Chương 36
Lúc rời khỏi phòng thực hành máy tính, tâm trạng của Tần Tịch rất tốt.
Cầm điện thoại nhìn thấy tin nhắn còn lưu lại của Tô Nhiễm nói mình đã nhuộm tóc.
Mỗi một hình, Tần Tịch đều xem rất nghiêm túc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không có nói dối.
Bề ngoài có vẻ Tô Nhiễm đang xỉ vả Tạ Liên Thành.
Nhưng những dòng chữ lại đều nói chuyện thay Tạ Liên Thành.
Con gái ý mà, dễ mềm lòng lắm.
Chẳng sợ mới mấy ngày trước thôi, cô ấy còn vì người đàn ông này mà đứng trong đêm đông gió lạnh tháng mười, thực lòng thực dạ khóc đến thương tâm không kiềm chế được.
Trải qua giai đoạn đau khổ nhất rồi, đàn chị Tô Nhiễm vẫn cứ mềm lòng.
Tần Tịch hơi nhếch khóe môi lên, lại càng yêu thích chuyện chị ấy không có giận dỗi với Tạ Liên Thành.
Mấy lời của Tô Nhiễm lúc nhuộm tóc, gì mà Tạ Liên Thành thống khổ nè, hối hận nè, nợ một người rất nhiều nè...
Cô cũng không phải hoàn toàn không có tí dao động gì.
Nhưng mà thì sao chứ?
Cô của bây giờ, lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Liên Thành, là tiết học đầu tiên của môn khoa học máy tính cơ bản học kỳ này.
Được rồi, lùi về quá khứ một chút, ngày xin lại đơn đổi chuyên ngành đó, có một lần Tạ Liên Thành hỏi đường ở trong trường.
Đối với Tần Tịch, anh ta chỉ một thầy giáo.
Tâm trạng của anh ta, cô không có hứng thú, cũng hoàn toàn không muốn biết.
Tóm lại là không liên quan gì đến cô hết!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tâm trạng tốt đẹp của Tần Tịch vẫn cứ duy trì đến tận buổi tối khi đến phòng thí nghiệm của thầy Chiêm.
Ngô Hi Ngạn ngồi trước máy tính, bên cạnh còn có ba bốn người đứng, đều là người cô quen, mấy đàn anh đàn chị hỗ trợ nghiên cứu sinh trong phòng thí nghiệm.
Tần Tịch không biết bọn họ đang làm gì, chân tay nhẹ nhàng đi thay áo blouse trắng, vừa cài nút áo vừa đi lại đó.
“Mấy đứa canh me tôi như này cũng vô dụng.” Giọng nói Ngô Hi Ngạn rất bình tĩnh: “Liệt kê trọng điểm cái gì chứ? Không làm.”
“Đàn anh à, đàn anh yêu dấu của em à, anh đồng ý đi mà.” Cô gái duy nhất trong bốn người đứng quanh anh mềm mại ngoan ngoãn nói: “Môn này học hai tháng là phải kiểm tra rồi, tận bốn trăm trang lận đó, đàn anh à, cả lớp bọn em còn đang đợi kìa.”
“Đúng đó, đàn anh.” Một học sinh nam khác cũng lên tiếng: “Không, anh cho bọn em giới hạn cũng được. Chương nào tương đối quan trọng, anh cho cái phạm vi đi, nói mấy con số cũng được.”
“Đàn anh à, thương xót tụi em với mà. Áp lực lớn quá đi à.!”
“Đúng thế, đúng thế, đàn anh à. Anh xem đi, lớp lâm sàng tụi em cũng phải học, lý thuyết cũng phải học, phòng thí nghiệm cũng muốn đi nữa.... áp lực cực đại luôn ấy.”
“Đúng vậy, đúng vậy, hơn nữa mấy bạn trong lớp đều biết tụi em đi đến phòng thí nghiệm của thầy Chiêm hỗ trợ, đều nhờ cậy bọn em xin xỏ anh nói cho biết trọng điểm. Thì, anh chỉ cần nói mấy chương nào quan trọng nhất là được. Chỉ cần thuận miệng nói cũng được ạ, cầu xin anh đó!”
Mấy người đó tôi một câu anh một câu khẩn cầu Ngô Hi Ngạn.
Tần Tịch đứng một bên nghe thế không nhịn được cười.
Cả năm học này Ngô Hi Ngạn đều sẽ ở lại bên đại học A này, ngoại trừ dạy một môn thực hành ngoại khóa của bọn họ.
Bởi vì thầy Chiêm đi giao lưu nên môn của nghiên cứu sinh cũng là do anh đảm nhận.
Sắp tới giữa tháng 10 rồi, bọn họ sắp phải thi nhỉ?
Tần Tịch thông cảm nhìn về phía mấy đàn anh đàn chị kia.
Sách giáo khoa y học rất là dày, ba bốn trăm trang căn bản không xứng với cái độ dày của sách.
Lật lật đại cuốn nào đó không năm sáu trăm trang thì hơn ngàn trang kiến thức chuyên ngành cũng chả phải chuyện hiếm gì.
Mới học có hai tháng đã phải thi, thảo nào bọn họ lại có vẻ mặt đưa đám thế kia.
Mấy người khổ sở cầu xin nửa ngày.
“À.” Cuối cùng Ngô Hi Ngạn cũng có chút phản ứng khác.
Ánh mắt anh cuối cùng cũng chuyển từ phía màn hình máy tính sang mấy người đó: “Được rồi.”
“Cảm ơn đàn anh.”
“Đàn anh, anh tốt quá!”
“Đàn anh thân yêu!”
……
Tần Tịch không thể nào nhìn nổi nữa, quả nhiên mỗi lần thi cử sinh viên y lúc nào cũng như này, khiến người ta nhìn không nổi.
Khóe miệng cô nhếch cao lên, hứng thú nhìn Ngô Hi Ngạn.
Thật ra đàn anh cũng, dễ nói chuyện nhỉ.
Đâu có giống như mọi người thường ngày vẫn nói đáng sợ thế đâu.
Một nam sinh trong đó động tác nhanh nhẹn lấy sách giáo khoa với bút ra, tràn ngập chờ mong nhìn Ngô Hi Ngạn: “đàn anh, anh nói đi.”
“Chương 1.” Ngữ khí Ngô Hi Ngạn nhàn nhạt.
“Đã xong.” Nam sinh kia cúi đầu đánh dấu lên phía trước tiêu đề một cái.
“Chương 2.” Lông mày Ngô Hi Ngạn nhẹ nhếch lên, lại nói.
“Chương 3, chương 4,.... đến tận chương 17 cuối cùng.” Anh nói đơn giản một hơi: “Chương nào cũng là trọng điểm.”
“Hả?” Nam sinh vừa cẩn thận đánh dấu đề mục vẻ mặt đau khổ, oán niệm ngẩng đầu lên nhìn Ngô Hi Ngạn, “Đàn anh, sao anh có thể như vậy chứ?”
Tần Tịch: “……”
Bây giờ Tần Tịch càng muốn cười.
Vừa rồi chắc là chỉ có mình cô thấy được, lúc đàn anh Ngô Hi Ngạn đang nói chương 1, trong mắt hiện lên sự giảo hoạt.
Sau đó là động tác nhướng mày thì càng giống với bộ dáng hung ác thường ngày của anh trong miệng mọi người vẫn hay thường nói mỗi ngày.
Vậy mà còn giấu một chút xíu đắc ý nho nhỏ trong đó.
Cô hoàn toàn không hề thấy kinh ngạc khi nghe thấy kết quả như vậy.
Ngô Hi Ngạn đã quay đầu, lần nữa nhìn về phía màn hình máy tính, cũng không thèm liếc nhìn mấy người đó một cái nào nữa: “Có phải tôi liệt kê cho các em trọng điểm, trong tương lai người bệnh cũng chỉ biết dựa vào những trọng điểm đó để sinh bệnh?”
Anh nói thế.
Mấy người không nói gì.
“Nếu mà như thế thật.” Giọng nói của anh vẫn cứ bình đạm, nói tiếp: “Tôi đây thật hy vọng sửa cho mấy cuốn sách đó chả có trọng điểm nào, không cần phải thi cử gì.”
Vấn không có ai lên tiếng.
Tần Tịch lại hơi hơi mỉm cười.
Cô xoay người đi vào phòng thí nghiệm.
Học y thì không xứng có được trọng điểm, bởi vì không có người bệnh nào sẽ thật sự dựa hoàn toàn vào sách giáo khoa mà sinh bệnh cả.
Tần Tịch vào phòng thí nghiệm không bao lâu, mấy đàn anh đàn chị vừa mới vây quanh Ngô Hi Ngạn đòi trọng điểm đều đã qua đây cả.
“Aiz.” Vị đàn chị duy nhất kia thở dài một tiếng, “Dù là như thế, cuối cùng vẫn không nói cho chúng ta trọng điểm.”
Chị ấy nói: “Vừa rồi vẫn cảm thấy đàn anh Ngô rất là đẹp trai, chuyện là sao ta?”
“Em cũng thấy vậy.” Tần Tịch đeo khẩu trang vẫn ồm ồm nói theo.
“Tiểu Tịch!” Đàn chị kia tức giận liếc nhìn cô, xua xua tay: “Em đương nhiên là cảm thấy vậy rồi.”
Chị ấy lui sát lại gần Tần Tịch, nhỏ giọng nói: “Cả phòng thí nghiệm này đều biết, đàn anh Ngô đối xử với em tốt nhất.”
Chị ấy bĩu môi: “Em đương nhiên sẽ không sợ anh ấy.”
“Aiz....” Chị ấy nhịn không được lại thở dài: “Vừa rồi sao lại không kéo em lên xin xỏ đàn anh chứ nhỉ, không chừng anh ấy đã đồng ý cũng nên.”
“Ha...” Tần Tịch nhịn không được cười: “Kết quả vẫn thế thôi ạ.”
Cô để ống thuốc thử trong tay lên giá đựng ống nghiệm, cẩn thận để giá ống nghiệm đặt vào một tủ ấm, điều chỉnh nhiệt độ phù hợp.
“Thật ra đàn anh Ngô rất công bằng, em xin anh ấy nói trọng điểm, cũng sẽ có kết quả như nhau thôi.”
“Thật á?” Đàn chị kia không tin lắm: “Đàn anh Ngô cũng từng mắng em hả? Mấy người trong phòng thí nghiệm bọn chị đều nghĩ là anh ấy sẽ không mắng em đâu.”
“Vậy thì không có thật.” Tần Tịch nghĩ nghĩ, thành thật lắc đầu.
“Thấy chưa!” Đàn chị lắc đầu: “Chị nói mà.....”
“À.” Tần Tịch cười hì hì: “Bởi vì em chưa mắc sai lầm gì, đàn anh cũng chưa có cơ hội mắng em mà.”
“Hứ, cái con nhỏ này!” Đàn chị kia còn chưa đeo bao tay, thuận tay gõ lên trán Tần Tịch: “Dám chơi xấu với chị đây.”
Bọn họ cũng không thực sự giận Ngô Hi Ngạn.
Thật ra cũng làm việc trong phòng thí nghiệm mấy tháng, mọi người ít nhiều cũng hiểu được tính cách của anh ấy.
Rất công chính.
Thật ra cũng rất quan tâm mọi người.
Tuy nhìn có vẻ hơi hung dữ chút nhưng mà đúng như Tần Tịch nói, không phạm sai thì anh ấy cũng không vô duyên vô cớ la mắng.
Mọi người trong phòng thí nghiệm ở chung với nhau hài hòa, công của Ngô Hi Ngạn là không thể không kể đến,
Chờ đàn chị cũng mang bao tay xong, hai người không nói chuyện phiếm nữa, bắt đầu bận rộn chuyện của riêng mình.
Đến 9 giờ rưỡi tối, Tần Tịch mới đưa một cái ống nghiệm cuối cùng đặt vào trong tủ giữ ấm.
Cô đánh số với ghi thời gian lên cuốn sổ ghi chép, sau đó thu thập đồ đạc, xoay người đi về phía phòng nghỉ.
“Tần Tịch?” Lúc đi ngang qua văn phòng, Ngô Hi Ngạn đột nhiên gọi cô, “Em lại đây chút.”
“Dạ?” Tần Tịch vội tháo mũ trên đầu xuống, theo bản năng vuốt vuốt lại tóc.
Cô bước nhanh vào văn phòng, Ngô Hi Ngạn đang sửa sang tư liệu, trên bàn để mấy cuốn sổ ghi chép rất dày.
“Đàn anh Ngô.” Tần Tịch ngoan ngoãn gọi một tiếng, sau đó tò mò liếc mấy cuốn sổ kia.
“Cái này em cầm về xem đi.” Ngô Hi Ngạn nói.
“Dạ?” Tần Tịch đi lên cầm mấy cuốn sổ ghi chép lên.
Độ dày mòng cũng không giống nhau, nhìn qua thì thấy hơi cũ kỹ.
Hơn nữa thấy rõ là thường xuyên mở ra xem, trang giấy còn có chút quăn quăn.
“Hôm qua lúc dọn phòng.” Ngô Hi Ngạn giải thích: “Nhìn thấy mấy cuốn sổ ghi chép lúc tôi còn đi học.”
“À!” Tần Tịch đột nhiên hô lên một tiếng.
Sổ ghi chép của Ngô Hi Ngạn, trong học viện này, cũng là một sự tồn tại truyền kỳ.
Cô nhập học không bao lâu thì được mấy đàn anh đàn chị chỉ cho, trong học viện y học lúc nào cũng có truyền thuyết, ai có được sổ ghi chép của đàn anh Ngô Hi Ngạn lúc còn đi học có thể qua được hết các kỳ thi trong những năm chính quy.
Cái đó, giống như như bí kíp võ lâm vậy.
Thực ra Tần Tịch cũng không sợ thi cử.
Nhưng mà bút ký đó, ai mà không muốn chứ?!
Hiếm khi cô mới căng thẳng, chắc là sợ Ngô Hi Ngạn đổi ý, vội vàng đi lên, lưu loát sạch sẽ đem mấy cuốn ghi chép đó nhét hết vào balo của mình.
Sửa sang lại mấy cuốn sổ, Tần Tịch cẩn thận kéo khóa balo lại.
Giờ cô mới phản ứng lại, vội vàng ngẩng đầu nhìn Ngô Hi Ngạn cười: “Cảm ơn đàn anh ạ.”
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn cũng không có biểu hiện gì, “Tạm thời tôi không cần, em cứ từ từ xem, xem xong trả lại cho tôi.”
“Có thể chép lại không ạ?” Tần Tịch hỏi.
Có lẽ mấy chị em trong ký túc xá của cô đều muốn một bản.
“Có thể.” Ngô Hi Ngạn cũng không ngạc nhiên.
Anh nhìn sâu Tần Tịch một cái, dừng lại một chút, lại nói: “Không có trọng điểm.”
“Vâng, vâng, em biết.” Tần Tịch gật đầu liên tục.
Cô cười sáng lạn với Ngô Hi Ngạn: “Em về đây ạ, cảm ơn đàn anh.”
Cô lại lớn tiếng nói.
Tình cảm chân thành không thể chân thành hơn.
Đại học A vào buổi đêm, có vẻ thiếu đi chút tinh thần phấn chấn bồng bột so với ban ngày, lại càng có vẻ trang nghiêm hơn.
Tâm trạng hôm nay của Tần Tịch là siêu siêu tốt.
Trò chuyện với Tô Nhiễm, còn có được sổ ghi chép của Ngô Hi Ngạn.
Trên đường cô đi từ phòng thí nghiệm về ký túc xá, bước chân nhẹ nhàng, lướt đi như bay.
Lời hát đứt quãng phát ra từ trong miệng cô.
Khuôn viên trường yên tĩnh, tiếng ca nhẹ nhàng dù là rất nhỏ, cuối cùng vẫn truyền đến một chiếc xe ô tô phía sau cô không xa.
Lạc Phỉ ngồi ở hàng ghế sau, ánh mắt nhìn Tần Tịch dần dần đi xa, cuối cùng thu nó lại.
Không cần hắn lên tiếng, xe cứ thế được lái đi.
Tiếng động cơ xe rất nhỏ, cứ lẳng lặng đi sau Tần Tịch không xa không gần.
Sẽ không quấy rầy cô nhưng Lạc Phỉ có thể dễ dàng thu hết hình ảnh cô vào trong mắt.
Hôm nay Tần Tịch vui vẻ đến mức hình như có chút không giống bình thường.
Nhiều lần hắn thấy Tần Tịch đi ra từ phòng thí nghiệm về ký túc xá vào ban đêm rồi.
Vui vẻ như hôm nay, hắn lại chưa thấy bao giờ.
Mãi đến khi thấy bóng dáng mảnh khảnh kia vui vẻ đi vào cửa lớn ký túc xá nữ.
Chiếc xe ô tô màu đen đi theo dọc đường suốt lúc nào mới quay đầu, chạy về phía cổng trường.
Xe vừa mới ra khỏi đại học A, trợ lý của Lạc Phỉ ngồi bên ghế phó lái xoay người lại: “Tổng giám đốc, điện thoại của Tô Nhiễm tiểu thư ạ.”
Lạc Phỉ vươn người về phía anh ta, nhận di động.
“Lạc Phỉ.” Tuy là gọi thẳng tên hắn, giọng nói của Tô Nhiễm nghe ra vẫn có chút sợ hắn, “Tôi... tôi đã ra nước ngoài rồi, ba năm nữa sẽ không về nước, cũng không đi gặp anh ấy.”
Cô ấy thở hổn hển lấy hơi: “Anh có thể đừng đối phó Tạ gia nữa không?”
“Không thể.” Ngữ khí Lạc Phỉ lạnh như băng, không do dự chút nào.
“Nhưng mà như thế cũng không tốt cho anh mà.” Tô Nhiễm khó thở: “Rốt cuộc là Tạ Liên Thành đã đắc tội gì với anh? Tại sao anh.....”
“Anh ta còn có thể làm thầy giáo được, không phải nhàn lắm sao?” Lạc Phỉ nhàn nhạt nói: “Không cần cô phải lo lắng thay anh ta.”