Chương 18
Yêu cầu này không chỉ hợp tình hợp lý, đối với Tần Tịch mà nói rất là có lợi.
Bất luận thế nào cô cũng không có cách nào từ chối.
Vì vậy năm phút sau, giám đốc giúp cô ôm lấy vỏ máy tính, Tần Tịch mang ba lô của mình trên vai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người kề vai đứng ở cửa khách sạn, đợi giám đốc tìm xe.
Rất nhanh, một chiếc xe màu đen khiêm tốn dừng lại trước mặt họ.
“Cảm ơn ngài.” Tần Tịch nhận lấy vỏ máy tính từ trong tay giám đốc, “Hôm nay thật là làm phiền ngài quá.”
“Không phiền.” Giám đốc bước lên phía trước một bước, mở cửa xe ghế ngồi đằng sau cho Tần Tịch, thân sĩ nói: “Mời cô lên xe.”
Tần Tịch cười cười với anh ta, chuẩn bị lên xe.
Lại đột nhiên nhìn thấy ghế ngồi phía sau xe, Lạc Phi đã ngồi ở đó rồi.
Tần Tịch ngạc nhiên, liền nghe thấy giám đốc khách sạn giải thích: “Tổng giám đốc của chúng tôi vừa lúc cũng muốn đến đại học A, thuận tiện chở cô đi một chuyến. Đến lúc dùng xong vỏ máy tính rồi, cô có thể đưa cho tài xế để anh ta mang nó về.”
Anh ta ngừng một chút, lại nói: “Bạn học không cần phải ngại, vừa nãy cô cũng thấy rồi, tổng giám đốc của chúng tôi là một người tốt.”
Tần Tịch: “…”
Cô do dự một lát, cũng không có từ chối, trực tiếp ngồi vào trong xe.
Cũng phải, tối nay tại đại học A Tô Nhiễm có một màn độc tấu hạc cầm.
Lạc Phi vẫn ở lại thành phố A, lúc này đặc biệt đi đến trường của các cô cũng rất là bình thường.
Không gian trong xe khá rộng rãi.
Tần Tịch ôm lấy vỏ máy tính ngoan ngoãn ngồi ở vị trí của mình.
Chỉ là rốt cuộc ở trên một chiếc xe, Tần Tịch vừa lên xe đã ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc của đối phương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mùi hương thoang thoảng nhàn nhạt của gỗ thông, hương cuối mang theo một chút cay đắng.
Lúc trước cô cũng rất thích mùi hương như vậy, thời gian yêu đương với Lạc Phi cô còn mua hàng loạt nước hoa và sữa tắm có mùi hương giống như vậy.
Những người đang ở trong tình yêu sâu đậm luôn hận không thể thời thời khắc khắc dính một chỗ với nhau.
Cho dù không thể có thời gian ở bên nhau thì hít thở cùng mùi hương với đối phương cũng là một loại an ủi.
Tần Tịch quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, khóe môi âm thầm cong lên.
Nhưng mà, cái cô luôn cho là tình yêu, lại là một lời nói dối trá khiến cô kinh tởm đến buồn nôn.
Lúc này lại lần nữa ngửi thấy mùi hương đó, cái cảm giác khiến cho trái tim của đối phương đập nhanh hơn từ lâu đã không còn tồn tại nữa rồi.
“Có ngại khi tôi hạ cửa sổ xuống không?” Tần Tịch quay đầu hỏi Lạc Phỉ.
Sau khi lên xe Lạc Phỉ vẫn luôn không nói gì nghe thấy cô nói vậy thì chậm chậm gật đầu.
Hắn đã thay lên người một bộ âu phục.
Bộ vest màu đen khinh bạc và áo sơ mi cùng màu.
Không có thắt cà vạt, hai cái khuy áo trên cùng cũng không có được cài lại.
Khiến cho xương quai xanh của Lạc Phỉ lộ ra.
Cửa sổ hạ xuống, gió của thành phố hòa với sự ồn ào của dòng xe cộ tấp nập bên ngoài cửa sổ liền thổi vào.
Trong nháy mắt mùi hương nhàn nhạt mùi gỗ thông trên người Lạc Phỉ liền bị loãng ra, nỗi khổ trong lòng cũng bị hơi thở của mùi khói lửa nhân gian này che giấu đi.
Tần Tịch một tay đỡ cằm, chăm chú nhìn bên ngoài cửa sổ.
Tài xế phía trước chú ý lái xe.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ đã nhanh chóng từ thành phố phồn hoa trở thành ngoại ô xanh mát.
Sau nửa tiếng, chiếc xe màu đen đã chạy vào khuôn viên của trường đại học A, cuối cùng dưới sự chỉ dẫn của Tần Tịch thì chiếc xe đã dừng trước tòa nhà hành chính của Viện y học lâm sàng.
“Làm phiền ngài rồi.” Lúc này Tần Tịch mới thu hồi ánh mắt, quay đầu nói cảm ơn với Lạc Phỉ.
Cô ngừng lại một lát, tạm thời để vỏ máy tính ở trên chỗ ngồi, sau đó thì lấy ví tiền ra.
“Tôi đã nghĩ rồi.” Tần Tịch nói: “Mặc dù giám đốc nói dùng xe của khách sạn đưa tôi trở về thì sẽ an tâm hơn, nhưng cái này nói cho cùng cũng là chuyện của tôi, số tiền này không nên để cho khách sạn chi ra mới đúng.”
Cô nói rồi, từ trong ví tiền rút là một tờ tiền một trăm tệ màu đỏ, đặt lên trên chỗ ngồi ở phía sau: “Bắt xe đi từ khách sạn đến trường tôi là bảy mươi tệ.”
Tần Tịch vừa nói vừa để một tờ năm mươi tệ lên phía trên tờ một trăm tệ: “Đây là phí tiền xe đi về, làm phiền ngài Lạc rồi.”
Cô nói rồi liền ngẩng đầu lên cười cười với Lạc Phỉ, lại lần nữa ôm lấy vỏ máy tính lên, mở cửa xe rồi nhảy xuống.
Cửa xe lại lần nữa đóng lại.
Lạc Phỉ không có mở miệng lên tiếng, tài xế cũng không có nổ máy xe.
Hắn nhìn thấy cô gái nhỏ kia đi xe của ông chủ nhà mình, còn muốn trả tiền xe đang lon ton chạy đến tòa nhà ở phía trước.
Lại cẩn thận từng li từng tí từ gương chiếu hậu liếc nhìn tổng giám đốc nhà mình.
Khuôn mặt của Lạc Phỉ vẫn không có cảm xúc gì và ngồi ở bên đó.
Qua một lát sau, hắn đột nhiên vươn tay cầm lấy số tiền mà Tần Tịch đã để lại, sau đó trầm thấp cười lên một tiếng.
Tiếng cười càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng vui vẻ.
Giống như gặp phải chuyện gì khiến cho hắn cực kỳ vui vẻ vậy.
Sau đó tài xế trừng trừng mắt nhìn, tổng giám đốc tập đoàn Lạc Thị của bọn họ, người xử lý công việc kinh doanh trong vài phút có lẽ đều sẽ dùng đến cả trăm vạn cho công việc, thế mà lại đang mở ví tiền của mình ra và đặt 150 tệ mà cô gái nhỏ kia đã trả vào đó.
Sau đó Lạc Phỉ gọi một cuộc điện thoại.
Tiếng cười của hắn ta sớm đã thu lại, lại trở thành một tổng giám đốc tập đoàn Lạc Thị lãnh đạm cao cao tại thượng.
“Điều tra rõ ràng rồi chưa?”
Đầu điện thoại bên kia không biết nói cái gì, giọng nói của Lạc Phỉ so với lúc nãy càng lạnh lùng hơn: “Bảo bọn họ qua đây.”
Tần Tịch gần như là một đường chạy đến tòa nhà hành chính.
Sau khi được sự đồng ý của khách sạn có thể mang theo vỏ máy tính đi, cô đã gọi điện thoại cho Âu Dương Nguyệt, bảo cô ấy tìm một người có chuyên môn về phương diện máy tính đến giúp đỡ.
Ôm lấy vỏ máy tính bước nhanh ra khỏi thang máy, liếc mắt liền nhìn thấy Đường Lăng đang đợi ở cửa.
Cô ấy vươn tay nhận lấy cái vỏ máy tính mà Tần Tịch đang ôm.
“Tìm được người giúp đỡ chưa?”
Đường Lăng gật gật đầu.
Hai người không nói thêm gì nữa, cùng nhau đi nhanh về phía văn phòng làm việc.
Lâm Oánh Oánh bọn họ vẫn còn ở trong đó.
Chỉ là vẻ đắc ý trên mặt cô ta đã hoàn toàn biến mất không nhìn thấy nữa.
Trong mắt của cô ta hoàn toàn là vẻ sợ hãi nghi ngờ không chắc chắn, yên lặng cẩn thận nhìn về phía thầy giáo của tổ xét duyệt dự án đang ngồi trên ghế sô pha nói chuyện cực kỳ vui vẻ cùng với một thanh niên tuấn mỹ.
Cô ta vẫn nghĩ không ra, rõ ràng là chuyện này bọn họ đã nắm chắc phần thắng.
Tần Tịch bọn họ còn có thể lăn qua lăn lại thành bộ dạng này.
Hơn nữa thậm chí còn…kinh động đến vị đại thần này!
Âu Dương Nguyệt và Kiều Sơ Hạ ngồi ở trên cái ghế bên cạnh ghế sô pha.
Trên mặt của các cô mặc dù vẫn có hơi lo lắng, nhưng so với lúc nãy đã tốt lên nhiều rồi.
Tần Tịch là người đáng tin.
Các cô tin tưởng cô ấy!
Bên ngoài văn phòng làm việc, tiếng bước chân vang lên.
“Nhất định là Tiểu Tịch trở lại rồi.” Âu Dương Nguyệt gần như là từ trên ghế đứng bật dậy, bước nhanh về phía cánh cửa.
“Tiểu Tịch!”
Cô ấy vẫn còn chưa đi tới cửa, Đường Lăng đang ôm vỏ máy tính và cùng Tần Tịch bước vào.
“Cuối cùng cậu cũng trở lại rồi!” Âu Dương Nguyệt mở rộng cánh tay nhanh chóng ôm chầm lấy Tần Tịch.
Cô ấy nhìn về phía cái vỏ máy tính: “Cái này là…”
“Máy tính chúng ta dùng ngày hôm đó.” Tần Tịch hơi mỉm cười giải thích.
“Mình hiểu rồi!” Âu Dương Nguyệt vui mừng reo hò một tiếng.
Hôm đó các cô không có đi hát karaoke để chúc mừng Tần Tịch đã từ bỏ ý nghĩ muốn đổi chuyên ngành, mà các cô đã đi đến khách sạn bận rộn đến nửa đêm, chính là vì để hoàn thành bản sơ thảo của đơn dự tuyển.
Bây giờ cô đã mang vỏ máy tính về đây, chỉ cần tìm thấy tư liệu ở bên trong thì liền có thể chứng minh thời gian hoàn thành của các cô sớm hơn đám người Lâm Oánh Oánh.
"Nhưng mà sau khi tắt máy khởi động lại thì tư liệu đã mất rồi." Tần Tịch lại hỏi: "Mình bảo cậu tìm cao thủ về máy tính đó? Cậu đã tìm được chưa?"
Năng lực giao tiếp của Âu Dương Nguyệt rất mạnh, quen biết rất rộng.
Tần Tịch không lo lắng cô ấy sẽ không tìm được người giúp đỡ.
"Đương nhiên!" Âu Dương Nguyệt cười, "Hơn nữa còn là người đỉnh nhất! Ta đa!"
Nói rồi cô ấy nghiêng người tránh ra, để cho Tần Tịch nhìn thấy người thanh niên tuấn mỹ đang mỉm cười ngồi trên ghế sô pha.
"Vừa hay mình gặp được thầy Tạ." Âu Dương Nguyệt giải thích: "Lúc đó không phải bọn tớ vẫn đang tìm cái USB bị mất của tớ sao? Thầy Tạ liền hỏi bọn tớ đang bận cái gì. Đúng lúc…"
Cô ấy cười hi hi nhìn Tần Tịch: "Cậu gọi điện thoại đến bảo mình tìm cao thủ về máy tính. Người mình có thể tìm đến, ai có thể mạnh bằng thầy Tạ chứ. Mình liền mặt dày hỏi thầy Tạ có thể đến giúp đỡ không, không ngờ đến thầy mở miệng liền đồng ý ngay."
Tần Tịch: "..."
"Bạn học Tần Tịch." Tạ Liên Thành cũng đứng dậy.
Anh ta hơi mỉm cười bước về phía đám người Tần Tịch.
Có lẽ là nhớ đến những lời nhận xét của cô ngày hôm đó, ngay khi cách chỗ Tần Tịch còn một đoạn khoảng cách thì liền dừng bước.
"Tôi đã hỏi qua thầy Tôn rồi." Tạ Liên Thành nói rồi quay đầu nhìn thầy Tôn của tổ xét duyệt dự án đang ngồi trên ghế sô pha.
"Còn có bạn học Âu Dương." Anh ta gọi Âu Dương Nguyệt thì hơi hiền hòa đi một chút: "Đại khái cũng biết là đã xảy ra chuyện gì rồi."
Tạ Liên Thành nói: "Nếu đã có liên quan đến việc không đoan chính trong học thuật, thân là một giáo viên của trường, cũng là một sinh viên tốt nghiệp của đại học A thì tôi không thể mở mắt nhìn chuyện như vậy xảy ra trong ngôi trường cũ của mình."
Anh ta nhìn vào mắt Tần Tịch, lại nói: "Cho nên tôi tự xung phong đảm nhận giúp đỡ vụ việc này, bạn học Tần Tịch sẽ không ngại chứ?"
Tần Tịch lắc lắc đầu.
Tạ Liên Thành là thiên tài tốt nghiệp học viện công nghệ thông tin của đại học A.
Công ty hiện tại của anh ta cũng có liên quan đến trí tuệ nhân tạo và hệ thần kinh sinh học.
Tài năng và kỹ thuật của Tạ Liên Thành về máy tính đương nhiên không có gì để nói.
“Dùng máy tính này đi.”
Thầy Tôn của tổ xét duyệt tránh ra nhường chỗ, ra hiệu cho Đường Lăng để vỏ máy tinh lên trên bàn làm việc.
Lâm Oánh Oánh vẫn còn ở trong phòng làm việc sắc mặt đã trở nên tái nhợt.
Mặc dù chỉ có vài câu nói, nhưng cô ta vẫn có thể nghe ra được ý nghĩa của Tần Tịch các cô.
Bên trong cái máy tính đó, chắc chắn sẽ có bản sơ thảo thật sự của các cô.
Buổi sáng ngày hôm đó cô ta cũng có nghe thấy, Tần Tịch các cô đã hoàn thành xong bản sơ thảo của đơn dự tuyển ở tại khách sạn.
Chính vì như vậy, cô ta mới dám…
Lâm Oánh Oánh căng thẳng cắn chặt môi dưới, cơ thể trong vô thức khẽ rung lên.
Cô ta rất sợ, nhưng mà lúc này cái gì cũng đều không dám nói, không dám làm.
Ánh mắt cầu cứu thủy chung nhìn về phía mấy người đứng ở phía sau, một người con trai khác trong nhóm của bọn họ tên Lương Hạo vẫn luôn không có mở miệng nói gì.
Đối phương nhìn về phía cô ta chậm rãi lắc đầu, nhìn về phía Tạ Liên Thành đã quen với việc kết nối màn hình hiển thị với vỏ máy tính rồi mở máy tính lên.
Người đàn anh này mạnh đến mức nào, đại học A hầu như không ai không biết.
Môi dưới của Lâm Oánh Oánh cũng đều bị cô ta cắn đến chảy máu.
Dựa vào cái gì?
Tần Tịch dựa vào cái gì mà có thể mời được đàn anh Tạ Liên Thành đến giúp đỡ?
Hai tay của Lâm Oánh Oánh đặt ở bên người nắm chặt thành nắm đấm.
Còn có Âu Dương Nguyệt!
Cô ta thật không dễ dàng mới có cơ hội có thể để bản thân trút ra khẩu khí.
Cái cô đại tiểu thư vênh váo hung hăng kia nữa, cô ta đã sớm nhìn không vừa mắt rồi.
Không phải cô ta luôn đắc ý và kiêu ngạo như một con khổng tước nhỏ sao?
Cô ta không chỉ muốn làm cho áo của cô bị bẩn, nhuộm bẩn, khiến cho cô không thể giặt sạch được.
Còn muốn trong hồ sơ của cô cũng lưu lại vết nhơ vĩnh viễn cũng không thể rửa sạch được.
Để cho cô không có cách nào có thể tự cao tự đại khoe khoang trước mặt mình nữa!
Cơ thể của Lâm Oánh Oánh càng lúc càng run lợi hại hơn.
Bạn trai của cô ta cuối cùng cũng nhận ra cô ta có cái gì đó không ổn.
Hắn ta nhanh chóng bước lên phía trước đỡ lấy Lâm Oánh Oánh, cố ý lớn tiếng hỏi: “Oánh Oánh, em làm sao vậy? Không khỏe sao?”
Vừa nói, Đồng Văn Hiên vừa dùng lực véo cánh tay của cô ta.
“Đầu của em bị choáng váng.” Lâm Oánh Oánh lợi dụng mềm nhũn nằm trong vòng tay của hắn ta: “Có thể là gần đây mệt quá. Em…”
Cô ta vẫn chưa có nói hết lời, cả người đã dựa vào trên người của Đồng Văn Hiên, khép mắt không nói chuyện nữa.
“Oánh Oánh! Oánh Oánh? Em không sao chứ?”
Đồng Văn Hiên lay cô ta hai cái rồi vội vàng quay đầu nhìn về phía thầy Tôn: “Thưa thầy, Lâm Oánh Oánh có thể là gần đây mệt quá, áp lực lại lớn, ngất xỉu rồi. Em có thể mang cô ấy đến bệnh viện của trường học trước được không ạ?”
Âu Dương Nguyệt lại hừ nhẹ một tiếng.
Lâm Oánh Oánh nhất định là giả vờ, nhưng mà nếu như nói không muốn để cho cô ta đến bệnh viện của trường học thì hình như lại có chút không hay.
“Lâm Oánh Oánh.” Tần Tịch lại bước lên trước một bước, vươn tay vỗ vỗ vào mặt Lâm Oánh Oánh, “Bạn học Lâm Oánh Oánh, cô vẫn khỏe chứ?”
“Cô ấy đã ngất xỉu rồi, gần đây cô ấy rất mệt…”
Đồng Văn Hiên còn chưa nói xong thì bị Tần Tịch ngắt lời: “Mau chóng đỡ cô ấy nằm xuống sô pha đi.”
Cô nhanh chóng nói: “Đột nhiên ngất đi, tốt nhất là đừng có ôm hoặc khiêng lại khiến cho cô ấy lắc lư.”
Tần Tịch nói xong, quay đầu nhìn về phía thầy Tôn: “Thầy Tôn, em nói có đúng không?”
Thầy Tôn gật gật đầu.
Ông ấy chỉ vào ghế sô pha: “Đỡ em ấy nằm xuống đi.”
Trong văn phòng làm việc của giáo viên viện y học, tùy tay là có thể tìm thấy những thứ đồ cơ bản nhất như là ống nghe khám bệnh.
Thầy Tôn rất nhanh lấy ra một cái, nhân tiện đưa cho Đồng Văn Hiên một cái nhiệt kế: “Đo nhiệt độ cho em ấy.”
Ông ấy ngừng lại một lát, lại nói: “Tôi giúp em ấy xem xem.”
Đồng Văn Hiên: “…”
Mà ở bên kia, những ngón tay mảnh khảnh của Tạ Liên Thành nhanh chóng gõ lên bàn phím.
Rõ ràng chỉ là bàn phím khô khan lại không có âm thanh trầm bổng, lại giống như bị anh ta gõ thành một bài hát tươi đẹp.
Đồng Văn Hiên bên này vẫn còn đang vắt óc tìm cách làm thế nào mới có thể kéo dài thời gian, tìm cớ rời khỏi đây trước rồi nói.
Sau đó hắn ta nghe thấy Tạ Liên Thành nói: “Hoàn thành.”
Anh ta ngước mắt lên nhìn Tần Tịch, nói với cô: “Tần Tịch cô đến đây xem xem, thứ cô cần có phải là cái này không?”
Đồng Văn Hiên có chút tuyệt vọng liếc mắt nhìn đồng hồ của mình.
Trước và sau đó còn chưa tới ba phút đồng hồ nữa!