Chương 37
“Lạc Phỉ.” Tô Nhiễm càng tức giận.
Sợ hãi của cô với người đàn ông cũng quên hết sạch, giọng nói cũng lớn hơn: “Anh nói lý chút được không hả? Đến cả tôi cũng biết, giờ Lạc gia với Tạ gia căn bản không cần phải đấu đá đến mức người sống ta chết. Mấy người đấu đá sẽ khiến người khác chê cười thôi, sau đó ngư ông đắc lợi!”
“À.” Lạc Phỉ hờ hững nói, “Sau đó?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sau đó?” Tô Nhiễm ngốc luôn, “Sau đó hai nhà…. Ai cũng không tốt hơn ai.”
Lạc Phỉ nhẹ nhàng cười một tiếng.
Tiếng cười đó rất lạnh, mang theo ý châm chọc nhàn nhạt.
Tô Nhiễm gặp hắn không ít lần, lại rất khi thấy hắn cười.
Tay cô ấy cầm di động có chút dại ra, chỉ cảm thấy như có hơi thở thổi qua tai, không tưởng tượng được người đối diện sẽ cười như thế nào.
“Lạc Phỉ….” Giọng nói của Tô Nhiễm có chút khô khốc, giọng nói cũng khàn khàn, “Anh có thể…..”
“Tô Nhiễm,” Lạc Phỉ lại ngắt lời cô.
Giọng nói hắn vẫn cứ thanh lãnh, đem theo sự xa cách mà Tô Nhiễm quen thuộc: “Chuyện của Tạ Liên Thành, cô không cần lo.”
Hắn lại không cho đối phương có cơ hội nói chuyện, cúp máy luôn.
“Tổng giám đốc.” Trợ lý ngồi ở ghế phó lại nhận lấy di động, cất kỹ.
Anh ta cẩn thận liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi phía sau.
Tiếng cười khẽ vừa rồi của đối phương kia, khiến anh ta bị dọa một chút.
Luôn cảm thấy, lại có chuyện gì đó, chọc đến vị Boss này rồi.
“Về công ty ạ?”
“Đi ngoại ô phía đông.” Lạc Phỉ nhàn nhạt ra lệnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngoại ô phía đông thành phố A trước kia không có sản nghiệp của Lạc thị.
Nhưng mà, rất nhanh sẽ có.
Chiếc xe ô tô màu đen có giấy thông hành, sau khi đối chiếu ở cửa bảo an, rất nhanh tiến vào bên trong khu vui chơi.
Bây giờ đã là 11 giờ tối, công viên giải trí tràn ngập niềm vui với tiếng cười lúc ban ngày đã đóng cửa từ lâu.
Bên trong khu vui chơi vắng vẻ, ngay cả pháo hoa cuối ngày cũng đã giải tán.
Chỉ có một vài ngọn đèn đêm vẫn tận tâm với công việc, trung thành bảo vệ khu vui chơi này.
Không cần Lạc Phỉ ra lệnh, tài xế liền ngựa quen đường cũ ngừng xe ở đoạn đường cuối cùng.
Đi về phía trước thì không có đường nữa, hơn nữa Boss của bọn họ cũng không thích bị người quấy rầy vào lúc này.
Lạc Phỉ tự mình mở cửa xe đi xuống, im lặng bước về phía trước.
Xa xa cũng có thể nhìn thấy vòng quay ngựa gỗ đang đứng sừng sững trong bóng đêm kia.
Nhân viên công tác đều đã tan tầm, không có ai tới mở chốt cho bọn họ.
Lạc Phỉ cũng không ngại, cứ thế đi về hướng đó.
Trợ lý trên ghế phó lái và tài xế liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy một tia bất đắc dĩ trong mắt người kia.
Bọn họ nhìn xuyên qua cửa sổ nhìn về phía trước.
Người đàn ông cao lớn trong chiếc áo khoác màu đen dường như dần hòa vào màn đêm.
Một ngọn đèn đường từ xa chiếu vào, kéo dài bóng dáng của hắn
Bóng đen cô đơn phủ xuống mặt đất, mơ hồ khiến cả trợ lý và tài xế sinh ra cảm giác, cô đơn tịch liêu.
Tài xế thu hồi ánh mắt lắc đầu, lấy điện thoại ra bắt đầu chơi game.
Trợ lý nhìn anh ta chơi một lúc, nghĩ đến đêm dài không biết mấy giờ mới được về nhà, vì vậy anh ta đơn giản lấy điện thoại ra bắt đầu đọc sách.
Dù sao, phí tăng ca, trước giờ Lạc Phỉ chưa từng bạc đãi bọn họ.
Đợi một đêm, thì chờ một đêm vậy.
*
Nghe di động vang lên âm báo bận, Tô Nhiễm, đang ngồi quỳ trên thảm của chung cư mới chuyển vào, ngây dại.
Cô ấy ngẩn ra một lát, tủi thân nhắn cho Tần Tịch một tin trên wechat: “Tiểu Tịch, đàn ông đúng là móng heo hết.”
“Sao thế ạ?” Tần Tịch vừa mới rửa mặt xong nằm lên giường, nhìn thấy tin nhắn của Tô Nhiễm mà buồn cười.
Tô Nhiễm tóm tắt ngắn gọn cuộc điện thoại mới rồi.
Cuối cùng còn rất tức giận nói: “Em nói xem có phải Lạc Phỉ bị bệnh không? Đấu với Tạ gia, anh ta có lợi gì chứ? Anh ta mới tiếp nhận Lạc thị không lâu, tuy là thủ đoạn mạnh mẽ nhưng mà căn cơ còn chưa vững. Lúc này phải giấu tài đi mới phải, dẹp nội loạn trước mới đối phó bên ngoài chứ. Em nói xem có phải nên như thế không?”
“Ừ, ừ.” Tần Tịch tỉnh lại. “Chị đẹp, chị nói gì cũng đúng.”
“Tiểu Tịch, chị không có nói chơi đâu!”
“Em cũng không nói chơi mà, đều nói lời thật lòng hết.”
Tần Tịch nhìn màn hình di động, câu có câu không tán gẫu với Tô Nhiễm.
Trước kia không có cơ hội tìm hiểu, giờ tiếp xúc nhiều mới phát hiện đàn chị này thật ra rất đơn thuần.
Trong xương cốt chị ấy chắc là có sự thuần lương chân chính, sẽ thay Tạ Liên Thành nói lời hay, cũng sẽ theo bản năng quan tâm Lạc Phỉ.
Khó trách…… hai người kia đều thích chị ấy.
Tần Tịch trở mình, cầm di động hơi nóng lên, trừng mắt nhìn đỉnh màn.
Phương pháp trị liệu thoát khỏi mẫn cảm bằng đu quay vẫn có hiệu quả tốt.
Bây giờ cô lại có thể bình tĩnh ôn hòa tán gẫu chuyện của Lạc Phỉ với Tô Nhiễm.
Mà không phải giống như lúc đầu, vừa nhắc đến cái tên này, trong lòng nổi lên sự phập phồng bất an.
Chẳng qua, từ lời nói của Tô Nhiễm cũng có chút tin tức lộ ra.
Lạc Phỉ với Tạ Liên Thành hình như đã tranh đấu từ trước rồi.
Tần Tịch lại trở mình, cô không nghĩ tới bản thân mình không chọn lựa lại thay đổi quỹ đạo của đời này, những chuyện liên quan giữa mấy người này hình như cũng có thay đổi.
Cô nhớ rõ lúc trước, vào giai đoạn ban đầu, Tạ Liên Thành và Lạc Phỉ đều giữ vẻ hòa bình ngoài mặt nhiều năm cơ.
Mãi cho đến sau này, hai người đều đã ổn định công ty của gia tộc, củng cố quyền lợi, mới bắt đầu cạnh tranh gay gắt.
Nguyên nhân à, một nửa là vì sự nghiệp của bọn họ, một nửa là vì Tô Nhiễm nhỉ.
Tuy rằng hai lần Tần Tịch đều có tham gia vào.
Thật ra những chuyện cô hiểu rõ cũng không nhiều lắm.
Thế giới đầu cô đi theo bên người Tạ Liên Thành, chủ yếu là lúc giúp anh ta phát triển công ty lớn mạnh thôi.
Sau đó Tạ Liên Thành uống rượu say chủ động muốn hẹn hò.
Nhưng anh ta lại vì Tô Nhiễm, luôn cảm thấy xấu hổ khi đối mặt với Tần Tịch, sau đó tỉnh táo lại thì đối xử với cô như gần như xa.
Thậm chí còn chậm rãi xa cách cô, dần dần loại cô ra khỏi vị trí trung tâm trong đội nhóm của anh ta.
Đợi đến lúc Tạ Liên Thành và Lạc Phỉ hai nhà tranh đấu, Tần Tịch ở công ty anh ta, đã không có quyền lên tiếng.
Rất nhiều chuyện, là sau khi phát sinh thật lâu rồi, mới biết được một chút tin tức từ miệng người khác.
Thế giới thứ hai, lúc cùng Lạc Phỉ bên nhau, cũng giống như thế.
Tuy rằng lúc đó bất mãn với Tạ Liên Thành, nhưng mà cũng không đến mức hận anh ta.
Tần Tịch sẽ nỗ lực tránh xa những chuyện liên quan đến công ty của Tạ Liên Thành, lâu dần hình như Lạc Phỉ cũng phát hiện ra, từ từ chủ động không để cô tham gia vào những chuyện có liên quan đến Tạ gia.
Sau đó hai người hẹn hò, Lạc Phỉ biết cô không thích hắn làm rất nhiều chuyện, từ từ cũng không nói những chuyện đó cho Tần Tịch nghe.
Hắn không gạt cô ra rìa như Tạ Liên Thành, nhưng mà chuyện của Lạc thị, Tần Tịch biết được ngày càng ít.
Sau đó nữa, chắc là thời khắc hồi quang phản chiếu trước khi chết.
Nhìn thấy Lạc Phỉ không hề do dự bỏ lại cô bước đi.
Cô mới bất ngờ phát hiện.
Thì ra những thứ cô cho là săn sóc và tôn trọng, thực ra cũng là một biểu hiện của sự không tin tưởng.
Lạc Phỉ không có gạt cô ra bên lề, nhưng lại dệt lên một lời nói dối, giam nhốt cô vào lâu đài tình yêu giả tạo, ngăn cản cô tiếp xúc với những tin tức kia.
Tần Tịch nhếch nhếch khóe môi, cười cười châm chọc.
Bây giờ cô sẽ không vì bản thân nhớ lại những chuyện xảy ra với Lạc Phỉ mà dao động cảm xúc của mình.
Cảm giác không thoải mái đó, vẫn sẽ có.
Tạ Liên Thành cũng được.
Lạc Phỉ cũng được.
Đối với bản thân họ, tất cả mọi chuyện của mình đều có thể dùng để tính kế.
Buồn cười nhất chính là Lạc Phỉ.
Đường đường là Tổng giám đốc tập đoàn lạc thị, gia chủ Lạc gia.
Cái người đàn ông vừa mới nghe tên đã khiến người khác sợ vỡ mật, vậy mà lại tự mình làm mọi chuyện, mục đích chỉ là để lừa gạt cô…..
Tần Tịch lại trở mình, vùi đầu vào trong gối.
Cô có tài đức gì mà có được phần vinh hạnh này đây!
Tần Tịch cũng không biết mình ngủ khi nào.
Chuông báo thức vang lên lúc sáng sớm cô mới phát hiện tay mình nắm điện thoại ngủ suốt một đêm.
“Tiểu Tịch.” Giọng nói của Đường Lăng vọng lên từ giường bên cạnh, “Tớ đi chạy bộ, cậu muốn đi không?”
“Muốn.” Tần Tịch vội vàng quơ quơ đầu, để bản thân mình tỉnh táo lên chút.
Đường Lăng có một thói quen rất tốt, một tuần sẽ có bốn năm ngày thức dậy lúc 6 giờ sáng, sau đó đi sân thể dục chạy bộ nửa giờ, trở về tắm rửa rồi đi học.
Thân thể khỏe mạnh mới là tiền vốn quý nhất.
Hôm qua Tần Tịch đã hẹn trước với cô ấy, hôm nay lúc chạy bộ, nhất định phải gọi cô dậy cùng.
Âu Dương Nguyệt với Kiều Sơ Hạ còn đang ngủ.
Tần Tịch với Đường Lăng nhẹ chân nhẹ tay thay quần áo vận động, sau đó cùng nhau đi tới sân vận động.
Lúc này nắng sớm còn chưa lên, vườn trường sáng sớm vẫn còn đang an yên giấc nồng.
Vậy mà trên sân vận động đã có không ít người tới.
Tần Tịch đứng song song với Đường Lăng trên sân vận động làm nóng người.
Lúc cô với Lạc Phỉ ở bên nhau, cô từng học đấu vật cùng hắn một khoảng thời gian.
Đương nhiên là không thể mạnh như Lạc Phỉ nhưng mà học cũng rất ra gì và này nọ.
Ít nhất thì khoảng thời gian đó, sức khỏe của cô đúng là rất tốt, cảm giác đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều.
Mấy người Tần Tịch chạy bộ cũng không nhanh lắm, sinh viên chạy bộ trên sân vận động vào sáng sớm đa số cũng chạy chậm như vậy.
Chạy chừng sáu bảy vòng sân, cả người chảy đầy mồ hôi.
“Hừ….” Lâu rồi cô không vận động, hơi thở trở nên dồn dập: “Cả người chảy đầy mồ hôi đúng là thoải mái hơn nhiều.”
“Ừ.” Đường Lăng gật gật đầu, hơi hơi ghé mắt nhìn cô hỏi: “Mai có gọi cậu nữa không?”
“Ừm, ừm.”
Tần Tịch liên tục gật đầu.
Hai người đang nói chuyện, di động của cô vang lên.
Số điện thoại này cô có lâu, là một đàn anh trong cùng phòng thí nghiệm của thầy Chiêm.
“Chào đàn anh ạ.” Tần Tịch vội vàng bắt máy, “Anh có chuyện gì ạ?”
“Tần Tịch.” Bên kia hình như có chút hỗn loạn, trong âm thanh ồn ào cô có thể nghe thấy được giọng con gái vọng lại: “Bây giờ em đang ở ký túc xá không? Có thể đến đây một chút không?”
“Được ạ.” Tần Tịch nói: “Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Giọng nữ sinh cách đó không xa càng ngày càng lớn, còn có chút sắc bén.
“Em lại đây trước đã rồi nói.” Đàn anh kia nói: “Nhanh lên nhé.”
“Tớ đến phòng thí nghiệm một chuyến.” Tần Tịch cúp điện thoại, nói với Đường Lăng, “Lăng tử, cậu mang cặp sách của tớ phòng học dùm tớ với nha, rồi mang cả bữa sáng cho tớ với, cảm ơn trước nhá.”
“Ừm.” Đường Lăng gật gật đầu, “Có chuyện gì thì gọi điện cho tớ.”
“Ừ.” Tần Tịch gật đầu với cô ấy.
Lúc cô chạy đến phòng thí nghiệm, thì đúng 7 giờ sáng.
Ngô Hi Ngạn vẫn chưa tới, trong phòng thí nghiệm chỉ có hai sinh viên trực đêm tối qua.
Một người là đàn anh mới gọi điện thoại cho Tần Tịch, Lâm Cao.
Còn có một người khác, chắc là đàn chị nói chuyện xa xa trong điện thoại, Ôn Diệc Nhiên.
“Tần Tịch.” Cô vừa mới vào cửa, Ôn Diệc Nhiên đã vọt trước mặt cô, “Tối qua, mấy lọ thuốc thử kia là em xử lý à?”
“Đúng vậy.” Tần Tịch gật gật đầu.
Cô ngẩn người, ánh mắt lướt qua người Ôn Diệc Nhiên nhìn về phía đàn anh Lâm Cao đang đứng sau người chị ấy.
“Thời gian và nhiệt độ, số thứ tự em đều ghi chú kỹ rồi. Lúc giao ca, đàn anh Lâm cũng thấy ạ.” Tần Tịch “Xảy ra vấn đề gì ạ?”
Sắc mặt Ôn Diệc Nhiên không được tốt cho lắm, “Em chắc chắn, tất cả các ống nghiệm đều đánh số, còn ghi chép vào sổ sao?”
“Vâng ạ.” Tần Tịch khẳng định, gật gật đầu.
Cô không chỉ ghi chép, hơn nữa sau khi hoàn thành xong hết còn kiểm tra đối chiếu từng cái.
Cô tin chắc, bản thân sẽ không xuất hiện những chuyện sơ ý như thế trong chuyện này.
“Nhưng mà có một số ống nghiệm, trên bề mặt.” Giọng nói của Ôn Diệc Nhiên có chút nghiêm khắc, “Cũng không có đánh số.”
Chị ấy dừng lại một chút, chưa để Tần Tịch có cơ hội nói chuyện, lại nói tiếp: “Hơn nữa, thời gian và số thứ tự, chị cũng không thấy ghi chép trong sổ theo dõi. Tần Tịch, có phải em quên dán nhãn không?”
“Để em đi xem trước đã.” Tần Tịch nói.
Cô có thể xác định bản thân sẽ không làm những chuyện sơ sẩy như vậy.
Nhưng mà nếu đàn chị đã nói như thế, chắc chắn là có vấn đề xảy ra.
Tần Tịch ngước mắt lên, nhìn về phía đàn anh Lâm Cao vẫn không lên tiếng nãy giờ.
Đối phương hình như không muốn đối mặt với cô, vừa thấy cô nhìn qua, ánh mắt đã chuyển đi xa.
Tần Tịch chớp mắt, trong lòng có chút là lạ.
Cô nhanh chóng đổi sang áo blouse trắng, đội mũ và đeo khẩu trang lên, đi cùng bọn Ôn Diệc Nhiên đi vào phòng thí nghiệm.
Tủ giữ ẩm đã đóng kín, bên trong để 12 hàng ống nghiệm để trên giá.
Mỗi cái trên đó có 6 cái ống nghiệm, nắp ống nghiệm màu sắc không giống nhau.
“Em xem đi.” Ôn Diệc Nhiên dẫn Tần Tịch qua, “Những ống này, trên mặt đúng là có đánh số.”
Chị ấy chỉ cho Tần Tịch xem, “Nhưng mà năm giá ống nghiệm này, không có đánh.”
Tần Tịch không nói gì, cúi xát lại kiểm tra một lần.
Đúng như Ôn Diệc Nhiên nói, có 5 giá ống nghiệm không có dán gì hết cả.
Nhưng là……
Tần Tịch khẽ nhíu mày.
Thực nghiệm này vốn yêu cầu kết quả đối lập, vốn dĩ số lượng mẫu không có bao nhiêu.
Trong đó có 5 giá ống nghiệm không có đánh số, nghĩa là 30 ống nghiệm kết quả không có hiệu lực.
Như thế thì bọn họ không có cách nào so sánh kết quả thực nghiệm.
Thật ra cũng không khác gì 12 giá ống nghiệm không dán nhãn.
Nói trắng ra, tất cả công sức làm việc suốt một ngày hôm qua của Tần Tịch, giống như làm không công.
Thực nghiệm lần này, cũng thất bại hoàn toàn.
Chỉ đành lãng phí thời gian với tất cả những thứ khác.
“Đàn em Tần Tịch.” Ôn Diệc Nhiên nhanh chóng nói thêm, “Thực ra chuyện này cũng không có gì, ngày hôm qua cũng chỉ là thử thí nghiệm thôi, chỉ là làm thử xem cho ra kết quả thế nào. Cho dù có thất bại, đàn anh Ngô cũng không trách em. Quên dán nhãn cũng không phải là chuyện gì lớn.”
Chị ấy vỗ vỗ bả vai Tần Tịch, giọng nói nhẹ nhàng, “Chuyện này cũng không thể nào trách em hết được, chị với đàn anh Lâm Cao cũng có trách nghiệm. Nếu lúc hôm qua nhận ca, bọn chị kiểm tra cẩn thận một chút thì sẽ phát hiện vấn đề kịp thời, không đến mức sáng nay mới biết.”
Ôn Diệc Nhiên mỉm cười nhìn Tần Tịch, “Cho nên trách nhiệm không thể nào chỉ để mình em gánh vác được, em đừng sợ. Chờ đàn anh Ngô đến, ba người chúng ta đi tìm anh ấy nhận sai, sau đó xin lỗi anh ấy, để anh ấy tha thứ.”