Nữ Phụ Hắc Ám FULL


Edit: V.O
Vương Đạt thuận tiện dẫn theo nửa đàn em rời đi, còn năm người dư lại cũng không gắng sức hành hạ đứa bé trên đất kia nữa, bọn họ kiểm tra phía trước một lúc, thấy đại ca cần người giúp một tay thì vội vàng bỏ lại đứa bé trên đất chạy tới.
Hành động của bọn họ rất nhanh, một người chen một người, nói đùa gì chứ, bây giờ chính là lúc biểu hiện, lúc này không tích cực thì lúc nào mới tích cực.

Từ lúc bọn họ rời đi, đứa bé tóc xanh trên đất mặc quần áo rách rưới, từ đầu đến cuối đều ôm con búp bê rối gỗ bất động giật giật, cậu từ trên đất đứng dậy, ôm con rối gỗ trong tay, mặt không có vẻ gì nhìn về phía trước.
Lúc này, người chung quanh mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của cậu, vốn là một cậu bé có bộ dạng rất thanh tú, nhưng trên mặt phía bên trái có một con vết phỏng từ trán xuống đến phần má phía dưới mắt, phá đi cảm giác thưởng thức cái đẹp, nhìn nhiều sẽ khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.
"Aiz, anh xem cậu bé này, bộ dạng.

.

.

.

.

.

thật xấu xí."
"Nhất định là đã làm chuyện gì xấu, nếu không tại sao một đứa bé thật tốt sẽ bị lưu lại sẹo ở chỗ đó, nhìn thì không phải là vết thương bình thường, cũng không biết đã làm chuyện không có tính người gì.

.

.

.

.


."
"Đúng đúng, nhất định không phải là thứ tốt, khó trách bị người ta đánh, đoán chừng lúc này là bị thương không nhẹ."
Tần Nguyệt nghe lời bàn tán như vậy, trong lòng dâng lên một chút không thoải mái, có lẽ những người này cũng không biết bản thân mình đang nói gì, chỉ là đơn thuần muốn gièm pha người khác để giảm bớt áp lực của cuộc sống, nhưng đối xử như thế này với một đứa bé thật sự là hơi quá đáng.

Ánh mắt của cô lạnh lùng quét qua mọi người, Kiếm Xỉ Hổ đã nhận ra Tần Nguyệt tức giận, há to mồm quay về phía mọi người gào lên một tiếng.
"Ôi chao, dã thú này đang muốn ăn thịt người!"
Không biết là người nào trong đám người hô một tiếng, lúc này mọi người mới giật mình nhận ra con thú biến dị có chủ và lại rất thành thật này suy cho cùng cũng là một con dã thú, sẽ làm người bị thương.

Bọn họ rối rít lui về phía sau một chút, vẻ mặt vừa lo lắng vừa muốn xem náo nhiệt.
"Ơ kìa, nhường một chút, anh dẫm lên tôi."
"Tôi nói đừng nóng vội, cũng không phải là không nhìn thấy được.

.

.

.

.

."
Những người này, thật là quá rảnh rỗi, quanh thân Tần Nguyệt có vài phần rét lạnh nhàn nhạt, lúc đối mặt với Vương Đạt càng không kiên nhẫn, nhưng người ta vẫn còn không biết điều, hất cằm nói với Tần Nguyệt: "Bỏ thú biến dị thì hôm nay gia sẽ để cho cô đi."
Thấy gã như vậy, trên mặt Tần Nguyệt lạnh như băng, cô không nhịn được giật giật ngón tay, siết chặt lại buông ra, lạnh lùng nói: "Biến, không cút thì tao sẽ tiễn mày!"
Nếu như người này thật sự cho rằng có người đứng sau mà không coi lời nói của ai ra gì, cô không thể nào không giúp đỡ cho người ta hoạt động gân cốt một chút, cho gã biết, không phải tất cả mọi người đều sợ người đứng phía sau gã.
Chống lại ánh mắt lạnh lẽo của Tần Nguyệt, chân của Vương Đạt khẽ nhũn ra, loại khí thế này, ngay cả anh cả nhà gã cũng chưa từng có, nhưng rốt cuộc gã cũng không bị dọa nhiều, cho dù một người phụ nữ có mạnh như thế nào thì còn không phải là cố làm ra vẻ sao, vừa nghĩ như thế, Vương Đạt chỉ cảm thấy càng nghĩ càng có đạo lý, lồng ngực của gã nâng lên, hừ lạnh nói: "Cô, rất cuồng vọng, dù thế nào, nhìn cô như vậy thì làm gì được ông đây?" Gã cười ha ha mấy tiếng, giang hai cánh tay nói: "Đến đây đi, ông đây chờ.

.


.

.

.

.

Ai u.

.

.

.

.

."
Lời của Vương Đạt còn chưa nói hết đã bị Tần Nguyệt đá một cước ngã xuống đất, Tần Nguyệt đạp ngực của gã, mắt nhìn xuống khuôn mặt còn được nuôi thành dạng cái trán bóng loáng (ý chỉ người không lo nghĩ, sung sướng, kiểu như con nhà giàu không lo ăn mặc) ở mạt thế này, nói: "Không tệ, chỉ là muốn chặt đứt mày."
Cô nói bình thản, nhưng Vương Đạt nhìn vào cặp mắt không có một chút gợn sóng kia, luôn có loại ảo giác bị u hồn để mắt tới, gã lắc đầu một cái hét lớn: "Người đâu, bọn mày đều ăn cháo sao! Còn không mau bắt con nhỏ này cho ông mày!"
Người phía sau bị Vương Đạt quát lớn một câu như vậy, bỗng nhiên giật mình, rối rít chạy tới muốn giúp đỡ, nhưng mỗi một người cố gắng đến gần Tần Nguyệt cũng bị cô đạp một cước bay ra, tiếp theo càng dùng sức giẫm lên người Vương Đạt, đau đến mức khiến gã réo lên ‘ai u, ai u’ không ngừng.
"Xảy ra chuyện gì!"
Trưởng quan căn cứ dẫn theo một đội ngũ đến trễ, đầu tiên là quát to về phía Tần Nguyệt: "Người phụ nữ điên này ở đâu ra, dám giương oai làm loạn ở trong căn cứ!"
Giương oai cái rắm, lúc người này công khai cướp bóc thì lão già ngài ở đâu? Tần Nguyệt khinh bỉ nhìn ông ta, không nói gì, dưới chân dùng thêm sức đạp người, Vương Đạt đau đến mức một mực la to.
Vẻ mặt của người này ngang nhiên thể hiện không thả người ở trong mắt khiến cho Lý Văn nổi giận, ông ta chỉ vào Tần Nguyệt, lớn tiếng quát lên giống như lúc trước từng đối xử với người gây rối: "Còn không mau thả người, cô muốn bị tôi đuổi ra khỏi căn cứ sao!"

Tần Nguyệt không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn ông ta, sâu thẳm trong đôi mắt là bình tĩnh không một chút gợn sóng, lại làm cho Lý Văn vốn có chút chột dạ rất không thích, có loại cảm giác bị người nhìn thấu.
"Ông có quyền này sao?" Tần Nguyệt cười lạnh nói: "Lúc nào thì một trưởng quan đội tuần tra nho nhỏ cũng có quyền tùy tiện đuổi người ra khỏi căn cứ?"
Bị người kiêu ngạo chất vấn thẳng thừng như vậy, Lý Văn bị vạch trần sự thật, trên mặt lúng túng và thẹn quá hóa giận, ông ta hiểu được hôm nay đã đụng phải mảnh vụn cứng rắn, cố gắng để cho vẻ mặt của mình có vẻ nghiêm túc hơn, trách móc nói: "Thế nào, làm chuyện sai trái còn nói đạo lý, bắt cô ta lại cho tôi."
Nhưng lời ông ta vừa nói xong, không có binh lính nào động tay, ngược lại Tần Nguyệt lạnh nhạt chế giễu: " Cũng không hỏi chuyện cho rõ ràng, ông còn bắt loạn người, cách quản lý của căn cứ thật sự là càng ngày càng tốt."
"Đúng vậy, Lý trưởng quan, hỏi một chút đi." Một binh lính tuần tra nói.
Lý Văn lườm binh lính kia, ý là quan chỉ huy ra lệnh thì không cần phải nói, cùng với ý nói trở về tự mình nhận phạt.

Binh lính tuần tra biết trong mắt Lý Văn là khinh thường, lui về phía sau, không nói thêm gì nữa, có người còn nghĩ muốn tiến lên nói gì đó sau lưng anh ta bị anh ta lắc đầu kéo lại, mặc dù những người này không nói gì nữa, nhưng cũng không bắt người theo ý của ông ta.
Thật ra thì bọn họ biết người phụ nữ này, thường tặng đồ cho quân đội, nhiều lần giải quyết chuyện cực kỳ quan trọng liên quan đến mạng người, nếu như có người nói cô phạm pháp trong căn cứ, bọn họ sẽ là người đầu tiên không tin.

Binh lính tuần tra nhìn trưởng quan một chút, thấy ở trên mặt ông ta vẫn còn tức giận, thầm nghĩ trong lòng, nếu như trưởng quan thật sự muốn làm gì Tần Nguyệt, bọn họ cũng chỉ có thể lén lút đi thông báo cho Từ trưởng quan.
"Ai u này, lão Lý, anh nhanh làm cho người phụ nữ này lấy chân ra, ngực này của tôi.

.

.

.

.

." Vương Đạt thấy Lý Văn vẫn không chú ý tới gã đang nằm trên mặt đất, không khỏi kêu đau một lúc.
"Cô còn không mau thả cậu ấy ra!" Lúc này Lý Văn mới phản ứng lại, nói với Tần Nguyệt.

Mới vừa rồi ông ta cũng bị chọc tức, lúc này mới nhớ tới mục đích lúc ban đầu đi tới đây chính là vì lưu lại một ấn tượng tốt cho anh trai của Vương Đạt - Vương Uy, sau này sẽ thuận tiện qua lại giúp đỡ nhiều hơn.
"À."
Tần Nguyệt nhìn ông ta một cái, chậm chạp giơ chân lên, đúng lúc mọi người cho là cô sẽ dời chân đi, âm thầm tự mình vui mừng vì lời nói có tác dụng của Lý Văn, rất nhanh Tần Nguyệt đã hung hăng đạp một cước, sau đó nhanh chóng nâng lên, một cước đá bay Vương Đạt.
"Cô ——" Lý Văn chỉ vào Tần Nguyệt nói: "Thật là quá đáng!"
Đây rõ ràng là không đặt ông ta vào trong mắt, được được được, ngược lại ông ta sẽ cho cô nếm chút biết tay!
"Khụ khụ khụ, lão Lý, anh phải làm chủ cho tôi!" Sau khi Vương Đạt được thuộc hạ đỡ dậy, gần như là ôm Lý Văn khóc lóc kể lể: "Người phụ nữ này, đầu tiên là cướp đoạt đi thú biến dị của tôi, sau đó còn công khai đánh người ở trong căn cứ.

.


.

.

.

.

Anh xem một chút, tôi đây đã bị thương!"
Không nhìn sắc mặt khó coi của Lý Văn, Tần Nguyệt bị Vương Đạt dùng sức vu oan cô trộm thú biến dị, khuôn mặt vẫn không thay đổi đứng ở nơi đó như trước, thật là, nếu không phải Thanh Lạc không ngừng kéo cô, cô đã sớm đi rồi.
Cuộc cãi vả bên này không biết đã kinh động đến một đám binh lính giữ cửa căn cứ từ lúc nào, bên kia phái người tới đây hỏi thăm tình huống, biết được có liên quan với Tần Nguyệt, tiểu binh đó vội vàng trở về, chỉ chốc lát sau lại dẫn một người tới.
Mặc dù đối phương chỉ là tiểu binh, nhưng mỗi người ở trong đám người Lý Văn cũng phải thuận tiện cho đội giữ cửa bên kia chút mặt mũi, huống chi ông ta còn vì để thể hiện mình công bằng, không ngại hỏi thăm tiểu binh trông coi mới tới trong căn cứ một chút.

Người tiểu binh kia cũng biết rõ đầu đuôi chân tướng rõ ràng, nói thẳng ra chính mình đã nhìn thấy Tần Nguyệt dẫn theo thú biến dị trở lại, không sai, bởi vì thú biến dị trong căn cứ không có nhiều, con Kiếm Xỉ Hổ này lại rất đặc sắc, anh ta liền nhớ kỹ, có thể làm chứng là thấy Tần Nguyệt dẫn thú biến dị về.
Trong lời này có hàm ý bên ngoài đều là lời nói thiên vị Tần Nguyệt, Vương Đạt nghe không hiểu, Lý Văn lại nghe được rõ ràng, lúc này sắc mặt của ông ta có chút khó coi, vốn tưởng rằng chuyện người phụ nữ kia trộm thú biến dị là chuyện chắc chắn rồi, không ngờ còn có người thay cô nói chuyện, nhưng người nói chuyện giúp này lại là người mình, chuyện này bảo ông ta sao có thể không giận.

Tuy là như vậy, Lý Văn cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là kiềm lại lửa giận trong lồng ngực, không để người ta bắt được chỗ sơ hở.
Nhưng cho đến lúc này, Vương Đạt vẫn còn một bộ nhất quyết không tha, gã dùng sức vu oan Tần Nguyệt trộm thú biến dị anh cả của gã đưa cho gã, một chút đạo lý cũng không nói.
Tần Nguyệt nghe một lát, chỉ cảm thấy cực kỳ phiền phức, lập tức khinh bỉ nói: "Anh cứ túm chặt không buông như vậy, cha mẹ của anh có biết mình đã nuôi ra một kẻ có bộ dạng như vậy không?"
Khóc lóc kể lể chợt bị cắt ngang, Vương Đạt khẽ ngây ngẩn cả người, một lúc lâu mới phản ứng được, Vương Đạt liếc nhìn Tần Nguyệt, lại nhìn vào mắt Lý Văn, có lẽ nhìn thấy được thái độ cứng rắn của Tần Nguyệt, mà núi dựa của gã đã lảo đảo muốn ngã, một câu ‘mắc mớ gì tới cô’ cắm ở trong cổ họng đúng là không nói ra được.
Được rồi, coi như hôm nay là gã đã đá trúng một tấm sắt rồi, mặc dù trong lòng quyết định về sau nhìn thấy người phụ nữ hung hãn hơn đàn ông này, gã nhất định sẽ đi đường vòng, không bao giờ làm mưa làm gió ở trước mặt cô nữa, nhưng trên mặt Vương Đạt vẫn còn hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tần Nguyệt, vung tay lên nói: "Chúng ta đi!"
Không có sự kiện của nhân vật chính, dĩ nhiên là Lý Văn cũng không tiện tiếp tục ở đây nữa, cũng ảo não dẫn người đi.

Lúc này Tần Nguyệt mới có thời gian rảnh nhìn Thanh Lạc mới vừa rồi vẫn lôi kéo cô không để cho cô đi, Thanh Lạc cười ‘hắc hắc’ một tiếng, vội vàng kéo Huyền Nguyệt đến trước người.
Người này mới vừa rồi vẫn nói ở bên tai cô không ngừng, cái gì cha chết, mẹ tái hôn, khi còn bé, đứa bé kia thiếu chút nữa đã chết cháy trong cuộc hỏa hoạn.

Tần Nguyệt quan sát cậu bé trong miệng Thanh Lạc một chút, đứa bé này nhìn qua không giống như tự kỷ bình thường?
Thanh Lạc thấy vậy, hiểu lầm Tần Nguyệt là ghét bộ dạng của Huyền Nguyệt khó coi, khuôn mặt còn bị phá hủy, vội vàng nói: "Cô không cần phả lo lắng về vấn đề hình tượng, đứa nhỏ này sẽ tự mình giải quyết." Dứt lời, anh ta nháy mắt ám chỉ với cậu bé.
Bé trai khôn khéo lấy một cái mặt nạ bị đứt một nửa từ trong túi tiền ra đeo lên trên mặt, vừa vặn che đi được vết sẹo đáng sợ kia.
Tần Nguyệt càng nhìn càng thấy quen mắt, một lúc lâu, cô vỗ đầu một cái thở dài nói.
Đây là, mặt nạ gỗ quỷ Điều Khiển Sư!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận