Nữ Phụ Hào Môn Không Muốn Phá Sản


Lục Trăn Xuyên đen mặt rời đi.Phó Lê nghe thấy tiếng đàn em khen: “Chị Lê, lạt mềm buộc chặt, lợi hại đó!”Phó Lê: “…Lợi hại cái đầu cô! Nằm xuống!”Đàn em tủi thân nhìn cô một cái, ngoan ngoãn nằm xuống, chuẩn bị tính giờ gập bụng.Phó Lê nhìn bóng dáng Lục Trăn Xuyên nhanh chân rời đi, trong lòng suy tư cách làm vừa rồi của mình có phải cũng sẽ làm Lục Trăn Xuyên cho rằng là cô đang lạt mềm buộc chặt hay không? Dù sao thì đàn em của cô có ý nghĩ này, Lục Trăn Xuyên cũng có thể có mà?Cô lắc đầu, kệ đi, quản Lục Trăn Xuyên nghĩ như thế nào làm gì chứ, dù sao cô biết mình không có là được.Vất vả lắm mới tích góp được một cơ hội sửa cốt truyện lại dùng hết ngay, trong lòng Phó Lê không chắc chắn, tranh thủ chương trình học buổi sáng kết thúc thì chú ý tình huống của bé con.Buổi sáng hôm nay bé con học full tiết, sau khi tan học thì lập tức đi đưa cơm hộp, đi đưa cơm hộp trong lúc bé vẫn còn đói bụng.

Trên màn hình di động, nhóc chibi đáng yêu cúi đầu nhìn túi trong tay, nuốt một ngụm nước miếng, trong hình ảnh trò chơi vẽ một giọt nước miếng nho nhỏ ở trên khóe miệng bé, bày tỏ bây giờ bé đang thèm ăn đến độ chảy nước miếng.Bé con vất vả đưa cơm hộp, Phó Lê ăn cơm trưa rất thoải mái.Cho con ngày hôm qua bỏ đồ mẹ nấu cho con đi này, đáng đời bây giờ con đói bụng, hừ!Trên màn hình di động, nhóc chibi đưa cơm hộp trong một tiếng, lúc sắp đến giờ học tiết đầu buổi chiều mới vội vội vàng vàng đi học.Phó Lê nhíu mày, ở trong lòng hỏi hệ thống: “Hệ thống, có phải bé vẫn chưa ăn cơm trưa không?”“Đúng vậy á ký chủ.”Phó Lê tức giận nhìn nhóc chibi trong hình, thấy bé nhanh chóng chạy vội đến khu dạy học, nhớ lại buổi sáng hôm nay, hình như bé chỉ uống một ly sữa đậu nành.Giảm béo cũng không giảm như thế đâu!Phó Lê tức giận vươn ngón tay ra chọc chọc đầu nhỏ của bé, đứa bé ngốc này!Giờ phút này, ở thủ đô.


Nam sinh vừa mới chạy tới trong lớp thở phì phò, đột nhiên cảm giác được trên đầu mình truyền đến một lực đạo, có chút nghi ngờ giơ tay xoa xoa trán, khó hiểu vì sao đột nhiên cảm thấy trán bị chọc…À không, không thể nói chọc, là bị vỗ diện tích lớn.“Lục Triết, mau vào học thôi, cậu đứng ở cửa làm gì thế?” Bạn học trong lớp hô to.Lúc này Lục Triết mới xoa trán đi vào.Tiết đầu tiên chiều nay mới bắt đầu, Lục Triết đã cảm giác bụng vẫn luôn kêu ùng ục ùng ục.

Ngay từ lúc đưa cơm hộp anh đã cảm thấy rất đói bụng rồi, nhưng mà hôm nay trong tiệm đắt khách, căn bản là anh không kịp ăn cơm.

Sau khi kết thúc hai tiết học liên tục, Lục Triết chạy nhanh xuống dưới tầng mua chai nước ở máy bán nước tự động.Anh không nỡ bỏ tiền mua đồ uống, cho dù là nước khoáng cũng đều rất ít khi uống, bình thường anh đều uống nước sôi nấu ở nhà.

Tiêu hai tệ để mua nước khoáng, anh cảm thấy ngày hôm nay mình đã tiêu xài xa xỉ.Phó Lê còn đang đi học tận mắt nhìn thấy bé con nhà mình uống hết nửa chai nước khoáng, lập tức hận sắt không thành thép.


Đứa bé ngốc này, không biết mua chút đồ uống hả? Không phải trong máy bán hàng tự động có Assam* đấy ư? Uống chút đồ ngọt mới có thể cung cấp đủ dinh dưỡng!*Assam:Bé chibi trong di động đi học thể dục, bé chọn học bóng đá.

Thầy giáo đang dạy, bé không thể rời đi, sau đó mọi người bắt đầu tự do hoạt động đá bóng.Trong khi Phó Lê đang học một tiết cuối cùng của buổi chiều nay, bé con chibi đã không còn chút sức lực nào, ngồi ở bên cạnh sân bóng đói run bần bật, cả người không còn sức, đang chờ giáo viên cho tan học.Phó Lê cảm thấy người này ngố chết đi được, hỏi: “Hệ thống, có biện pháp gì để bổ sung chút dinh dưỡng cho bé không?”“Có kim dinh dưỡng nha, chỉ cần 100 đồng một cái thôi ký chủ ơi.”Phó Lê: “…Vậy thì thôi vậy, sắp tan học rồi, bé có thể đi ra ngoài ăn cơm.”Hệ thống: “…”Sau khi tan học, Phó Lê đi đến canteen ngồi, chờ đàn em gọi đồ ăn cho mình, cô tới giữ vị trí.


Bé chibi trong màn hình di động cũng tan học, nhưng bé không đi ăn cơm mà là đi đến cửa hàng đưa cơm hộp kia, lại bắt đầu đi đưa cơm hộp…Phó Lê vốn cho rằng bé con nhà mình có thể thi đậu đại học B vậy thì chắc chắn chỉ số thông minh sẽ khá cao, lúc đưa cơm hộp chắc là sẽ biết lười biếng một chút, ví dụ như đi mua cốc cháo, dùng ống hút to để hút ăn, vậy thì có thể vừa đi vừa ăn, có thể lót dạ.Nhưng sự thật chứng minh, bé con mà trò chơi phân đến cho cô ngố chết đi được, thành thành thật thật đi đưa cơm hộp, ngửi được hương thơm cơm hộp trong tay thì vừa chảy nước miếng vừa đi nhanh chân hơn, nhưng mà lại không đi ăn…Sao lại có bé con ngốc như vậy cơ chứ!!Phó Lê rất tức giận, vừa ăn cơm vừa ghét bỏ nhìn màn hình di động.Thời gian đưa cơm hộp rất dài, bé vẫn luôn không ngừng đi đi về về, đưa đến 9 giờ tối.Phó Lê tan học tiết tự học buổi tối, ngồi ở trên xe đón cô về nhà, nhìn hình ảnh bé con chibi đi đến tiệm cơm giá rẻ vẫn đến kia.

Sau khi phát hiện tiệm cơm đã đóng cửa, cô nghĩ thầm chắc là bé sẽ lựa chọn tiêu nhiều tiền để đi ăn món ngon.Nhưng mà không hề, bé ở siêu thị chọn sữa bò rẻ nhất, uống hết ở ngoài cửa nhà rồi ném vào trong thùng rác, sau đó vào nhà..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận