Edit + beta: Văn Văn.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến Xuyên Tử, Đỗ Điềm và những người khác có mặt trên xe đều ngơ ngác, Xuyên Tử phản ứng lại bị dọa chết khiếp: “Dừng lại, dừng lại, đại tiểu thư nhảy xuống xe rồi.”
Đừng nói bọn họ, đến anh cảnh sát nhân dân phía trước thiếu chút nữa bệnh tim phát tác.
Xuyên Tử quay đầu lại, thấy anh Tự đã tiếp được đại tiểu thư, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng Đỗ Điềm một trận xao động, Kỷ Đại Ninh này hoặc là im lặng nhìn qua như một con ngốc hoặc đã làm thì luôn có chuyện lớn mới.
Đỗ Điềm ép xuống dòng suy nghĩ, mở miệng lo lắng nói: "Xe đang chạy, Kỷ tiểu thư lại nhảy xuống xe, may không có gì nhưng nếu có chuyện thì làm sao? Nếu suốt quá trình đi cô ấy vẫn như thế, chúng ta cũng khó có thể về thôn an toàn."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, khó tránh khỏi sinh ra vài phần bất mãn với Đại Ninh.
Lời này của Đỗ Điềm có lý, anh cảnh sát phía trước gật gật đầu, hắn phải giáo dục Đại Ninh ngay mới được.
Xuyên Tử vội ngăn anh cảnh sát: "Không được, không được, anh Tự đã nói không được mắng cô ấy, để tôi đi nói, tôi đi nói với cô ấy."
Xuyên Tử xuống xe, chạy lại đường cũ.
Đại Ninh nép vào trong ngực Triệu Tự, Triệu Tự nghĩ lại mà sợ, đang muốn dạy bảo cô thì nhớ đến câu "Không nỡ bỏ anh" của cô làm xao động một hồi không biết nói gì.
Xuyên Tử chạy đến, hắn là người thành thật, khô khan nói: "Đại tiểu thư, sao cô lại nhảy xuống xe thế? Nếu cô quên mang theo thứ gì thì có thể nói cho chúng tôi biết, vừa nãy cô có biết nguy hiểm lắm không? Đến cả anh cảnh sát cũng nổi giận."
Đại Ninh không để ý đến Xuyên Tử, khuôn mặt nhỏ vùi vào cổ Triệu Tự.
Triệu Tự vỗ nhè nhẹ sau lưng cô: "Nghe thấy không? Lần sau chớ vậy nữa, ngoan ngoãn theo Xuyên Tử về đi."
Giọng cô gái rầu rĩ: “Ai cũng không thích tôi, chắc chắn bọn họ sẽ ức hiếp tôi, tôi không muốn về cùng họ đâu."
Xuyên Tử vội xua tay: "Nào có, tôi thích, không phải, ý tôi là mọi người ai cũng thích cô, càng không có chuyện ức hiếp."
Vẻ ngoài đại tiểu thư đẹp mắt, nếu cô nguyện ý ngoan một chút thì các thôn dân sao lại không thích cô được.
Đại Ninh không nói lời nào, cánh tay mềm mại gắt gao ôm lấy Triệu Tự.
Trong lòng Triệu Tự rối loạn, cuối cùng anh thở dài: “Xuyên Tử, cậu và mọi người đi trước đi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy, nhớ nói tốt giúp cô ấy, cậu thay tôi chuyển lời xin lỗi đến mọi người, nói cô ấy đã biết lỗi rồi."
Tính tình của Kỷ Đại Ninh đã vậy, đi chung mọi người quả thật không yên tâm.
Không biết nên lo cho bọn họ hay lo cho cô đây.
Xuyên Tử gãi đầu: "Vậy anh Tự, đại tiểu thư, hai người bảo trọng."
Triệu Tự gật đầu, Xuyên Tử chỉ có thể quay về.
Đỗ Điềm ở cửa xe nhìn quanh, thấy Xuyên Tử trở về một mình, cô ta hơi lo lắng: "Kỷ Đại Ninh đâu, cô ấy không muốn về cùng chúng ta sao?"
“Anh Tự nói không sao, đại tiểu thư sẽ đi chung với anh ấy."
Hắn quay sang mọi người nói: "Anh Tự thay mặt đại tiểu thư gửi lời xin lỗi đến mọi người, đại tiểu thư đã nhận ra lỗi của mình, mong mọi người bỏ qua."
Đi cho tới đây, mỗi người đều nhìn Triệu Tự với cặp mắt khác xưa, anh vừa công bằng lại rộng lượng, còn phân chia tiền cho mọi người, ai lại có ý kiến với anh.
Mọi người vội xua xua tay: “Kỷ tiểu thư không sao là tốt, chúng tôi đều là bọn thô kệch sao lại so đo việc này làm gì."
Vừa rồi là bọn họ lòng dạ hẹp hòi, chẳng qua Kỷ tiểu thư là một cô gái nhỏ hơi kiêu căng, cũng không làm hại lợi ích ai.
Trong lòng Đỗ Điềm nghẹn muốn điên, cô ta cũng muốn xuống xe! Ai thèm trở về cùng đám dân quê mùa này, sao cô ta có thể mặc kệ Kỷ Đại Ninh và Triệu Tự một mình bên nhau!
Lý Tráng vội giữ chặt cô: "Đỗ Điềm, em làm gì vậy? Xe phải đi rồi, bọn anh biết em tốt bụng nhưng Triệu Tự cũng đã nói đây là chuyện rất nguy hiểm, em chỉ là một cô gái càng không nên đi."
Đỗ Điềm: "Anh buông tôi ra!"
Lý Tráng càng giữ chặt hơn, hắn yêu thầm Đỗ Điềm, về tình về lý không muốn Đỗ Điềm xảy ra chuyện.
Đỗ Điềm tức đến đau đầu, muốn chửi ầm lên nhưng hình tượng cô ta xây dựng luôn dịu dàng, nhỏ nhẹ nên lúc này chỉ đành bó tay bó chân, cơ bản không thể đẩy Lý Tráng ra xuống xe được.
Anh trai nhỏ cảnh sát cũng lên tiếng: “Đừng lo lắng, cục trưởng Khang của chúng tôi sẽ bảo vệ thật tốt cho anh bạn Triệu Tự của em."
Nói xong, hắn ta ra hiệu cho Xuyên Tử đóng cửa rồi lái xe đi.
Đỗ Điềm: "..."
Lần đầu tiên trong đời Đỗ Điềm, vốn là người luôn luôn trầm tĩnh cũng tức phát khóc.
Sớm biết vậy cô ta đã nhảy xuống xe.
Đùi vàng sắp không còn, ai còn quan tâm hình tượng nữa!
*
Đừng nói người khác, đến Thanh Đoàn còn không ngờ Đại Ninh sẽ làm vậy.
“Không phải chúng ta về thôn sao? Đi theo Triệu Tự nguy hiểm lắm.”
Đại Ninh: “Ta lừa cả hai người bọn họ đấy, bộ mi tin thật à?"
Nghĩ đến giờ này chắc hẳn Đỗ Điềm đang có dáng vẻ chán nản, tâm trạng Đại Ninh liền tốt theo, bèn kiên nhẫn giải thích nhiều thêm một câu:
"Con người rất phức tạp, ta mà mạnh mẽ ở lại thì trông có vẻ cố tình gây sự nhưng nếu ta vui vẻ rời đi, Triệu Tự chỉ có thể miễn cưỡng, vào lúc anh ta không nỡ nhất ta lại ở lại, anh ta càng không biết nói gì.
Con người Triệu Tự rất có trách nghiệm, nếu anh ta đã đồng ý cho ta ở đây thì sẽ cố gắng hết sức bảo đảm an toàn cho ta.
Còn Đỗ Điềm ấy à, cô ta đã năm lần bảy lượt có cơ hội công lược Triệu Tự nhưng đều thất bại, cô ta không có cơ hội ở đây."
Đây là lần đầu tiên cô chịu giải thích hành động của mình một cách nghiêm túc với Thanh Đoàn, ngoại trừ có đôi chút không quen thì nó có một loại cảm động kỳ lạ dâng trào.
Nhưng Thanh Đoàn vẫn không chịu thừa nhận mình ngốc: "Biết đâu ở lại cũng có rủi ro, lỡ như Triệu Tự gặp nguy hiểm rồi vứt bỏ cô rồi sao.
Anh ta là khí vận tử được Thiên Đạo thiên vị, còn cô chỉ là một pháo hôi nhỏ xui xẻo."
Đại Ninh mặc kệ nó.
Tuy lòng dạ cô hẹp hòi nhưng ở chung lâu như vậy không thể không thừa nhận, tâm địa con rùa già Triệu Tự làm nam chủ vẫn còn tốt chán.
Cô không chịu xuống trên người Triệu Tự, Triệu Tự thấy cô lười, kéo hai lần không nhúc nhích đành thôi.
Trong lòng ngực có thêm một người, lần nữa quay về khách sạn.
Đặt đại tiểu thư ngồi xuống ghế, Triệu Tự nhớ đến chuyện phải dạy bảo Đại Ninh, thế là anh nghiêm mặt: "Nhảy xe là chuyện rất nguy hiểm, cô..."
“Nhưng anh mong tôi không đi mà ~"
Triệu Tự không thừa nhận: "...Tôi nào có.”
Mắt cô sáng tựa như gương: "Lúc đó anh nhìn tôi như thế, chắc chắn là có."
Triệu Tự biết không thể hơn thua với cô, suy nghĩ dạy bảo đành từ bỏ: "Người Lam gia sẽ giả thành dáng vẻ thôn dân cùng tôi đi đến vài nơi, những nơi đó không phù hợp với cô.
Đợi lát nữa cô đến nhà huyện trưởng Trang, ở đó cô sẽ an toàn hơn nhiều."
Đại Ninh hỏi: "Ông ấy bằng lòng chăm sóc tôi sao?"
Triệu Tự: "Đương nhiên." Dù sao chính anh đã cứu Trang Hoành Tu, chẳng sợ dùng chuyện này dựa vào ân tình, huyện trưởng Trang cũng chăm sóc tốt cho Đại Ninh.
Một ân tình quý giá như vậy, Triệu Tự trong sách đương nhiên không dễ dùng.
Nếu sau này có gặp khó khăn gì, anh có thể nhờ huyện trưởng Trang giúp một tay nhưng hiện giờ anh chỉ muốn tìm một nơi chăm sóc Đại Ninh.
Đại Ninh gật đầu, sốt sắng hỏi: “Thế khi nào anh đến đón tôi?”
Đôi mắt cô vừa ướt vừa sáng, rất dễ khiến người nhìn mềm lòng.
Triệu Tự biết cô là người xấu xa cỡ nào lại không có cách nào kháng cự cô, anh thở dài: "Sớm thôi."
Đại Ninh nhảy khỏi ghế, bò lên giường Triệu Tự: “Ngày mai tôi đến nhà ông ấy là đuọc chứ gì."
Lần này Triệu Tự Không phản đối.
Hiện giờ sắc trời đã tối, không thể cứ thế đi làm phiền nhà người ta được.
Nhưng cô không thể ngủ trên giường anh, Triệu Tự đi tới kéo cô: “Đứng dậy, về phòng của cô đi, phòng đó vẫn chưa trả.”
Cánh tay Đại Ninh mềm như ngó sen non, Triệu Tự không dám dùng sức.
Cô cũng không phải muốn ngủ chung với Triệu Tự, đàn ông mà động dục thì khá cuồng nhiệt, lỡ không khống chế tốt sẽ phiền phức.
Đại Ninh bị Triệu
kéo dậy khỏi giường, chợt nhớ tới một chuyện: “Quần áo của tôi còn ở trên xe.”
Hành lý đều cất kỹ cả rồi, kết quả người ở lại, đồ vật quên mất.
Triệu Tự nghĩ không phải chuyện gì lớn: "Ngày mai tạm chấp nhận mặc thế này vậy."
Đại Ninh lắc đầu liên tục: "Việc này không thể, anh chưa học qua lớp sinh lý à? Bên ngoài tạm chấp nhận còn được nhưng bên trong của con gái phải đổi."
Triệu Tự phản ứng một hồi lâu mới hiểu "bên trong" là ý gì.
Mệt cô gái trước mặt mặt còn không đổi, dáng vẻ nghiêm trang nói là đằng khác.
“Cô tự giặt là xong, gió thổi cả đêm có lẽ sẽ khô.”
Vẻ mặt Đại Ninh kỳ quái: “Anh cho rằng tôi có thể giặt đồ?”
Triệu Tự biết cùng là người nhưng vận mệnh khác nhau, đời này chắc có lẽ Kỷ Đại Ninh không cần tự mình giặt gì cả.
Anh nén xuống xấu hổ, hỏi cô: "Chứ mấy ngày qua cô sống thế nào?"
Đại Ninh nói: “Trang phu nhân chuẩn bị cho tôi rất nhiều đồ, tôi mặc rồi thì bỏ qua thôi.”
Triệu Tự không còn gì để nói, Trang phu nhân đã quen cuộc sống xa hoa, không ngờ cách sống cũng y như Đại Ninh, bọn họ đều mặc một lần rồi vứt.
Anh thực sự không muốn thảo luận về chủ đề này: “Nếu cô không giặt được thì ráng nhịn qua một ngày, một ngày thôi đâu có gì."
Đại Ninh lắc đầu, cô đặc biệt để ý muốn chết, nhất định phải sạch sẽ.
Trong lòng Triệu Tự hối hận, sớm biết phiền phức thế, đáng lẽ lúc ấy anh nên nhét Kỷ Đại Ninh vào xe.
Mặt anh trầm xuống, ngước mắt nhìn người phiền phức trước mặt.
*
Đại Ninh tắm rửa xong, trong lòng kìm chế không được cười ầm lên, mặc áo choàng tắm đi đến, ôm giỏ đựng đồ gõ cửa Triệu Tự.
Triệu Tự lấy lại đây.
Đại Ninh dặn dò anh: “Nhớ giặt sạch đấy!”
Anh một giây cũng không muốn thấy khuôn mặt này, Triệu Tự nói: “Trở về giường ngủ ngay.”
Cô cười chạy đi.
Triệu Tự cúi đầu nhìn giỏ đựng đồ Đại Ninh mang tới, mặt trên chiếc váy chạm cắt hoa lê còn dễ nói, anh do dự ngồi xổm xuống lấy cái váy ra, quả nhiên nhìn thấy hai mảnh vải thuộc về con gái.
Anh lần nữa lấy váy phủ chúng lại, dù sao trông chúng cũng trắng nõn sạch sẽ, cứ tùy tiện giặt một xíu với váy.
Không phải Triệu Tự chưa từng giặt qua quần áo phụ nữ.
Anh là con trai cả trong một gia đình nghèo, năm ấy mẹ bệnh nặng, Triệu Tự mới có mười ba tuổi, em trai nhỏ bảy tuổi, Triệu An An vừa học được cách nói chuyện, khi đó quần áo cả nhà đều do một tay anh đến bờ sông giặt giũ.
Đừng nói anh, sau này Triệu Bình hiểu chuyện cũng bắt đầu giặt quần áo mẹ và em gái.
Nhưng Triệu Tự biết bọn họ là bọn họ, Đại Ninh khác.
Chỗ nào khác, trong lòng anh tự hiểu rõ.
Triệu Tự cụp mắt xuống, lần đầu tiên nhìn thẳng vào vấn đề này.
Sau một lúc lâu, cuối cùng anh cũng hạ một quyết định nào đó, lấy hai mảnh vải tinh tế, đáng yêu của cô gái ra, giặt riêng chúng và treo nó bên ngoài nơi có gió thổi.
Trước cửa sổ Đại Ninh nhìn thấy nội y đang bay phất phơ theo gió từ phòng bên cạnh, nhịn không được bật cười: “Anh ta nghĩ thông rồi à.”
Cô mang theo ý cười hỏi: "Tiểu ngốc tử, mi biết trên đời này có gì khiến cho người khác nhớ mãi không quên không?"
Thanh Đoàn khó chịu trả lời: "Không biết."
"Không ai qua được tình yêu, từ che chở rồi đến yêu, cuối cùng lại bằng cách thức vô cùng thảm thiết mất đi."
Đại Ninh nói gì, nó hoàn toàn không hiểu càng không dám hỏi.
Dù sao nghe có vẻ rất kinh khủng nhưng chuyện này có liên quan gì đến việc đối phó với Đỗ Điềm?
Sáng sớm hôm sau, quả nhiên quần áo của Đại Ninh đã khô.
Sự ngượng ngùng của Triệu Tự đêm qua đã biến mất không còn tăm hơi, lúc đưa quần áo cho Đại Ninh, anh vô cùng bình tĩnh.
“Mặc quần áo vào, chúng ta đến nhà huyện trưởng Trang."
Đại Ninh đóng cửa lại, không mặc đồ lót đã giặt sạch từ Triệu Tự, lấy trong túi ra một cái mới.
Thanh Đoàn: "..."
Vớ Đại Ninh cũng được Triệu Tự giặt sạch, hôm qua còn chất cả đống vớ nhiều màu.
Bây giờ đã là giữa tháng chín, thời tiết càng ngày càng lạnh, đặc biệt là buổi sáng ở huyện Hoàn, khiến ai đi ra ngoài cũng rùng mình.
Đại Ninh đi theo Triệu Tự đợi xe, cô không thể chịu được cái nóng hay lạnh.
"Triệu Tự, chân của tôi lạnh quá."
Triệu Tự liếc nhìn bắp chân trần và vớ cô, hôm qua Lam Lăng Vân cởi áo ngoài vì để che hai bắp chân cho Đại Ninh.
Quần áo Triệu Tự mỏng tang, càng không có áo khoác để che.
Anh nhíu mày, im lặng một lúc rồi ngồi xổm xuống kéo đống tất chân lên cho cô, làm như kiểu tất ống dài.
"Được rồi.”
Đại Ninh ngơ ngác, cúi đầu nhìn đôi vớ biến dạng của mình, Thanh Đoàn thật sự không nhịn được, cười như gà gáy.
Vốn là một cô gái xinh đẹp với cấp bậc SSS, nháy mắt biến thành trào lưu hương thổ [1].
May giá trị nhan sắc của Đại Ninh cân được, nếu không một đôi vớ hoa hòe lòe loẹt đặt đại trên đùi ai đó đều tạo ra hiệu ứng buồn cười.
Đại Ninh như bị sét đánh.
Thẩm mỹ Triệu Tự ổn chứ, cô nâng cẳng chân ra hiệu Triệu Tự nhìn xem: "Anh cảm thấy đẹp không? Này là bình thường ư?"
Triệu Tự gật đầu: "Đúng vậy."
Ở góc nhìn của anh xem ra khác biệt không lớn.
Thanh Đoàn cười muốn điên rồi, Đại Ninh bắt đầu nghiêm túc nghi ngờ một vấn đề, Triệu Tự nói cô xinh đẹp, thật sự thấy cô đẹp sao?
Đừng nói trong mắt anh ta, cô và Đỗ Điềm đều giống nhau nhé?
Cái gì cũng có thể nhịn nhưng riêng chuyện so một thịnh thế mỹ nhan giống với canh suông ăn sáng tuyệt đối không thể nhịn.
Cô tức không kìm được, quay đầu đi không để ý đến anh ta, kéo vớ mình xuống lần nữa.
Triệu Tự đương nhiên có thể nhận ra cảm xúc của cô, vừa rồi còn tốt, mới chút đã dỗi, anh khẽ nhíu mày: "Có chuyện gì?"
Đại Ninh không muốn nói chuyện với anh.
Đàn ông không có thẩm mỹ là loại người ghét nhất trên đời! Hèn gì lâu như vậy vẫn không thích cô, người bình thường không nên phản ứng như Lam Lăng Vân ư?
Tâm tư của mấy cô gái đặc biệt khó hiểu, Triệu Tự còn chưa hiểu ra vì sao cô lại giận.
Khi xe chạy tới, đại tiểu thư dẫn đầu leo lên xe, dáng vẻ muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với anh.
Triệu Tự không nói gì, ngồi xuống bên cạnh cô, tuy vẫn không hiểu lý do vì sao cô tức giận nhưng anh có thể trực tiếp làm rất nhiều chuyện.
Anh đặt chân của Đại Ninh lên đùi mình, dùng lòng bàn tay làm ấm bắp chân cô.
Nhiệt độ cơ thể thanh niên trẻ tuổi thường cao, tay anh cũng ấm áp theo.
Tài xế nhìn thấy trong gương chiếu hậu, không khỏi trêu chọc: “Cô bé, bạn trai của con đối với con tốt thật