Nữ Phụ Hào Môn Không Có Tiền Đồ

Edit: Diệp Khuynh Ẩn

  Sau khi rời khỏi văn phòng Thường Tâm, trong tay Đỗ Hữu Vi có thêm một cái bùa bình an và một chú hổ nho nhỏ tinh xảo, rất xinh đẹp.

  "Cái bùa bình an này con mang theo trên người, cất trong ví, để trong túi, đeo trên cổ tùy con. Còn con hổ nhỏ này mẹ sẽ mang về nhà đặt trên giường giúp con." Tưởng Mạn Lâm dặn dò tỉ mỉ.

  Đỗ Hữu Vi lỡ đãng nghe câu được câu không, Tưởng Mạn Lâm thấy cô không để ý liền nhíu mày hỏi lại: "Tiểu Vi, con đang nghĩ gì vậy, có nghe mẹ vừa nói gì không?"

  Đỗ Hữu Vi gật đầu và nói: "Con có nghe mà mẹ, bùa bình an con nhất định sẽ mang theo. Nhưng mà con hổ này nếu mẹ để trong phòng con thì không an toàn lắm, con nghĩ chẳng mấy ngày nó sẽ trở thành đồ chơi của mấy đứa Nhất Nhất thôi."

Tưởng Mạn Lâm suy nghĩ một chút rồi cũng thấy cũng có lý. Ba đứa nhỏ này bình thường rất ngoan ngoãn, nhưng lúc chúng nó mới ngủ dậy thì chẳng ngoan chút nào: "Được rồi, vậy mẹ sẽ để lên cao một chút, chắc tụi nó không lấy được đâu."

  "Lần trước chậu cua của mẹ để không đủ cao sao? Còn không phải vẫn bị tụi nó kéo xuống hay sao? Con nghĩ ba đứa nó kiếp trước là tuyển thủ nhảy cao cũng nên."

  Tưởng Mạn Lâm: ". . ."

  Vị trí của con hổ nhỏ này phải cân nhắc thật kĩ mới được.

  Tưởng Mạn Lâm còn đang lo lắng về con hổ, nhưng Đỗ Hữu Vi lại đang cân nhắc những điều Thường đại sư nói.

  Trước kia cô đã từng nghe nói những người xem bói thường suy luận từ những hành động và lời nói của đối phương, nhưng việc cô trọng sinh này bình thường làm gì có ai nghĩ đến nó.

  Cô không biết vị đại sư này là thần thánh phương nào, nhưng có một điều cô cảm thấy rất may mắn đó chính là anh ta không có ác ý với cô.

  "Tiểu Vi, sao từ lúc ở văn phòng đại sư về mẹ thấy con thấy thần nhiều vậy?" Tưởng Mạn Lâm nhíu mày nhìn cô.

  Đỗ Hữu Vi nhanh chóng lấy lại tinh thần, ngoan ngoãn mỉm cười với mẹ cô: "Dạ không có, lúc nãy đại sư nói con nên làm nhiều việc tốt, con đang suy nghĩ xem con nên làm gì."

  "Điều này quá đơn giản." Tưởng Mạn Lâm lấy trong túi ra một tấm thiệp tinh xảo: "Tối mai có một buổi đấu giá từ thiện, mẹ đang chuẩn bị đi, bây giờ thì con đi thay mẹ là được rồi."

  Đỗ Hữu Vi: ". . ." Phải chăng đây là cái gọi là cầu được ước thấy?

  Đỗ Hữu Vi hiểu được, buổi đấu giá lần này là đấu giá từ thiện chính quy. Số tiền thu được sau buổi đấu giá đều được công khai, số tiền này sẽ được quyên đến những trường tiểu học hy vọng, sửa đường và mua đồ dùng học tập cho các trường cho trẻ em trên núi. Trước đây Tưởng Mạn Lâm thường xuyên tham gia hoạt động từ thiện như vậy mà Đỗ Hữu Vi lại không biết.


  "Mẹ đừng lo lắng, ngày mai con nhất định sẽ làm tốt." Nghĩ đến buổi đấu giá ngày mai Đỗ Hữu Vi có chút phấn kích nho nhỏ.

  Tưởng Mạn Lâm: "Nếu con muốn làm việc thiện vậy sau này những buổi từ thiện con đều phải tham gia."

  "Dạ. Không vấn đề gì." Đỗ Hữu Vi còn đang tính toán mình có bảo bối gì đáng giá để mang đi bán đấu giá không..

  Chiếc xe đi qua tòa nhà cao nhất ở trung tâm thành phố, nơi mà Đỗ Hữu Vi không hề chú ý đến, Thương Thiếu Ngôn đang mở cuộc họp hội đồng quản trị trên tầng cao nhất. Cao Dã đứng đợi anh bên ngoài phòng họp, thấy cửa phòng vừa mở ra liền vội đi theo sau, báo cáo một cách chuyên nghiệp: "Tổng giám đốc, Lâm Xuyến đã về nước rồi."

  "Ừ." Trương Thiếu Ngôn vừa nghe nhưng vẫn không dừng lại, tiếp tục đi về văn phòng của mình: "Mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa chưa?"

  "Dạ đã sắp xếp mọi thứ hoàn hảo, Hồ bí thư sẽ đi theo cô ấy."

  "Hôm nay xuống máy bay có thể lệch múi giờ, để cô ấy về khách sạn trước, cậu đến Thiên Hạ Cư đặt một phòng bao, ngày mai kêu cô ấy tới."

  Cao Dã lại lên tiếng nhắc nhở: "Dạ, tôi đã biết. Nhưng tối mai ngài có lịch tình tham gia một buổi đấu giá từ thiện lúc 7h."

Trương Thiếu Ngôn: "Tôi biết rồi, sau khi ăn tối xong sẽ đến."  

Cao Dã: "Dạ, tôi sẽ sắp xếp thời gian."

  "Ừ." Trương Thiếu Ngôn trực tiếp đi vào văn phòng, Cao Dã đi phía sau biết điều không quấy rầy anh, nhẹ nhàng không tiếng động đóng cửa văn phòng lại.

  Để kịp thời gian đến buổi đấu giá, Cao Dã đành phải sắp xếp bữa tối vào lúc 5h30. Chiều mai Trương Thiếu Ngôn chỉ có một cuộc họp nên anh có thể tan làm sớm. Cao Dã nhanh chóng liên lạc với thư kí Hồ để anh ta sắp xếp thông báo với Lâm Xuyến tới Thiên Hạ Cư trước.

  Thư kí Hồ nghe xong có chút đau đầu: "Trợ lý Cao, vị Lâm tiểu thư này rất khó hầu hạ, không bằng chúng ta đổi cho nhau, để tôi quay về đi theo tổng giám đốc, anh qua phục vụ tiểu tổ tông này có được không?"

  Cao Dã lúng túng ho khan: "Tôi tin tưởng cậu có thể hoàn thành xuất sắc nên mới giao nhiệm vụ này cho cậu.

  Thư kí Hồ bĩu môi, nói thật là dễ nghe, còn không phải là không ai muốn nhận nhiệm vụ này liền đẩy tới cho hắn sao. Thư kí Hồ bất đắc dĩ hỏi: "Hiện tại Lâm tiểu thư liên tục đòi gặp tổng giám đốc, cô ta muốn gặp tổng giám đốc đến bất chấp rồi, anh nói tôi phải làm gì bây giờ."

Cao Dã nói: "Thư kí Hồ, anh nói có thể làm gì được? Tổng giám đốc đã nói là tối mai, vậy chỉ có thể là tối mai. Đừng làm trái lời anh ấy."

Thư kí Hồ: ". . ." Nhân sinh của anh ta dễ dàng lắm sao? Cuộc sống quả nhiên quá nhiều cay đắng.


Một ngày không dễ dàng gì trôi qua, chiều hôm sau chưa tới 5h30, thư kí Hồ đã vội vàng đưa vị tiểu tổ tông này đến Thiên Hạ Cư. Lúc Trương Thiếu Ngôn và Cao Dã đến, Lâm Xuyến đã chờ sẵn trong phòng bao được một lúc lâu.

Lâm Xuyến là em gái của Lâm Huy, năm nay 19 tuổi và đang đi du học. Lần này trở về chính là vì ngày giỗ của Lâm Huy.

Lâm Xuyến đang ngồi trên ghế chơi điện thoại di động, nghe thấy tiếng mở cửa liền quăng điện thoại sang một bên chạy ào về phía Trương Thiếu Ngôn: "Anh Thiếu Ngôn, rốt cục anh cũng tới rồi."

Cao Dã nhanh mắt đưa tay ra chặn lại, bước lên chắn trước người Trương Thiếu Ngôn ngăn lại cái ôm của Lâm Xuyến. Khóe môi Lâm Xuyến mím lại, ngẩng đầu lên nhìn Cao Dã một cách đầy bất mãn, sau đó cô ta lại quay đầu nhìn Trương Thiếu Ngôn cười nói: "Anh Thiếu Ngôn, hôm qua em về nước đã muốn đi tìm anh nhưng thư kí hồ nói trợ lý Cao không đồng ý."

Cao Dã: ". . ."

Ở nước ngoài học hành hai năm quả nhiên khác hẳn, vừa gặp lại đã học được cách cáo trạng trước rồi ha. Thư kí Hồ cũng làm rất tốt, vậy mà lại đổ hết tội lên đầu hắn.

Trương Thiếu Ngôn nghe được lại chẳng có phản ứng gì, không hề có ý tứ trách móc trợ lý Cao: "Hai ngày nay tôi có việc bận rộn, em lại mới về nước, nếu em đến tôi không có thời gian quan tâm."

Trương Thiếu Ngôn nói xong liền đi thẳng tới bàn ăn, phục vụ phía sau kéo ghế ra sẵn mời anh ngồi.

Cao Dã đi theo phía sau, phân phó phục phụ xuống bếp để người mang đồ ăn lên. Trương Thiếu Ngôn nhìn Lâm Xuyến vẫn đang đứng cạnh thản nhiên nói: "Hai năm qua em thay đổi rất nhiều."

  Lần đầu tiên gặp Lâm Xuyến, cô ta vẫn còn là một cô gái nhỏ khô khan với mái tóc đen ngắn ngủn và nét trẻ con khá rõ ràng. Hiện tại mái tóc đen đã thành màu vàng, cả người nhìn cũng sáng sủa hoạt bát hơn nhiều.

  "Người ta vẫn nói con gái mười tám tuổi thay đổi rất nhiều, anh Thiếu Ngôn có thấy em xinh đẹp hơn trước không?" Lâm Xuyến tự nhiên ngồi xuống ghế bên cạnh Trương Thiếu Ngôn, hai tay ôm mặt tỏ vẻ đáng yêu nhìn anh.

  Trương Thiếu Ngôn chỉ lẳng lặng cười, không hề nói thêm câu nhận xét nào. Cao Dã trong lòng thầm nghĩ, cô nghĩ nhiều rồi, thay đổi là do bây giờ cô trang điểm chứ chẳng hề xinh hơn đâu, haha. (っಠ‿ಠ)っ

  Lâm Xuyến lại dịch ghế thêm về phía Trương Thiếu Ngôn, nhìn anh một cách chăm chú khẩn thiết: "Anh Thiếu Ngôn, lần này em về tham dự ngày giỗ của anh trai em, sau đó em muốn ở lại nước luôn có được không?"

  Trương Thiếu Ngôn nghe được khẽ nhíu mày hỏi: "Vì sao?"

  Lâm Xuyến nói một cách đáng thương: "Ở nước ngoài em rất cô dơn, em không có bạn bè. Hơn nữa em muốn về nước ở cùng ba mẹ ..."

  Trương Thiếu Ngôn im lặng không trả lời ngay, anh đưa Lâm Xuyến ra nước ngoài là để cô ta có thể tiếp nhận sự giáo dục tốt nhất, đồng thời học hỏi kinh nghiệm sống bên ngoài.


  Lâm Xuyến thấy anh không lên tiếng liền hạ giọng, giọng điệu cố đáng thương hơn nữa: "Ở trong nước em có thể gặp anh trai em lúc nào cũng được."

  Trương Thiếu Ngôn nghe cô ta nhắc đến Lâm Huy thái độ có chút buông lỏng: "Nếu em muốn ở lại cũng được, tôi tôn trọng quyết định của em. Cao Dã, đi sắp xếp đi."

  "Dạ, tổng giám đốc."

  Lâm Xuyến thấy anh đồng ý cho mình ở lại thì vui vẻ hết sức, hai mắt vụt sáng sáp lại gần: "Anh Thiếu Ngôn, anh thật tốt." Cô ta nhìn Trương Thiếu Ngôn, ánh mắt lộ vẻ thẹn thfung của thiếu nữ: "Anh Thiếu Ngôn, em có thể chụp ảnh với anh không?"

  Lần trước lúc hai người chụp ảnh chung là thời điểm cô ta đi du học.

  Trương Thiếu Ngôn không để tâm gật đầu. Lâm Xuyến vui vẻ lấy điện thoại của mình ra, chợt thấy điện thoại chỉ còn 1% pin. Cô ta quay sang hỏi anh một cách ngượng ngùng: "Điện thoại của em hết pin rồi, có thể dùng điện thoại của anh chụp được không?"

  Trương Thiếu Ngôn đành lấy điện thoại của mình ra đưa cho Lâm Xuyến.

  Lâm Xuyến mừng rỡ cầm lấy điện thoại của anh, nhưng lúc mở ra cô ta không còn giữ nổi nụ cười.

  Trong điện thoại di động của Trương Thiếu Ngôn, giao diện dừng lại ở một đoạn ghi âm một bài hát bình thường. Lâm Xuyến không biết bài hát đó của ai, nhưng cô ta biết trước khi đến đây Trương Thiếu Ngôn đang nghe nó.

Cô ta không biết bài hát này có gì đặc biệt, nhưng cô ta đã từng nghe nói Trương Thiếu Ngôn tìm chủ nhân của đoạn ghi âm này từ lâu mà không hề có tin tức.

Ghen tỵ nhất thời xông tới, Lâm Xuyến không kiểm soát được bản thân mình, cô ta ấn xóa đoạn ghi âm đó đi.

"Em làm gì vậy?" Trương Thiếu Ngôn hơi nhíu mi, lấy lại điện thoại di động. Anh phát hiện đoạn ghi âm duy nhất bị xóa bỏ, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt.

  Lâm Xuyến hơi bối rối. Cô ta chưa kịp giải thishc câu nào đã bị Trương Thiếu Ngôn giận dữ chất vấn: "Ai cho em can đảm tự tiện xóa đồ của tôi?"

  Khi Trương Thiếu Ngôn tức giận, ngay cả người nhà họ Trương cũng không dám lên tiếng càng không nói đến Lâm Xuyến chỉ là một con nhóc. Cô ta bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, sắc mặt trở nên tái nhợt, run rẩy nói: "Em, em chỉ vô tình xóa nó."

  Lâm Xuyến không ngốc. Cô ta biết tất cả mọi người đều sợ hãi Trương Thiếu Ngôn nhưng anh lại đối xử với cô ta khác hẳn. Sau khi anh ta Lâm Huy của cô ta qua đời, Trương Thiếu Ngôn đã chiếu cố cô ta rất nhiều. Học phí và chi phí sinh hoạt của cô ta đều do anh cung cấp, đôi khi cô ta càn quấy Trương Thiếu Ngôn cũng bỏ qua.

  Hôm nay chẳng qua cô ta chỉ xóa một đoạn ghi âm nhỏ thôi mà anh lại tức giận lớn đến vậy.

  Sắc mặt của Trương Thiếu Ngôn vẫn không khá hơn. Anh đứng dậy lạnh lùng nói với Cao Dã: "Sau ngày giỗ của Lâm Huy cậu lập tức đưa Lâm Xuyến về trường học, trước khi tốt nghiệp không cần trở về."

  "Dạ, tổng giám đốc." Cao Dã đi theo Trương Thiếu Ngôn ra khỏi phòng bao, anh còn đóng cửa phòng lại.

  Lâm Xuyến nghe tiếng cánh cửa nặng nề khép lại, linh hồn như quay trở lại cơ thể. Cả người cô ta hoảng hốt, thẫn thờ ngồi trên ghế.

  Trên xe, bầu không khí vẫn còn cứng ngắc. Cao Dã không dám cựa quậy, thận trọng lên tiếng: "Tổng giám đốc, dữ liệu này có thể phục hồi, tôi đã liên hệ với bộ phận công nghệ trong công ty để họ nhanh chóng giải quyết."


  Trương Thiếu Ngôn mím môi không hề nói một lời, một lát sau anh mới lên tiếng: " Về công ty trước."

  "Vâng." Cao Dã đáp lại, sau đó không hề mở miệng thêm lần nào. Lúc nãy tại phòng bao, Cao Dã thực sự lo lắng tổng giám đốc sẽ bóp chết Lâm Xuyến ngay tại chỗ.

  Bệnh tình của Trương Thiếu Ngôn cực kì bí mật. Đừng nói Lâm Xuyến không biết, ngay cả bố của Trương Thiếu Ngôn cũng không biết anh bị bệnh.  

  Cao Dã là người duy nhất biết chuyện này.

  Để điều trị chứng đau đầu của Trương Thiếu Ngôn, họ đã tìm những chuyên gia não bộ có danh tiếng, và cả bác sĩ tâm thần xuất sắc. Họ đã thử mọi cách nhưng đều không có tác dụng. Vậy mà một bài hát không biết chủ nhân lại có thể.

  Cao Dã đã từng nghe đoạn ghi âm đó, anh không nhận ra được điểm gì khác biệt. Nhưng chính nó lại có thể giảm bớt cơn đau của ông chủ nhà anh.

  Sau khi đến công ty, Trương Thiếu Ngôn đưa điện thoại di động cho vị tinh anh của bộ phận kĩ thuật và trực tiếp đứng đó canh chừng.

  Vị tinh anh nọ: ". . ." Áp lực thật lớn. Vốn dĩ ông chủ đi ăn tối vui vẻ sao đột nhiên lại biến thành cái dạng như vậy rồi hả, hả? Có ai hiểu được nỗi khổ này không? Người làm kĩ thuật trong công ty tóc không được nhiều cho lắm, hôm nay anh ta bị ông chủ nhìn như vậy về có thể soi gương được rồi đúng không?

  Một chữ, buồn.

  Dưới áp lực của đại boss, vị tinh anh của bộ phận làm việc năng suất hơn bao giờ hết. Anh ta nhanh chống khôi phục lại dữ liệu bài hát, nhưng mà lúc này lại khóc không ra nước mắt: "Tổng giám đốc, dữ liệu đã được khôi phục nhưng bài hát này thì lại bị hư."

  Trương Thiếu Ngôn: "Nghĩa là?"

"Có nghĩa là, ngay cả khi đã phục hồi dữ liệu cũng không nghe được nữa, nhưng, nhưng là..." Vị tinh anh cảm nhận được áp suất đột ngột giảm xuống từ ông chủ của mình, mong muốn sinh tồn trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết: "Tôi nhất định sẽ khắc phục nó."

  Trương Thiếu Ngôn nhíu mày: "Có thể sửa được không

  Vị tinh anh lập tức khẳng định: "Nhất định có thể, tôi lấy hết kiến thức cả đời mình và cả cuộc đời ra đảm bảo, tôi chắc chắn sẽ sửa được cho ngài. Chỉ là sẽ mất chút thời gian."

  "Ừ." Trương Thiếu Ngôn lại quay sang nói với Cao Dã: "Sau này phòng công nghệ không cần tuyển nhân viên nói lắp."

  "Vâng."

  Vị tinh anh: ". . ." 。・゚゚*(>д<)*゚゚・。

  Sau khi rời khỏi bộ phận kỹ thuật, Cao Dã có chút lo lắng về lịch trình tiếp theo: "Tổng giám đốc, buổi đấu giá từ thiện tối nay ngài có tới không?"

  Trương Thiếu Ngôn im lặng một lúc rồi nói: "Đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận