rồi ngồi lại vào ghế lái, giả vờ lái xe trở lại chỗ đó một chuyến, trên thực tế Tần Nguyệt thừa dịp không có ai chú ý, dùng ý nghĩ lấy ra một cái thùng lớn đựng nước màu xanh dương từ trong không gian bỏ vào trong xe, cũng may cốp sau xe khá lớn mới có thể nhét loại này thùng nước lớn dài 1 thước này vào.
Tần Nguyệt vỗ vỗ đầu A Hổ nói: "Hai bọn mày đừng quấy rối, đợi ngoan ngoãn về nhà cho tao." Không sai, là hai con vật, ngay từ đầu Hắc Quả Phụ đã cùng đi ra ngoài dạo bộ với Kiếm Xỉ Hổ, chỉ là từ đầu tới cuối nó luôn núp ở trong bộ lông của Kiếm Xỉ Hổ, hơn nữa trên thân mình Kiếm Xỉ Hổ còn có những vết vằn màu đen nên càng không khiến cho người khác chú ý.
A Hổ khôn ngoan đáp một tiếng, Tần Nguyệt lấy tinh hạch trước đó từ trong không gian ra: "Của mày, cái này nhìn qua có vẻ không tệ." Tần Nguyệt đưa tinh hạch màu đỏ tới, A Hổ cũng không có há mồm ăn luôn như lúc được cho ăn bình thường, mà là nghiêng nghiêng miệng, dùng đầu đẩy tinh hạch màu đỏ hướng về phía Tần Nguyệt.
"Sao vậy?" Tần Nguyệt không hiểu hỏi.
Kiếm Xỉ Hổ ngẩng đầu lên kêu một tiếng, lại dùng đầu đẩy tới, Tần Nguyệt suy đoán nói: "Để ở chỗ tao?" Nó lắc đầu một cái, tiếp tục đẩy.
"Cho tao?" Nhìn phản ứng khác thường của A Hổ, Tần Nguyệt thử hỏi dò.
Rống.

Lần này Kiếm Xỉ Hổ hài lòng, nó gật đầu một cái, ánh mắt mong đợi nhìn Tần Nguyệt.
"Thật biết nghe lời." Tần Nguyệt sờ sờ nó đầu nói: "Vậy thì tao sẽ không khách sáo." Năng lượng của tinh hạch này đối với Tần Nguyệt mà nói thì đúng là không thể tốt hơn, nhưng cô chưa từng nghĩ tới sẽ chiếm thành của mình, chỉ là A Hổ vui lòng cho cô, cô cũng sẽ không từ chối, dù sao có thực lực mới bảo đảm được sinh tồn, cô hiểu được cái gì nên đặt ở trước, cái gì nên đặt ở sau, hiển nhiên bây giờ không phải là lúc khách sáo.
Hắc Quả Phụ leo nửa người ra từ trong túi tinh hạch ở trước xe, nó vừa gặm năng lượng trong tinh hạch, vừa quơ múa một cái chân trước, cố gắng biểu đạt ý sau này nó có tinh hạch cũng đưa cho Tần Nguyệt.
Tần Nguyệt lập tức bị hai con vật này chọc cười, cô cười nói: "Được, sau này chờ tinh hạch của mày." Vốn chỉ là tùy tiện nuôi làm bạn, không ngờ ở chung cùng bọn chúng thật sự lại có được tình cảm, Tần Nguyệt thầm nghĩ , như vậy có lẽ cũng không tồi, ít nhất sẽ không cô đơn.
Cố tình dừng xe ở chỗ này, Tần Nguyệt gọi hai tiểu binh tới giúp một tay chuyển thùng nước xuống, các binh lính rất nhiệt tình, trên khuôn mặt chất phác tràn đầy nụ cười.

Hai tiểu binh chuyển đồ xong còn vui tươi hớn hở vò đầu nói nếu như còn có cần gì thì sẽ giúp hết, đừng khách sáo, cứ gọi bọn họ là được.

"Nếu như có việc cần sẽ không khách sáo." Tần Nguyệt gật đầu lên tiếng, sau đó cô chỉ chỉ thùng lớn nói: "Trong nhà còn rất nhiều nước, đây là phần thưởng nhiệm vụ mới vừa làm xong, các anh cầm đi chia đi."
Nghe vậy, nụ cười trên mặt hai binh lính cứng đờ, bọn họ không dám nói đều biết rõ toàn bộ chuyện của căn cứ, nhưng tuyệt đối là biết không có nhiệm vụ nào một người có thể nhận được thưởng lớn như vậy: "Cái này, những thứ này chúng tôi không thể nhận."
Tần Nguyệt bật cười nói: "Không phải cho hai người các anh, cầm đi, quân đội từng cứu mạng của tôi." Không chỉ cứu cô một lần, nếu như không nhờ những quân nhân này, kiếp trước cô đã sớm chết rồi.
"Chúng tôi biết, nhưng.

.

.

.

.

." Người lính kia cố gắng giải thích gì đó.
"Không có gì nhưng nhị gì hết, trước kia lúc chưa xây dựng đất nước, các anh xông lên đầu tiên, sau khi xây dựng đất nước, ngoại quốc đến xâm phạm, các anh xông lên đầu tiên, động đất, sóng thần xảy ra, các anh xông lên đầu tiên, thật vất vả mới được hòa bình, các anh cũng canh giữ ở phía trước tổ quốc, bây giờ mạt thế tới, các anh còn xông vào đầu tiên.

.

.

.

.

." Tần Nguyệt cười cười: "Cứ như vậy đi..., tôi đi trước."
Đẩy cửa phá lỗ, đất rung tuyết lở, mạt thế đến, không thay đổi, chính là những quân nhân này.
Tần Nguyệt không ham thích người có chức hàm cao, không tin thần linh, chỉ kính nể một nhóm người như vậy.


Có lẽ trong bọn họ cũng có phần tử cặn bã, cũng có sâu mọt, nhưng nhiều hơn là phía sau sự hy sinh anh dũng đến ngay cả tên cũng chưa từng được lưu lại.
Không có tên, không có phần mộ, cũng không có ai thương tiếc, phần lớn người đã phơi thây nơi hoang dã hay thậm chí là hài cốt không còn, có rất nhiều người cũng không biết đến sự hy sinh của bọn họ, thắng lợi phụ thuộc vào bọn họ, công lao cũng thường không ở trên người bọn họ, nhưng chính một nhóm người như vậy, khiến Tần Nguyệt sinh lòng kính nể, kính nể nhóm binh lính ở cấp thấp nhất này.
"Cám ơn." Binh lính có vết sẹo trên cánh tay khi tay áo bị sắn lên, anh ta nhẫn nhịn, nhưng vẫn cảm thấy mắt có một chút cay cay.

"Đi thôi, chúng ta khiêng cái này về, để cho mấy anh em vui mừng một chút."
"Ừ, được, được." Binh lính trẻ tuổi, vóc dáng thấp đã có chút nghẹn ngào lên tiếng.
Mỗi lần làm nhiệm vụ trở lại, trong trụ sở đều có một chút thay đổi, phía trước hình như tương đối náo nhiệt, cũng không biết một nhóm người vây lại một chỗ đang làm gì, vốn Tần Nguyệt nghĩ muốn đi đường vòng, nhìn qua tình huống kia có vẻ không phải là một chuyện tốt, nhìn giống như là một đám đàn ông ức hiếp một đứa bé.
"Không phải cô em muốn đi xem một chút sao?"
Giọng nói của một người truyền tới bên tai, Tần Nguyệt quay đầu, chỉ thấy một người đàn ông có vẻ lưu manh đứng ở bên cạnh mình, cười híp mắt nhìn mình.
Anh ta mặc áo quần bò (kiểu vải như quần bò, đồ jean), mũ rơm, cả người cho người khác có cảm giác rất lỗ mãng, nhưng cũng không làm cho người ta chán ghét, giống như từ nhỏ anh ta đã có bộ dạng này.

Tay Thanh Lạc phất phất tay ở trước mặt Tần Nguyệt, cười đểu nói: "Thế nào, nhìn đến ngây người, xem ra tôi vẫn còn rất hấp dẫn."
"Làm ơn, ông chú, dù gì chú muốn dụ dỗ con gái thì phải cầm mấy khối thịt hoặc là tinh hạch gì đó trên tay, phụ nữ bây giờ rất thực tế." Tần Nguyệt nhìn anh ta một cái nói: "Chẳng lẽ chú cho rằng sức hấp dẫn gì đó mạnh hơn so với một miếng thịt ba chỉ?"
"Chậc chậc chậc, nhìn cô em nói, đại thúc tôi ra ngoài đi tìm tình yêu đích thực không được sao?" Vẻ mặt Thanh Lạc vô cùng đau đớn phảng phất như cô gái sa ngã nhìn Tần Nguyệt nói.
"Ông chú, chú lạc đội ngũ." Tần Nguyệt nói rõ ràng rành mạch: "Phải nhớ đuổi kịp thời đại, cái thứ tình yêu đích thực này, chú lấy cho tôi một cân thử xem, cô em tôi đây cầm đi cho chó ăn."
"Nhìn cái miệng độc này của cô xem." Lúc này Thanh Lạc mới thu hồi ý định đùa giỡn: "Nghiêm chỉnh mà nói, đứa bé trước mặt này cô có cứu không?"
"Không cứu."
"Aiz, tôi nói cô đừng vội từ chối, tôi hiểu biết rõ bản lĩnh của cô, nể khuôn mặt già nua của ông chú tôi mà cho chút mặt mũi có được không?" Thanh Lạc thấy người rời đi vội vàng ngăn lại.
"Chú quen biết?" Tần Nguyệt hỏi.
"Gần như vậy, đứa bé này cũng là số khổ.

.

.

.

.

." Thanh Lạc còn chưa cảm thán xong liền bị Tần Nguyệt cắt đứt: "Đầu năm nay ai không khổ, chú quen biết tại sao không tự mình đi cứu?"
"Cái này, phải đành chịu chứ biết làm sao?" Vẻ mặt Thanh Lạc đau khổ nói: "Đoạn thời gian trước mới vừa đắc tội một người ở cấp trên, nếu như lần này đụng vào nữa, có lẽ tôi sẽ không thể mong lăn lộn ở căn cứ nữa, cô cũng biết, đầu năm nay căn cứ ở đây không có hỗn tạp.

.

.


.

.

.

Sớm muộn hỗn tạp cũng sẽ dẫn đến chết không toàn thây."
Tần Nguyệt yên lặng không lên tiếng, mỗi nơi đều có quy tắc ngầm, thế lực yếu không nên chống lại thế lực mạnh.

Chỉ là Tần Nguyệt vẫn không muốn xen vào việc của người khác, dù sao để ý được nhất thời nhưng không để ý được cả đời, dù sao cũng không thể bảo cô nuôi người cả đời.
"Ơ, con thú biến dị này không tệ!"
Một giọng nói ca ngợi không có ý tốt thình lình truyền tới, Tần Nguyệt đang muốn đi thì nhìn thấy một người đàn ông khỏe mạnh, trẻ tuổi đi về phía cô, thuận theo bước đi của gã, người chung quanh rối rít nhường đường cho gã.
"Cô ra một cái giá, con này tôi muốn." Người trẻ tuổi dừng ở trước mặt Tần Nguyệt, vẻ mặt của gã ngạo mạn, phía sau có năm, sáu người đàn ông vạm vỡ, bắp thịt rắn chắc đi theo.
Người trẻ tuổi nhìn về phía Kiếm Xỉ Hổ, càng nhìn càng thích, đồ yêu thích mới - chó biến dị lần trước anh của gã đưa tới đã biến thành đồ yêu thích cũ trong nháy mắt, bị gã quăng ra sau đầu, gã cảm thấy, đàn ông nên phối hợp với con thú biến dị uy vũ hùng tráng như vậy, cái con chó gì kia quá hạ cấp rồi, hoàn toàn không xứng với thân phận và phong cách của gã.

Trong mắt gã liền tràn đầy nhiệt tình chuẩn bị dắt Kiếm Xỉ Hổ về nhà, ngay cả đứa trẻ mới vừa rồi đụng vào gã cũng có lòng tốt tha thứ.
"Không bán." Tần Nguyệt từ chối.
Đột nhiên nghe được từ chối, không ngờ từ chối dứt khoát như vậy khiến cho người trẻ tuổi có chút nổi giận: "Đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt!" Gã dứt lời, thuộc hạ liền tiến lên muốn cướp đoạt trắng trợn, Kiếm Xỉ Hổ khinh thường liếc nhìn mấy người, thấy người còn dám tiến lên, lập tức mở miệng to như chậu máu rống một tiếng về phía bọn họ, rống cho bọn họ lui lại mấy bước mới ngạo mạn thong thả trở lại bên cạnh Tần Nguyệt.
Nhìn thấy người mình dẫn ra ngoài sợ hãi, người trẻ tuổi tiến lên mấy bước giơ tay lên đánh vào mặt một người đàn ông vạm vỡ bên cạnh: "Mẹ kiếp, sợ cái gì, bình thường bố mày uổng công nuôi không bọn mày!" Gã quát mấy người gã dẫn tới: "Lên, lên...! Một con đàn bà nuôi sủng vật cũng có thể khiến bọn mày sợ đến như vậy, cẩn thận bố mày cho mày quả ngon để ăn.

.

.

.

.

.

Mấy người bọn mày lên hết cho tao, mẹ kiếp , bố mày không tin không giành được một con thú."
Tần Nguyệt đứng ở một bên cười lạnh, cũng không ngăn cản, người muốn chết ông trời cũng không cản được, luôn có mấy người muốn đâm đầu vào miệng thú như vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận