Lam Ngân Tuyết rũ rượi nằm trên giường băng, nàng thật sự rất mệt...rất tuyệt vọng. Rốt cuộc nàng đã làm gì sai? Sao lại có thể đem nàng đánh cho bầm dập như vậy, không lẽ chút ý nguyện nhỏ nhoi nàng cũng không đáng có được sao?
Nàng vươn tay sờ vào cổ họng, xúc giác nhạy cảm chạm vào làn da lạnh buốt của nàng khiến nàng giật mình. Lạnh quá, nàng đã như vậy bao lâu rồi? Cổ họng nàng thật đau.
Nàng cười chế giễu, mi đúng là một kẻ yếu đuối mà Lam Ngân Tuyết, khi xưa vẫn vậy, bây giờ cũng vậy.
Nàng ngồi dậy, vô thức quay đầu như đang nhìn xung quanh, bất chợt nàng nhớ ra mình không thể nhìn. Xung quanh tăm tối, làm cho thính giác cùng xúc giác càng thêm mẫn cảm, nàng nghe được một hồi bước chân dù cố ý đi nhẹ vẫn phát giác ra tâm tình của người đó, vội vã cùng lo lắng.
Một bàn tay rất lạnh chạm vào trán nàng, những ngón tay thon dài dịu dàng vén đi lọn tóc trước trán. Dù rằng bàn tay nàng rất lạnh, nhưng vẫn khiến nàng cảm thấy ấm áp.
"Có muốn uống chút gì hay không?" Một thanh âm nhu hòa, dịu nhẹ, mang theo ôn nhu cùng sủng nịch, làm cho tâm hồn đang run rẩy của nàng chợt bình tĩnh lại. Lam Ngân Vũ...Ngươi chưa đi sao?
Lam Ngân Tuyết mấp máy môi, nhưng phát hoài chẳng ra âm thanh, nàng ảo não gật đầu, sao nàng có thể quên nàng giờ là một người vô dụng không thể nhìn cũng không thể nói cơ chứ. Phải, làm sao mà nàng có thể quên cho được, nhỉ?
Lam Ngân Vũ ngồi xuống cạnh nàng, đem nàng dựa vào ngực mình, hắn lấy từ trong tay áo ra một cái bình ngọc
"Đừng lo lắng, rồi sẽ ổn thôi. Ta sẽ không ghét bỏ bỏ nàng" Lam Ngân Vũ dịu giọng nói, hắn biết tâm trạng nàng sau hai ngày đã ổn hơn rồi.
"Vì sao?" Lam Ngân Tuyết khẽ hỏi, dù không phát ra thanh âm nhưng Lam Ngân Vũ tựa như nghe thấy một giọng nói trong trẻo, u buồn vang lên trong đầu, hắn nhìn vào khuôn mặt vốn rất xinh đẹp bây giờ lại tiều tụy yếu mềm, tâm không khỏi chua xót một trận.
"Không vì lí do gì cả" Lam Ngân Vũ cong nhẹ môi, hắn đưa ngón tay thon dài miết theo khuôn mặt nàng, trong mắt chất chứa đau lòng cùng yêu thương, nếu như nàng có thể thấy, có lẽ nàng đã bị đôi mắt này nhấn chìm rồi...
"Cảm ơn" Lam Ngân Tuyết cúi đầu, không tiếng động nói cảm ơn. Nàng nghĩ hắn biết đọc khẩu hình miệng...
"Giữa chúng ta không cần phải cảm ơn" Lam Ngân vũ xoa tóc nàng, khuôn mặt như họa chợt trở nên nhẹ nhõm.
Lam Ngân Vũ nói xong, đem bình ngọc đặt vào tay nàng. Lam Ngân Tuyết theo thói quen nắm chặt, cảm giác mát lạnh của ngọc truyền đến khiến nàng cảm thấy dễ chịu, nhưng khi nàng định cầm lên, tay bỗng dưng buông ra, đem chiếc bình ngọc vỡ tan trên nền đất.
Nàng giờ yếu tới mức cầm một cái bình cũng không xong sao? Tâm chợt trở nên bi thương trở lại, sự bất lực cùng yếu đuối lần nữa tiếp tục xâm chiếm tâm trí nàng.
Bỗng dưng một thứ gì đó rất lạnh lẽo, cùng mềm mại, mang theo một mùi hương thơm mát dịu nhẹ tràn vào khoang miệng. Dòng chất lỏng mang theo hương thơm nhẹ nhàng, làm cho cuống họng vốn đau rát chợt trở nên dễ chịu dị thường.
Nhưng mà cách thức này cũng thật không bình thường...Hắn cư nhiên hôn nàng? Cư nhiên dám lấy đi nụ hôn đầu của nàng??? Nhưng cảm giác thoải mái này lại làm nàng không tài nào điều khiển được cơ thể mình, nàng chỉ có thể theo bản năng tiếp nhận. Kì thật...cũng không tệ cho lắm.
Lam Ngân Tuyết bây giờ quả thật thứ gì cũng mơ hồ, suy nghĩ cũng không thông mấy, bị ăn đậu hũ cư nhiên còn cảm thấy không tệ. Thế giới tam quan thật đáng sợ mà...
Lam Ngân Vũ rời môi nàng, hắn lại đem chất lỏng trong chiếc bình ngọc khác đưa vào miệng, rồi lại cúi đầu đem làn môi lạnh lẽo của mình áp lên đôi môi khô nứt của nàng. Trong mắt vừa vui vừa buồn, nàng cư nhiên yếu tới mức này...
Cũng may hắn cùng Lam Huyền còn giữ loại nước linh tuyền có tác dụng an tĩnh cùng bồi bổ thân thể này, hắn híp mắt, bỗng dưng cảm thấy nước linh tuyền thật ngọt.
Lam Ngân Tuyết tâm trí càng lúc càng mơ hồ, nàng thiếp đi lúc nào không hay. Lam Ngân Vũ một tay đỡ lấy gáy nàng, hắn sau khi đem hết hai lọ nước linh tuyền giúp nàng uống mới chịu dừng lại.
Hắn nhìn khóe môi đã lấy lại chút huyết sắc, cúi đầu hạ xuống một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng, nhưng khiến người khác cảm thấy dễ chịu.
"Ngươi đúng là một tên vô sỉ, lợi dụng lúc nàng gặp khó khăn" Lam Ngân Vũ đứng dậy đi ra ngoài, gặp Lam Huyền đang dựa người vào một tảng đá đang mở giọng trào phúng nói
"Ân, ta vô sỉ, nhưng nàng cũng không có kháng cự, không phải sao? Ngươi đã trở lại, chắc hẳn đã tìm được chút thông tin rồi nhỉ?" Lam Ngân Vũ không mặn không nhạt nói, vẻ ngoài bình tĩnh, không hề có chút giật mình dù bị phát hiện đã làm chuyện xấu.
Lam Huyền một thân huyền y, đôi con ngươi sâu thẳm nhìn vào khuôn mặt ung dung treo lấy nụ cười khách sáo của Lam Ngân Vũ, rồi cũng không lạnh không nóng nói "Phải, ta đã tra ra không ít, chỉ là thân phận nàng vẫn không có cách nào tra ra, mọi dấu vết đều bị xóa bỏ. Nhưng ta phát hiện ra một vài thứ rất thú vị"
"Hửm? thứ gì?" Lam Ngân Vũ không để tâm mấy, hắn đi đến đình, ngồi xuống châm trà, hỏi lại cho có lệ
"Có không ít người đang tìm nàng, trong số đó nhiều nhất chính là hoa đào nàng chọc" Lam Huyền cười tà mị, ngồi đối diện Lam Ngân Vũ, lời nói mang theo hào hứng, nhưng đôi huyền mâu lại không có chút độ ấm
"Ngươi dù đã ẩn cư nhiều năm như vậy, tin tức vẫn thật linh thông, đến hoa đào nàng chọc cũng tra ra được" Lam Ngân Vũ đang rót tra ra chén, động tác chợt khựng lại, nhưng chưa quá một giây nước trà lại tiếp tục được rót ra, bộ dáng lưu loát, chỉ cần không để ý, sẽ tuyệt không thấy hành động khi nãy của hắn
"Chẳng qua chỉ là đi hỏi vài con Linh Thú lẻ tẻ mà thôi" Lam Huyền không cho là đúng cong môi, thích thú nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lam Ngân Vũ "Ta cũng vừa gửi cho họ chút tin tức về nàng rồi, ngươi nói xem ta quyết định có đúng hay không?"
Lam Huyền cười thì cười, nhưng trong mắt lại co rút đau đớn, hắn dù có muốn hay không cũng phải làm như vậy, những người kìa nếu có mệnh hệ gì, chẳng phải nàng sẽ vĩnh viễn rời đi sao? Mấy trăm năm về trước, hắn đã nợ nàng. Bây giờ, là lúc hắn trả nợ cho nàng. Nợ này, dùng cả đời cũng không trả hết...
"Ngươi tự có quyết định của ngươi, ta tuyệt không xen vào" Lam Ngân Vũ không trả lời câu hỏi, chỉ nhàn nhạt đáp
"Ngươi nói xem, nàng rốt cuộc là có chuyện gì?" Lam Huyền nghe xong, thu lại nụ cười, khuôn mặt yêu nghiệt chợt trở nên nghiêm túc
"Ta không rõ, hiện giờ ta không xem xét được gì, tình hình so với mấy trăm năm trước còn nghiêm trọng hơn, nàng đặc biệt suy yếu, tâm bệnh lại càng lúc càng lớn, cho đến hôm nay mới khá lên được một chút" Lam Ngân Vũ nhướn mày, có chút khó khăn nói
Lam Huyền cũng câm nín, Ma Thú Thượng Cổ bọn hắn cũng không thể tra ra được nàng rốt cuộc là có chuyện gì, rốt cuộc chuyện này thực hư ra sao? Mang danh Ma Thú Thượng Cổ, chẳng phải giờ cũng vô dụng đến vậy sao, kì thật mà nói, làm gì có thứ gì là hoàn hảo.
"Nàng thật ra đang hút đi sức mạnh của ta và ngươi đúng không? Băng nguyên tố, thật? Nàng thật chỉ có nhiêu đó sao?" Lam Huyền tức giận ném chén trà trong tay xuống mặt đất. Một tiếng động thanh thúy vang lên đầy chói tai. Tên này rốt cuộc đang làm thứ gì?
"Nếu như ngươi đã biết, sao còn hỏi ta? Chẳng phải ngươi là người hiểu rõ nhất sao?" Lam Ngân Vũ liếc nhìn những mảnh vỡ của chén trà trên mặt đất, mùi hương của trà thoang thoảng bên chóp mũi, tựa như hương dịu ngọt của nàng
"Ngươi đã biết nàng không thể chịu được sức mạnh của ta và ngươi, sao còn cố chấp để nàng làm vậy? Nếu ta và ngươi một ngày nào đó vì cạn kiệt mà tử, ngươi cho rằng ai sẽ chống đỡ nàng?" Lam Huyền cao giọng nói.
"Ta tin tưởng nàng" Lam Ngân Vũ ngước nhìn Lam Huyền, biểu tình nghiêm túc. Đúng là nếu như nàng không chịu được, hắn và Lam Huyền cũng không còn, đó chính là bi kịch, nhưng hắn tin nàng có thể làm được, nàng không phải người yếu đuối như vậy.
"Thôi được rồi, là ta nhất thời nóng vội" Lam Huyền thở dài, quy ra, hắn cũng không mạo hiểm như tên này, hắn chung quy vẫn sợ không thể bảo vệ nàng hơn...
"Ta biết ngươi lo cho nàng, ngươi biết ta sẽ không hại nàng mà" Lam Ngân Vũ mỉm cười, ý cười chạm đến đáy mắt, làm ngân mâu vốn u buồn chợt hòa nhã, dịu dàng hơn bao giờ hết. Phải, nàng không chỉ có như vậy thôi đâu, trong lúc hắn bị phản phệ vì xâm nhập tiềm thức nàng, hắn đã thấy được không ít thứ. Có lẽ nguyên do nàng thành ra hiện tại cũng không quá tệ, ít nhất là dựa vào nàng, hoàn toàn có thể vượt qua.
"Ta biết, ngươi cũng giữ mình cho tốt, ta biết ngươi bị phản phệ, hiện giờ đến ta cũng sợ đánh không lại, làm gì có khả năng bảo vệ nàng thật tốt" Lam Huyền phất tay áo bỏ đi, chỉ để lai một câu nói, nhưng giọng nói đều là vẻ quan tâm không cách nào che giấu.
"Ân, ngươi giúp ta tìm chút tin tức đi, ta sẽ chăm sóc nàng" Lam Ngân Vũ bật cười, Lam Huyền mặc dù trông có vẻ cợt nhả cùng vô tâm, kì thật hắn lại là người tinh tế, chẳng qua hai người bọn hắn có quá nhiều điểm chung, mới sinh ra cái mối quan hệ huynh đệ nhưng cũng là tình địch này.
Trong lúc này, tại một khu vực tăm tối dưới đáy vực U Vực Cốc, nơi đây là một trong những khu vực nguy hiểm nhất trong đại lục, không phải nguy hiểm vì Ma Thú, Dị Thú hay cao nhân. Mà nguy hiểm vì chưa có bất cứ ai biết rõ dưới này có gì.
Thế mà có hai bóng dáng một đen một lục đứng song song, giữa không gian tăm tối mờ ảo lại đặc bị quỷ dị.
Ám Dạ tay cầm một bức thư, vẻ mặt phức tạp, làm cho Lam Hàn Phong cũng cau mày cất tiếng hỏi
"Có chuyện gì sao Dạ ca?"
"Đệ tự mình coi đi" Ám Dạ đưa cho Lam Hàn Phong bức thư, còn mình thì cầm lấy một lọn tóc màu bạch kim trên tay
Lam Hàn Phong thấy lọn tóc trên tay Ám Dạ thì giật mình, thật cẩn thận đọc bức thư
Khi đọc xong, lông mày đang cau lại chợt giãn ra, Lam Hàn Phong nhìn Ám Dạ gật đầu nói
"Về thôi, nàng sẽ ổn thôi"
"Đã đi đến chỗ này rồi, nên đi thăm dò một chút" Ám Dạ gật đầu đồng ý, nhưng khi suy nghĩ lại, hắn cảm thấy vẫn là nên đi tìm hiểu xung quanh đây một chút. Nàng rất hứng thú với nơi này...
"Được" Lam Hàn Phong dĩ nhiên cũng biết nàng hứng thú với địa phương quỷ dị không rõ này, nhưng nguy hiểm thì sao chứ, nàng vì bọn hắn mà trải qua những lần nguy hiểm không kém rồi, vì nàng mà làm chút chuyện, dù ngu ngốc cũng đáng.
Lam Hàn Phong quăng phong thư xuống đất, phong thư bị đốt cháy, một cơn gió thoảng qua kéo theo tro tàn, không còn chút vết tích nào. Hai bóng dáng một đen một lúc biến mất...
-Tác giả lảm nhảm chuyện hậu trường-
Hôn rồi kìa!!! Hôn rồi!!! Trời ơi cuối cùng cũng hôn rồi!!! Hôn rồi kìa thánh thần ơi!!! Mau mau tung bông chúc mừng con gái ta đi!!!
Trời ạ, cuối cùng con cũng đã lớn rồi con gái ơi!! *chấm nước mắt - gào thét*
Vì đã ăn mừng con mất đi nụ hôn đầu đời, ta quyết định tạm thời ngó lơ đứa con kia là Tránh Xa Nam Chủ: Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng! Bởi vì những chương mới sẽ tiết lộ vài thông tin nho nhỏ, vì để tránh bị nội dung hai truyện làm cho rối loạn, ta sẽ tạm lơ đứa con kia.
Kì thật chuyện này không ngược đâu, ta ngược vài chương cho nó cao trào thôi. Chứ ta còn hận không thể sủng cho ngọt tới sâu răng luôn kìa. Mọi người cứ từ từ mà thưởng thức gian tình giữa con gái ta và các con rể đi há há há. Còn H thật thì còn xa lắm há há há