Chương 40
Ôn Diệc Nhiên ngẩn người ra.
Miệng cô ta há ra, không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Tịch.
“Buổi sáng em và Lâm Cao phát hiện ống nghiệm không có dán nhãn, không có cách nào xác định thời gian của thuốc thử, cho nên chúng em có gọi đàn em Tần Tịch qua đó, hỏi em ấy xem tình huống như thế nào.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ta ấp úng nói, giọng nói cũng tự nhiên nhỏ đi, “Sau khi đàn em đến cũng phát hiện một số ống nghiệm không có dán nhãn, không biết là em ấy dán bị sót hay sao nữa. Em ấy bảo bọn em nói với đàn anh là thí nghiệm thất bại, sau đó làm lại từ đầu.”
Ôn Diệc Nhiên nói tới đây, quay đầu nhanh chóng liếc nhìn Tần Tịch một cái, lại nhìn Ngô Hi Ngạn một cái.
Hai người, vẻ mặt đều không có cảm xúc gì.
Vẻ mặt đó của Ngô Hi Ngạn cô ta đã thấy nhiều.
Vẻ mặt Tần Tịch cũng thế, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn banh ra.
Hai mắt vừa sáng vừa sâu, giống như sao sáng im lặng nhìn lại cô ta.
Như thế khiến cho Ôn Diệc Nhiên rất khó chịu, cô ta khẽ cắn môi, nói một hơi dài: “Nhưng mà em cảm thấy không thể nói dối như vậy được. Cho dù thí nghiệm có thất bại đi chăng nữa cũng là vì quá trình thao tác của con người không đúng cách. Những điều này sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của chúng ta, cũng sẽ ảnh hưởng tới kết quả thí nghiệm.”
“Cho nên…..” Ôn Diệc Nhiên nói: “Em không muốn nói dối.”
Tần Tịch chớp chớp mắt, không nói gì.
Cô bảo Ôn Diệc Nhiên không cần nói dối Ngô Hi Ngạn, nhưng không hề có những chuyện như này.
Cô cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra đen trắng cũng có thể được đảo lộn như này.
“Đàn em Tần Tịch.” Ôn Diệc Nhiên thở sâu, quay đầu nhìn về phía cô, “Chúng ta, thật sự không cần nói dối đàn anh Ngô, làm thế là không đúng.”
“Thật ra, chỉ cần thành thực xin lỗi, thừa nhận sai lầm sau đó cố gắng sửa đổi, đàn anh sẽ không nói gì đâu.”
Tần Tịch nhắm mắt lại, vẻ mặt còn lạnh hơn vừa rồi.
Camera trong phòng thí nghiệm đều ở ngoài hành lang, vì tránh để lộ bí mật, trong phòng thí nghiệm không có gắn camera.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói cách khác, những gì mà sáng nay cô nói với Ôn Diệc Nhiên, chỉ có ba người bọn họ biết.
Còn về tối qua, hầu như chỉ có mình Tần Tịch làm.
Thí nghiệm thử đó chưa đến mức quá phức tạp, cũng không cần ai hỗ trợ, không ai có thể chứng mình thật sự cô có dán nhãn.
Ngoại trừ Lâm Cao.
Ánh mắt Tần Tịch vẫn luôn dừng trên người đàn anh Lâm Cao không hề nói chuyện này.
“Đàn anh Lâm Cao.” Cô gọi anh ta, “Bây giờ em với Ôn Diệc Nhiên ai cũng cho mình là đúng, chỉ có anh có thể chứng minh, ai đúng ai sai.”
“Anh….” Lâm Cao nhìn nhìn Tần Tịch, cũng nhìn Ôn Diệc Nhiên.
Vài giây sau, anh ta hơi cúi đầu, trầm giọng nói: “Đàn em Tần Tịch. Thật ra đàn anh Ngô cũng không có đáng sợ lắm đâu, em cũng tới phòng thí nghiệm hơn một tháng rồi, làm việc chung với anh ấy, anh ấy là người như thế nào em cũng biết mà. Chỉ cần thành thật nhận sai, anh ấy sẽ không tính toán đâu.”
“Đúng vậy đàn em Tần Tịch.” Ôn Diệc Nhiên vội vàng nói: “Em cũng đừng ngoan cố.”
“Đàn anh Ngô.” Tần Tịch không để ý đến hai người, “Em còn mấy vấn đề muốn hỏi.”
Ngô Hi Ngạn gật gật đầu.
Từ đầu đến cuối anh không nói ra cái nhìn của mình, giống như một trọng tài công chính chờ đợi kết quả cuối cùng mới đưa ra phán quyết.
Thái độ anh như vậy cũng khiến cho Ôn Diệc Nhiên hy vọng hơn nhiều.
Tần Tịch xoay người nhìn về phía đàn chị, cằm đối phương hơi giường lên, sự căng thẳng ban đầu đã biến mất hoàn toàn.
“Đàn chị Ôn Diệc Nhiên.” Tần Tịch hỏi, “Xin hỏi chị phát hiện ống nghiệm không dán nhãn khi nào?”
Ôn Diệc Nhiên chần chờ một chút.
Tần Tịch nhẹ giọng nói, vị đàn em này xưa nay vẫn luôn có bộ dáng cười tủm tỉm như này.
Nói chuyện với ai cũng rất nhỏ nhẹ, khiến người ta cảm thấy vừa mềm lại vừa ngọt.
Giờ lại dùng giọng điệu lạnh lùng gọi tên mình như vậy, đúng là làm người khác căng thẳng theo.
Hơn nữa câu hỏi này của em ấy, mình phải trả lời thế nào đây?
Ôn Diệc Nhiên khẽ cắn môi, quyết tâm nói: “Là 4 giờ sáng.”
Cô ta nhìn Ngô Hi Ngạn. “Là em sai, hôm qua lúc em tới phòng thí nghiệm nhận ca, em chỉ nhìn sổ ghi chép, không có đi kiểm tra từng ống nghiệm xem có được dán nhãn không. Bởi vì bình thường đàn em Tần Tịch làm việc rất nghiêm túc tỉ mỉ, cho nên tối hôm qua em đã vụng trộm lười một chút.”
Ôn Diệc Nhiên biết Tần Tịch hỏi câu này có mục đích gì, còn không phải là muốn nói nếu phát hiện ống nghiệm không có dán nhãn tại sao tối qua đến phòng thí nghiệm nhận ca lại không liên lạc với cô kiểm tra đối chiếu lại sao?
Cô ta hơi hơi đắc ý nhìn Tần Tịch liếc mắt một cái, cằm khẽ nhếch lên.
Ôn Diệc Nhiên chủ động thừa nhận sai lầm, ngược lại người cố chấp không nhận mình sai như Tần Tịch lại có chút không ra gì.
Giờ xem xem cô còn gì để nói nữa không.
Tần Tịch gật gật đầu: “4 giờ sáng là thời gian quy định của nhóm ống nghiệm đầu tiên. Cũng chính lúc đó đàn chị phát hiện ống nghiệm không có dán nhãn nên không có cách nào phán đoán đâu là nhóm ống nghiệm đầu tiên phải không ạ?”
Cô lại hỏi.
“Đúng.” Ôn Diệc Nhiên gật đầu.
“Đàn anh Ngô.” Tần Tịch quay đầu nhìn về phía Ngô Hi Ngạn, “Em có thể hỏi riêng đàn anh Lâm Cao mấy vấn đề được không?”
Ôn Diệc Nhiên nghe xong rõ ràng luống cuống lên.
Nhưng rất nhanh cô ta bình tĩnh lại, tất cả chi tiết cô ta kiểm tra đối chiếu lại cùng với Lâm Cao rồi.
Chính là để đề phòng bọn họ sẽ bị tách ra hỏi, nếu hai người trả lời không khớp nhau thì bọn họ thảm rồi.
“Nhưng mà ai biết em sẽ nói gì với Lâm Cao chứ?” Ngoài mặt Ôn Diệc Nhiên vẫn tỏ ra phản đối, “Nhỡ em có cách thuyết phục Lâm Cao nói dối giúp em thì sao? Dù sao đàn em Tần Tịch cũng rất được mọi người thích, cả phòng thí nghiệm có ai mà không quý em đâu. Đến đàn chị đây sáng nay tí nữa cũng bị em nói cho mềm lòng, huống chi là đàn anh Lâm Cao của em.”
Tần Tịch cười cười: “Vậy thì phiền đàn chị ra ngoài trước, đàn anh Ngô Hi Ngạn vẫn ở đây, chị an tâm chưa?”
Ôn Diệc Nhiên: “….”
Không phải nói hỏi riêng à?
Nhưng mà không có ai nghi ngờ sự công chính của Ngô Hi Ngạn.
Cô ta chần chờ một lúc, vẫn cắn răng ra khỏi văn phòng.
Tần Tịch đứng lên đóng kỹ cửa lại, xoay người nhìn về phía Lâm Cao: “Đàn anh Lâm, 4 giờ sáng là đàn chị Ôn Diệc Nhiên đi xem ống nghiệm phải không ạ?”
Hai người bọn họ trực ban trong phòng thí nghiệm, buổi tối thường thay phiên nhau thức.
Như vậy mọi người có thể nghỉ ngơi một chút, không đến mức quá mệt mỏi.
“….Đúng.” Anh ta gật đầu: “Là Ôn Diệc Nhiên.”
“Cho nên lúc đó thực sự là xảy ra chuyện gì, đàn anh Lâm cũng chỉ là nghe đàn chị nói lại đúng không?” Tần Tịch lại hỏi.
Lâm Cao nhìn nhìn cô, lại nhìn nhìn Ngô Hi Ngạn, cẩn thận gật gật đầu.
Nhưng rất nhanh anh ta nói thêm: “Nhưng mà sau khi cô ấy phát hiện không đúng đã lập tức gọi anh dậy. Hai người bọn anh cùng nhau kiểm tra đối chiếu ống nghiệm với sổ ghi chép, phát hiện đúng là có một số ống nghiệm không có dán nhãn.”
“Rạng sáng 4 giờ, đúng không ạ? Tần Tịch xác nhận lại lần nữa.
“Đúng.” Lần này Lâm Cao gật đầu rất nhanh: “Lúc anh bị cô ấy gọi dậy đúng là 4h05’”
“Vậy.” Tần Tịch hỏi: “Sao lúc đó lại không gọi điện thoại cho em thế?”
Cả người Lâm Cao hơi run lên nhưng bình tĩnh lại rất nhanh: “Lúc đó ký túc xá nữ cũng chưa mở cửa, cho dù có gọi điện thoại cho em em cũng đâu tới được.”
Anh ta nói: “Cho nên bọn anh không gọi cho em.”
“Tuy là em không tới được.” Giọng điệu của Tần Tịch vẫn cứ nhàn nhạt: “Tất cả những ống nghiệm trong tủ bảo quản nhiệt độ đều là em xử lý, nếu phát hiện ra có một số ống nghiệm không có dán nhãn, chả nhẽ đàn anh đàn chị không phải nên gọi cho em một tiếng à, cuối cùng chuyện là như thế nào vậy?”
Cô nói: “Có lẽ mặc dù là không dán nhãn nhưng em có phương phát phân biệt đặc thù, có thể đoán được ống nghiệm nào là nhóm đầu, ống nghiệm nào là nhóm hai.”
“Cái này…” Lâm Cao ngẩn người ra.
Anh ta đương nhiên biết Tần Tịch không có phương pháp nào gọi là “đặc thù” cả, bởi vì trên ống nghiệm vốn dĩ có dán nhãn mà.
Chỉ là những nhãn đó bị Ôn Diệc Nhiên xé xuống hết thôi.
“Vì sao lúc đó không trực tiếp hỏi em vậy?” Tần Tịch lại hỏi.
“Lúc ấy vì bọn anh khá căng thẳng lại nghĩ là em dù sao cũng không tới được, cho nên không nhớ ra gọi cho em.” Lâm Cao chỉ đành căng da đầu nói.
Dù sao không có camera, Tần Tịch nói chũng không có ai làm chứng cho cô.
Bọn họ chỉ có thể kiên trì đến cùng.
Tần Tịch gật đầu, giống như đồng ý với cách nói của anh ta.
“Được.” Cô lại nói tiếp: “Nhưng mà ký túc xá nữ 6h đã mở của rồi, lúc đó em có thể đến rồi nhưng mà đàn anh cũng không có gọi cho em.”
“Mà là cố tình chờ đến gần 7 giờ mới gọi điện thoại cho em.” Tần Tịch hỏi: “Thế lần này là vì sao?”
Phòng thí nghiệm xảy ra sự cố, 4h sáng còn có thể nói dù gọi cho Tần Tịch thì cô cũng không tới được.
Chờ đến 6h sáng là có thể gọi cô rồi, Ôn Diệc Nhiên với Lâm Cao vẫn không gọi điện thoại cho cô.
Ngược lại chờ đến gấn 7h mới gọi, cách giờ học 8h30 sáng có một khoảng thời gian, mới chịu gọi điện thoại cho cô.
Lâm Cao do dự, ánh mắt nháy nháy: “Lúc đó bọn anh….”
“Nếu đàn anh yêu cầu xem chứng cứ thì.” Tần Tịch lấy di động mở lịch sử cuộc gọi ra: “Chính xác là 6h56”
Đôi mắt cô nhìn Lâm Cao không hề chớp: “Thế một tiếng trước, đàn anh đàn chị lo lắng chuyện gì?”
Lâm Cao với Ôn Diệc Nhiên bàn qua rất nhiều chi tiết.
Bao gồm chuyện ai phát hiện ống nghiệm không có dán nhãn, có bao nhiêu ống như vậy.
Tại sao không gọi cho Tần Tịch ngay lúc phát hiện ra….
Các khả năng sẽ bị hỏi, đều có bàn bạc qua.
Nhưng anh ta không nghĩ tới, đối phương sẽ dựa vào thời gian mình gọi điện thoại cho cô ấy để tra khảo mình.
Đúng là giải thích không được.
Cho dù là 4h sáng không gọi điện thoại, 6h ký túc xá nữ có thể ra vào rồi, tại sao lại kéo dài không báo cho Tần Tịch?
Lo lắng ảnh hưởng tới buổi học sáng của cô?
Thế tại sao lại gọi điện thoại cho cô lúc 7h?
Lâm Cao hơi mở miệng, nửa ngày không nói được 1 câu.
Tần Tịch bình tĩnh nhìn đối phương.
Sau đó cô xoay người mở cửa văn phòng ra.
Ngoài của Ôn Diệc Nhiên căng thẳng đến sắc mặt cũng đều trắng bệch.
Cửa vừa mở, cô ta cũng nhìn thấy sắc mặt không được đẹp cho lắm của Lâm Cao.
Trong lòng Ôn Diệc Nhiên lộp bộp một chút.
“Đàn chị Ôn Diệc Nhiên.” Tần Tịch cười cười với cô ta: “Chị đừng hiểu lầm, vừa rồi em chỉ nói với đàn anh Lâm Cao những ống nghiệm “không được dán nhãn” đó…..”
Lúc cô nói đến bốn chữ “không được dán nhãn”, cô nhấn giọng một chút.
Ôn Diệc Nhiên đúng là càng căng thẳng.
“Gì cơ?” Cô ta nhìn chằm chằm Tần Tịch, môi hơi run run.
“Đàn chị.” Tần Tịch nói: “Lúc ấy các anh chị phát hiện không dán nhãn, tại sao lại không trực tiếp gọi điện thoại cho em?”
Cô hỏi: “Gọi điện thoại cho em thì đã có thể biết, tuy là không có dán nhãn nhưng mà em có cách phân biệt ống nghiệm nào làm trước, ống nghiệm nào làm sau.”
Tần Tịch lắc đầu đầy tiếc nuối: “Như thế thì đã không có vấn đề gì rồi đúng không?.”
“Không thể nào.” Ôn Diệc Nhiên buột miệng thốt ra.
Lời vừa ra khỏi miệng, cô ta đã nhanh chóng ngậm miệng lại.
Nhưng mà ánh mắt sắc nhọn của Tần Tịch đã phóng qua: “Đàn chị, sao lại nói “không thể nào”?”
Giọng nói của cô cũng trở nên băng lạnh hơn.
Trong khoảnh khắc đó, Ôn Diệc Nhiên dường như nhận thấy khí chất và cảm giác áp bách của Ngô Hi Ngạn xuất hiện trên người Tần Tịch.
Bị hai tròng mắt sâu thẳm của Tần Tịch nhìn chăm chú vào, cái cảm giác áp bách như dời non lấp biển ập đến khiến cho câu trả lời mà cô ta muốn nói ra cũng bị quên mất.
“Có phải là vì, đàn chị biết, vốn dĩ chả có phương pháp đặc thù gì để phân biệt ống nghiệm cả?” Tần Tịch không để cho Ôn Diệc Nhiên thở dốc đã tiếp tục hỏi: “Em chỉ có thể dựa vào dán nhãn để phân biệt thời gian. Bởi vì….”
Cô nhìn đối phương, gằn từng chữ chậm rãi: “Trên ống nghiệm, vốn dĩ tất cả đều có dán nhãn.”
“Chị…..” Ôn Diệc Nhiên căng thẳng há miệng thở dốc.
Tần Tịch nhếch nhếch môi: “Về phần những gì mà em nói lúc sáng, nếu đàn chị không nhớ rõ, chúng ta cùng nghe lại lần nữa đi.”
Cô vừa nói vừa lấy di động của mình ra, bắt đầu quẹt quẹt.
“Em, em vậy mà… vậy mà lại ghi âm?” Ôn Diệc Nhiên không dám tìn nhìn chằm chằm Tần Tịch.
Cô em gái này từ ngày gia nhập phòng thí nghiệm vấn luôn nghiêm túc lại thích cười này.
Mọi người đều xem cô là đàn em nhỏ, cảm thấy cô ấy nghiêm túc như vậy lại có chút ngây thơ đáng yêu.
Ai ngờ đâu đối phương vậy mà lại….
“Dù sao buổi sáng đàn anh đàn chị tìm em nói những chuyện như thế, em luôn nghĩ ghi lại bằng chứng.” Tần Tịch nhàn nhạt nói: “Ai ngờ đâu lại có tác dụng thật.”
Ngón tay mảnh khảnh của cô lướt nhanh trên màn hình di động, ánh mắt nghiêm túc, nhìn qua như là có ghi âm lại thật, không giống như đang nói dối.
Ôn Diệc Nhiên lại chịu không nổi.
Những gì sáng nay Tần Tịch nói với cô ta khác hoàn toàn những gì cô ta nói với Ngô Hi Ngạn.
Hơn nữa Tần Tịch vốn dĩ không hề nhờ cô nói dối dùm.
Cô ta dám không kiêng nể gì mà nói dối như vậy, chẳng qua cũng là ỷ y trong phòng thí nghiệm không có camera, Lâm Cao chắc chắn sẽ giúp mình, Tần Tịch sẽ không có chứng cứ.
“Đàn…. Đàn anh.” Ôn Diệc Nhiên cuối cùng cũng sợ.
Cô ta lắp bắp gọi Ngô Hi Ngạn một tiếng: “Đàn anh Ngô,… là em nói dối!”
Ôn Diệc Nhiên bật khóc: “Nhưng mà em thật sự không cố ý đâu!”