Chương 22
Mãi đến khi bóng dáng màu trắng kia hoàn toàn đi khuất bóng không nhìn thấy gì nữa, Tần Tịch mới thu hồi tầm mắt, có chút tiếc nuối xoay người đi.
Những lời nói vừa rồi của Ngô Hi Ngạn vẫn còn văng vẳng trong đầu cô.
Đúng là có chút cảm giác rung động tâm can.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ấy cười trêu chọc: “Chúng ta nên đi học đi.”
“Ừm, đúng, buổi chiều còn có tiết.” Lúc này Tần Tịch mới nhớ đến chuyện này.
Vừa rồi mấy người Âu Dương Nguyệt đã hoảng loạn nãy giờ, chỉ có cô không biết nghĩ cái gì, phản ứng lại chậm hơn mọi người vài nhịp.
Đến bây giờ ánh mắt mới nhìn lên người Tạ Liên Thành: “Ặc…. Tiết của thầy Tạ.”
Trong lòng Tạ Liên Thành rất hụt hẫng.
Nhưng anh ta thu hồi cảm xúc rất nhanh, cười vừa ôn hòa vừa lịch lãm với Tần Tịch: “Thầy giáo vẫn còn ở đây, các em không cần lo lắng.”
Anh ta cúi xuống nhìn thời gian để che dấu đi cảm xúc của mình: “Chẳng qua nếu chúng ta còn chưa vào phòng học, sợ là không kịp tiết hai đâu. Đi thôi.”
Tạ Liên Thành bước đi đầu tiên.
Buổi chiều anh ta tới trường là vì phải lên lớp, ăn mặc cũng khá nghiêm túc, mặc một bộ vest và áo sơ mi.
Bộ vest cắt may vừa vặn, áo sơ mi màu xanh nước biển.
Nút tay áo khiêm tốn mà lại xa hoa, quần tây ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp của anh ta.
Nhìn anh ta vừa quý khí vừa bảnh bao.
Dáng người Tạ Liên Thành vốn không cần phải nói thêm gì.
Là kiểu người điển hình kiểu mặc quần áo thì gầy, cởi quần áo thì đầy cơ bắp.
Còn có thể tranh hơn thua với mấy người mẫu trình diễn trên sàn catwalk.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng vừa rồi, Ngô Hi Ngạn kia chỉ mặc một bộ đồng phục của toàn bộ học viện y, áo blouse trắng.
Vậy mà lực chú ý của Tần Tịch lại bị anh ta hấp dẫn đi hết, sau đó bọn họ có nói thêm gì cũng không nghe được tiếng nào.
Trong lòng Tạ Liên Thành ít nhiều có chút tức giận.
Anh ta tuy là Tạ tam thiếu gia, là con trai út.
Nhưng từ nhỏ đến lớn đều là người thông minh nhất, là đứa trẻ được người lớn trong nhà yêu thương nhất.
Lúc đi học thành tích ưu việt, thầy cô giáo cũng rất thích anh ta.
Hơn nữa ngoại hình xuất sắc thêm gia thế khủng, người vây quanh anh ta chưa bao giờ thiếu.
Mặc dù là tới đại học A, là nơi tụ tập không ít sinh viên ưu tú trên cả nước, anh ta cũng là một ngôi sao sáng lấp lánh giữa bao người.
Công ty tự mình gây dựng cũng phát triển không ngừng, tuổi trẻ tự lực cánh sinh cũng đã tạo nên giá trị xa xỉ cho bản thân mình.
Anh ta đã sớm quen với việc được người người săn đón.
Trước đây Tần Tịch rất lễ phép với anh ta, nhưng trong đó luôn lộ ra chút lạnh nhạt xa cách, luôn muốn duy trì khoảng cách với anh ta.
Thật ra Tạ Liên Thành cũng không để ý vậy đâu.
Chỉ là vừa rồi, Ngô Hi Ngạn vừa xuất hiện, Tần Tịch hoàn toàn ngó lơ sự tồn tại của anh ta.
Điều này làm cho anh ta khó chịu vô cùng.
Từ khu nhà hành chính đến khu dạy học, Tạ Liên Thành không nói một câu nào.
Bước chân anh ta dài, mấy người Tần Tịch phải bước nhanh chân hơn mới có thể đuổi kịp được.
Cả đường im lặng như vậy, Âu Dương Nguyệt là người nhạy bén, ngay lập tức nhận ra không khí không thích hợp.
Tròng mắt cô xoay vòng, đi nhanh hai bước lên ngang người Tạ Liên Thành, nói với anh ta: “Thầy Tạ, vừa rồi bọn em còn chưa đàng hoàng cảm ơn thầy.”
Âu Dương Nguyệt nói: “Ít nhiều cũng nhờ ngài, Lâm Oánh Oánh kia mới không có lời nào để nói.”
Trước giờ cô là người có chuyện thì nói thẳng, cũng không che dấu sự kinh thường của mình với Lâm Oánh Oánh: “Đúng là siêu sảng khoái mà.”
Bước chân Tạ Liên Thành dừng lại một giây, nhẹ giọng nói: “Có gì đâu chứ.”
Cuối cùng anh ta cũng quay đầu nhìn Tần Tịch một cái: “Giống như đàn anh Ngô của các em nói, đây cũng là một trong những trách nhiệm và nghĩa vụ của mỗi thầy cô giáo và sinh viên đại học A.”
Tạ Liên Thành nhắc lại lời nói của Ngô Hi Ngạn, trong lòng càng hụt hẫng.
Kỳ thật những câu nói như thế anh ta cũng từng nói qua, nhưng có bao giờ Tần Tịch dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm mình sao?
Không có!
“A……” Đột nhiên Âu Dương Nguyệt cảm khái: “Em đột nhiên cảm thấy chúng em rất hạnh phúc.”
Cô ấy nói: “Có một ngôi trường với khuôn mỹ lệ như vậy, có đồ ăn ngon ngon miệng như thế, lại còn có mấy cái nhà ăn vừa ngon vừa rẻ, có những người bạn cùng phòng tốt như vậy, còn có…..”
Âu Dương Nguyệt tươi cười xán lạn: “Còn có những thầy cô giáo tốt như thầy Tạ!”
Kiều Sơ Hạ yên lặng gật gật đầu theo.
Ngay cả Đường Lăng cũng nói theo: “Cảm ơn thầy.”
Tạ Liên Thành nhìn mấy người cười cười, ánh mắt cuối cùng rơi lên mặt Tần Tịch.
Cô gái nhỏ dọc đường đi nhanh, trên chóp mũi lấm tấm mấy giọt mồ hôi.
Hai má ửng đó, không cần phải trang điểm, cũng rất xinh đẹp.
“Thầy Tạ….” Tần Tịch cũng mỉm cười nhìn anh ta, “Đương nhiên là người tốt, chúng em phải trịnh trọng cảm ơn thầy mới đúng.”
Sắp đến ngày nhà giáo rồi, Tần Tịch đã nghĩ xong rồi.
Tạ Liên Thành giúp các cô chuyện lớn gấp gáp như vậy, phòng ký túc xá bọn cô có thể góp tiền mua một phần qua cùng nhau tặng thầy ấy.
“Ôi!” Âu Dương Nguyệt đột nhiên nói: “Buổi tối hôm nay chúng mình mời thầy đi ăn đi.”
Cô ấy quay đầu nhìn về phía Tạ Liên Thành: “Cũng không biết, thầy Tạ có cho bọn em vinh hạnh này không?”
Tần Tịch ngẩn người ra.
Cô không muốn ăn cơm với Tạ Liên Thành.
Bốn người góp tiền mua quà tặng cho Tạ Liên Thành, cảm ơn thầy ấy, chuyện này không sao.
Chỉ là lại muốn ngồi cùng bàn cơm với người này.
Cô lo lắng dạ dày mình sẽ lại đau.
Chẳng qua…..
Tần Tịch lại đổi ý.
Nếu là lúc khác, chắc là Tạ Liên Thành sẽ đồng ý.
Nhưng cũng không được quên, 8 giờ tối nay, Tô Nhiễm có màn độc tấu đàn hạc ở hội trường.
Nếu Tạ Liên Thành đã sống ở thành phố A, chắc chắn sẽ đi dự cùng cô ấy.
Cơm tối chắc chắn sớm đã hẹn với người đẹp, sao có thể đi ăn cơm với mấy đứa sinh viên bọn cô.
Nhưng chắc chắn anh ta không biết Lạc Phỉ cũng tới đại học A rồi.
Tần Tịch biết từ lâu, Tạ Liên Thành có một thanh mai trúc mã--- Tô Nhiễm.
Sau đó Tô Nhiễm giận nhau với anh ta, đi du học, ba năm nay chưa từng liên lạc.
Cũng chính ba năm đó, Tần Tịch tới công ty Tạ Liên Thành, cũng tới bên người anh ta.
Ngay từ đầu cô đã biết gút mắc giữa Tạ Liên Thành và Tô Nhiễm, cho nên lúc ban đầu đúng là giữ nghiêm ngặt bổn phận, chỉ duy trì quan hệ cấp trên cấp dưới.
Thỉnh thoảng có vài hành vi có vẻ mờ ám hay vượt rào, Tần Tịch cũng tìm cách tránh đi.
Nhưng ba năm Tô Nhiễm chưa từng về nước, chưa từng liên lạc với Tạ Liên Thành.
Ba năm này, quan hệ giữa anh ta và Tần Tịch ngày lại càng gần.
Mãi đến buổi tối tiệc mừng công đó, cả hai người đều uống rượu xong, Tạ Liên Thành chủ động hôn cô.
Lúc đó cô thực sự cho rằng, thời gian đã làm mờ đi tất cả, anh ta cũng đã quên đi Tô Nhiễm.
Cho nên vui vẻ nhận lời tỏ tình của anh ta.
Đương nhiên sau đó, cô cũng bị người ta dạy cho một bài học nhớ đời.
Thì ra cái gọi là lâu ngày sinh tình, giúp đỡ lẫn nhau.
Căn bản không thể nào có thể vượt qua mối tình đầu khắc cốt ghi tâm.
Vì mối tình khắc cốt ghi tâm ấy, có thể đánh đổi mọi thứ trên đời.
“Thầy Tạ?”
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi Tần Tịch rơi vào hồi ức, Tạ Liên Thành cũng có chút thất thần quái dị.
Mãi đến lúc giọng nói của Âu Dương Nguyệt vâng lên, hai người mới đồng thời tỉnh lại từ trong đống suy nghĩ càng lúc càng đi xa.
“Âu Dương.” Tần Tịch cười rất ôn nhu, nhẹ giọng mềm mại nói, “Chắc chắn là thầy Tạ bận việc khác rồi, lại ngại mở miệng trực tiếp từ chối cậu. Cậu cũng đừng làm khó thầy nữa.”
“Là vậy sao….” Tuy rằng Âu Dương Nguyệt hơi thất vọng nhưng cũng nhanh chóng cười tươi, “Vậy chờ cơ hội lần sau đi.”
“Không có.” Tạ Liên Thành đột nhiên lên tiếng, “Buổi tối tôi không có bận việc gì.”
Anh nhìn Âu Dương Nguyệt cười cười: “Ngại quá, vừa rồi đang nghĩ đến chuyện khác.”
Tạ Liên Thành nói xong còn rất hứng thú bổ sung thêm, “Ăn ở căng-tin hả? Tôi nhớ rõ lúc tôi còn học ở trường, nhà ăn khu đông có món cá linh kho tiêu rất ngon, bây giờ vẫn còn bán nhỉ?”
“Bán bán bán!” Âu Dương Nguyệt liên tục gật đầu, “Vậy buổi tối ăn cá kho tiêu đi.”
Cô ấy cười hì hì nói với Tạ Liên Thành: “Thầy Tạ thật tốt, biết sinh viên không có tiền, còn giúp chúng ta tiết kiệm tiền nữa.”
Cứ như thế, không khí giữa mấy người không còn xấu hổ như mới rồi nữa.
Rất nhanh đã đến khu giảng đường.
Tạ Liên Thành bước vào phòng học trước, bốn người Tần Tịch theo thói quen tìm chỗ có thể ngồi bốn người gần nhau ngồi xuống.
Các cô mới ngồi xuống, mấy cô sinh viên nữ ngồi bàn sau tò mò thò đầu qua hỏi: “Tần Tịch, sao các cậu lại tới cùng với thầy Tạ?”
Cô ta nhìn Tần Tịch rồi lại nhìn Âu Dương Nguyệt, “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì à? Lâm Oánh Oánh với bạn trai cô ấy, còn có mấy người chung nhóm bọn họ nữa cũng không có ai đi học. Thầy Tạ cũng nói có việc, để bọn mình tự học một tiết trước.”
Khoa học máy tính cơ bản vốn dĩ là hai tiết lý thuyết một tiết thực hành, Tạ Liên Thành để mọi người tự luyện tập thực hành trước một tiết cũng không có gì lạ.
Nhưng lớp học đột nhiên vắng đi tám người, cả thầy giáo cũng nói là có việc nên làm các bạn khác rất tò mò.
“Lâm Oánh Oánh còn chưa tới hả?” Âu Dương Nguyệt nhìn hết một vòng quanh lớp, “À.”
Cô ấy gật gật đầu: “Nếu tớ là cô ta, tớ cũng không có mặt mũi đến lớp đâu.”
“Hả?” Bạn học nữ kia càng tò mò, “Đã xảy ra chuyện gì à?”
“Đợi hai ngày nữa, chờ thông báo xử phạt cô ta thông báo ra, mọi người sẽ biết thôi.” Âu Dương Nguyệt nhún nhún vai, “Tự làm bậy, không thể sống.”
Các cô cũng không cần chờ lâu.
Đại học A từ trước đến giờ rất chú trọng nghiên cứu học thuật, nổi tiếng về phong cách học tập tốt.
Kỳ thi cuối kỳ mà bắt được thí sinh gian lận, chắc chắn sẽ ghi tội xử phạt một lần.
Huống chi lần sai lầm này của Lâm Oánh Oánh còn làm cho phó viện trưởng học viện y học lâm sàng nổi trận lôi đình một trận.
Sau khi kết thúc tiết học trưa hôm đó, có mấy sinh viên đã nghe được tin tức từ cố vấn học tập.
Rất có khả năng Lâm Oánh Oánh sẽ bị xử phạt rất nặng.
Cố vấn học tập còn tìm ba người chung ký túc xá với cô ta nói chuyện, như thế càng làm cho mọi người sôi nổi bàn tán.
Mọi người vô cùng tò mò, ngày hôm qua thôi, Lâm Oánh Oánh còn rất ra vẻ đắc ý, đề tài nghiên cứu của cô ta chắc chắn sẽ trúng giải, hơn nữa thành tích đạt được nhất định sẽ khiến mọi người lau mắt mà nhìn.
Bây giờ đúng là lau mắt mà nhìn thật.
Nghe nói học viện bên này còn muốn truy xét cô ta.
Mấy người Tần Tịch hiểu rõ mọi chuyện lại ai cũng không nói gì.
Lúc ăn cơm chiều, Tạ Liên Thành đúng hẹn tới nhà ăn khu đông.
Anh ta chắc có lẽ cảm thấy mình mặc tây trang ngồi ăn với mấy người Tần Tịch sẽ không tốt lắm, còn đặc biệt thay quần áo sang kiểu bình thường.
Chẳng qua sinh ra đã đẹp, mặc cái gì lên cũng rất thu hút người khác.
Vốn dĩ Tạ Liên Thành đã đặc biệt hấp dẫn người.
Sau khi thay bộ trang phục giản dị, khoảng cách thầy trò kia giống như lập tức bị rút ngắn lại.
Một lần nữa anh ta lại biến thành nhân vật truyền kỳ trong trường, biến thành giáo thảo trong miệng Âu Dương Nguyệt.
Món cá linh kho tiêu kia bán ở lầu 5 nhà ăn khu đông, có một sảnh riêng biệt.
Mấy người Tần Tịch gọi đồ ăn xong, bốn người, lại thêm Tạ Liên Thành, cứ thế ngồi quanh một cái bàn.
“À đúng rồi!” Đột nhiên Âu Dương Nguyệt nghĩ đến cái gì, “Tối nay còn có tiết mục độc tấu đàn hạc của đàn chị Tô Nhiễm, tớ có vé vào cửa.”
Cô hỏi Tạ Liên Thành: “Thầy, thầy đi không ạ?”
Tần Tịch cầm ly trà sữa, ngồi đối diện với Tạ Liên Thành, coi như là vị trí cách anh ta xa nhất.
Cô không có ngước mắt lên nhìn đối phương, chỉ chăm chú nghe Kiều Sơ Hạ nói chuyện.
Âu Dương Nguyệt hỏi như vậy, trong lòng Tần Tịch nhịn không được thấy buồn cười.
Tạ Liên Thành sao có thể không đi?
“Các em đi à?” Tạ Liên Thành không trực tiếp trả lời câu hỏi của Âu Dương Nguyệt mà hỏi ngược lại.
“Em muốn đi! Chỉ là mấy cô ấy còn đang do dự, em khó lắm mới có được vé đấy, giống như không phải em bảo mấy cô ấy đi nghe nhạc mà là đi kiểm tra tế bào sinh học ấy.”
“Vậy à?” Tạ Liên Thành nhìn Tần Tịch đầy ẩn ý.
“Tô Nhiễm này, tôi biết.” Anh ta nghĩ nghĩ, còn nói thêm.
“Hả?” Âu Dương Nguyệt tò mò hỏi: “Là lúc đi học quen nhau ạ?”
“Không phải.” Tạ Liên Thành lắc đầu: “Nhà tôi quen biết với nhà cô ấy, chúng tôi biết nhau từ nhỏ.”
“Vậy chẳng phải là thanh mai trúc mã sao?” Tính buôn chuyện của Âu Dương Nguyệt ngo ngoe rục rịch: “Thầy Tạ, quan hệ của thầy với Tô Nhiễm rất tốt ạ?”
“Cũng không tính là thanh mai trúc mã được.” Tạ Liên Thành rất tốt tính cười cười, kiên nhẫn giải thích: “Chỉ là biết nhau từ nhỏ, lại đúng lúc học chung một trường học thôi. Cho nên lúc đi học, mấy người lớn trong nhà thường bảo tôi quan tâm nhiều tới cô em gái này.”
“Là thế ạ….” Âu Dương Nguyệt hơi hơi tiếc nuối.
“Nhưng mà bọn em đều cảm thấy Tô Nhiễm siêu đẹp siêu thoát tục ạ! Chị ấy mặc dù là sinh viên Học viện Văn học, những người học viện khác cũng rất thích chị ấy. Vé vào cửa lần này phải tranh đến sứt đầu mẻ trán, em cực khổ lắm mới lấy được.”
Tạ Liên Thành cười cười.
Anh ta lại liếc nhìn Tần Tịch lần nữa: “Vậy tối nay các em đi không?”
“Em thấy mấy bạn ấy toàn ra vẻ không muốn đi.” Âu Dương Nguyệt thở dài, “Em cũng không thể ép buộc mọi người được.”
“Đâu có đâu.” Tần Tịch nhanh chóng tiếp lời.
Cô duỗi tay vén tóc mái ra sau tai : “Tớ muốn đi mà. Hơn nữa…..”
Cô bổ sung thêm một câu: “Tớ cũng không sợ kiểm tra.”
“Bảo bối Tiểu Tịch!” Âu Dương Nguyệt hoan hô một tiếng.
Cô vốn dĩ ngồi bên cạnh Tần Tịch, duỗi tay ôm lấy tay cô, “Đúng là cậu đối xử với tớ tốt nhất.
Tần Tịch cười cười, không tiếp lời.
Cô đây là muốn đi lấy độc trị độc.
Sự thật chứng minh, này phương pháp còn không tệ chút nào.
Ít nhất hôm nay còn thấy Lạc Phỉ, còn ngồi cùng xe với hắn đến trường.
Lúc xuống xe, cô đều giữ vẻ thong dong bình tĩnh, còn nhớ rõ phải đem tiền xe trả cho người ta.
Cho nên vì sao lại không đi xem Tô Nhiễm độc tấu chứ?
Đương nhiên muốn đi!
Cơ thể gặp vi rút nhiều lần nếu sống được sẽ có nhiều kháng thể hơn, khả năng miễn dịch cũng mạnh hơn.