Edit + beta: Văn Văn.
Đại Ninh nhẩm tính thời gian, cô không thể tiếp tục ở trên lầu hai nữa, rất nhanh đám người Triệu Tự và lũ tàn dư Thân Đồ sẽ đụng mặt nhau, nếu Báo ở gần đây càng làm cô gặp nguy hiểm.
Cô bước chân nhẹ nhàng xuống lầu hai, định hẹn gặp chú Tiền.
Thanh Đoàn nhắc nhở: “Chờ đã, Lam Lăng Vân còn bị nhốt, cô mau thả hắn ra!”
Đại Ninh thầm nghĩ, Lam Lăng Vân là kẻ khá hữu dụng, kêu hắn đánh chó, hắn tuyệt đối không bắt gà, dù sao cũng tiện tay, thả thì thả, có khi ngày sau ắt có chỗ dùng đến?
Ở lầu một, Triệu Tự và những người khác đang tiến vào một trận chiến ác liệt, ngược lại không ai quản bên này, Đại Ninh như vào chốn không người, tìm được phòng giữ Lam Lăng Vân, có hai người đàn ông canh gác bên ngoài.
Đại Ninh nói điêu như thường: “Báo đến rồi, trói Lam Lăng Vân giao cho tôi.”
Hai người vừa gặp qua cô, trong lòng đều biết cô là “cô gái của anh Báo”, tuân lệnh mở cửa, trói Lam Lăng Vân lại, bịt kín miệng giao cho Đại Ninh.
Đại Ninh cầm sợi dây rồi kéo Lam Lăng Vân quẹo lựa đủ đường, cuối cùng tìm được lối ra.
Lam Lăng Vân đã chết lặng cả đêm, đêm nay tình nhân trong mộng rủ hắn cùng đi chơi, hắn kích động đến đầu nóng cả lên, đã đời mới bình tĩnh được thì lại bị người nhốt trong phòng, gọi trời trời không thấu.
Trong lòng hắn có vô vạn phỏng đoán, gấp muốn chết.
Đừng nói bọn chúng thấy Ninh Ninh xinh đẹp nên nhốt hắn lại, muốn làm chuyện gì xấu với Ninh Ninh nhé?
Hắn suýt nữa đi liều mạng đập cửa, không ngờ Ninh Ninh đột nhiên xuất hiện, trên tay còn cầm dây thừng dắt hắn rời khỏi Bất Dạ Thành.
Đến khi cả hai bước ra ngoài, Đại Ninh giúp hắn cởi dây.
Lam Lăng Vân vội nắm lấy bả vai Đại Ninh cẩn thận xem xét: “Ninh Ninh, em không sao chứ?”
Thanh Đoàn sa mạc lời, đồ ngu này, bộ trông cô ta có việc gì sao? Người ta đã xem ngươi như quà tặng đám người xấu đấy.
Đại Ninh phối hợp với hắn, vô cùng lo lắng nói: "Bọn họ làm tôi sợ chết khiếp, tên quản lý Lưu kia muốn bắt nạt tôi, may Bất Dạ Thành có biến, hai bên đánh nhau."
Lam Lăng Vân lập tức đau lòng, hận không thể liều mạng với tên Lưu Thiên Cương xấu xa đó.
Hắn mở rộng vòng tay muốn ôm cô vào lòng an ủi, Đại Ninh bèn đá vào đầu gối hắn ngay: “Hồi nãy anh không đến cứu tôi nên giờ phiền anh tránh xa tôi một chút.”
Đại Ninh: "Tôi không cần anh, anh về đi, người nhà tôi đến đón rồi."
Lam Lăng Vân nhìn theo ánh mắt của cô thì thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề, theo sau là mười mấy người vệ sĩ.
Lam thiếu bị em gái mình tẩy não, thật sự cho rằng người trong lòng của mình rất nghèo, lúc này mới nhận ra người ta là thiên kim hàng thật giá thật.
Đại Ninh vọt đến bên cạnh chú Tiền, giọng ngọt ngào: "Chú Tiền, tôi nhớ chú muốn chết~"
Chú Tiền bất đắc dĩ cười nói: "Đại tiểu thư của tôi ơi, chỉ cần ngài chịu nghe lời là tốt lắm rồi."
Đại Ninh truyền tin tức cho ông, lúc biết Đại Ninh ở xung quanh Bất Dạ Thành, bệnh tim của ông mém nữa tái phát, nếu đại tiểu thư xảy ra chuyện gì, hậu quả không lường được.
Bây giờ thấy tiểu tổ tông nguyên vẹn, ông cũng thấy an tâm đôi phần.
“Sao ngài lại ăn mặc thế này?”
Đại Ninh tỏ vẻ vô tội, ném nồi nói: “Lam Lăng Vân nói muốn đưa tôi đi chơi, còn bảo tôi ăn mặc vậy đấy.”
Ông tức đau ngực: "Đại tiểu thư, sau này chúng ta ít có dính líu với tên cặn bã này đó đi!"
Đại Ninh gật đầu ngoan ngoãn: "Được, không dính líu gì đến hắn!"
"Chúng ta mau đi thôi."
"Chờ đã.” Đại Ninh nghe thấy tiếng của xe cảnh sát, cô quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy cảnh sát ập vào Bất Dạ Thành.
Theo sau là Lam Dung Dung- người muốn trở thành một nữ cường nhân giành gia sản.
Ngón tay Đại Ninh trắng nõn chỉ về phía Bất Dạ Thành: “Triệu Tự ở bên trong, chúng ta đi xem sao?”
Cô phải trực tiếp xác nhận rằng Triệu Tự và Lam Dung Dung ở bên nhau thì mới yên tâm xuống được.
Chú Tiền do dự đôi chút, trong lòng ông coi trọng Triệu Tự, nhớ anh vẫn luôn chăm sóc Đại Ninh không ít, ông gật đầu.
Đại Ninh nhỏ giọng nói bên tai ông: "Anh ta muốn làm chuyện lớn, chúng ta tìm một nơi lặng lẽ theo dõi."
Ông không phản đối.
Hai người cùng lên xe, đêm tháng chín trời đã se se lạnh, ông ra hiệu cho người mang áo khoác khoác thêm cho Đại Ninh, cô ghé vào cửa kính xe yên lặng quan sát tình hình.
Không biết dưới loại tình huống này Triệu Tự có bị thương không, hẳn lúc này thuốc đã bắt đầu tác dụng.
Bầu trời ầm một tiếng, mây đen tụ lại, trời sắp mưa.
Một lúc sau, cảnh sát áp giải tàn dư Thân Đồ ra.
Có vẻ mọi chuyện không chệch hướng nhiều so với trong sách, Triệu Tự, Lam gia, cục cảnh sát huyện Hoàn đã bắt giữ nhóm người này một cách suôn sẻ.
Điều thay đổi duy nhất...!Đôi mắt Đại Ninh nhìn về phía cửa lớn Bất Dạ Thành.
Cô đã thấy họ.
May Triệu Tự là một trong đại khí vận tử nên trong tình hình như thế mới không bị thương, Lam Dung Dung đỡ lấy anh cùng bước ra từ Bất Dạ Thành.
Khuôn mặt anh đỏ bừng, môi mỏng đỏ bất thường.
Cả người Triệu Tự phát run, chỉ có Đại Ninh biết thuốc đấy mạnh cỡ nào.
Đàn ông bình thường hận không thể làm ngay tại chỗ, cộng thêm một ít thuốc tê liệt thần kinh, ai cũng phải đầu hàng.
Lam Dung Dung là một cô gái thông minh, hẳn đã nhìn ra có gì đó không ổn.
Trong khoảng thời gian này, năng lực thôn tính sản nghiệp Thân Đồ gia của Triệu Tự đã sớm làm Lam Dung Dung vô cùng sùng bái anh, hiện tại có cơ hội, cô ta lại không phải là một cô gái bảo thủ, tự nhiên sẵn lòng giúp đỡ Triệu Tự.
Chân Triệu Tự mềm nhũn, mém nữa ngã xuống, anh vịn vào vách tường, hít sâu một hơi.
Lam Dung Dung quan tâm hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Cô qua đỡ anh, đôi mắt nhìn lướt qua Triệu Tự, nhận thấy sự khác thường của anh, cô như có điều suy nghĩ.
Vốn Bất Dạ Thành không phải nơi sạch sẽ gì, có trúng thuốc cũng rất bình thường.
Tay cô gái mát lạnh, trong mắt Lam Dung Dung hiện lên ý cười, muốn đỡ Triệu Tự lên xe.
Giọng anh khàn không thành tiếng: "Cách tôi xa ra.”
Đại Ninh ở trong xe, nghiêng đầu nhìn bọn họ.
Chính xác mà nói, cô đang nhìn Triệu Tự.
Đôi mắt người đàn ông tan rã, hàm răng nghiến chặt, cơ bắp phồng lên, chứng tỏ anh đang vất vả chống cự.
Đại Ninh khó hiểu, tại sao anh ta lại chống cự?
Lam Dung Dung không kém mà, vừa có gia thế vừa có nhan sắc, lại có tình cảm với Triệu Tự, anh chống cự Lam Dung Dung như vậy, ngoại trừ làm bản thân khó chịu ra thì cuối cùng có ý nghĩa gì?
Đại Ninh hoang mang, chú Tiền cũng nhìn ra có chỗ không ổn, ho khan một tiếng, nóng lòng muốn che đi đôi mắt trong sáng của đại tiểu thư nhà mình.
Lần này Đại Ninh rất kiên nhẫn, lại đợi thêm chút, nhất định Triệu Tự sẽ thỏa hiệp.
Lam Dung Dung nói nhỏ bên tai Triệu Tự: "Có phải cậu rất khó chịu phải không? Tôi có thể giúp cậu."
Đại Ninh thấy cánh tay Triệu Tự được Lam Dung Dung đỡ lấy đã run rẩy đến mức kỳ lạ.
Đau đớn, khó chịu, khát vọng, cô gái bên cạnh, cả trận mưa rào kèm sấm chớp, mỗi thứ đều đang thúc giục anh.
Cuối cùng Triệu Tự vươn tay chạm vào Lam Dung Dung, dường như muốn ôm cô.
Đại Ninh cong môi.
Không ngờ ngay sau đó, Triệu Tự đẩy Lam Dung Dung ra, lạnh lùng nói: “Đừng tới gần đây.” Anh nghiêng ngả lảo đảo chạy vào con hẻm nhỏ bên cạnh.
Đại Ninh đầy mặt mù mờ.
“Thế là xong?” Đẩy ra! Triệu Tự có phải là đàn ông không thế?
Thanh Đoàn trong đầu cô khẽ nói: “Ta đã nói rồi, không cần phí sức hại khí vận tử, chuyện anh ta không muốn làm, dù có chết cũng không làm.” Nó sợ quá huhu, lỡ như Thiên Đạo biết được nó và nữ phụ pháo hôi cùng nhau làm thế với con ruột của Thiên Đạo, có thể chém nó thành tro luôn không?
Đại Ninh đợi rất lâu nhưng không thấy Triệu Tự đi ra.
Thanh Đoàn sợ muốn chết: "Có khi nào Triệu Tự chết rồi không? Nếu anh ta chết, chúng ta cũng không sống được, sợ quá đi.
Ta xin cô đấy Đại Ninh, chúng ta đi nhìn anh ta đi."
Đại Ninh chạm ngực: "Không đau, không bị trừng phạt, chứng tỏ anh ta chưa chết."
Nó rống cả lên: "Lỡ giây tiếp theo anh ta chết thì sao?"
Đại Ninh nghe thế cũng hơi hoảng, nam chủ ngoan cường sẽ không vì loại thuốc bừa bãi này mà người lạnh chứ?
Tia chớp xuyên qua bầu trời, cuối cùng cơn giông đã đổ xuống.
Chợt cô lên tiếng: “Chú Tiền, đưa cho tôi cái ô.”
*
Đại Ninh cầm ô, đi vào con hẻm phía sau Bất Dạ Thành, phía trước náo nhiệt bao nhiêu thì con hẻm này vắng vẻ bấy nhiêu.
Giày của Đại Ninh bị ướt không ít, trong hẻm không một bóng người, cô không thấy Triệu Tự.
Đại Ninh nghi ngờ nhìn chung quanh, chẳng lẽ Triệu Tự muốn chơi trò trốn tìm?
Thanh Đoàn nói: “Cô đi thử đến góc cua kia xem."
Đại Ninh bước đến, quả thật nhìn thấy Triệu Tự đang vô lực dựa vào vách tường.
Sắc mặt anh nhợt nhạt, môi đỏ bất thường như cũ, bờ môi khô khốc.
Nghe thấy tiếng bước chân, Triệu Tự giương mắt.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trong nháy mắt đó, Triệu Tự cảm thấy mình như bị ảo giác.
Sao có thể ở nơi này thấy...!Kỷ Đại Ninh.
Dưới màn mưa, sau lưng cô là ánh đèn trắng xóa của các tòa nhà phía xa.
Cô gái mặc chiếc váy xanh lam lộng lẫy, đường viền trên eo khúc xạ ra tia sáng lấp lánh.
Làn váy cô trải dài dưới đất trong mưa, một phần vòng eo trắng nõn lộ liễu ra bên ngoài.
Cô xoay cán ô, tâm trạng hơi không vui vì váy của mình bị nước bùn làm ướt.
Ngón tay Triệu Tự nắm chặt, quay đầu sang chỗ khác, hơi thở nóng bỏng.
Đại Ninh ngồi xổm xuống trước mặt anh, cầm ô chọc: "Anh chưa chết mà đúng không? Anh ổn chứ?"
Nhìn thấy ánh mắt Triệu Tự tan rã nhưng trong trẻo, Đại Ninh chần chờ kéo anh dậy.
"Để tôi đưa anh đi gặp bác sĩ..."
Ngay sau đó, trước mắt Thanh Đoàn đột nhiên tối sầm lại, giá trị quan cốt lõi cuồn cuộn như mưa đạn bao vây nó.
Vẻ mặt nó ngơ ngác, mù mờ.
Đã xảy ra chuyện gì?
Đại Ninh bị người đàn ông ôm vào lòng, anh nắm cằm cô, cúi đầu hôn xuống.
Toàn thân anh nóng rực, ngay cả môi và lưỡi cũng như nham thạch nóng chảy.
Đại Ninh nếm được mùi máu tươi trong miệng Triệu Tự.
Không ngờ anh ta chịu đựng đến tình trạng này.
Triệu Tự không còn phát run, ngược lại bây giờ càng thêm hưng phấn, tựa như phát điên hôn cô.
Đại Ninh tức muốn chết, túm tóc anh kéo ra: “Đồ điên này, Lam Dung Dung cho anh anh không muốn, giờ cắn tôi?”
Anh ôm chặt lấy cô, thần chí đã không rõ, nhỏ giọng nỉ non gì đó.
Cô vừa đánh anh vừa phân tâm nghe, lại mơ hồ nghe rõ.
Người đàn ông thở hổn hển, gọi thì thào: “Đại Đại, Đại Ninh.”
Thuốc gây ảo giác này vẫn chưa mất đi hiệu lực.
Đại Ninh như bị sét đánh, sợ bị Triệu Tự ngủ thật, cô trở tay tát vào mặt anh, tay chân luống cuống vùng ra khỏi vòng tay Triệu Tự.
Chiếc váy quý giá, đẹp đẽ đã trở nên dơ bẩn.
Hiếm khi tiểu phượng hoàng có lúc chật vật như vậy, ngón tay Triệu Tự vẫn muốn nắm lấy cô, Đại Ninh thấy thế bèn lấy cán ô gõ, tay anh vô lực rũ xuống.
Vừa rồi Triệu Tự đã dùng hết toàn lực để nắm lấy Đại Ninh nên hiện tại chẳng còn sức, Đại Ninh giẫm lên vai anh: "Triệu Tự, anh điên rồi! Đừng có chạm vào tôi!"
Triệu Tự không phản kháng, rên đau một tiếng, ánh mắt tối đen nhìn chằm chằm cô.
Con ngươi anh đen nhánh, ảm đạm, chỉ có bóng dáng cô phản chiếu rõ ràng.
Mưa còn rơi.
Hạt mưa rơi trên mặt anh, vẻ mặt đỏ ửng vẫn không giảm bớt.
Lần đầu tiên cô hiểu rõ, hóa ra khi người ta làm loại chuyện này còn chọn đối tượng.
Đại Ninh nhìn anh vài lần, sau đó quay người rời đi.
*
Cuối cùng Triệu Tự được chú Tiền mang về, anh đã hôn mê bất tỉnh.
Vẻ mặt Đại Ninh bình tĩnh, dáng vẻ nhìn ai cũng khó chịu, ông lắc đầu, tự mình xem bệnh cho Triệu Tự.
Là một bác sĩ, Triệu Tự trúng thuốc gì đương nhiên ông biết rõ.
May mà Đại Ninh chỉ hỏi ông muốn tiền, không kêu chú Tiền lấy thuốc, tự nhiên ông sẽ không nghĩ loại thuốc xấu này có liên quan gì trên người Đại Ninh.
Chú Tiền: "Đại tiểu thư, giờ tôi bắt đầu khám cho cậu ấy, cô ở đây không tiện, hay cô ra ngoài trước đi.
Cô mắc mưa nên đi thay quần áo, kẻo cảm lạnh."
Váy của Đại Ninh ướt nhẹp, nghe vậy đi tắm ngay, không thèm quan tâm Triệu Tự.
Ông có thể làm gì? Ông cũng hết cách rồi, tạm thời đút cho Triệu Tự một ít thuốc giảm đau.
Dù sao trên đời cũng không có chuyện chết vì thuốc kích thích, chịu đựng một chút là qua.
Tâm địa ông tốt, nhờ vệ sĩ giúp Triệu Tự lau người thay quần áo.
Mặc kệ thế nào, cứ thoải mái trước đi, có đi bệnh viện cũng chỉ có thể làm được đến từng này.
Chú Tiền nhìn lều trại Triệu Tự vẫn chống cao như cũ, che miệng ho khan.
Tuy đều là đàn ông nhưng tình huống này khó tránh khỏi xấu hổ.
Chú Tiền giữ cửa không khóa cho Triệu Tự, bản thân đi ra ngoài.
Khi Đại Ninh tắm, nước nóng dội lên trước vai và ngực cảm thấy không thoải mái.
Cô nổi nóng lên, tắm xong đi soi gương không ngờ lại thấy có vài dấu răng nhợt nhạt.
Đại Ninh mặc quần áo, ôm con thú bông chày gỗ của mình vào phòng Triệu Tự.
Đại Ninh trèo lên giường, cầm thú bông đánh anh tới tấp.
"Cho anh cắn tôi này! Đồ khốn kiếp!"
Cô đánh đến sảng khoái, vấn đề theo sau mà đến, cô đánh đến làm Triệu Tự tỉnh.
Khoảnh khắc ánh mắt người đàn ông dừng trên người cô, Đại Ninh nhìn vào đũng quần anh rồi nhìn anh, dứt khoát chạy ra ngoài.
Đại Ninh dựa người vào cửa, càng nghĩ càng thấy hôm nay mình chịu thiệt thảm.
Bố trí dày công như thế, Triệu Tự vẫn không thể lăn lộn với Lam Dung Dung.
Đại Ninh không phải người chịu ăn thiệt.
Cô nghĩ một lúc, chợt có một cách càng tốt hơn.
Nếu người trong lòng Triệu Tự muốn là cô, không bằng cô thành toàn cho anh ta, Triệu Tự là người nghiêm chỉnh, một khi đã chạm vào cô thì đời này sẽ không bao giờ tổn thương cô.
Bây giờ anh đã không còn bao nhiêu sức, thuốc còn có tác dụng gây ảo giác, cơ hội tốt để ra tay bài bố người khác!
Đại Ninh mở cửa, Triệu Tự vẫn chưa tỉnh táo, cô nhét con thú bông chày gỗ vào trong ngực anh.
"Anh coi nó như tôi, muốn cắn thế nào thì cắn, muốn hôn thế nào thì hôn.
Không cần khách sáo, anh cứ làm thỏa thích."
Làm xong hết, cô yên tâm đi ra ngoài.