Chương 38
Ôn Diệc Nhiên nói chuyện rất nhanh.
Toàn bộ câu chuyện nghe qua có vẻ như không có vấn đề gì cả.
Tần Tịch quên không dán nhãn một số ống nghiệm, khiến chị ấy và Lâm Cao tính sai thời gian, dẫn đến thuốc trong ống nghiệm đó không thể làm kết quả thực nghiệm được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà chị ấy và Lâm Cao cũng có trách nhiệm.
Dù sao thì lúc tối qua khi hai người tới bàn giao ca, không có phát hiện ra thiếu sót này của Tần Tịch, không đúng lúc nhắc nhở cô, cũng là không đúng.
Cho nên hai người dự định không thể để mình Tần Tịch gánh trách nhiệm hết.
Bọn họ, sẵn sàng gánh trách nhiệm với cô.
Chủ động đi tìm đàn anh Ngô Hi Ngạn xin lỗi, làm lại thí nghiệm ngày hôm qua lần nữa, cố gắng tối đa để bù đắp sai lầm.
Nhìn có vẻ, Ôn Diệc Nhiên và Lâm Cao, hai vị đàn anh đàn chị này còn rất biết suy nghĩ thay cho Tần Tịch.
Dù sao chuyện cũng đã thế rồi, trách nhiệm của cô lớn hơn hai vị đàn anh đàn chị này.
Bọn họ sẵn lòng cùng cô đối mặt, đã rất có tình nghĩa rồi.
Tần Tịch không nói chuyện.
Cô nhìn kỹ những ống nghiệm đó, liếc mắt một cái, không thể nào tin được mình lại mắc sai lầm như vậy.
Huống chi hôm qua, lúc dán nhãn, sau đó ghi chú thời gian là làm song song.
Cô khẳng định, lúc cô dán nhãn, ghi chép đối chiếu ống nghiệm đều làm cùng lúc.
Cô cũng không tin mình lại mắc sai lầm ngu ngốc như này, chỉ ghi chép thời gian, trên ống nghiệm không có dán nhãn cũng không phát hiện ra.
Mí mắt Tần Tịch hơi nhíu lại, lông mi dài rũ xuống, che đi ánh sáng lóe lên trong mắt.
Ôn Diệc Nhiên đứng trước mặt cô cơ thể hơi run rẩy, hai tay duỗi xuôi theo bên người cũng run run, nhìn qua còn có vẻ sợ hãi hơn cả cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu như mọi chuyện đúng như lời chị ấy nói, vậy thì lỗi của chị ấy và Lâm Cao nhẹ hơn so với Tần Tịch, chị ấy căn bản không cần phải căng thẳng lo lắng.
“Đàn em Tần Tịch.” Ôn Diệc Nhiên liếm liếm môi, “Em cũng đừng lo lắng quá, đàn anh Ngô nhìn qua thì có vẻ rất hung dữ nhưng chỉ cần chúng ta chủ động nhận sai với anh ấy, anh ấy cũng không tức giận lắm đâu.”
Giọng nói chị ấy hơi khàn, nghe qua có chút không được tự nhiên.
Tần Tịch hơi nghiêng đầu, nhìn kỹ Ôn Diệc Nhiên mấy lần.
Cô đột nhiên nhớ ra, vị đàn chị này là ai.
Có một lần cô cũng đột nhiên bị gọi vào phòng thí nghiệm như này, chẳng qua là lần đó đàn anh Ngô gọi cô tới cứu trợ.
Lúc ấy là vì có một vị đàn chị trong phòng thí nghiệm làm việc sơ ý, khiến cho một lô chuột bạch làm thí nghiệm bị thất bại hết, phải làm lại từ đầu cả.
Vì không để chậm tiến độ thí nghiệm, Tần Tịch với một đàn anh khác, còn cả chính Ngô Hi Ngạn.
Ba người bận rộn hết một đêm.
Sau đó cô lại thấy, Ngô Hi Ngạn giáo huấn người khác ở văn phòng.
Ngữ khí của anh rất nghiêm khắc, vị đàn chị bị anh nói còn khóc.
Vị đàn chị đó lúc đó cúi đầu, Tần Tịch cũng không nhìn nhiều.
Nhưng mà trí nhớ cô vẫn luôn rất tốt, nhìn Ôn Diệc Nhiên, lại nhớ đến chuyện kia, trong lòng cô cũng hiểu gần hết.
“Đàn em?” Thấy cô mãi không nói lời nào, Ôn Diệc Nhiên càng căng thẳng, “ Em nghĩ gì vậy? Lo lắng đàn anh Ngô mắng em à?”
“Đừng lo lắng quá, trong phòng thí nghiệm ai cũng biết, đàn anh Ngô rất chăm sóc em, anh ấy sẽ không nói gì em đâu.” Chị ấy duỗi tay, vỗ vỗ vai Tần Tịch, “Hơn nữa em chủ động nhận sai, bây giờ chỉ là thí nghiệm thử, chỉ cần một ngày, chúng ta có thể làm lại được, cũng không làm chậm trễ chuyện gì.”
Chị ấy rất căng thẳng, cứ nhắc đi nhắc lại lý do này nhiều lần, khuyên đi khuyên lại Tần Tịch.
Nói xong, Tần Tịch cũng không nói theo.
Giọng nói của Ôn Diệc Nhiên đột nhiên nâng cao lên, “Chị với đàn anh Lâm cũng đồng ý cùng em đi nhận sai với đàn anh Ngô rồi, là vì đàn em mới gia nhập phòng thí nghiệm không lâu lắm, sợ em căng thẳng. Thật ra chuyện này…”
Chị ấy nuốt nước bọt: “Chuyện này… trách nhiệm chính vẫn là của đàn em em. Em mà còn như vậy, chúng ta cũng kệ em.”
Tần Tịch hơi mỉm cười với cô ấy: “Cảm ơn đàn chị.”
“Thì là vậy đó.” Ôn Diệc Nhiên thở phào nhẹ nhõm, “Em đừng sợ, đợi chút nữa đàn anh Ngô tới, chị xin lỗi anh ấy trước, sau đó đợi đến khi anh ấy đi tìm em, thái độ của em tốt một chút, nhanh chóng nhận sai, dựa vào kinh nghiệm của chị, thì không có chuyện gì đâu.”
“Như vậy sao?” Tần ịch cười cười.
“Tin đàn chị đi, không sai.” Ôn Diệc Nhiên vỗ vỗ vai cô.
“Đàn chị định nói với đàn anh Ngô thế nào ạ?” Tần Tịch lại hỏi.
“Chuyện xảy ra thế nào thì nói như thế thôi.” Ôn Diệc Nhiên nhìn cô một cách lạ lạ, “Em quên dán nhãn, chị với Lâm Cao không phát hiện ra vấn đề này, cho nên thí nghiệm thất bại, chỉ có thể làm lại.”
“Như vậy sao……”
“Đàn anh Ngô nhiều lắm thì nói mấy câu để bọn mình không được sơ ý quá thôi.” Ôn Diệc Nhiên nghĩ là Tần Tịch sợ Ngô Hi Ngạn, lại an ủi cô. “Đàn em, em cũng làm việc chung với anh ấy lâu vậy rồi, cũng biết anh ấy chỉ có vẻ ngoài hung dữ chút thôi.”
“Em biết.” Tần Tịch ngoan ngoãn gật đầu.
“Vậy….” Hai tay Ôn Diệc Nhiên rũ bên người có chút không tự nhiên, co co lại, “Đợi tí đàn anh tới, em với Lâm Cao chờ chị ngoài văn phòng, chị đi tìm anh ấy trước, sau đó lúc gọi bọn em thì bọn em đi vào ha.”
“Diệc Nhiên.” Lâm Cao vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên lên tiếng, “Nếu không chuyện này….”
“Anh đừng nói.” Ôn Diệc Nhiên quay đầu trừng mắt nhìn anh ta một cái.
Cô ấy lại cười cười với Tần Tịch: “Đàn em yên tâm, chuyện này đàn chị có kinh nghiệm, sẽ không có chuyện gì.”
Tần Tịch ngước mắt, nhìn Ôn Diệc Nhiên một cái thật sâu.
Ánh mắt cô lại chuyển lên người Lâm Cao, sau đó nhếch môi.
“Đàn chị, chị biết không? Thật ra trước giờ đàn anh Ngô không hề ngại chuyện chúng ta làm thí nghiệm thất bại hay là mắc lỗi.” Giọng của cô ôn hòa, “Anh ấy cũng nói với em rồi, thật ra đa số thời gian, thí nghiệm trong y học chính là một quá trình không ngừng thử lỗi.”
Tần Tịch nhìn vào mắt Ôn Diệc Nhiên, chậm rãi nói. “Các bước thí nghiệm, quá trình thí nghiệm, nguyên lý…. Cho dù toàn bộ quá trình thí nghiệm bị sai phương hướng, cũng không phải không có khả năng xảy ra.”
“Em có ý gì?” Ôn Diệc Nhiên nhíu mày, nhìn Tần Tịch đầy khó hiểu.
Những lời này đúng là Ngô Hi Ngạn đã nói qua với Tần Tịch, cô cũng không nói dối.
Đương nhiên, đối phương không phải là đang dạy bảo cô.
Mà là Ngô Hi Ngạn đặc biệt gọi riêng cô tới, nói với cô khi cô bắt đầu làm thí nghiệm cho đề tài của mình.
“Đàn anh Ngô còn nói, đáng sợ nhất không phải là kết quả thí nghiệm hoàn toàn thất bại, mà là phạm sai lầm lại không dám nhìn thẳng vào sai lầm của mình.” Cô khẽ cười nhìn Ôn Diệc Nhiên, “Bởi vì chỉ khi nào nhìn thẳng vào sai lầm mới có thể tìm được nguyên nhân sai lầm xảy ra, cũng mới có thể có cơ hội nhận ra chỗ sai và tránh mắc phải lần nữa.”
Tần Tịch nói rất rõ ràng.
Cô sẽ không sơ ý đến mức như này, sẽ không mắc những sai lầm nhỏ như vậy.
Hẳn là Ôn Diệc Nhiên tự mình quên mất thời gian, giống như lần trước.
Vị đàn chị này sơ ý, cũng không phải một hai lần.
Thực ra Ôn Diệc Nhiên nếu trực tiếp nói, thí nghiệm ngày hôm qua thất bại, thuốc trong ống nghiệm xảy ra phản ứng mà bọn họ không ngờ tới.
Cũng chẳng có ai hoài nghi gì.
Thí nghiệm thử có đôi khi là để dùng để thử lỗi như vậy.
Bọn họ chắc là sẽ điều chỉnh phương hướng, hoặc là thuốc thử, hoặc là nhiệt độ, thời gian, chất xúc tác…. Từ từ làm lại lần nữa.
Ôn Diệc Nhiên không có nói dối như này.
Cô ấy lại chọn một cách nói dối dễ bị vạch trần nhất.
Không có sự lựa chọn nào dễ dàng bị vạch trần, nhưng những lời nói dối khả năng sẽ ảnh hưởng đến nhận định kết quả của cả phòng thí nghiệm.
Đây là lý do vì sao nãy giờ Tần Tịch còn bình tâm hòa khí đứng ở đây, nói những lời vừa rồi với chị ấy.
“Đàn chị,” Tần Tịch nhìn Ôn Diệc Nhiên, “Đàn anh Ngô thật ra cũng không để bụng chuyện chúng ta mắc sai lầm, chị biết không?”
Bây giờ thành Ôn Diệc Nhiên im lặng.
“Nếu chuyện này thực sự là em sai, em không cần đàn anh, đàn chị cùng em gánh tội. Em có thể tự mình đi tìm đàn anh Ngô xin lỗi, cùng lắm thì làm lại từ đầu toàn bộ thí nghiệm là được, tối nay thức một đêm là xong.” Tần Tịch lại nói: “Đàn anh không ngại chúng ta mắc sai lầm, nhưng anh ấy rất để ý….”
Cô nhẹ giọng, chậm rãi nói: “Chúng ta nói dối.”
Mặt Ôn Diệc Nhiên, trắng đi chút.
Chị ấy ngoảnh đầu sang một bên, lẩm bẩm nói: “Em nói cái gì không biết.”
“Đàn chị,” Tần Tịch ngước mắt nhìn đồng hồ điện tử trên tường, “8 giờ đàn anh mới tới phòng thí nghiệm, chị còn 40 phút.”
Cô nói rồi gật đầu với Lâm Cao: “Em phải về chuẩn bị đi học.”
Cô vẫn còn đang mặc một bộ đồ vận động đây.
Bây giờ thời gian có chút gấp.
Tần Tịch vội trở lại ký túc xá, sau đó nhanh chóng rửa mặt thay quần áo.
Chờ đến khi cô chạy tới bên ngoài khu dạy học, chỉ còn vài phút nữa là vào tiết.
Đường Lăng cầm bữa sáng đứng chờ cô ở cửa ra vào, đưa sữa đậu nành trong tay cô ấy cho Tần Tịch: “Sao lại lâu thế?”
Cô ấy hỏi: “Phòng thí nghiệm xảy ra vấn đề?”
“Không có gì.” Tần Tịch nói xong thì tu sữa đậu nành ực ực.
Sau đó nhét mấy cái sủi cảo vào miệng.
“Ha…” Cô vội vàng ăn cho xong bữa sáng, thở ra một rơi, “Cảm ơn cậu nhé, Lăng tử. Chúng ta đi vào đi.”
Buổi sáng học bốn tiết Sinh vật hóa học.
Là một trong tứ đại danh bổ trong học viện y học.
Dạy bọn họ là một thầy giáo trung niên nhìn qua rất là nghiêm khắc.
Hiện tại chương trình học đang là năm hai rồi, Tần Tịch cũng quen dần với việc mỗi lần đi học, lên lớp giáo viên sẽ dạy rất nhiều nội dung.
Cả ngày phải đi học, nếu từ đầu tới cuối mà không có lơ đãng.
Đầu sẽ luôn có cảm giác nhét đầy kiến thức, đầy đến mức cảm giác không thể tiếp thu thêm được nữa.
Đặc biệt là với thể loại sinh hóa vốn dĩ là một chương trình học khó.
“Thưa thầy.” Chuông tan học vừa vang lên, Tần Tịch cầm máy tính đi về phía bục giảng, “Xin thầy ở lại, em có vấn đề ạ.”
“Lại là em à, Tần Tịch.” Thầy giáo sinh hóa cười dừng chân lại, “Lần trước cũng là em, kết quả là lúc thầy tới nhà ăn, gạo kê chưng xương sườn đều bán hết cả rồi.”
Thầy ấy nói rồi lại đi ra khỏi phòng học, “Đi thôi, vừa đi vừa giảng cho em. Các em buổi chiều còn có tiết phải không? Cơm thì phải ăn đúng bữa.”
“Cảm ơn thầy ạ.” Tần Tịch chủ động cầm lấy đồ dùng mà thầy mang đi dạy.
Đường Lăng với Âu Dương Nguyệt cũng ở một bên nghiêm túc nghe.
Bọn họ vừa đi vừa giảng, vô thức đã đi tới nhà ăn.
“Mấy vấn đề này là như thế đó.” Thầy giáo sinh hóa nói: “Các em nếu muốn hiểu sâu hơn, tiết học sau thầy mang mấy chương tài liệu cho các em đọc.”
“Cảm ơn thầy ạ.” Tần Tịch cười hì hì. “Nhưng mà đừng là lần sau, thầy nói tên tác giả cho em đi, em tìm ebook đọc, ai cũng có thể đọc được.”
“Tần Tịch này.” Thầy giáo sinh hóa cười lắc lắc đầu: “Thầy nghe giáo viên cố vấn đề tài của em nhắc đến em, em yêu thích y học như vậy, sao lúc trước lại muốn chuyển chuyên ngành?”
Thầy hỏi thế rồi cũng cho qua thôi, cũng không thật sự muốn nghe Tần Tịch trả lời.
Thầy sinh hóa cầm lấy bút Tần Tịch đang cầm trong tay xoẹt xoẹt ghi tên hai tác giả xuống, liếc nhìn cô một cái: “Được rồi, về tìm rồi đọc đi.”
Ông dừng một chút, lại nói: “Tháng sau có lớp dự giờ, các em chuẩn bị cho tốt, đến lúc đó lớp chúng ta thực hành lớp học đảo ngược*, thầy sẽ cung cấp mấy chủ đề cho lớp các em, mỗi nhóm sẽ thuyết trình xung quanh chủ đề đó.”
*Lớp học đảo ngược là một chiến lược hướng dẫn học tập, và là một kiểu học tập kết hợp đảo ngược môi trường học tập truyền thống bằng cách cung cấp nội dung hướng dẫn học tập, thường là trực tuyến, cho học sinh học tập ngoài giờ học trên giảng đường. Theo Wikipedia
“Vâng, thưa thầy.” Tần Tịch gật gật đầu.
“Đi ăn cơm.” Thầy giáo sinh hóa vẫy vẫy tay với các cô, “Các em cũng nhanh đi ăn cơm đi.”
“Đúng rồi.” Bóng dáng thầy giáo sinh hóa biến mất trong nhà ăn, Âu Dương Nguyệt thuận miệng nói tiếp, “Tiểu Tịch, bọn mình còn chưa có hỏi cậu, sao cậu lại muốn đổi chuyên ngành thế?”
Cô ấy nhìn Tần Tịch khó hiểu: “Còn chuyển sang tài chính, cậu thích ngành đó sao?”
“Không thích.” Tần Tịch cười cười: “Nên là tớ mới ở lại đấy thôi.”
Trước giờ cô chưa từng nhắc tới chuyện này ở ký túc xá.
Các bạn tốt cũng ăn ý mà không nhắc tới chuyện này trước mặt cô.
Tần Tịch thở sâu.
Trước giờ cô chưa từng thích tài chính, cũng không có thích luật.
Lúc trước có lẽ là, bị bùa mê thuốc lú đi.
Vậy mà lại vì một cái hệ thống, từ bỏ cuộc sống của mình, đi trên con đường không phù hợp mà bản thân cô cũng không thích.
Có lẽ là…. Ma quỷ mê hoặc?!
Tần Tịch nhịn không được cười tự giễu.
“Đi ăn cơm nào.” Đường Lăng liếc nhìn cô một cái, đổi đề tài, “Tớ đói rồi.”
“Ăn cơm ăn cơm.” Âu Dương Nguyệt cũng vội vàng nói.
Bốn người bước nhanh tiến vào nhà ăn.
Lúc Ngô Hi Ngạn gọi điện thoại tới, Tần Tịch đúng lúc uống xong một ngụm canh cuối cùng.
Nhìn màn hình di động hiển thị thông báo cuộc gọi, cô chớp chớp mắt vẫn nhận điện thoại: “Đàn anh Ngô.”
“Dạ vâng, em ăn cơm xong sẽ qua liền.”