Nữ Phụ Hắc Ám FULL


Edit: V.O
"Thiếu gia Bắc Diễn.

.

.

.

.

.

cậu xem?" Chơi đủ chưa vậy, trong lòng Lý Lăng rơi lệ, muốn chơi đùa mọi người đến chết rồi, nhiệm vụ của hắn phải làm thế nào đây!
"Hả? Có chuyện gì sao?"
Bộ dạng Bắc Diễn giống như không nhận thấy có gì không đúng, mỉm cười hỏi.

Khúc Linh đã sớm thu lại Lĩnh Vực, ở một bên xem náo nhiệt, tất cả những người khác làm chuyện mình thích, còn không quên phân tâm nhìn bên này một cái.
"Có thể thu lại mấy cây hoa Thực Minh kia không?" Lý Lăng cắn răng nói.
Thu? Không phải làm rất tốt à.
Bắc Diễn nhìn một chút mấy tên đang chơi vui vẻ ở nơi xa, suy nghĩ một lúc nói: "Không phải trùng triều vẫn chưa được tiêu diệt à?"
"Không phải Dị Năng Giả khác đang rảnh rỗi sao, cũng nên hoạt động một chút rồi." Lý Lăng nói xong, nhìn một vòng Dị Năng Giả nơi này, càng nhìn càng sợ hãi, không nói tố chất của đội này mạnh rất nhiều so với đội khác, mà còn đều là người có tiếng tăm.
Đội trưởng Tần Nguyệt, tính tình trông như chỉ lạnh lùng chút, mặt mũi kiêu ngạo chút, thật ra thì cô rất lạnh lùng, bao nhiêu con cháu người có tiếng tăm chịu thiệt trong tay cô, không quan tâm bối cảnh gia thế thực lực của người chịu thiệt, từng phần từng phần nhân vật quan trọng bị mất mặt, đắc tội nhiều người như vậy, còn có thể sống vui vẻ.
Chính người phụ nữa lắc lắc ly rượu đỏ kia, có biệt hiệu rất vang dội ở căn cứ, gọi là Huyết Tinh Mã Lệ (Bloody Mary*).

Bản thân có can đảm so tửu lượng cũng không tệ, mới đến căn cứ không bao lâu diễm danh (danh tiếng tốt) và uy danh cùng bay, một kiểu dịu dàng và ngoan tuyệt, người tới cũng không biết đắc tội cô ta chuyện gì.

Nếu như nhất định phải nói lời gì đó, đó chính là không nên coi thường người phụ nữ có giá trị vũ lực và khí thế đều mạnh mẽ này.
(*)Mary I của Anh (tiếng Anh: Mary I of England; 18 tháng 2, 1516 – 17 tháng 11, 1558) là Nữ vương của nước Anh và Ireland từ tháng 7, 1553 đến khi qua đời.

Những người chống đối gọi bà là Mary khát máu (Bloody Mary).

Trong lịch sử quân chủ nước Anh, bà là vị Nữ vương đầu tiên chính thức nhận ngai vị trị vì nước Anh.
Thiếu niên tóc đỏ đội mũ lưỡi trai đó, nhớ không lầm hẳn gọi là Khúc Linh, mặc dù ghi chép về cậu ta không nhiều lắm, nhưng chữ nào cũng là châu ngọc, , thiếu niên này thành danh, một tay Lĩnh Vực chơi đến không thể chê vào đâu được, khiến thần linh sợ hãi.
Người đàn ông ở trước xe nhìn phía xa là Trì Li hệ Âm Nhạc, anh ta được coi là chín chắn, chững chạc nhất trong đội, mặc dù trông rất không hòa hợp, nhưng không thể phủ nhận là anh ta rất mạnh, cho tới nay người đắc tội anh ta cũng không có kết quả tốt.

Loại ánh mắt nhìn thấu tất cả đó, thờ ơ vô lại, thật giống như tất cả đều nằm trong dự đoán.
Đứa nhỏ đeo nửa cái mặt nạ quỷ, hình như gọi là Huyền Nguyệt, trong tài liệu nói mới thức tỉnh dị năng không bao lâu, vậy mà thiên phú khống chế kinh người của cậu ta đã bày ra, tin tưởng nếu cậu ta không chết giữa đường, sau khi có thể thuận lợi lớn lên, tất nhiên sẽ là một Dị Năng Giả ưu tú.
Tiểu quỷ thanh tú cầm bình nước suối chắc chắn không thể nghi ngờ chính là Dị Năng Giả hệ Đặc Biệt - Tuyết Triệt, quân đội đã từng yêu cầu cậu ta gia nhập nhiều lần cũng bị cậu ta từ chối, mặc dù vẫn còn bộ dạng trẻ con, nhưng bản thân có năng khiếu nổi bật, cộng thêm liên quan đến cha mẹ, từ nhỏ đã nhận được sự chú ý, sau tận thế càng thêm thuận buồm xuôi gió lăn lộn.
"Anh đang nhìn cái gì?"
Bắc Diễn cười như không cười hỏi, trong nháy mắt Lý Lăng cảm thấy thiếu niên dịu dàng như hoa Anh Đào này cười lên giống như con hồ ly xấu xa: "Không có gì, chỉ là có chút mất hồn."
Nhận được câu trả lời, Bắc Diễn cũng không vạch trần lời nói của Lý Lăng, ánh mắt quan sát kia không rõ ràng, ở trước mặt mấy người bọn họ cũng sẽ dễ dàng bị phát hiện, Bắc Diễn treo một mặt dịu dàng, nụ cười xảo quyệt, lạnh nhạt không nói.
"Hoa Thực Minh.

.

.

.

.

."
"A, quên mất." Bắc Diễn nhún vai một cái, nói.
Lý Lăng nhận được câu trả lời như vậy, thiếu chút nữa phun một hớp máu già lên mặt Bắc Diễn, có cần phải giỡn chơi người khác như vậy không! Khốn kiếp!
"Vậy bây giờ có thể thu lại không?"
"Tôi xem một chút —— có lẽ không được." Bắc Diễn cười rất dịu dàng, giống như thiếu niên đẹp như ánh mặt trời trong truyện tranh: "Mấy tên tiểu tử thích, tôi cũng không có cách nào."
Lần nữa nghe thấy câu trả lời như thế, Lý Lăng lập tức có loại kích động muốn tiêu diệt đứa bé này, có cần phải ngược đãi trái tim người khác như vậy không, hắn giúp Trưởng quan dẫn đội dễ dàng lắm sao! Mặc dù trên mặt vẫn còn treo vẻ chính trực, trong lòng Lý Lăng đã hung hăng nguyền rủa Bắc lão đại nhà họ Bắc nhiều lần.
Năm sáu người đàn ông từ đoàn xe bên kia đi tới, hiển nhiên, bọn họ chính là thuộc hạ của nhóm người kia, bây giờ tới đây, tám phần không phải gây chuyện thì chính là cầu xin tha thứ.

Lý Lăng không muốn trước khi hoàn thành nhiệm vụ lại quậy lớn chuyện, mặc dù bọn họ quả thật không phải là thứ đồ gì tốt, bình thường cũng có nhiều nhơ nhớp với quân đội.
"Cậu suy nghĩ một chút nữa?"
Bắc Diễn nhìn côn trùng bên kia đã bị hoa Thực Minh dụ dỗ vào trong miệng, mặc dù vẫn còn đang giãy giụa, nhưng đã cách cái chết không xa.

Những Dị Năng Giả kia.

.

.

.

.

.

ánh mắt của Bắc Diễn xẹt qua ánh sáng lạnh, lúc này trước thả bọn họ cũng được.
"Anh về trước đi, chưa tới hai phút là xong."
Không ngờ, nghe được lời Bắc Diễn đồng ý buông tay, Lý Lăng gần như cảm động đến rơi nước mắt, mặc dù giọng điệu mệnh lệnh lão luyện chín chắn quen thuộc này, khiến cho Lý Lăng lại nhớ tới Bắc lão đại.
"Thật? Được, vậy tôi lập tức đi qua." Đột nhiên nhận được đồng ý, Lý Lăng có chút không xác định nhìn thiếu niên phóng khoáng như gió, , dịu dàng như nước trước mặt một chút, sau khi xác nhận không có ai đột nhiên đổi ý nữa, liền nhanh chóng rời đi.
"Tên tiểu bạch kiểm bên kia.

.

.

.

.

."
Giống như là chưa kịp phản ứng, sau khi bọn đàn em kia tới, lời mắng được một nửa lại mắc trong cổ họng, bọn họ dừng một chút, đầu tiên là vô cùng thành khẩn xin lỗi, nói là hiểu lầm Bắc Diễn, sau đó ánh mắt lộ ra biết ơn nói: "Còn tưởng rằng cậu cố ý gây khó khăn cho chúng tôi, thật là, thật sự là rất cảm ơn cậu, nhiều lời càng vô nghĩa.

.

.

.

.

.

nếu sau này có chuyện khó xử cứ tới đội Phi Mãnh chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ tiếp đãi cậu chu đáo."
Nghe lời này, Lý Lăng còn chưa đi xa dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã nhào.
Hừ hừ, thế giới này quá hắc ám rồi, người bị hại lại còn phải xin lỗi, ngỏ ý cảm ơn với người ta!
"Được, có cơ hội nhất định sẽ qua." Bộ dạng Bắc Diễn tương đối thành tâm thành ý cười nói, nếu là người không quen biết anh ta, chắc chắn sẽ bị khuôn mặt như tẩm gió xuân mỉm cười lừa gạt.
Tiểu bạch kiểm chứ gì, đừng thật sự cho rằng người ta không nghe được.
Cho đến bây giờ, người có thể còn sống hoàn hảo không hao tổn, không gãy tay, gãy chân mà thuận lợi kích phát dị năng thì không có mấy ai là mắt mù, nặng tai, huống chi lúc mấy người này tới thì thầm lớn tiếng như vậy, mọi người muốn giả chết không nghe cũng không có cách nào.

Đáy mắt Bắc Diễn xẹt qua ánh sáng lạnh, có cơ hội nhất định phải đi qua chơi một chút.
Thấy chuyện sắp kết thức, Tần Nguyệt xoay người tính trở lại trong xe, sau khi trải qua lần quanh co này, phía ngoài quả thật loạn đến không còn hình dạng, trong không khí còn có mùi khét nồng nặc, thỉnh thoảng còn có vật bẩn màu đen bị gió thổi lên, người hơi ướt thì bị bụi bặm bám khắp người.
"Bắc Diễn quá mềm lòng."
Khúc Linh nhìn phía xa nói, môi của anh ta kiều diễm hấp dẫn giống như cánh hoa Tường Vi, tròng mắt giống như thủy tinh đen lạnh lẽo.

Thấy Tần Nguyệt yên lặng, thú vị trên mặt anh ta từ từ rút đi, thay thế là một loại phách lối không đáng kể, nhưng khí thế quanh thân vẫn thâm trầm, thần bí khó lường, toát ra một loại phong cách không hề tầm thường.
"Cô cũng quá mềm lòng."
"Lời này thật đúng là không phải lời gì hay." Hốt hoảng trong mắt Tần Nguyệt chợt lóe lên, cô vô ý thức quay đầu, không nhìn tới vẻ mặt ung dung của Khúc Linh, chậm chạp nói: "Tôi biết rồi."
Bắc Diễn mềm lòng đến từ giáo dục mà bản thân anh ta tiếp nhận, , quân nhân thế gia, có phản nghịch như thế nào đi nữa cũng vẫn sẽ giữ lại một phần ranh giới cuối cùng, cũng ví như Bắc Diễn biết rõ những người đó cũng không phải người tốt lành gì, làm không ít chuyện xấu xa, nhưng vì hoàn cảnh lớn như thế mà không xuống tay, chỉ đơn giản dạy dỗ người một chút.
Sự mềm lòng của cô lại đến từ nội tâm yếu đuối, vốn tưởng rằng giấu diếm rất tốt, không nghĩ tới vẫn là bị người nhìn thấu.

Có lẽ cô phải điều chỉnh lại tâm tính của mình một chút, cái thế giới này, không thích hợp với người yếu.

Cho dù vì nguyên nhân gì, cô đều phải trở nên mạnh hơn, trở nên mạnh mẽ để sống sót.
Sau khi nghĩ thông suốt, rốt cuộc Tần Nguyệt cũng bình thường trở lại, kiếp trước chính là một tiểu quỷ nhát gan, kiếp này cũng không thể cứ nói khẩu hiệu suông như vậy.
Trì Li ở một bên lau chùi đàn vi-ô-lông, nhận thấy Tần Nguyệt thay đổi, khóe miệng anh ta nở nụ cười, tiểu đội trưởng này đã thông suốt, người quá mềm lòng sẽ sống không lâu ở mạt thế.

Vốn nghĩ tới qua một thời gian ngắn rồi nhắc nhở, không ngờ yêu nghiệt Khúc Linh kia đã thấy không thuận mắt trước rồi.

Nói rồi cũng tốt, có một số việc luôn luôn phải tự mình nghĩ rõ ràng.

Bánh bao mềm mềm dính dính gì chứ, thật lòng không bằng nữ vương hắc ám tới còn hấp dẫn người hơn.
"Thật không thú vị, tôi nói Bắc Diễn, anh thật muốn thả bọn họ đi? Nếu không tôi tiếp nhận thay anh được chứ?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Triệt đều là gian trá, đắc ý hả hê đề nghị.
Sau khi Bắc Diễn đưa mắt nhìn những người đó rời đi, cúi đầu nhìn Tuyết Triệt, đưa tay sờ sờ đầu Tuyết Triệt: "Không vội."
Thời gian lập tức ngắn lại, hơi thở bóng tối dần dần dày đặc.
Tất cả mọi người không nói gì.
"Mẹ nó, ông đây muốn quyết đấu với anh!" Tuyết Triệt nổi trận lôi đình, chỉ vào Bắc Diễn, tức giận nói.
Mắt thấy trường hợp sẽ phải giương cung bạt kiếm, mặc dù một mình Tuyết Triệt yêu cầu, nhưng Tần Nguyệt cũng không thể cứ để mặc như vậy cho tình thế tiếp tục nghiêm trọng.

"Khụ, chuyện gì vậy, không thể tùy tiện sờ loạn đầu của đàn ông."
Theo lời giải thích của Tần Nguyệt, quần chúng không rõ nội tình càng ngày càng nhiều, đàn ông? Tay nhỏ chân ngắn này cũng gọi là đàn ông sao? Nhận thấy tầm mắt mập mờ của cả đám đồng đội, Tuyết Triệt càng thêm thẹn quá thành giận.
"Nhanh lên một chút, quyết đấu!"
Mặt Hồng Cơ thú vị nhấc Tuyết Triệt từ trên mặt đất lên, nhìn trái một chút nhìn phải một chút.

.

.

.

.

.

sau đó rất hài lòng ‘bẹt’ một cái lên khuôn mặt hồn nhiên, non nớt của Tuyết Triệt, vết son môi gợi cảm dính lại trên mặt.

.

.

.

.

.
"Không tệ, chị đây thích cậu."
Xong rồi, nhóm yêu nghiệt này chỉ sợ thiên hạ không loạn, một tay Tần Nguyệt che mặt, một tay yên lặng đóng cửa xe lại, quả nhiên, sau khi cô đóng cửa xe, bên ngoài rất nhanh đã đánh nhau, bụi đất tung bay đầy trời, đánh nhau kịch liệt khác thường.
Bắc Diễn tiện tay nhanh chóng ném mấy hạt giống ra, mầm móng rơi xuống đất liền sinh trưởng ra cành lá ngăn cản sự tấn công của Tuyết Triệt, mắt Huyền Nguyệt lóe sáng ôm tượng búp bê gỗ, suy nghĩ mội lúc lâu, liền để tượng gỗ xuống đất, mặc cho nó chạy tới gia nhập cuộc chiến.
Tay Trì Li nhấc đàn vi-ô-lông lên, nhìn bộ dáng cũng định nhào đến.

Cái tên Khúc Linh kia, một Lĩnh Vực bao phủ mọi người vào.

Hồng Cơ cười híp mắt, , thỉnh thoảng né tránh một kích phẫn nộ của Tuyết Triệt.
Dường như là sợ chuyện không đủ náo nhiệt, mọi người rối rít thi triển dị năng khai chiến, vì vậy, hỗn chiến lần đầu tiên giữa các thành viên trong tiểu đội bắt đầu.

.

.

.

.

Tần Nguyệt ngồi ở trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ tới thánh nhân thời cổ nói: ba người hành động, ta tất sẽ vùng dậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui