Edit: V.O
Một người vừa mới không được để ý đã xảy ra chuyện, đối với nhóm Tần Nguyệt, nhìn thấy đồng đội bị đối xử như thế, sắc mặt thật không tốt.
Trứng mẹ(tục), mặt này bị người ta đánh vang bốp bốp bốp...
Coi tất cả bọn họ đều là người chết sao!
Cho dù là người chết cũng bị làm tức giận sống lại, không khác gì giết chết họ!
Ánh mắt cả đám mù mịt nhìn thanh niên trên đường.
"Không biết bây giờ tiên sinh có thể giơ cao đánh khẽ không, thả hai tên nhóc thối nhà tôi ra."
Dường như trong mắt Tần Nguyệt đang dấy lên ngọn lửa, có nhiều dấu hiệu tức giận, lại giống như ngưng tụ hoa tuyết mùa Đông, dập dờn, lạnh lẽo lại xinh đẹp.
Cô nói như thế, bước từng bước đến, vẻ mặt lại không có chút cầu xin nào, dường như cho dù kết quả có hợp ý cô hay không thì cô cũng sẽ biến thành kết quả mà cô muốn.
"Gia trưởng tìm tới cửa rồi à?" Hứa Mặc cười nhạo một tiếng, tay lại thả ra, đột nhiên phát hiện không đúng, cấp bậc của cô gái trước mặt này khá cao, hắn lướt nhìn bốn phía, phát hiện những người đến không phải là người bình thường mà càng khủng khiếp.
"Nếu tôi nói không thì sao?"
Tần Nguyệt cũng không phải chưa từng bị uy hiếp, chẳng qua cầm mạng đồng đội uy hiếp cô lại là lần đầu tiên, đúng là làm cho người ta thật sự khó chịu, lúc cô uy hiếp người ta, còn không biết người này đang chơi bùn ở xó xỉnh nào đâu, lạnh lùng thoáng hiện lên trong mắt, cô vung cây roi về phía trước, roi lửa xuyên qua trụ độc, đánh về phía Hứa Mặc.
Cái vung trông hời hợt nhưng thực tế lại bao hàm sức lực, Hứa Mặc liên tục phóng ra ba lá chắn phòng ngự mới ngăn cản được nhiệt độ nóng rực này, người ta tấn công bất thình lình, con mồi trên tay hắn còn suýt rơi xuống đất.
"Cô..." Từ lúc dị năng kích phát ra tới nay, hắn nào có từng gặp cô gái kiêu ngạo như vậy, đừng nói phụ nữ, ngay cả đàn ông cũng không có, người nào gặp hắn mà không cung kính nịnh bợ, lại chưa từng thấy người một câu cũng không nói đã nhào lên đánh, bây giờ bị người ta làm bẽ mặt, trên mặt Hứa Mặc thoáng hiện lên giận dữ, chỉ vào Tần Nguyệt cười lạnh, nói: "Được được được! Thật sự không tệ, lại có người dám đối xử với ông như vậy, cô sẽ hối hận." Hắn không giày vò cô đến sống không bằng chết, cuộc sống này của hắn sẽ hàng ngày khó yên!
Tần Nguyệt cười lạnh một tiếng, người động đến cô còn dõng dạc nói cô sẽ hối hận, tưởng cô thật sự không nhìn thấy hắn làm động tác hèn hạ kia sao, xoay người, Tần Nguyệt vung roi, đánh vừa nhanh lại mạnh, đánh người bị thương ngay tại chỗ.
Hứa Mặc bất đắc dĩ đành phải buông hai cậu bé ra, đợi hắn cách ra một khoảng, tránh đi sự tấn công, nghiến răng nghiến lợi, nói: "Cô nghĩ tôi không trừng trị được cô sao!"
Ha ha - -
Đột nhiên một tiếng cười truyền đến.
Hứa Mặc ngẩng đầu, nhìn về phía người phát ra tiếng, đó là một ông chú trẻ tuổi, tóc dài màu đen của anh được buộc tùy tiện phía sau, lúc này đang cúi đầu thong thả xắn ống tay áo sơ mi, chẳng qua Hứa Mặc sâu sắc phát hiện đôi mắt lạnh băng như bóng tối sâu thẳm càng có thể phản ánh ra cảm xúc chân thật của anh hơn khi anh thờ ơ nói chuyện.
Hắn tùy tiện nhìn, Trì Li cũng không tránh hắn đánh giá, chỉ thản nhiên nói: "Người lớn như vậy, đúng là không nói đạo lý."
"Anh muốn đánh tôi?"
Hứa Mặc kiêu ngạo nói lời khiêu khích, tuy hắn thật sự đánh giá cao đám người này, nhưng không có nghĩa là hắn sợ.
Ngày nào đám dơi đó còn chưa chạy bên bờ sinh tử, thể nghiệm cảm giác gần kề cái chết, dieendaanleequuydoon – V.O, thì hắn thật sự rất khó đặt vài người như vậy vào mắt.
"Bộ dạng còn có thể nhìn, chẳng qua khí chất này...chậc chậc - -" Hồng Cơ xinh đẹp đứng bên cạnh đèn đường, trông như nhàm chán gẩy móng tay rồi sau đó ngước mắt nhìn với vẻ tà khí: "Cậu sẽ không ngây thơ cho là nắm người thì chúng tôi sẽ không dám ra tay đó chứ?"
"Ném chuột sợ vỡ đồ?" Khúc Linh nghiêng người dựa lên vách tường, mặt mày kiêu ngạo tự nhiên, thoạt nhìn vừa chính vừa tà, làm người ta không đoán ta: "Tôi càng thích nhổ cỏ tận gốc."
Bắc Diễn với bề ngoài dịu dàng nhẹ nhàng, khí chất ấm áp đi ra từ đường nhỏ: "Nói thẳng quá rồi, tốt xấu gì cũng phải để cho người ta chút mặt mũi."
Gân xanh trên trán Hứa Mặc giật giật, đám này, thật không để hắn vào mắt!
Tức giận điên lên, tự nhiên khí độc càng hung mãnh.
Tuyết Triệt bị hắn vứt ở gần người còn chưa kịp chạy đi đã ngừng lại một chút, Hư Vô hao hết, không có dị năng bảo vệ khiến sắc mặt cậu càng thêm tái nhợt, trứng mẹ(tục), hại ông đây mất mặt như vậy, nhất định phải ngược chết mày! Nghĩ như vậy, đôi mắt xinh đẹp của Tuyết Triệt lóe lóe, nháy mắt đỏ lên, đáng thương nhìn Tần Nguyệt, vô cùng uất ức.
Đương nhiên Tần Nguyệt sẽ không bị Tuyết Triệt lừa, chỉ là con nhà mình thì mình đau, thấy đôi mắt cậu ngập nước đỏ rực, lại nhìn thân thể hai người nhếch nhác, nghĩ lại chúng còn từng bị người ta xách trong tay như chó chết, vẫn thành công khiến cô bị thêm dầu vào lửa.
"Cô, bây giờ đi thì tôi coi như cô chưa từng đến." Hứa Mặc nói.
"Được, chẳng qua tôi không thể coi như anh chưa từng làm chuyện gì."
Tần Nguyệt nói xong, đột nhiên nhiệt độ bốn phía tăng lên, một đốm lửa từ dưới chân Tần Nguyệt bay lên, nhìn qua, cô gái bị lửa vòng quanh này giống như sinh ra trong lửa đen, giơ tay nhấc chân đều dẫn theo năng lượng khủng bố.
Một dòng sóng nhiệt lấy cô là trung tâm tản ra từng trận, không bao lâu, một con chim lớn toàn thân được tạo thành từ ngọn lửa màu đen vọt ra khỏi bàn tay cô, Hứa Mặc sinh ra cảnh giác, chỉ thấy mỗi khi con chim lửa này đập cánh sẽ có vô số mồi lửa bắn tung tóe xuống đất, đồng thời chỗ nó bay qua sẽ để lại một đường lửa thật dài.
Mục tiêu là hắn!
Hứa Mặc đè xao động không rõ trong lòng, nghiêm túc đối đầu.
"Xem ra tôi đã coi thương cô, dựa vào tuổi tác của cô đạt được tới trình độ này đúng là không thể tin được, chẳng qua..."
"Anh nói nhảm thật nhiều!"
Tần Nguyệt đứng tại chỗ chờ hắn để lại sơ hở khi chống lại chim lửa, đến lúc đó giết trong một kích.
"Cô sẽ hối hận vì chuyện đã gây ra ngày hôm nay!"
Dị năng chọi với dị năng hệ Hỏa tốt nhất là hệ Băng, nhất là loại hệ Hỏa biến dị cấp cao này của cô, càng khó đối phó, mà hắn lại là hệ Độc, dưới tình huống giấu kim độc đánh lén không hiệu quả, chống lại đối thủ như vậy cũng chỉ còn có bão táp khí độc.
Không do dự, buông hai tay ra, một vòng khí thể đen đặc từ trước người hắn bay ra.
Tuyết Triệt quá sợ hãi, vội vàng hô Tần Nguyệt cẩn thận.
Khí độc không phải là dị năng quan trọng nhất trong tất cả những dị năng của người đàn ông này, có thể hiểu vì cấp bậc cô cao hơn hắn nên tránh được lốc xoáy của hắn xoắn giết, nhưng dị năng vượt bậc mới thức tỉnh của hắn - Mắt cắn nuốt cũng bị phá, chính bị một kích này nổ tan.
"Chậm rồi."
Hứa Mặc lạnh lùng chế giễu một tiếng, không có gì bất ngờ xảy ra thì cô gái đối diện này không chết cũng sẽ bị thương nặng, hắn thật sự nôn nóng muốn nhìn thấy khuôn mặt tuyệt vọng của cô.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Hứa Mặc nhìn Tần Nguyệt, nhất thời trở nên vô cùng hưng phấn.
"Cược bữa tối hôm nay, chúng ta không cần phải ra tay nữa."
Một giọng nói thản nhiên truyền đến.
Hứa Mặc giấu máu tanh và giết chóc trong mắt đi, nhìn qua chỗ phát ra tiếng nói, đó là một thiếu niên kỳ lạ đội mũ lưỡi trai, hắn dựa vào ưu thế cấp bậc nên nhìn thấy được vài phần chân thực.
Tuy trông người này không đơn giản nhưng lại là phần đáng gây chú ý nhất, khuôn mặt đẹp của anh chắc chắn thu hút người khác.
Khó trách bọc chính mình vào trong dị năng, khuôn mặt như vậy đến đàn ông cũng rất dễ động lòng.
Được rồi, hắn sẽ cố mà nhận hết.
Hứa Mặc liếm liếm môi dưới, dieendaanleequuydoon – V.O, hơi nở nụ cười máu tanh vì con mồi sắp tới tay.
"Cùng lên." Trì Li vừa nhấc mắt, thờ ơ nói.
"Cùng lên." Hồng Cơ nhàm chán chơi móng tay, nói.
Bắc Diễn nhìn người đàn ông trên đường, đôi mắt khinh thường, bọn họ ở đây vì để đề phòng người chạy trốn, cũng không phải thật sự muốn hợp sức mới có thể đánh chết: "Xem ra hôm nay cược không thành, cùng lên."
Làm sao có thể!
Tự tin như vậy thêm chút nữa thì hắn sẽ thật sự muốn khóc, còn chưa từng có người phá được độc của hắn.
Hứa Mặc quay đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy cô gái đối diện bình tĩnh chỉ huy chim lửa nhanh chóng đến chỗ có thể chống đỡ được độc cuồng bạo, một thoáng chốc, đồng tử của hắn mạnh mẽ co rụt lại, nhất thời sắc mặt đột ngột thay đổi, hai năng lượng biến mất?
Lúc này đây, kết quả đánh nhau không phân thắng thua, nhưng trên thực tế hắn vẫn hơi thua một bậc, bởi vì chim lửa đã bị giải quyết, nhưng ngọn lửa vẫn còn.
Đúng là tà môn, bọn họ có được phương pháp đặc biệt nên dơi của bọn họ mới thăng cấp nhanh được, cô gái này là thứ gì vậy?
Sau khi chim lửa biến mất, đột nhiên ngọn lửa trên đất tăng lên không ít.
Từng trận sóng nhiệt ập tới, trời đất bên này nóng rực đến mức không khí cũng phải sôi trào hừng hực, Hứa Mặc không nhịn được nhíu mày, không kiêu ngạo khinh địch nữa, hắn cẩn thận dè dặt nhảy lên chỗ cao, để ngừa bị ngọn lửa đánh trúng bất thình lình, Hứa Mặc nhảy lên cao nhìn thoáng qua trên đường, cả vùng đất đều biến thành biển lửa màu đen, cho dù hoa lửa trông không thu hút này cũng tỏa ra nhiệt độ khiến cho người ta sợ hãi, chỉ với thời gian ngắn ngủi, đã nướng đến mồ hôi hắn ướt đẫm, làn da nóng rát.
Lửa này, không tầm thường.
Hứa Mặc vội vàng nhìn thoáng qua, chỉ biết nếu không cẩn thận ngã xuống sẽ chết rất thảm.
Bỏ chạy trước mới là kế hay
Phải đi...
Tần Nguyệt nhíu mày, chỉ tay, đột nhiên bốn con rắn lửa phụt ra từ biển lửa trên mặt đất, đánh về phía người đàn ông trên mái hiên.
"Anh đi thì ai anh bạn nhỏ này sẽ khóc lóc ầm ĩ, cho nên vẫn nên ở lại đi."
Lúc hai tên đi đến khu an toàn nghe được chữ 'anh bạn nhỏ', hung hăng run rẩy, liếc nhìn nhau, được thôi, sau này mặt mũi cũng không còn.
Phụt - -
Không biết ai phát ra tiếng cười đầu tiên.
Tất nhiên sau đó tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Trong mắt Huyền Nguyệt thoáng hiện lên túng quẫn.
Vạch đen chảy xuống trán Tuyết Triệt.
Tất nhiên, bọn họ không cần nghiêng đầu cũng biết vẻ mặt mấy người cười trộm này gian tà thế nào.
Đáng ghét, cho dù thật sự là anh bạn nhỏ thì cũng thật sự bị thương có được không, huống chi đã là mạt thế, đi đâu mà tìm được bạn nhỏ ngây thơ như thế chứ!
Trên chiến trường, trong đôi mắt tối tăm của Hứa Mặc thoáng hiện lên vẻ tự mãn.
Thực cho rằng hắn muốn chạy trốn sao?
Con mồi chưa tới tay sao hắn có thể cam lòng mà đi!
Gần như là đồng thời, Hứa Mặc tránh đi rắn lửa, sau đó đứng ở trên mái hiên, trong tay hắn xuất hiện vài mũi giáo dài được ngưng tụ ra từ độc tố, những mũi giáo dài chứa độc này vọt tới Tần Nguyệt với thế như sấm chớp.
Một cây, hai cây, ba cây, bốn cây, năm cây...
Không đếm được giáo dài rơi xuống như mưa, mỗi một cây giáo độc đều được ngưng tụ từ kịch độc, dính phải tất sẽ chết.
Hứa Mặc cười âm hiểm, không bao lâu cô cũng sẽ bị bắn thành con nhím, cho dù cô may mắn tránh được tất cả tấn công, cũng sẽ bị U Cốt Độc hắn đắc ý nhất đánh vỡ sinh lực, thối rữa mà chết.
Không có tiếng kêu thảm thiết như trong dự kiến.
Hứa Mặc không thể tin nhìn một quả cầu lửa màu đen chói mắt biến thành tấm màn đen chặn tất cả giáo dài trước mặt Tần Nguyệt, trúng độc biến thành sương khói nhưng trong tưởng tượng cũng không xuất hiện, chỉ có ngọn lửa màu đen bốc lên, trong ánh lửa huyền ảo khắc nghiệt tỏa ra hơi thở mạnh mẽ khó có thể lay động.
Không thể!
Một cô gái lại có thể mạnh đến mức này.
Lòng Hứa Mặc quay cuồng, như sóng to gió lớn.
Khiếp sợ qua đi, đáy lòng hắn trào ra lo lắng mãnh liệt.
Vài giây sau...
Trong nháy mắt tấm màn bảo vệ màu đen tản đi, tiếng xé gió lại vang lên, một cây giáo độc to lớn bén nhọn rạch ra không khí, vọt tới Tần Nguyệt với tư thế bá vương mãnh liệt, tất cả đều xảy ra trong chớp mắt, không ai đoán trước Hứa Mặc còn có hậu chiêu lớn như thế, ngay cả các đội viên của Tần Nguyệt cũng không khỏi lo lắng cho cô.
Ầm!
Hứa Mặc ngã thật mạnh từ trên mái hiện xuống.
Không đợi Hứa Mặc hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nháy mắt ngọn lửa đã bao lấy hắn...
Hứa Mặc không lo lắng lắm, dùng dị năng ngăn cách biển lửa, sau đó thất tha thất thểu đứng dậy, hắn lắc mạnh cái đầu choáng váng, ánh mắt nhìn về phía Tần Nguyệt ác độc đến mức có thể nhỏ ra nọc độc.
Nhưng rất nhanh hắn đã không ác độc nổi, bởi vì đột nhiên Hứa Mặc phát hiện, nhiệt độ ngọn lửa bên cạnh càng ngày càng cao, dị năng dần dần không chịu được nữa rồi.
"Dừng tay! Dừng tay!" Hứa Mặc hoảng sợ kêu lên, hắn có thể cảm nhận được nếu bản thân tiếp tục ở lại trong ngọn lửa này vài phút nữa thì ngay cả hạt bụi cũng không cần người thu dọn, gió trực tiếp thổi qua thì giải quyết được hậu sự rồi.
Biển lửa màu đen lấy thanh niên bị nhốt này làm trung tâm từ từ gom lại, Tần Nguyệt bình tĩnh nhìn ánh lửa ngút trời ở giữa, cúi đầu nói: "Nếu tôi không tới, anh sẽ dừng tay sao? Sẽ không, cho nên đừng vọng tưởng."
Trì Li vỗ vỗ bụi trên người, chào Hồng Cơ một tiếng, đợi đối phương hiểu ý của anh thì anh đã đi trước rồi.
Anh di dọc theo ngã tư đường, một đường hướng về phía Tây Nam, dựa vào manh mối truy tìm một giờ, cuối cùng sau đó cũng tìm được cô gái muốn tìm ở trong một nhà dân thủng nát.
Sau khi phá vỡ cửa chống trộm, Trì Li tự nhiên đi vào, mới vào thì người ở trong nhà đã nhận ra tiếng động.
"Ai!"
Nghe thấy tiếng quát trong nhà, Trì Li mỉm cười: "Cô không muốn gặp người tới sao."
"Là anh.
Người của Tần Nguyệt?" Bạch Vi Lan nhận ra anh, mắt đầy đề phòng đi ra khỏi phòng: "Anh tới làm gì?"
"Xem ra cô vẫn chưa thân quen với tôi lắm, đúng là thất lễ, vậy để tôi giới thiệu lại lần nữa đi." Trì Li mỉm cười, trông vô cùng thân sĩ: "Tôi tên là Trì Li, thân phận là đồng đội của Tần Nguyệt, em trai của Trì Mộ."
"Anh...! chuyện đó không liên quan gì đến tôi." Sắc mặt Bạch Vi Lan tái nhợt, dường như một chút trau chuốt trên mặt đã biến mất sạch sẽ chỉ trong nháy mắt, cô ta chưa từng nghĩ đến Trì Mộ lại còn có em trai, càng không nghĩ tới chính là người em trai này lại đến tìm cô ta báo thù.
"Yên tâm, tôi sẽ không ăn hiếp cô." Đột nhiên Trì Li nở nụ cười, đôi mắt bình tĩnh nhìn Bạch Vi Lan, nói: "Tuy tiểu Nguyệt Nguyệt rất khiêm tốn, nhưng tôi thành thạo nghệ thuật giết người hơn cô ấy, chẳng qua tôi sẽ không vượt quá chức phận, nhiều nhất chỉ thu chút ích lợi giúp người khác thôi."
Đàn ông hơn ba mươi tuổi sớm đã qua cái tuổi sốc nổi, Trì Li tới đơn thuần cũng chỉ vì chán ghét, ban đầu lúc hắn nhìn thấy Bạch Vi Lan cũng không thật sự chắc chắn, ngầm giữ lại tâm nhãn, sau này có thời gian rảnh suy nghĩ xong mọi chuyện, không phải cô gái này là trước đó dùng danh tiếng Trì Mộ thượng vị, sau đó nhận được lợi ích đã vỗ mông chạy lấy người, hãm hại nhất mạch nhà họ Trì thành tội chủ mưu bất nghĩa đó sao.
Anh cũng lười tham gia vào chuyện hư hỏng của cô ta và tên kia, cũng có thể tính vào sổ sách nhà họ Trì.
"Anh không thể như vậy."
Bạch Vi Lan lui về sau một bước, cảm thấy bản thân giống như bị mãnh thú săn thịt gì đó theo dõi, không, thật vất vả tìm được đường sống trong chỗ chết, mình không thể chết ở đây, bây giờ thực lực của mình còn chưa hồi phục, nếu đánh bừa thì chín thành là không chiếm được chỗ tốt: "Trì Mộ sẽ không cho phép anh đối xử với tôi như vậy."
Trì Li nheo mắt lại nhìn Bạch Vi Lan, có lẽ là nhớ tới một vài chuyện không tốt, thản nhiên nhếch miệng: "Yên tâm, cô không cần để ý đến suy nghĩ của anh ta." Anh nhẹ nhàng đặt tay phải lên dây, ung dung tàn khốc trong ánh mắt bất kham.
Lúc tiếng nhạc vang lên, Bạch Vi Lan biết không ổn, không hề do dự, phóng tên băng ra, sau đó muốn rời khỏi chỗ này, cho tới tận bây giờ cô ta cũng không am hiểu đối chiến chính diện, huống chi sau khi một cánh tay bị thương, thực lực đã không bằng lúc trước, trong lòng Bạch Vi Lan không yên, chỉ cảm thấy giờ phút này phiền phức rồi.
Tuy tiếng đàn nhẹ nhàng từ từ vờn quanh như mộng cảnh, nhưng sức phá hoại khó tin, nguy hiểm mà mạnh mẽ này.
Chỉ cần nghĩ đến lúc trước nhìn thấy tư thế chiến đấu của Trì Li, sắc mặt Bạch Vi Lan đã không kiềm được trắng bệch, thậm chí giọng nói cũng có chút phát run: "Xin đừng như vậy...Trì Li, tôi sai rồi, tôi không nên lợi dụng Trì Mộ!" Bạch Vi Lan nói xong thì không thể nói được nữa, bởi vì cô ta thấy cảnh tượng trước mắt đã xoay tròn, hàn ý nổi lên tràn ngập bốn phía, ánh sáng của băng vặn vẹo thành một gương mặt giống như điên cuồng đánh về phía cô ta: "Không!"
"Thật yếu."
Trì Li buông đàn trong tay, nhìn cô gái điên cuồng trong ảo cảnh, có thể ép mình đến mức này, sợ là làm không ít việc trái với lương tâm.
Sắc mặt anh như thường, ưu nhã lại ung dung xoay người, chờ ảo cảnh biến mất, cấp bậc dị năng của cô ta cũng sẽ bị rớt xuống mấy cấp mà cả đời cũng không có khả năng thăng cấp, ở trong thế giới tang thi chạy khắp nơi, cấp một cấp hai lại không có năng lực gì tự bảo vệ mình, như vậy mối thù của nhà họ Trì cũng đã báo, về phần mạng của nàng ta phải xem Đội trưởng có hứng thú không, dù sao anh cũng không xen vào.
Lại có một con dơi bị bọn họ không cẩn thận giết chết...
Trong lòng thật phức tạp.
Đứng ở trước sườn dốc, vẻ mặt Tần Nguyệt rất vi diệu, mày càng nhíu rất chặt, tù binh trước mặt cô đã bị mấy người trước mặt này hoàn toàn chơi chết rồi, nếu ngày thường thì cũng tùy bọn họ, mấu chốt là người bị chơi chết này là một người trong đám mà cô có chút kiêng kị, lúc cô phát hiện không thích hợp đã giữ người lại, nào biết không đợi cô nghĩ xong nên xử lý như thế nào, chơi điên người này thì xử ký cho cô, nghĩ như vậy, cô chuyển mắt về phía người chủ mưu.
Ánh mắt Khúc Linh rõ ràng, thoạt nhìn giống như người qua đường hoàn toàn không biết chuyện gì, vô tội giống như người làm chuyện xấu không phải là anh.
Tần Nguyệt che mắt, đám này là trùm gây họa! Nháy mắt sắc mặt cô hung dữ, một ngày không gây rắc rối cho người thì chỉ số thông minh sẽ tụt sao!
Tần Nguyệt hung bạo, lửa đen bắn ra bốn phía, lửa cháy không ngớt.
"Này, Đội trưởng, xin đừng xử cùng luật, ai gây họa thì người đó chịu!' Tuyết Triệt chạy trối chết.
"Phụ nữ tính tình táo bạo quá cũng không tốt." Khúc Linh nhanh chóng mở Lĩnh Vực trốn vào.
"Đội trưởng, nếu không trút giận, trẻ con sẽ không phát triển khỏe mạnh." Huyền Nguyệt chạy theo phía sau Tuyết Triệt.
"Đội trưởng, lạc quan một chút, tất cả cảm xúc xấu đều không giải quyết dược vấn đề!" Bắc Diễn hô lớn, thật ra anh càng muốn nói, mẹ nó, ông đây đang êm đẹp lại bị làm phiền!
"Thời gian đúng là thứ đáng sợ, tôi lại nhớ lần trước Đội trưởng mạnh tay bẻ hoa rồi." Hồng Cơ tránh thoát một ngọn lửa, nói.
Vừa trở về nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Đội trưởng, người nào đó sờ sờ mũi, xem ra con đường tiểu đội hài hòa còn phải đường xa gánh nặng đó.
Trì Li đứng ở dưới mái hiên, khóe miệng anh vẫn nở nụ cười nhạt.
"Ha ha, tôi bỏ lỡ chuyện gì sao?".