"A...!đây là muốn khen bản Đội trưởng đa tài đa nghệ sao?"
Tần Nguyệt cười rất tươi, vừa vặn Tuyết Triệt ở phía trước cô thấy nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, giống như có tuyết từ trên trời rơi xuống, vô cùng rét lạnh, cậu ôm thân mình run bẩy bẩy, cứng ngắc vòng qua, Đội, Đội trưởng! Mụ nội nó, có cần phải khổ sở ép buộc như vậy không!
Mắt nhìn một vòng chung quanh, đám bạn nhỏ đều rất không phúc hậu tránh tầm mắt Tuyết Triệt, nếu không nhìn lầm, nhóm cặn bã này lại còn yên lặng tránh xa chỗ này, không dám chia sẻ với nhau? Không dám hữu nghị trường tồn? Còn có thể cùng nhau chơi đùa vui vẻ không đây!
"Quá rảnh rỗi cũng không phải là chuyện gì tốt, nhất là kiểu tranh thủ rảnh rỗi là không tốt nhất, tôi nghĩ chúng ta rất cần khai thông một chút." Tần Nguyệt nói.
"Đùa sao! Đừng như vậy, keo kiệt cũng mọc lên mặt rồi." Tuyết Triệt lắc lắc tay, ý để mọi chuyện cứ như vậy thôi.
"Là sao?" Tần Nguyệt cười lạnh, nói: "Vậy thì cùng nhau vào ác mộng đi."
Lừa người!
Đó là chuẩn bị sắp để cho cậu gặp ác mộng đó chứ!
Tuyết Triệt không kịp cảm thán thế giới ác nghiệt này, đôi mắt nhỏ chuyển loạn chung quanh, âm mưu tìm được thứ có thể đột phá lỗ hổng, nhưng mà lúc cậu vui mừng muốn chạy, quá muộn, Tần Nguyệt đã vươn nắm đấm hàng ma tới.
Không ngoài ý muốn, tên không có miệng tốt bị kéo tới một góc phòng thí nghiệm, Tần nguyệt xoa nắn quả đấm, vẻ mặt tươi cười tính trao đổi tình cảm đã lâu không liên lạc với cậu một chút.
"Này, cô muốn làm gì, tôi cảnh cáo cô, không được làm loạn!" Tuyết Triệt lui thân thể nho nhỏ về phía sau, lúc gót chân chạm đến vật cứng thì mới phát hiện sau lưng chính là vách tường rồi, cậu bi thống quay đầu, không thể không đối mặt với sự thật không có đường lui.
Tần Nguyệt ha ha cười lạnh, tiến về phía trước một bước: "Làm gì? Yên tâm, tuy hung bạo nhưng sẽ không làm cong cậu.
Chỉ là, hình như có đau một chút, chẳng qua cậu nhịn một chút là được."
Không có lời thừa thãi, Tần Nguyệt chọn một vị trí có thể chặn tất cả đường chạy trốn của Tuyết Triệt, sau đó quả đấm lần lượt rơi xuống như mưa, quả nhiên là từng quyền xuống thịt không chút lưu tình, trực tiếp đánh xuống người chạy trối chết, không có một chút sức chống đỡ.
"Oa oa oa.
.
.
.
.
.
Thật là đau --"
"Oa oa oa, mau dừng tay!"
"Oa oa oa, cô kia, tôi đã nhẫn nhịn cô rất lâu!"
"Oa oa oa, tôi liều mạng với cô!"
"Oa oa oa, lũ biến thái cứu mạng với!"
"Oa oa oa, đôi mắt của tôi!"
"Oa oa oa, nữ vương đại nhân, tôi sai rồi!"
Không có ai để ý tiếng cầu cứu bi thảm này, tất cả đám tòng phạm có tham dự đều rất ăn ý lựa chọn tai điếc, chỉ có Trì Li cười không phúc hậu, trong ánh mắt tràn đầy hy vọng của Tuyết Triệt, mở miệng đầy răng trắng nói chuyện: "Thật có sức sống, tuổi trẻ thật là tốt."
Đm, ông đây không phải muốn cái này, Tuyết Triệt tiếp tục chạy, trong lòng bi phẫn nghĩ tới: đám tiểu yêu tinh không có lương tâm này, cậu cũng không bao giờ tin tưởng yêu thương nữa!
"Sinh mạng đang vận động, chúng ta hẳn nên gắng sức nhiều hơn." Hồng Cơ nghịch tóc, trên thực tế là đang yên lặng lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Có cần phải kinh hiểm như vậy hay không, cũng may Đội trưởng tới cũng nhanh, lại trễ một chút sợ là tất cả mọi người nói không nên lời, thật may thật may, về phần Tuyết Triệt, tạm thời yên tâm đi đi, chị đây ca ngợi phẩm đức của cậu.
"Vận động khỏe mạnh." Khúc Linh chỉnh chỉnh mũ mỏ vịt, dung nhan kinh thế nở nụ cười, anh rất thưởng thức loại giác ngộ chính trị hy sinh một người giữ được một đội này của Tuyết Triệt, dĩ nhiên, anh sẽ không có loại giác ngộ này.
"Nói đúng lắm." Bắc Diễn cười nhàn nhạt, không nhận ra bề ngoài dịu dàng hoàn toàn này cũng là một tên rất xấu, chỉ thấy anh không có chút lương tâm lo lắng, mở miệng nói tiếp: "Khí trời hôm nay rất tốt, quả thật thích hợp hoạt động gân cốt."
".
.
.
.
.
." Huyền Nguyệt vuốt búp bê gỗ của mình, nghĩ thầm không biết sau khi nó tăng một cấp có thể thay mình bị đánh vào lúc mấu chốt không, quả đấm của Đội trưởng, éc.
.
.
.
.
.
đau à!
Trung tâm Sở nghiên cứu dưới lòng đất, người nào đó vốn nhìn một đội Tần Nguyệt là phần lớn, cách màn hình liên tiếp khinh bỉ: "Còn tưởng rằng người mạnh mẽ biết chơi tới, không ngờ tất cả đều là một đám não không phát triển, đáng tiếc."
Cảm thấy không thú vị, gã giật giật tay, gõ mấy chữ lên bàn phím, sau đó đột nhiên vách tường gian phòng chỗ nhóm Tần Nguyệt nứt ra một khe hở, khe hở kia từ nhỏ biến thành lớn, cho đến một đám tang thi cấp cao gào lên lao ra từ bên trong, hai phe quần chiến, gã mới dời mắt đi tra xét chỗ khác.
Lúc gã không để ý đến, hình ảnh trên máy theo dõi lóe lóe, lắc lắc kịch liệt một cái lại trở lại bình thường.
Trong màn hình, phần lớn cảnh tượng bị khói dầy đặc bao quanh, cây leo bò đầy trong phòng, các tang thi chung quanh gào lên phá hoại.
.
.
.
.
.
"Thời gian không nhiều lắm, đại khái nửa giờ gã đã phát hiện có gì đó không đúng."
Trong thông đạo, Tần Nguyệt đi tuốt ở đàng trước, tiếp theo là Trì Li, sau đó bọn Hồng Cơ, Bắc Diễn đi theo phía sau, tất cả mọi người của tiểu đội đều ở đây, ngay cả Tuyết Triệt mới vừa bị đánh cũng đi theo sau đó, cậu chỉ vào một khối bầm tím lớn trên trán, mắt sưng lớn lên, da một con mắt còn sụp xuống một nửa.
"Tang thi đâu? Cũng sẽ không vào chứ?" Tuyết Triệt sờ mắt hỏi.
"Yên tâm, dây leo của tôi bao vây lối vào rất kín." Bắc Diễn trả lời.
Thì ra là, ngay từ lúc tiến vào, tất cả mọi người đã nhận ra có gì đó không đúng, hơi dò xét một chút đã biết rõ bảy tám phần sự thật, cho nên bọn họ tương kế tựu kế, định tìm thời cơ thích hợp thoát khỏi sự khống chế của người nọ, cứ như vậy, khi bọn họ vừa quấy rối một trận thì cơ hội tới, lúc tang thi ra, đoàn người đã quyết định lợi dụng cơ hội này để ra tay.
Tuyết Triệt hấp dẫn ánh mắt ở phía trước, Khúc Linh làm máy theo dõi lệch một chút, cũng lợi dụng ưu thế dị năng không gian nói cho Tần Nguyệt phía sau tường kia có ám đạo, Hồng Cơ lợi dụng vật liệu trong phòng thí nghiệm khiến chúng nó phản ứng hóa học sau đó sinh ra một lượng khói mù lớn, Tần Nguyệt dùng dị năng hắc ám ăn mòn nhanh chóng phá hỏng vách tường dưới sự che chở của Trì Li, Huyền Nguyệt phụ trách chế tạo dấu vết bọn họ không địch lại nên bị ăn, Bắc Diễn dùng cây chiến đấu, đồng thời còn phụ trách che giấu giải quyết tốt hậu quả để trốn vào lối vào.
Một nhiệm vụ tốn thời gian dài như vậy, bọn họ đã nhịn lâu rồi!
Mọi người đang nhanh chóng đi trong lối đi, mục tiêu nhắm thẳng vào vị trí trung tâm Sở nghiên cứu.
Tình huống chiến trường bên kia quả thực là hỏng bét đến không thể nào hỏng bét hơn được nữa, vô số quái vật dị hình con sau tiếp con trước, liên tục minh đánh ám kích khó lòng đề phòng.
Bọn họ nghĩ đi tới, bọn quái vật giương miệng rộng như chậu máu chờ, bọn họ muốn lui về phía sau, móng nhọn của các tang thi xin đợi.
"Phi, thật con mẹ nó ông đây chịu đủ rồi, đây là một bẫy rập, chắc chắn cái này là một bẫy rập!" Một Đội trưởng dị năng râu ria mở miệng kêu lên sau khi không kịp lau vết máu trên người lúc nổ bay quái vật dị hình gần nhất.
Mọi người chiến đấu chung quanh gã yên lặng, đã đến mức này ai không biết đây là một bẫy rập, nhưng máy truyền tin hoàn toàn không thể sử dụng ở đây, bọn họ không thể liên lạc với bên ngoài, vả lại dựa theo tình huống trước mắt, không ngoài ý muốn rất có thể toàn bộ bọn họ sẽ phải chôn ở đây rồi.
"Thật con mẹ nó, sớm biết đi ra lăn lộn sẽ có cái ngày này, giết một người báo thù cho mình, giết hai người coi như là lời." Một gã đàn ông vạm vỡ toàn thân nhuộm kim loại sáng bóng đánh một quyền vào đầu tang thi, chỉ nghe bụp một tiếng, đầu bể.
"Chỉ anh nhận ra, chúng ta rút lui sang bên trước, cố gắng hội hợp với quân đội bên kia." Một Dị năng giả giới nữ mở miệng nói, tình hình bây giờ thật không phải là cái bọn họ thích thấy.
Vốn là sau khi bọn họ đi vào vẫn rất thuận lợi, mặc dù dọc theo đường đi cũng có người khó đối phó, nhưng tổng thể mà nói thương vong không lớn, không ngờ sau khi đi được một nửa tuyến đường, số lượng và chất lượng quái vật rõ ràng đề cao gấp mấy lần, khi bọn họ bị buộc chia làm ba đường đi tới, sau đó đột nhiên máy truyền tin mất tác dụng, chẳng những không có cách nào liên lạc được với bên ngoài, ngày cả đội vừa tách ra cũng không liên lạc được, khiến cho bọn họ biết rõ hai đại đội khác đang ở chỗ cách nhau một bức tường nhưng không cách nào trò chuyện được.
"Mọi người lên tinh thần một chút, đừng rảnh rỗi để cho chúng nó cào chơi!"
Tường bên trái, binh lính tấn công ở phía trước, Dị năng giả vây công mặt tường, muốn tạo ra lỗ hổng có thể qua lại ở trên tường, trước hội hợp với đội bên kia.
Đàn thú rình vây, các loài động vật ăn thịt hung bạo đã được cải tiến bao vây bọn họ nhằm dùng máu loài người để tế răng, vẻ ngoài của chúng không đồng nhất, lại có màu da và dục vọng giống nhau.
"Gào ——"
Hai con mèo rừng lớn biến dị đã được cải tạo dẫn đầu nhảy ra ngoài, tốc độ của chúng rất nhanh, móng vuốt sắc bén đã quào trầy mục tiêu chúng khóa chặt trong giây lát, xé một khối máu thịt lớn xuống nhai nuốt.
Mắt thấy đồng đội bị thương, binh lính giận dữ bắn, tình cảnh máu tanh hỗn loạn.
Tình huống tường bên phải không tốt hơn hai phe khác bao nhiêu, khắp nơi là tay chân hài cốt gãy, máu tươi vải ra đất, chỉ nhìn hoàn cảnh cũng biết tình huống chiến đấu thảm thiết cỡ nào.
.
.
.
.
.
Sau khi tra xét một vòng, Trần Thâm hài lòng, không có gì khiến gã càng thỏa mãn hơn những thứ này, cái chết, sợ hãi, phản bội.
.
.
.
.
.
a, chữ đẹp cỡ nào, Sở nghiên cứu của gã chỗ hội tụ từ ngữ đẹp nhất trên thế gian!
Nhìn những hình ảnh mang cảm giác máu tanh mà gã thích nhìn thấy nhất, khuôn mặt tuyệt vọng, giãy giụa trước khi chết, Trần Thâm cười hài lòng.
Thật là, thật là làm cho người ta khoái trá!.