Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống


Edit + beta: Văn Văn.
"Không ngờ anh lại cho tôi sống ở một chỗ thế này!" Lần này Đại Ninh thực sự không kén chọn, căn phòng vừa nhỏ vừa ẩm ướt, chỉ có một lớp vải bông che trên cửa sổ.

Mặc dù mùa hè ở không lạnh, nhưng đây là nhà ma sao?
Triệu Tự không ngạc nhiên chút nào, anh để Triệu An An vào nhà.
"Kỷ tiểu thư..." Thiếu niên lạnh nhạt nói, "Trong nhà tôi chỉ có loại phòng này, bây giờ cũng không có cách nào đập đi rồi xây lại, nếu cô không hài lòng với phòng này thì có thể đi nhìn nhà người khác."
Thấy vẻ mặt Triệu Tự không giống giả bộ, Đại Ninh biết anh ta chỉ sợ nói thật, cô không có tâm trạng đi tham quan những nhà khác nữa, biểu cảm ủ rũ.
Triệu Tự nhìn thấy thiếu nữ đang nhón chân liếc nhìn nhà của trưởng thôn, sau đó quay đầu nhìn lại nhà mình, vẻ mặt khó khăn ngầm ra quyết định, vào nhà xem mọi người đang thu dọn đồ đạc.
Anh ta không ngờ Đại Ninh vẫn sẽ chọn ở lại.
Động tác vệ sĩ nhanh chóng sắp xếp xong đồ đạc thật tốt cho Đại Ninh, trải thảm lên, rèm đổi đi.
Đại Ninh nói: "Các người đi được rồi."
Bọn vệ sĩ vừa rời đi, Triệu Bình đã cho cha mẹ ăn xong.
Triệu Bình rửa tay nói: "Gọi Kỷ tiểu thư tới ăn cơm."
Triệu Bình không dám đi, chỉ đành nhờ em gái nhỏ kêu giúp mình.
Một lúc sau, Triệu An An cùng đi theo Đại Ninh bước vào.
Triệu Tự không chờ cô, anh cầm bát cháo lên, lẳng lặng ăn, không hề hé răng, nhưng đôi mắt lại nhịn không được âm thầm quan sát xem đại tiểu thư còn muốn nháo chuyện gì.
Đại Ninh không muốn nói chuyện, cô nhìn màu bàn ghế gỗ đều biến thành màu đen, hoàn toàn không có ý nghĩ muốn ngồi xuống.
Thanh Đoàn cũng không muốn nói, nó mang theo Đại Ninh xuyên qua cánh cửa thời gian, năng lượng không còn thừa bao nhiêu, mấy ngày nay nhìn Đại Ninh lăn lộn, thật sâu hiểu rõ vị nữ phụ này siêu cấp được nuông chiều, còn thêm không nghe lời nữa.
Nó đã không còn trông cậy vào Đại Ninh sẽ đi công lược nam chủ, chỉ hy vọng một điều nho nhỏ là Đại Ninh đừng có chọc nam chủ đến nỗi muốn đâm chết cô là tốt rồi.


Triệu An An ngồi trên băng ghế, nhỏ giọng nói: "Kỷ tiểu thư ăn cơm ạ."
Đại Ninh liếc nhìn mấy chén cháo trên bàn, cô đoán được nam chủ chỉ sợ không quá tiếp đón mình, nếu không đãi khách thế nào có tí đồ ăn.
Mặt cô tỏ vẻ khinh thường: "Quên đi, xem nhà các người nghèo như vậy, tôi không thèm ăn gạo của các người chi, lát nữa Triệu An An đi gọi chú Tiền đưa cơm cho tôi."
Triệu An An nghe xong, gật đầu: "Dạ."
Triệu Tự không thích thái độ của Đại Ninh ra lệnh em gái mình như người hầu, anh hậm hực bưng bát cháo ăn xong, nói với Triệu An An: "Để anh đi, em ở trong nhà."
Đại Ninh không quan tâm ai đi, cô chỉ cần có cơm ăn là ok, càng không sợ Triệu Tự muốn hại mình.

Tốt xấu gì anh ta cũng là một trong số những nam chủ, Triệu Tự còn chưa đến mức làm chuyện bất lương như vậy.
Là một phẩm chất cơ bản của phượng hoàng nam, luôn chỉ biết bảo vệ người trong nhà, Triệu Tự vẫn rất đủ tư cách.
Triệu Tự thấy Triệu Bình trông cha mẹ và em gái xong rồi mới chịu ra khỏi cửa.
Nói ý định của mình khi đến gặp chú Tiền, ông đã sớm chuẩn bị trước, đại tiểu thư vào nhà người ta ở, biết thế nào cô ấy cũng sẽ sống không yên ổn.
Trên thực tế, sợ đại tiểu thư xảy ra chuyện, đám vệ sĩ vẫn luôn âm thầm bảo vệ.

Chú Tiền lấy ra hai hộp đồ ăn đưa cho Triệu Tự.
"Làm phiền cậu hãy chăm sóc cho tiểu thư nhà chúng tôi."
Đôi mắt đen nhánh của Triệu Tự rũ xuống, không lên tiếng, cầm lấy hộp đồ ăn đi về một mạch.
Hộp đồ ăn trong tay chia thành nhiều tầng, nặng trĩu, không biết trong đó có những gì, Triệu Tự không có ý nghĩ muốn thăm dò.
Anh một đi một về, sắc trời dần tối xuống.
Triệu Bình và Triệu An An đang đứng đợi ở cửa, Triệu Tự hỏi: "Kỷ tiểu thư đâu?"
Triệu An An trả lời ngay: "Trong phòng."
Triệu Tự: "Anh đi đưa đồ ăn, Triệu Bình dẫn An An đi rửa mặt, rửa tay xong rồi đi ngủ đi."
Triệu Bình tò mò liếc nhìn hộp đồ ăn trong tay anh trai mình, gật đầu đáp lại.
Triệu Tự tiến lên gõ cửa, thật lâu sau, trong phòng mới lộ ra một cái đầu nhỏ.


"Bữa cơm của tôi?"
Triệu Tự đưa cho cô, xuyên qua khe cửa liền thấy phòng mình ban đầu đơn sơ đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng.
Không nói đến thảm mềm mại trải trên sàn, chiếc giường lớn xa hoa kia đã lấp đầy cả căn phòng, trên giường còn có một đám thú bông.

Tấm rèm cửa biến thành những bông hoa nhỏ thanh lịch, tao nhã.
Cô gái bước chân trần giẫm lên thảm, chặn anh ta lại ngoài cửa.
Triệu Tự mặt không cảm xúc, xoay người về phòng Triệu Bình.
Vốn tưởng rằng sau một ngày lăn lộn mệt nhọc, cuối cùng được nghỉ ngơi, không ngờ vừa nằm trên giường, trong không khí truyền đến một trận mùi thơm mê người.
Triệu Bình mở to hai mắt, thơm! Thơm quá! Đời này cũng chưa từng ngửi thấy mùi đồ ăn thơm thế đâu!
Cậu ta đột nhiên nuốt một ngụm nước miếng, thì thầm: "Anh, không biết bây giờ Kỷ tiểu thư đang ăn gì nhỉ?"
Triệu Tự không ngủ được.
Tuy anh ta so với tất cả mọi người trong thôn đều có tính cách ổn trọng hơn, nhưng tuổi còn nhỏ đã bắt đầu cuộc sống lao động khó khăn, còn thêm cảm giác không khỏe khi trong bụng chỉ có bảy phần no, khiến anh ta cũng đắm chìm trong cổ hương thơm đó.
Anh đã dành cả ngày làm ngoài ruộng, so với hai đứa em đều mệt hơn ai hết.
Nhớ đến hai hộp đồ ăn tinh xảo, anh dùng chăn bông che lại người em trai, nhàn nhạt nói: "Ngủ đi."
Ở một góc phòng khác, Triệu An An đang nằm trong ổ chăn của cô bé, bị mùi đồ ăn hấp dẫn làm hai mắt mở choàng ra.
Cô bé sinh ra chưa bao lâu thì thân thể cha mẹ đã bệnh rồi, được hai người anh trai cưu mang đến lớn, ngày qua ngày của cô bé còn muốn khổ hơn các anh mình.
Nếu không phải rất nghe lời anh cả nói, lúc này cô bé đã theo mùi thơm đến gõ cửa phòng đại tiểu thư.
Nhà ở nông thôn không cách âm, cũng không cản được mùi, cha Triệu và mẹ Triệu ngửi thấy mùi thơm này liền vô cùng bất an.
Đây là con trai lớn dẫn người khó lường kia đã trở lại rồi sao?
Không nói đến nhà họ Triệu, Đỗ Điềm bên cạnh nhà cũng từ trên giường ngồi dậy.
Cô nhìn thoáng qua nhà Triệu Tự, có hơi khó hiểu.

Trước khi cô ta xuyên sách, hoàn cảnh gia đình đồng dạng ở mức trung bình, nhưng cũng được ăn ngon vài lần, mơ hồ nhận ra một vài món ăn nổi tiếng.

Lấy thân phận hiện tại của Triệu Tự, trong nhà có cơm ăn đã tốt lắm rồi, sao có thể ăn được loại đồ tốt như vậy chứ.
Đỗ Điềm xuyên sách qua đây đã trải qua khổ không ít hơn nửa tháng trong thôn núi nhỏ, giờ phút này có chút thèm muốn ăn.
Cô ta xem nhẹ mùi thơm kia, ra khỏi giường hỏi mẹ mình.
"Nhà anh Triệu Tự có chuyện gì xảy ra sao ạ?" Buổi chiều Đỗ Điềm đi đào rau dại, tốt xấu gì còn có mệnh nữ chủ, cô ta có đầy đủ kỹ năng sống, một tay trù nghệ khá tốt.
Đỗ Nguyệt Hương nói: "Kỷ đại tiểu thư qua nhà thằng bé ở."
So với Đỗ Điềm, người phụ nữ này càng thêm tâm tư bồn chồn.

Vừa nghe nói là đại tiểu thư nhà người ta họ Kỷ, Đỗ Nguyệt Hương liền có suy đoán đáng sợ.

Bà ta có tâm sự, trông có vẻ mất hồn mất vía.
Đỗ Điềm cau mày, liếc nhìn nhà bên cạnh, hạ quyết tâm ngày mai đi thăm dò một lượt xem đã xảy ra chuyện gì.
Dù thế nào đi nữa thì cô ta cũng phải bắt được tâm của Triệu Tự, làm vậy mới có thể thoát khỏi tình cảnh khốn đốn trước mắt, càng có thể sống một cuộc sống tươi đẹp hơn.
Bất kể kẻ nào đều không thể phá hư kế hoạch của cô ta.
*
Đại Ninh cả đêm không ngủ ngon.
Cô mang theo một đống thứ kỳ quái, nhưng lại không mang theo mấy đồ cơ bản nhất như nhang muỗi.

Cô vốn dĩ chính là một người may mắn cấp độ E, những con muỗi núi lượn quanh đại tiểu thư tươi mới ngon miệng suốt cả đêm, làm cho Đại Ninh tức giận muốn đập cái nhà này tan cửa nát nhừ.
Năm giờ rưỡi rạng sáng, cô nghe thấy tiếng lạch cạch bên cạnh, biết có người đã rời giường, Đại Ninh nhanh như chóp bò dậy.
Triệu Tự đã quen với việc dậy sớm.
Là con trai cả, mỗi ngày đều phải làm rất nhiều việc, thức dậy lúc năm giờ, việc đầu tiên phải làm là lấy nước đổ đầy cái lu, sau đó giúp cha mẹ đi vệ sinh.

Nếu có quần áo cần giặt, Triệu Dữ sẽ giặt quần áo sạch sẽ tốt nhất ở thời điểm này, mùa hè nóng bức, ban ngày có thể phơi cả ngày, lúc chạng vạng liền có thể thu.
Anh ta vừa dội một xô nước, bên người xuất hiện một bóng người.
Triệu Tự không nhìn lại cũng biết đó là ai.
Cô ấy rất thơm, bước chân nhẹ nhàng, không có ai trong thôn có khả năng dùng đến nước hoa cả.
Triệu Tự đoán đại tiểu thư dậy sớm như thế, chắc là lại có chuyện không vừa ý.
Anh quay đầu lại, hạ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Cô gái ngồi xổm xuống, vẻ mặt bất mãn duỗi cánh tay.
Triệu Tự cụp mắt xuống, liền thấy vài vết đỏ nổi bật trên cánh tay trắng ngần của cô ấy.


Nếu vài con muỗi đốt dừng trên người người khác, đoán chừng sẽ không đau không ngứa, nhưng làn da của Đại Ninh lại trắng nõn, mềm mại như mấy bông tuyết đang rơi ngày đông, những vết đỏ này khiến cho người ta nhìn lập tức có cảm giác đặc biệt ghê người.
Triệu Tự nhíu mày.
Đại Ninh nói: "Mau đưa cho tôi mấy nhang muỗi loại cuộn đi."
"Trong nhà tôi không có loại đồ đó." Da dày thịt béo, ai sợ muỗi đốt? Hơn nữa, muỗi ở đây cũng không tàn nhẫn với người dân địa phương như thế.
Triệu Tự thấy cô ấy không có tinh thần gì, mới qua một đêm, đại tiểu thư đã trở nên hơi đáng thương, ngày sắp hừng đông, trên trời có vài tia sáng chiếu xuống, đôi mắt tròn xoe trước mắt này lại có vài phần chọc người trìu mến.
Triệu Tự thở dài, "Để tôi nhờ Triệu Bình đi tìm cho cô một ít thảo dược.

Đừng lo, nó có tác dụng giống như nhang muỗi."
Cô bĩu môi, cảm thấy cánh tay ngứa ngứa, không khỏi cào vài cái.
Triệu Tự thấy cô vừa cào vừa ấn, đặt thùng xuống: "Cô chờ một lát."
Anh vào nhà một chuyến, lúc trở về có cầm theo một tuýp kem đánh răng.
"Dùng cái này sẽ tốt hơn được tí."
Đại tiểu thư đầy mặt nghi ngờ, ghét bỏ mà nhìn chút kem đánh răng còn sót lại, không cảm kích cũng không vươn tay ra lấy, như thể nó là thứ gì đó rất bẩn.
Triệu Tự liếc cô một cái, suýt nữa bật cười.
Không cần thì quên đi, anh ta cũng lười thèm quan tâm cô, tiếp tục đi lấy nước.
Múc nước gần xong, Triệu Tự ngẩng đầu lên thì thấy Đại Ninh đã rời đi.
Cho đến khi sáng sớm chú Tiền đến đưa đồ ăn, Triệu Tự nhìn thấy cô mở cửa, trên cánh tay có vài vết trắng khô, có lẽ chắc vẫn cảm thấy khó chịu nên cô lén lấy kem đánh răng của mình bôi lên.
Triệu Tự cũng không biết tại sao, có chút muốn cười.
Đại tiểu thư lầm bầm oán giận một đống, chú Tiền tốt tình vẫn luôn dỗ dỗ cô.

Cô lại đưa ra rất nhiều yêu cầu kỳ quặc, chú Tiền cẩn thận mà nhớ.
Triệu An An từ xa tò mò quan sát, Triệu Tự ôm đầu nhỏ của em gái mình lại.
Đừng học hư theo.
Nhà anh nuôi không nổi một cô ma nữ hay nũng nịu giống vậy đâu.
Trong núi không có tín hiệu, điện thoại đều không dùng được, cũng không có hoạt động giải trí, Đại Ninh chỉ có thể chờ mong mỗi bữa đến lúc ăn cơm.

Cô mở hộp đồ ăn sáng ra, lúc này ba anh em Triệu gia không khỏi nhìn sang.
Một mùi thơm khác, nhưng vẫn là mùi vị quyến rũ quen thuộc.
Trong hộp đồ ăn của Đại Ninh có một chồng bánh nhân thịt đáng yêu, một chồng sủi cảo hấp tinh xảo, hai cái bánh trứng, thậm chí có cả canh dứa và sữa đậu nành.
Bánh bao và sủi cảo hấp có hình dạng nhỏ nhắn, tinh tế, vỏ mỏng đến mức có thể nhìn thấy nhân, vỏ sủi cảo đồng dạng trong suốt.
Bánh trứng ngoài giòn trong mềm, một ngụm cắn xuống, trong miệng lưu mùi hương.
Càng đừng nói đến canh hầm với dứa và nước gạo, đầu bếp hầm trong một giờ.
Cô một mình ăn một hồi mới nhớ ra cái gì, vừa quay đầu liền nhìn thấy hai cặp mắt đen bóng.
Triệu Bình và Triệu An An nhìn chằm chằm hộp đồ ăn của cô không chớp mắt, đặc biệt là Triệu An An, trong hai đời, cô chưa từng thấy ánh sáng trong mắt cô bé nóng bỏng đến vậy.
Triệu Tự bắt gặp ánh mắt của cô, cuối cùng cảm thấy hai đứa em mình quá mất mặt, anh đẩy bọn họ một cái: "Trông cha mẹ, anh còn phải làm việc."
Đại Ninh biết Triệu Tự rất có lòng tự trọng, cũng không chọc anh, cười hì hì nâng đĩa thủy tinh chứa sủi cảo trên tay lên, hỏi hai đứa nhóc nhà anh ta.
"Hai em nhỏ, muốn ăn không?"
Đôi mắt hai đứa nhỏ không nhịn được dừng trên người cô, sắc mặt Triệu Tự nghiêm túc, lúc này giọng nói phát ra đã nặng hơn vài phần: "Triệu Bình, Triệu An An!"

Triệu Bình sợ bản thân không nhịn được bị dụ dỗ, cắn môi kéo Triệu An An vào nhà, làm bộ nhắm mắt không thấy.
Bây giờ đã gần tám giờ, Đại Ninh ngậm một nửa cái bánh bao nhỏ trên miệng, nhìn Triệu Tự cầm lưỡi liềm đi ra ngoài.
"Anh định đi làm gì?" Giọng nói cô mơ hồ hỏi hỏi.
Lông mày của Triệu Tự nhăn thành chữ 'Xuyên (川)': "Cắt lúa."
Thiếu nữ chạy tới, đưa một miếng bánh nhỏ mình vừa ăn còn dư đến bên miệng anh: "Ăn không?"
Triệu Tự nén giận, liếc mắt nhìn cô.
Cái liếc mắt này mang theo vài phần uy nghiêm thường hay la mắng hai đứa em trong nhà, nhưng đối với Đại Ninh thì không có tác dụng gì, cô như phát hiện chuyện gì đó thú vị, bị chọc cười khúc khích không ngừng.
Triệu Tự tức giận đến mức xắn ống quần bỏ đi không thèm nhìn cô.
Chú Tiền ở một bên thở dài, cảm thấy đại tiểu thư nhà mình đúng thật là ma quỷ.

Theo lý ở nhờ nhà người ta, cô không ngượng cũng thôi đi, còn đi trêu đùa người ta cho bằng được.
Chú Tiền nhìn Đại Ninh rửa mặt sạch sẽ, hỏi cô: "Đại tiểu thư, cô muốn đi đâu chơi?"
Đại Ninh nghiêm túc suy nghĩ, "Có chỗ nào chơi vui không?"
"Hiện tại là tháng bảy, trong núi có nhiều quả dại, khoai lang tốt, hương đào [1], còn có dâu rừng, tôi đã liên lạc với một vài nông dân, bọn họ có thể dẫn chúng ta vào núi bất cứ lúc nào."
Vùng này không có dã thú hay vật có tính độc, tương đối an toàn.
Đại Ninh "Ồ" một tiếng, vừa định nói thì thấy cửa nhà bên cạnh mở ra, một thiếu nữ trẻ tuổi thanh xuân dào dạt bước ra.
Đúng là Đỗ Điềm.
Hôm nay Đỗ Điềm không mặc váy, cô ta ăn mặc tương đối lịch sự, chân đi ủng, cầm theo cái rổ khi đi ra ngoài.
Mặc dù không ăn mặc đẹp nhưng nhìn tóc tai chải tỉ mỉ, không chút cẩu thả của cô ta, liền biết muốn đi tìm ai.
Đại Ninh nháy mắt đổi ý, không còn hứng thú với hoa quả dại nữa, lập tức tuyên bố: "Tôi muốn đi xem cắt lúa!"
Chú Tiền: ???
Chơi cái gì có thể vui bằng với việc chỉnh nam nữ chủ!
Đại Ninh nhìn chiếc váy xinh đẹp của mình, cũng không định thay nhưng dép lê phải đổi, cô hào hứng chạy vào nhà, thay đôi dép nhỏ màu vàng nhạt.
"Triệu An An!"
Cô nhóc nghe tiếng cô kêu, nhút nhát sợ sệt bước ra.
"Dẫn chị đi xem anh trai em cắt lúa."
Triệu Bình vừa đi ra theo đã vội xua tay: "Không được không được, tôi và An An cần phải ở nhà chăm sóc..."
Đại Ninh lấy ra hai viên kẹo sữa nhập khẩu, bóc lớp giấy gói kẹo, nhét vào miệng hai người.
Đôi mắt mèo của cô cong cong: "Mau đưa tôi đi."
Triệu Bình bị đường làm cho sặc, suýt nữa rơi lệ đầy mặt, trong miệng đường thơm ngọt, cậu luyến tiếc phun ra.
Triệu An An đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nhét một viên kẹo, vẻ mặt ngây ngốc, thật lâu sau mới ngậm miệng lại, quý trọng mà nhấm nháp cổ hương vị tuyệt vời này.


Ở các thôn miền núi cũng có đường, cái loại kẹo cứng cho một đồng tiền đó có vị ngọt nhưng không thể nào ăn ngon được.

Nhưng đường nhập khẩu đương nhiên sẽ khác, Triệu An An chưa bao giờ biết thì ra đường còn có thể ăn ngon vậy!
Triệu Bình ăn ké chột dạ, khóe miệng ngậm kẹo, trên đầu lưỡi nhấm nháp vị ngọt, ủ rũ cụp đuôi: "Tôi đưa cô đi gặp anh trai tôi." .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận