Chúc Thanh vừa mở mắt ra, đã phát hiện tình hình không ổn——
Muốn, muốn ngạt thở rồi!
Ánh mắt cô nhìn xuống, lập tức thấy bàn tay đang bóp cổ mình.
Đó là một bàn tay cực kỳ đẹp, trắng nõn thon dài, dưới ánh đèn, có thể thấy được làn da của nó trong suốt như ngọc, những mạch máu xanh nhạt hơi nổi lên.
Bàn tay đó hơi siết chặt, ngón tay ấn vào cổ họng Chúc Thanh, Chúc Thanh vùng vẫy mạnh mẽ nhưng vô ích.
Không phải chứ, vừa xuyên không đã chơi lớn vậy sao?
"Còn dám bỏ thuốc nữa không?" Giọng nói hơi mang ý châm chọc của người đàn ông vang lên.
Giọng nói này lạnh thì đúng là lạnh thật nhưng cũng thật sự rất êm tai, tựa như tiếng suối chảy róc rách, trầm thấp mà trong trẻo.
"Buông, buông tay! " Chúc Thanh vùng vẫy nói.
Giọng nói mềm mại kéo dài khiến Chúc Thanh giật mình, đây là giọng của mình sao?
Người đàn ông cười khẩy rõ ràng, lực trên tay không những không giảm mà còn tăng thêm, bàn tay thon dài bóp chặt cổ Chúc Thanh, sau đó, đột nhiên buông ra——
Chúc Thanh ho dữ dội, vô cùng khó chịu.
Cô lúc này mới phát hiện, tay phải của cô vẫn đang cầm một ly rượu vang.
"Ai sai cô đến?" Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói lạnh như băng của người đàn ông.
Chúc Thanh chống tay vào ghế sofa bên dưới, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng dựa vào tường, quần tây vừa vặn bao lấy đôi chân dài thẳng tắp, sống mũi đeo kính gọng vàng mỏng manh, một luồng sáng chiếu vào mặt hắn, ánh sáng chuyển động như công tử nhà quyền quý trong phim điện ảnh, quả thực là cao quý và đẹp trai đến mức hút hồn.
Có vẻ như hắn vừa mới tắm xong, tóc còn hơi ướt, làm mờ đi những đường nét đẹp trai, chiều cao gần một mét chín, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo kinh người, cơ bắp cuồn cuộn, hết sức xinh đẹp động lòng người.
Khó có thể dùng lời để hình dung, đẹp trai đến mức Chúc Thanh chưa từng thấy qua người đàn ông nào như vậy.
Điểm trừ duy nhất là chiếc áo sơ mi trắng trên người hắn có vẻ như vừa bị đổ rượu vang, ướt sũng dán sát vào ngực.
Chúc Thanh dường như có thể nhìn thấy!
Thôi bỏ đi.
Vấn đề bây giờ là, người đàn ông này là ai?
Nhìn từ bộ trang phục cực kỳ đắt tiền trên người thì hắn chắc chắn không phải người bình thường.
Cộng thêm thái độ lạnh lùng kiêu ngạo này, Chúc Thanh nhìn vào ly rượu vang trên tay mình—— người đàn ông này không phải vừa bị cô đổ rượu vang lên người chứ?
Kích thích vậy sao?
Sẽ không bị trả thù chứ?