Edit: Diệp Khuynh Ẩn
Đỗ Hữu Vi yên lặng ngồi trong phòng khách thưởng thức bánh ngọt, không hổ danh là buổi đấu giá có quy mô cao cấp, ngay cả điểm tâm cũng là bánh ngọt mỹ vị tinh tế của Úc thị.
Nữ nhân viên xinh đẹp vừa nãy nhanh chóng quay lại, lịch sự mở lời: "Đỗ tiểu thư, vị khách trong phòng riêng mời ngài qua đó, làm phiền tiểu thư theo tôi."
"Ồ." Đỗ Hữu Vi nghe vậy liền đặt miếng bánh ngọt đang ăn dở xuống đĩa, cầm chiếc khăn giấy bên cạnh lau tay sạch sẽ rồi mới đi theo nhân viên tiếp tân.
Ngoài cửa phòng có ba nam nhân mặc vest đen cao lớn đứng yên lặng, nhìn bộ dáng có thể là vệ sĩ của vị khách thần bí bên trong. Nữ nhân viên dẫn cô đến cửa thì dừng, tiến lại gần thông báo với họ: "Thất gia, Đỗ tiểu thư đã đến."
Thất gia? Đỗ Hữu Vi thầm nghi ngờ trong lòng, từ trước đến nay cô chưa từng nghe danh một đại nhân vật nào như vậy. Tuy nhiên nghe danh xưng "Thất gia" này hẳn là tuổi cũng không nhỏ, nếu vậy thì khả năng tiếp xúc hay trong vòng xã giao của cô không hề nghe danh cũng là điều dễ hiểu.
Trong khi cô còn đang suy nghĩ miên man thì cửa phòng cũng mở ra. Một chàng trai khoảng chừng hai mươi tuổi từ trong phòng xuất hiện, anh ta cũng mặc một bộ vest màu đen, nhưng trông đẹp trai hơn hẳn so với ba người vệ sĩ bên ngoài. Đỗ Hữu Vi ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt có chút hoang mang không nhỏ: "Thất gia?"
"Đây là trợ lý đặc biệt của Thất gia, anh Cao Dã (高野)." Nữ nhân viên tiếp tân nhẹ giọng giới thiệu cho cô.
''Ồ, Cao Dã Tang (高野桑), anh là người Nhật Bản à?'' Đỗ Hữu Vi khẽ mỉm cười hỏi anh ta.
Khóe miệng Cao Dã cứng ngắc, anh ta cố gắng nở một nụ cười miễn cưỡng: "Tôi họ Cao, tên Dã, là người Trung Quốc 100%."
"Haha, xin chào, xin chào, rất vui được gặp gỡ." Đỗ Hữu Vi mỉm cười.
Cao Dã cũng mỉm cười và nói: "Ông chủ đang đợi tiểu thư ở bên trong, mời cô vào."
Cao Dã lùi bước nhường đường cho cô. Đỗ Hữu Vi vừa bước vào trong, nụ cười tươi tắn trên mặt cứng lại, trong lòng cô gào thét vạn lần. Này, đây chẳng phải là vị mỹ nhân cao lãnh có vẻ đẹp lạnh lùng mà cô gặp ở công viên Lệ Trạch hôm trước sao.
A, cuộc sống mà, những bất ngờ luôn ập tới vào lúc ta không ngờ tới.
''Tiên sinh, anh có phải là người ở công viên Lệ Trạch tối hôm trước không?'' Đỗ Hữu Vi nhìn Trương Thiếu Ngôn. Tối hôm đó trong công viên rất tối, cô không nhìn rõ được đối phương. Hôm nay trong phòng riêng ánh sáng đầy đủ, vô cùng thích hợp để thưởng nhan mỹ nam a, rõ ràng là so với hôm trước, hôm nay nhìn anh ta đẹp trai sáng sủa hơn hẳn.
Cô vừa nói điều này, Trương Thiếu Ngôn cũng nhớ ra cô. Cao Dã đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện như rơi vào sương mù : ''Ông chủ, anh đã từng gặp Đỗ tiểu thư sao ?''
"Đúng vậy.'' Trương Thiếu Ngôn không ngắn gọn đáp lời, không hề có ý định giải thích thêm gì nhiều. Sau đó, anh nhìn Đỗ Hữu Vi trực tiếp mở lời: "Hôm nay mạo muội mời Đỗ tiểu thư tới là vì muốn nhờ cô giúp một việc."
A, Mỹ nhân đã mở lời sao cô có thể từ chối cho được: "Ngài cứ nói đi, miễn là tôi có thể làm được nhất định tôi sẽ không từ chối."
Trương Thiếu Ngôn cực kì ngắn gọn thẳng thắn: "Tôi muốn nhờ Đỗ tiểu thư ghi âm một ca khúc."
"Ah?". Đỗ Hữu Vi cô cùng nghi hoặc, có chút hoang mang nhè nhẹ, hóa ra vị Thất gia này là người trong giới giải trí sao? Cô vô cùng không chắc chắn: "Chuyện này, mặc dù tôi biết điều kiện tôi rất có tiềm năng, nhưng tôi không hề có suy nghĩ muốn gia nhập giới giải trí đâu."
Cao Dã: "...." Có chút cạn lời.
Vị tiểu thư này không có hiểu lầm gì về bản thân chứ? Bài hát của cô hắn đã được nghe qua, trong một thời gian ngắn đã chẳng còn gì đọng lại, chỉ có ông chủ bất thường mới coi đó là một kho báu.
Trương Thiếu Ngôn nói: "Đỗ tiểu thư hiểu lầm rồi, tôi nghĩ rằng cô có thể gia nhập giới giải trí."
"Vậy ý của ngài là...?"
Cao Dã nói: "Chúng tôi chỉ muốn mời bạn thu một ca khúc kín, nói cách khác là ca khúc này sẽ không được phát hành rộng rãi, chỉ có duy nhất một bản. Nếu Đỗ tiểu thư đồng ý, chúng tôi sẽ sắp xếp thời gian theo ý của cô, nếu không thì chúng tôi cũng sẽ không ép buộc."
Đỗ Hữu Vi nghĩ một lúc, mỉm cười với Trương Thiếu Ngôn: "Thu ca khúc cũng có thể, tôi không có vấn đề gì. Nhưng đổi lại tôi muốn ngài có thể giúp tôi một việc."
Cao Dã nhìn cô bằng ánh mắt cảnh giác, vị Đỗ tiểu thư này không lẽ muốn lợi dụng cơ hội để đeo bám ông chủ của hắn.
Trương Thiếu Ngôn suy nghĩ trong giây lát: "Cô nói điều kiện trước."
"Tối ngày mai, ngày 20 tháng 5 trường tôi có tổ chức vũ hội 520, tôi muốn anh làm bạn nhảy của tôi."
Cao Dã cười xỉu trong lòng vì yêu cầu hài hước này, haha, vị này còn muốn ông chủ làm bạn nhảy, cũng không ....
trong Tôi cười vì sự bất tài của cô ấy, và thậm chí muốn yêu cầu ông chủ làm đối tác của mình, cũng không ...
"Được."
Cao Dã: "???" A, đau.
Ông chủ thực sự đồng ý?
Cao Dã không thể tin nổi nhìn ông chủ cao lãnh của mình. Biểu cảm trên mặt Trương Thiếu Ngôn không hề mảy may biến hóa một chút nào, anh chỉ hỏi một vấn đề nho nhỏ: "520 là gì?"
Đỗ Hữu Vi nhìn anh với vẻ không thể tin nổi, thời đại này còn có người không biết 520 là gì. "Ngài không biết sao, 520 là đồng âm của câu anh yêu em."
Cao Dã: "..." Này này vị tiểu thư này, xin mời cô chú ý thái độ của mình, ông chủ của tôi là một tổng tài bá đạo cao lãnh vô cảm, ngài ấy sao có thể biết 520 là gì.
Trương Thiếu Ngôn ngập ngừng vài giây: "Nhàm chán."
Đỗ Hữu Vi: "...." Đồ thẳng nam chết tiệt.
"Vậy ngài có tham dự không?" Cô hỏi lại một lần.
"Nếu tôi đã đồng ý thì sẽ không nuốt lời."
"Rất tốt." Nghe được lời này cô mới cảm thấy nhẹ nhõm, Đỗ tiểu thư cô, cuối cùng cũng có thể quay lại trường học rồi.
Mặc dù nhìn bối cảnh vị Thất gia này không chắc có thể vượt qua nhà họ Trương, nhưng quan trọng là anh ta quá đẹp trai. Chỉ bằng nhan sắc này là quá đủ để KO Trương Thánh Trạch trong một nốt nhạc, haha.
"Cao Dã, lưu lại phương thức liên lạc của Đỗ tiểu thư đi."
"Vâng." Cao Dã rất ngoan ngoãn nghe lời ông chủ, nhanh nhẹn lưu lại số điện thoại của cô. Hắn ta còn nhanh nhảu ra mở cửa: "Đỗ tiểu thư, ngài có thể xuống dướ sảnh rồi."
Đỗ Hữu Vi ra tới cửa mới nhớ ra, cô còn chưa biết tên của vị mỹ nhân này đâu: "A, tôi còn chưa biết quý danh của ngài."
Cao Dã vô cùng thẳng thắn:"Cô có thể gọi là Thất gia."
Đỗ Hữu Vi nhìn anh ta, bĩu môi, có chút tức giận a.
Cao Dã: "..." Dè bỉu hắn làm gì, có giỏi thì xông lên trước mặt ông chủ kìa.
Sau khi cô rời đi, Cao Dã vẫn còn thấp thỏm lo lắng: "Ông chủ, ngài thật sự sẽ nhảy cùng cô ấy à?"
"Ừ." Trương Thiếu Ngôn đứng dậy đi thẳng ra cửa: "Đêm nay cũng đủ rồi, đi thôi."
"Vâng, tôi sẽ để tài xế chuẩn bị xe ngay bây giờ." Thấy Trương Thiếu Ngôn không muốn nói về chủ đề này nữa, Cao Dã rất khôn ngoan không hỏi lại. Sau khi lên xe hắn mới chợt nhớ ra một việc, liền nói với Trương Thiếu Ngôn: "Ông chủ, tôi nghe nói gần đây Tưởng Mạn Lâm phu nhân nghĩ rằng Đỗ tiểu thư gập vận rủi nên đã đưa cô ấy đến gặp Thường đại sư coi số mệnh."
Khi nhắc đến Thường đại sư, ngữ khí của hắn có phần kính trọng hơn đôi chút. Bởi vì bệnh đau đầu của ông chủ ngay cả chuyên gia cũng không có cách chữa trị, nên đã tìm đủ mọi cách, ngay cả đại sư cũng không bỏ qua, vị ấy chính là Thường đại sư.
Trương Thiếu Ngôn hỏi: "Ông ấy nói gì?"
"
"Ông ấy nói Đỗ tiểu thư phải tiếp xúc với lão hổ nhiều hơn, chính vì vậy Tưởng phu nhân còn mua một con hổ để Đỗ tiểu thư đặt trong phòng."
Mi tâm Trương Thiếu Ngôn giật giật, vô tình khám phá ra lý do kì quái: "Ồ, ra vậy."
Nếu vậy thì cũng có thể hiểu được, trời tối om như vậy cô lại chạy tới công viên Lệ Trạch, thì ra là hẹn hò với một con hổ.
--------------
Sau khi Đỗ Hữu Vi tạm biệt Trương Thiếu Ngôn trở lại sảnh đấu giá, cô đã thành công giành được một bức tranh Trung Quốc mà cô cảm thấy cha sẽ thích. Đỗ Hữu Vi cũng rất mĩ mãn vì hoàn thành được nhiệm vụ Tưởng Mạn Lâm phu nhân đưa ra, sảng khoái về nhà. Nằm trong bồn tắm đắp mặt nạ, Đỗ Hữu Vi thảnh thơi lướt điện thoại thì nhận được tin nhắn của Tôn Tiêu Tiêu gửi cho cô 10 phút trước.
Tôn Tiêu Tiêu: Hữu Vi, ngày mai là vũ hội lễ tình nhân, cậu có tham gia không?
Tôn Tiêu Tiêu: Trương Thánh Trạch đã quyết định bạn nhảy là Phan Tĩnh, hai người này thật là kiêu ngạo.
Đỗ Hữu Vi mỉm cười, thư thả mát xa mặt cũng không quên trả lời lại: "Ngày mai tôi sẽ tới đúng giờ."
Tôn Tiêu Tiêu trả lời ngay lập tức, như thể cô ấy chỉ đang chờ cô: "Tuyệt vời. Mình biết ngay cậu sẽ không bỏ qua mà. Cậu đã tìm được bạn nhảy chưa?"
Đỗ Hữu Vi: Tôi đã tìm được rồi.
Tôn Tiêu Tiêu: Ai vậy? Ai vậy, mình có quen không?
Đỗ Hữu Vi: Ngày mai tới vũ hội cậu sẽ biết thôi.
Tôn Tiêu Tiêu thầm nghĩ, người mà Đỗ Hữu Vi nhận thức rất nhiều người, nhưng trong số đó có thể so sánh với Trương Thánh Trạch lại chẳng có ai. Không sao cả, điều đó không quan trọng, chỉ cần Đỗ Hữu Vi tới là được, cô ấy có mặt đã đủ khiến cho Trương Thánh Trạch và Phan Tĩnh ngột ngạt rồi.
Tôn Tiêu Tiêu: Vậy được, mình sẽ đợi cậu ở vũ hội ngày mai. [cẩn thận]
(note, trong dấu ngoặc có thể là icon)
Ngón tay Đỗ Hữu Vi lướt lướt điện thoại, cũng không có ý định trả lời thêm, cô lại tiếp tục hưởng thụ đắp mặt nạ.
Theo thói quen bình thường của cô, thời gian thư giãn trong phòng tắm cũng là thời điểm hưởng thụ âm nhạc của Mạc thiên vương, nhưng cô đã đem đi đấu giá mất rồi, giờ bảo bối của cô đã nằm trong tay Thất gia, không biết anh ta có thưởng thức nó hay không.
------
Cùng lúc đó, Trương Thiếu Ngôn được 'nhớ thương' đang mở bài hát của Mạc Trăn. Ca khúc 'Xa không thể chạm tới' là một trong những ca khúc kinh điển của Mạc Trăn, thú thực là bản gốc so với Đỗ Hữu Vi hát hay hơn rất rất nhiều.
Sau khi biết rằng ca khúc này có thể giảm bớt cơn đau đầu, anh đã nghe thử bản gốc, nhưng lại chẳng có hiệu quả gì. Phiên bản cover của bài hát này cũng nhiều vô kể, nhưng chỉ có một bản trước đó được lưu trong điện thoại của anh có tác dụng.
Đó cũng là một sự trùng hợp ngẫu nhiên khi anh tải bản cover đó. Hai năm trước, một vị nguyên lão trong hội đồng quản trị có đứa con trai tham gia vào hoạt động kinh doanh phát triển một phần mềm ở trường đại học, ông ấy nhờ anh giúp đỡ đôi chút.
Vị cổ đông này là một ông bố già có tình yêu con trai vô hạn, vì lẽ đó nên ông ấy đã tìm Trương Thiếu Ngôn giúp đỡ, anh đã đồng ý.
Phần mềm là do Cao Dã tải xuống, một phần mềm được lưu hành ở môi trường đại họ, có thể phát hành ca khúc và video ngắn, sẽ được cập nhật theo đúng theo thời gian phát hành. Loại phần mềm này trên thị trường vố dĩ có rất nhiều, còn được thiết kể tỉ mỉ hơn, ngoài việc thêm yếu tố lưu hành trong khuôn viên đại học thì không có gì nổi bật.
Trương Thiếu Ngôn không lạc quan về dự án này, cũng trực tiếp thông báo cho vị cổ đông kia biết, để ông ấy khuyên con tra thay đổi hướng phát triển sự nghiệp. Đoạn thu âm của Đỗ Hữu Vi là đoạn thu âm được phát hành sớm nhất khi anh đang kiểm tra hiệu suất phần mềm.
Khi phát hiện ra bài hát có thể chữa khỏi bệnh, anh đã kiểm tra phần mềm này thêm một lần nữa. Tuy nhiên nhóm sáng tạo của phần mềm đã chuyển hướng sang nghành công nghiệp trò chơi điện tử, phần mềm này bị xóa cùng với tất cả các dữ liệu vốn có.
Trương Thiếu Ngôn dựa vào giường, chập chờn ngủ. Nửa tỉnh nửa mê, đúng lúc ấy anh đã mơ thấy Lâm Huy, giấc ngủ chập chờn khó khăn cũng bay biến sạch. Ca khúc vẫn đang phá, thời gian ước chừng chẳng trôi qua được bao lâu, cơn đau đầu đánh úp vẫn mạnh mẽ như mọi khi.
Cơn đau như dời non lấp bể, trên trán anh đã đổ ra mồ hôi lạnh khi nào, Trương Thiếu Ngôn quơ lấy điện thoại bên cạnh, bấm vào số di động mới được lưu tối nay.
------
Đỗ Hữu Vi vừa mới tắm xong, cô đang chuẩn bị sấy tóc thì điện thoại đặt trên bệ rửa mặt chợt rung lên. Cô nhanh chóng cầm lấy, thấy trên màn hình điện thoại hiện thị một dãy số lạ, cau mày tính cúp máy nhưng ma xui quỷ khiến lại nhấc máy: "Xin chào, bạn là?"
Tiếng thở dốc của người đàn ông rõ ràng truyền qua điện thoại, Đỗ Hữu Vi giật mình muốn ném máy. May mắn thay bên kia đã lên tiếng cứu vớt cái điện thoại đáng thương: "Đỗ Hữu Vi."
Giọng anh ta truyền tới vô cùng trầm thấp, như thể đang chịu đựng sự tra tấn kinh khủng nào đó. Đỗ Hữu vi rất kinh hãi, nhưng cô cũng rất nhanh nhận ra là giọng của vị mỹ nhân cao lãnh xinh đẹp tối nay.
"Ồ, anh sao vậy?"
Trương Thiếu Ngôn dừng lại đôt chút, dường như anh đang đấu tranh dữ dội lấy lại sức mạnh để trả lời: "Hát."