Edit + beta: Văn Văn.
Không biết hai người đó đã bàn bạc chuyện gì, cuối cùng Triệu Tự vẫn đồng ý cho Thôi Nghiêu ở lại.
Trước kia Thôi Nghiêu từng làm việc cho Thân Đồ Phong, hiển nhiên năng lực không có chỗ để nói.
Về phần đất ở Ổ Đông, Thôi Nghiêu đã từng tham gia thảo luận qua dự án này.
Biết Triệu Tự sẽ đến đó, hắn ngỏ ý muốn đi theo, có lẽ sẽ giúp được.
Thay vì để Thân Đồ Phong nắm được miếng đất đó trong tay, hắn càng hy vọng bọn họ lấy được.
Bốn bề Ổ Đông bị bao quanh bởi nước, trái lại đi đường thủy là cách nhanh nhất, muốn vượt qua thì phải ngồi thuyền một ngày một đêm.
Trong lòng Đại Ninh có tính toán nhỏ, cũng quyết định theo, Triệu Tự biết chuyến đi này chỉ để khảo sát, không có nguy hiểm nên không đuổi cô về.
Hồ ở Ổ Đông khá đẹp, dẫn cô đi xem cũng tốt.
Vì có Đại Ninh gia nhập nên hành lý của Triệu Tự cũng tăng lên nhiều phần.
Buổi sáng mọi người tụ lại đi đến bến phà, Đỗ Điềm nhìn thoáng qua đã thấy Đại Ninh.
Thời tiết tháng mười vô cùng mát mẻ, trên mặt đất chỉ có vài tia nắng yếu ớt, Kỷ Đại Ninh như cũ cầm một cây dù giấy xinh đẹp, tinh xảo ngăn cách ánh nắng mặt trời.
Thân trên của cô là một chiếc áo nịt ngực màu trắng kem, làn váy mờ ảo trên mặt nước hồ xanh lam.
Dải ruy băng chéo sau lưng, uốn lượn đến trên cổ, biến thành một đóa hoa lam hết sức sống động.
Cô chưa bao giờ giấu diếm vẻ đẹp của mình, ở đây có mười tên đàn ông thì có đến chín tên đang nhìn cô, người duy nhất không nhìn cô là Thôi Nghiêu bên cạnh Đỗ Điềm.
Trong lòng Đỗ Điềm bất mãn, rõ ràng đi làm chuyện quan trọng, vậy mà Kỷ Đại Ninh lại trang điểm lộng lẫy như đi dạo chơi ngoại ô.
Trước khi xuyên vào, Đỗ Điềm cũng thuộc dạng là thành phần tri thức tài giỏi, chuyện kinh doanh đương nhiên là sở trường của cô ta.
Trên thuyền không thể chứa nhiều người nên Đại Ninh không mang chú Tiền theo, chỉ dẫn theo hai người vệ sĩ.
Nhìn mọi người đã đến đông đủ, Triệu Tự ra lệnh: "Đi thôi."
Đi được một lúc, bước chân Triệu Tự dừng lại, cầm lấy dù trong tay Đại Ninh, căng tốt cho cô.
Đại Ninh nghĩ đến Đỗ Điềm đang nhìn từ sau, tâm trạng khá vui vẻ.
Đại Ninh đã ngồi qua du thuyền hạng sang nhưng đây là lần đầu tiên cô ngồi loại thuyền nhỏ này.
Nói "nhỏ" cũng không phải nhỏ, ít nhất trên thuyền còn có phòng nghỉ ngơi, boong tàu ngắm cảnh.
Đến rồi mới phát hiện anh em nhà Lam gia đều có mặt.
Lam Dung Dung vui mừng ra chào đón, nhìn thấy Đại Ninh và Đỗ Điềm, nụ cười của cô ta gần như đông cứng, may mà cô ta không phải kẻ ngu ngốc, tiếp tục tiếp đón mọi người lên tàu.
Thêm vệ sĩ của Đại Ninh và người của Lam gia, tổng cộng người đi chuyến này có hai mươi người.
Đại Ninh nhìn thấy không ít gương mặt mới, bèn hỏi Triệu Tự: "Bọn họ là ai thế?"
Triệu Tự không để ý lắm trả lời: "Người của tôi."
Đại Ninh chớp mắt: "Người của anh?"
"Ừ."
Đại Ninh hiểu ngay lập tức, cười xấu xa: "Anh giúp Lam Dung Dung làm việc, thật ra đã âm thầm gặt hái không ít lợi ích nhỉ!"
Triệu Tự cũng không phủ nhận: "Trên đời không có bữa cơm nào miễn phí."
Quả nhiên nam chủ không thể nào là người thành thật được, anh ta lại không phải là người làm công ăn lương của Lam Dung Dung.
Không chừng Lam Dung Dung lấy được chỗ tốt còn không bằng Triệu Tự trong tối lấy đi.
Phải nói trình độ của Triệu Tự rất khá, Lam Dung Dung cho anh mượn vài người, chỉ trong thời gian ngắn anh đã phát triển thành đội ngũ của riêng mình.
Nếu không có chuyến đi đến Ổ Đông này thì chắc không ai biết.
Trong chốc lát Đại Ninh suy nghĩ rất nhiều, vận khí trong sách chia làm ba phần, toàn bộ đều giao hết cho đám nam chủ, có thành tích nghịch thiên gì cũng không lạ lắm.
Thậm chí Đại Ninh còn đoán nếu lấy được miếng đất ở Ổ Đông, Triệu Tự sẽ không cho Lam Dung Dung, tuy tính Triệu Tự tốt nhưng anh ta không phải thánh phụ, làm váy cưới cho người khác, loại việc này thấy thế nào cũng ngu dốt.
Ngoại trừ đám cấp dưới, ba nam ba nữ còn lại tạo thành một cục diện kỳ quái, Đại Ninh và Triệu Tự ngồi cùng nhau, anh em Lam gia một nơi, còn Thôi Nghiêu thì đang nói chuyện với Đỗ Điềm.
Đại Ninh nhỏ giọng hỏi Triệu Tự: "Tên Thôi Nghiêu kia, thật sự không có vấn đề gì sao?"
Triệu Tự không trực tiếp trả lời: "Ăn quýt không?"
Đại Ninh gật đầu.
Triệu Tự bóc quả quýt cho cô, vừa làm vừa nói: "Có lẽ chuyện Thôi Nghiêu có thù oán với Thân Đồ Phong là thật nhưng lai lịch người này không rõ, tôi không tin."
"Nếu đã không tin, anh còn dẫn hắn theo?"
Triệu Tự: "Hắn dễ dùng."
Có người đưa tới cửa miễn phí, ra sức bán mạng, ngu mới không dùng.
Thôi Nghiêu cung cấp tin tức khá hữu ích, những thứ khác cần đề phòng là...
Lam Dung Dung chưa thấy qua Thôi Nghiêu, vì thế cô ta ngồi lại để hiểu rõ thêm về kẻ tên Thôi Nghiêu này.
Đỗ Điềm vừa thấy tình hình này, còi báo động cướp đoạt nam chủ vang lên, lập tức cũng vây quanh đây.
Mỗi một người ngồi tại đây đều có mục đích riêng phải đạt được nhưng ngoài mặt vẫn thảo luận về chuyện Ổ Đông.
Đại Ninh không thích nghe mấy lời này, cầm lấy quả quýt đã lột vỏ trong tay Triệu Tự, một mình chạy ra ngoài.
Triệu Tự nhìn theo bóng lưng cô, bên ngoài truyền đến giọng nói ngọt ngào của cô gái: "Chú thuyền trưởng ơi, chú tìm cho cháu cái cần câu được không ạ? Cháu muốn đi câu cá."
Biết cô sẽ tự tạo thú vui cho bản thân, Triệu Tự thu hồi tầm mắt.
Thôi Nghiêu lấy ra một tấm bản đồ phân bố tài nguyên khoáng sản của Ổ Đông, tất cả mọi người đều giật mình.
Đỗ Điềm hơi đắc ý, vẫn là cô mang người dùng được.
Triệu Tự nhàn nhạt nhìn thoáng qua Thôi Nghiêu, trong lòng bắt đầu tính toán.
Lam Lăng Vân cũng không thích nghe mấy chuyện thảo luận, đối với đại thiếu gia nhà họ Lam mà nói, nếu có mảnh đất này thì có thể kiếm tiền còn không có cũng không nghèo, làm gì tranh đến người chết ta sống, hắn theo bản năng muốn đi tìm Đại Ninh.
Mặt Triệu Tự không đổi hỏi: "Lam thiếu, anh nghĩ thế nào?"
Lam Lăng Vân ngẩn ra: "Hả? Tôi nghĩ gì?"
Lam Dung Dung có chút xấu hổ, nhéo anh cô một cái: "Anh à, anh nên nghiêm túc chút đi."
Hắn nghiêm túc không nổi, ở góc độ này của hắn, vừa nhấc mắt đã có thể nhìn thấy boong tàu, rốt cuộc đôi mắt không thể dời ra nữa, như keo dính với vẻ đẹp tuyệt sắc ngoài đó.
Mặt hồ lấp lánh, cô gái ngồi trên boong tàu dưới cùng, chiếc váy cô xanh lam như một đóa hoa lam nở rộ trên cái cổ thanh mảnh ấy.
Vốn cô đã xinh đẹp, lại cởi giày vớ ra, nhúng chân vào nước, quả là một bức tranh tuyệt đẹp.
Lam Lăng Vân thất thần, dẫn đến Triệu Tự cũng quay đầu nhìn lại, một cái liếc mắt, Triệu Tự bình tĩnh trực tiếp giơ tay đóng cửa sổ.
Triệu Tự: "Bên ngoài gió có hơi lớn, Lam tiểu thư, mời cô nói tiếp."
Lam Lăng Vân: "..."
Hai mắt hắn hận không thể nhìn xuyên thấu cửa sổ ra ngoài.
Mặc kệ bầu không khí bên trong có kỳ quái đến đâu cũng không ảnh hưởng đến Đại Ninh ngoài đây chút nào.
Ngoài thả diều ra, cô còn câu cá rất giỏi, cô biết rõ cá đã đớp mồi hay chưa bằng cách cảm nhận từ cần câu chứ không phải cứ nhìn chăm chăm vào mặt hồ.
Thanh Đoàn vô cùng kích động: "Kỷ Đại Ninh, mau kéo, mau kéo."
Đại Ninh từ từ kéo lên, quả nhiên cá cắn câu, chạy không thoát.
Đại Ninh không muốn tự mình làm, cô ngại mùi cá tanh, chỉ có thể ra lệnh: "Nè, cậu lại đây."
Một cậu trai trẻ đang bận rộn trên thuyền, không chắc chắn hỏi lại: "Tôi sao?"
"Ừ." Cô mỉm cười ngọt ngào.
"Cậu cởi xuống giúp tôi rồi lấy mồi mới, được chứ?"
Cậu gật đầu.
Cứ như thế, bọn Triệu Tự mở họp, Đại Ninh tự mình câu cá chơi, đến lúc hoàng hôn, cô ước chừng câu gần nửa thùng.
Mây vàng ấm áp phản chiếu ngược trên mặt sông, Triệu Tự bước ra ngoài tìm cô.
Cậu ngư dân trẻ lấy lòng cô bằng cách đổi mồi câu.
Cũng may cô đã mang giày rồi, có thể ngồi yên lâu như vậy đúng là không dễ dàng gì.
Triệu Tự nói với cậu ngư dân: "Cảm ơn, để tôi đến vậy."
Cậu nhìn Đại Ninh, sau đó nhìn anh, đột nhiên hiểu ra gì đó, chán nản rời đi.
Mặt sông rất êm đềm, lúc ấy chạng vạng có gió sông, Triệu Tự thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô, Đại Ninh theo thói quen lười biếng dựa vào anh.
Lần này Triệu Tự không đẩy cô ra mà còn ôm lấy cô, điều chỉnh tư thế để cô tựa vào thoải mái hơn.
"Em câu nhiều như vậy, buổi tối muốn tôi nướng cho em ăn không?"
Vừa nghe lời này, Đại Ninh tinh thần tỉnh táo ngay: "Ăn chứ! Trên thuyền có giá nướng không?"
"Chắc có, để tôi đi mượn."
Lam Lăng Vân chậm một bước đi ra thì nhìn thấy cảnh tượng đau thấu tim này, hắn cũng không phải kẻ ngốc, hai người này không có gì ai mà tin.
Trái tim Lam thiếu đang tan nát, lẽ nào ngày đó bản thân ở "Bất Dạ Thành" không bảo vệ tốt Ninh Ninh nên bây giờ Ninh Ninh đã thích người khác ư?
Không chỉ có sắc mặt hắn không tốt mà ngay cả Lam Dung Dung và Đỗ Điềm cũng vậy.
Chỉ có Thôi Nghiêu, ánh mắt hắn dạo quanh một vòng mỗi người, trong lòng tự có cân nhắc.
Ở đây có sáu người, tình cảm đơn phương nói không chừng có thể vẽ hơn mười.
Triệu Tự nói mượn giá nướng, không ngờ lại để anh mượn được.
Vốn anh đã rất toàn năng, cạo vảy cá rồi rửa sạch, Đại Ninh ngồi xổm bên cạnh hai mắt sớm đã sáng lấp lánh, nhìn anh bôi nước sốt.
"Thêm cay chút đi."
Cuối cùng Lam Lăng Vân không cam lòng, tiến đến gần cô: "Ninh Ninh, anh mang sô cô la và bánh sữa tươi chiên cho em, em muốn ăn thử không?"
Bây giờ trong mắt Đại Ninh chỉ thấy có con cá nướng, vì vậy không chút do dự lắc đầu.
Lam Lăng Vân vẫn không nỡ buông, hắn nhìn Triệu Tự, quyết định hỏi cho ra đáp án, hắn cắn răng nói: "Ninh Ninh, em có quan hệ gì với anh ta? Không phải em thích anh ta chứ?"
Vừa hỏi câu này xong, bầu không khí lập tức trở nên kỳ quái.
Lam Dung Dung và Đỗ Điềm đều dựng lỗ tai lên, ngay cả Triệu Tự đang nướng cá cũng ngẩng đầu nhìn Đại Ninh.
Đại Ninh không nghĩ gì nhiều, gật đầu đáp: "Thích."
Lam Lăng Vân chịu không chịu nổi câu trả lời, ủ rũ đứng dậy rời đi, Lam Dung Dung nghiến răng, hung hăng trừng Đại Ninh một cái.
Chỉ có vẻ mặt Đỗ Điềm ổn nhất, che giấu sự châm chọc nơi đáy mắt.
Đáp án này, người ngạc nhiên nhất phải kể đến Triệu Tự.
Anh dừng lại nhìn Đại Ninh.
Cô thúc giục Triệu Tự: "Lật nhanh đi, cá sắp bị khét."
Triệu Tự lật cá lại, anh không nướng nhiều cũng không khách sáo hỏi đám người Lam Dung Dung có ăn không, chờ cá đã nướng chín tới, anh đưa cho Đại Ninh.
Đại Ninh chỉ chú ý đến chất lượng cuộc sống, cô ăn không nhiều, ăn hai con cá nhỏ đã no rồi.
Đường nét ánh trăng nơi chân trời dần hiện ra.
Thanh Đoàn không có đồ ăn, đồ ăn của nó là linh hồn, khổ nỗi năng lực săn mồi của nó không đủ, nó gần như quên mất lần cuối cùng mình được ăn no là khi nào.
Thanh Đoàn ngồi xổm trong góc ôm cái bụng đói, thở dài.
Đại Ninh ăn uống no say, rửa tay sạch sẽ.
Việc phân phòng trên thuyền khá dư dả, ai cũng có một phòng riêng nên chuyện lúng túng khi đến huyện Hoàn sẽ không xảy ra nữa.
Ai nấy đều về phòng, Triệu Tự thấy Đại Ninh ăn rồi định đi, lập tức nắm lấy tay cô.
Đại Ninh khó hiểu quay đầu lại: "Có chuyện gì?"
Triệu Tự lấy ngón tay cái lau bụi đen dính trên má cô, cụp mắt nhìn cô nói: "Đêm nay ngủ với tôi không?"
Đại Ninh suýt nữa không thở nổi.
Đừng nói cô mà ngay cả Thanh Đoàn cũng sợ hãi không dám nói chuyện.
Thấy phản ứng của cô, Triệu Tự bình tĩnh nói: "Tôi đùa thôi."
Đại Ninh nghe những lời này thì biết có biến, có thể Triệu Tự muốn hỏi câu "thích" vừa nãy kia của cô là thật hay giả nhưng anh rất thông minh, không còn đặt câu hỏi trên chuyện tình cảm như trước mà học cách đánh giá bằng phản ứng của cô.
Nhìn Triệu Tự hợp tác với Lam Dung Dung mà vẫn ngấm ngầm lấy chỗ tốt thì biết, tâm tư anh thâm trầm muốn mạng, nếu để cho anh suy nghĩ cẩn thận vụ ăn vạ kia, một khi anh biết giữa hai người không xảy ra chuyện gì thì không có lợi cho việc phát triển nữa.
Đại Ninh hiểu ra, không chút chột dạ, cô lắc đầu lại gật đầu, nói gì đó bên tai Triệu Tự.
Vẻ mặt bình tĩnh của Triệu Tự cứng đờ hai giây.
Anh ho khan một tiếng, đè thấp giọng nói: "Tôi phải đi đâu tìm cho em?"
Đại Ninh nhìn thoáng bên trong thuyền, bắt đầu ra ý xấu: "Anh đi hỏi Lam Dung Dung và Đỗ Điềm đấy."
Triệu Tự nhíu mày.
Đại Ninh mới mặc kệ anh khó xử ra sao, biết chắc anh sẽ đi, cô vui sướng chạy trốn: "Tôi về phòng chờ anh."
*
Cửa phòng Lam Dung Dung bị gõ vang, vừa mở cửa thấy Triệu Tự, hai mắt lập tức sáng ngời, cười nói: "Đã muộn thế này, cậu còn có việc gì sao?"
Triệu Tự im lặng một lúc, đã không còn ý muốn giữ da mặt nữa: "Không biết cô có băng vệ sinh không?"
Lam Dung Dung: "?"
Cô ta nghi mình nghe nhầm nhưng nhìn sắc mặt lạnh lùng, nghiêm túc của Triệu Tự, cô ta biết đó không phải ảo giác, lần đầu tiên ở độ tuổi lớn như vậy lại bị người khác giới hỏi loại câu hỏi này, cô ta bối rối nói: "Không có."
Triệu Tự gật đầu, không nói nhiều nữa đi tới gõ cửa phòng Đỗ Điềm.
Anh đặt câu hỏi tương tự, Đỗ Điềm theo bản năng đáp ngay: "Có."
Kỳ sinh lý cô ta sắp đến, tự nhiên có chuẩn bị bên người.
Nhưng trước khi cô đỏ mặt đưa cho Triệu Tự, cô ta phát hiện có chỗ không ổn, sắc mặt Đỗ Điềm thay đổi không ngừng, Triệu Tự tìm cái này cho Kỷ Đại Ninh đi?
Nghĩ đến đây, tâm trạng Đỗ Điềm nhất thời không tốt.
Triệu Tự cầm lấy: "Cảm ơn."
Đỗ Điềm không nhịn được cất tiếng hỏi: "Anh và Kỷ Đại Ninh..."
Triệu Tự liếc cô một cái, ra hiệu cho cô có chuyện thì nói.
Đỗ Điềm thật sự không có dũng khí nói tiếp, thậm chí trong lòng cô ta hơi mờ mịt, chẳng lẽ cốt truyện mà mình quen thuộc đã xảy ra lỗi sao? Nếu không tại sao Triệu Tự và Kỷ Đại Ninh lại thân thiết như thế? Chỗ dựa lớn nhất của cô ta là biết rõ cốt truyện, nếu cốt truyện đều sai, nội tâm Đỗ Điềm không nhịn được lạnh lẽo.
Vì cô ta không có ý định hỏi nên đương nhiên Triệu Tự sẽ không chủ động nói gì, anh cầm đồ vào phòng Đại Ninh, cô vẫn chưa ngủ, đang nằm lì trên giường chơi cửu liên hoàn [1] không biết lấy từ đâu ra.
Thanh Đoàn cảm thấy cô nàng này quá tệ rồi, kêu Triệu Tự đi hỏi, hai cô gái kia đều sẽ đoán được chuyện gì đó khó nói.
Không nói gì khác, có lẽ đêm nay hai người đó giận không ngủ được rồi.
Mặt Triệu Tự không đổi vỗ về cô: "Đứng dậy thay đồ."
Đại Ninh gác cằm lên vai anh, làm nũng nói: "Sao anh không thay cho người ta? Chúng ta đã là quan