Nữ phụ không học tập sẽ chết

 
Chương 41
Chẳng mấy chốc Ôn Diệc Nhiên nước mắt nước mũi chảy tèm lem: “Em thực sự không có muốn nói dối, chỉ là lần trước…. em…..”
Cô ta nghẹn ngào khóc không thành tiếng, dùng vẻ mặt đáng thương ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Hi Ngạn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nước mặt chảy dọc theo khuôn mặt trắng nõn, cuối cùng dọc theo chiếc cằm nhỏ tinh xảo biến mất dưới lớp áo blouse trắng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từng giọt từng giọt, thấm ướt một khoảng nhỏ vạt áo phía trước.
Tần Tịch đứng một bên, lẳng lặng nhìn một màn này.
Cô tin nước mắt của Ôn Diệc Nhiên là thật.
Cũng tin vị đàn chị này tâm tư không đến mức hư hỏng đến tận cùng.
Cô vẫn nhớ kỹ Ôn Diệc Nhiên không trực tiếp nói dối kết quả thí nghiệm thất bại, khiến cho bọn họ phán đoán sai kết quả thí nghiệm mà đi sai đường.
Nhưng như thế cũng không có nghĩa cô vui vẻ chấp nhận Ôn Diệc Nhiên vu oan cho mình.
“Đàn anh Ngô.” Ôn Diệc Nhiên khóc lóc gọi Ngô Hi Ngạn một tiếng: “Anh tha thứ cho em một lần nữa đi, sau này…. Em đảm bảo sẽ không bất cẩn cẩu thả, phạm sai thêm lần nữa đâu ạ.”
“Thật ạ.” Ôn Diệc Nhiên khóc lóc thảm thiết, quay đầu nhìn về phía Tần Tịch, “Đàn em Tần Tịch, xin lỗi em, chị…. Chị không nên làm như vậy với em.”
“Cho nên đàn chị.” Tần Tịch bình tĩnh nói: “Mọi chuyện cuối cùng là như thế nào?”
Ôn Diệc Nhiên chậm chạp cúi đầu.
Cô ta im lặng một lát, nhỏ giọng nói: “Chị đặt báo thức, nhưng mà cũng không dậy được, bỏ lỡ thời gian đặt lại nhiệt độ cho ống nghiệm.”
Tần Tịch làm thí nghiệm thử, yêu cầu về nhiệt độ đối với thuốc thử rất nghiêm khắc.
Thời gian và nhiệt độ ổn định, nhất định phải nghiêm khắc thực hiện theo yêu cầu.
Vào lúc 0h, 2h và 4h sáng, Ôn Diệc Nhiên phải dậy điều chỉnh lại nhiệt độ cho các ống nghiệm theo dán nhãn của Tần Tịch ở những mức nhiệt độ khác nhau.
Nhưng mà cô ta buổi tối xem phim đến tận khuya, đi ngủ cũng trễ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vào lúc 0h thì không sao, 2h cũng gắng gượng dậy được.
4h thì cứ thế ngủ quên luôn.
Chờ đến lúc 6h sáng Lâm Cao đánh thức cô ta dậy, Ôn Diệc Nhiên bị dọa đến tỉnh táo lại luôn.
Lúc cô chạy tới thì thấy, 4h sáng quên thay nhiệt độ, lúc 2h sáng thì cũng làm sai hai ống nghiệm.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên vì sai lầm của cô ta mà khiến cho thí nghiệm thất bại.
Lần trước mấy người Tần Tịch phải thức nguyên đêm để làm bù lại, một lần nữa xử lý hết lại toàn bộ chuột bạch cũng là vì nguyên nhân này.
Cô ta quên thời gian cho thêm thuốc, cũng không để người khác thay mình làm, dẫn đến một đám chuột bạch làm thí nghiệm lần đó đều không dùng được.
Lần trước Ôn Diệc Nhiên cũng bị Ngô Hi Ngạn nghiêm khắc phê bình một trận.
Chuyện đó trôi qua còn chưa được bao lâu lại xảy ra sai lầm y chang lần nữa.
Ôn Diệc Nhiên hoảng đến thần hồn điên đảo, sau khi bình tĩnh lại cô ta nghĩ ra cách như vậy.
Vốn dĩ ban đầu cô ta định lừa gạt Tần Tịch, để cho cô nghĩ là bản thân mình quên dán nhãn thật, sau đó cô ta, Tần Tịch và một người khác phụ trách ca trực là Lâm Cao nữa cũng nhau nghe mắng.
Ôn Diệc Nhiên suy nghĩ, Ngô Hi Ngạn rất tốt với Tần Tịch, cả phòng thí nghiệm ai cũng biết điều này.
Hơn nữa Tần Tịch mới chỉ năm hai, là đàn em nhỏ nhất của mọi người.
Có mắc sai thật, đàn anh chắc là cũng không nói gì quá đáng quá đâu.
Không ngờ đâu cô ta ép buộc Lâm Cao, người vẫn luôn đang theo đuổi cô ta, cùng nhau nói dối, sau đó gọi Tần Tịch tới phòng thí nghiệm.
Nhưng mà đối phương không có nghe theo những gì cô ta nói.
Thái độ còn rất kiên định.
Sau đó còn nói với cô ta những lời kia, khuyên cô ta không nên nói dối Ngô Hi Ngạn.
Trong lòng Ôn Diệc Nhiên nhảy dựng, dứt khoát đi tố cáo với Ngô Hi Ngạn, còn nói Tần Tịch làm sai, bắt cô phải nói dối.
Cô ta nghĩ như vậy, dù rằng mình cũng có sai.
Chỉ là lúc giao ca, không có kiểm tra đối chiếu cẩn thận thôi.
Nhưng trách nhiệm chủ yếu vẫn nằm trên người Tần Tịch, lúc Ngô Hi Ngạn răn dạy người ta cô ta chủ động nhận sai, thế thì hỏa lực chủ yếu sẽ không nhắm đến chính mình.
Hơn nữa đàn em thì sao, cũng chỉ là lần đầu phạm sai.
Ở phương diện này kinh nghiệm của Ôn Diệc Nhiên rất phong phú, chỉ cần Tần Tịch thành thực nhận sai, vị đàn anh nhìn qua có vẻ rất dữ Ngô Hi Ngạn kia, sẽ cho cô cơ hội sửa sai.
Cô ta đã tính hết cả rồi.
Bên chỗ Lâm Cao cũng vừa đấm vừa xoa, bắt ép anh ta cùng nhau nói dối với mình.
Nhìn thấy nước mắt của người mình thích, Lâm Cao không có cách nào chỉ đành nghe theo thôi.
Chỉ là hai người Ôn Diệc Nhiên ai cũng không nghĩ đến, Tần Tịch lại có thế bình tĩnh như vậy.
Không chỉ rất bình tĩnh mà ngược lại còn không bị bọn họ dắt mũi, đột nhiên gọi cô ấy tới phòng thí nghiệm như vậy, thế mà còn có thể ghi âm lại.
Khuôn mặt Ôn Diệc Nhiên trắng bệch, nghẹn ngào đứt quãng nói lại toàn bộ sự việc.
Cô ta nói rất đơn giản nhưng mà mọi người nghe đều hiểu rõ.
“Em thực sự là quá sợ thôi ạ.” Ôn Diệc Nhiên nói.
Cô ta ngẩng đầu, đáng thương nhìn Ngô Hi Ngạn: “Đàn anh, em thực sự biết sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa đâu ạ.”
Ngô Hi Ngạn nhíu mày, giọng nói lạnh như băng: “Ôn Diệc Nhiên, đây không phải lần đầu tiên. Lần trước em cũng đã hứa như vậy, em quên rồi à?”
“Em xin lỗi ạ, đàn anh, em sai rồi:” Ôn Diệc Nhiên nhanh chóng xin lỗi, “Em…. Lần sau em trực ban trong phòng thí nghiệm, sẽ không đem di động theo. Em nhất định tập trung tinh thần sẽ không cẩu thả nữa ạ.”
Ngô Hi Ngạn nhíu chặt mày: “Còn gì nữa?”
“Dạ?” Ôn Diệc Nhiên ngẩn ra, vội quay đầu nhìn về phía Tần Tịch, “Đàn em Tần Tịch, xin lỗi em.”
Cô ta cúi đầu thật sâu: “Chị không nên đi tố cáo với đàn anh, còn không nên vu oan cho em, xin em tha thứ cho chị.”
Tần Tịch nhíu mày, không nói gì.
“Đàn em, xin lỗi em.” Ôn Diệc Nhiên thấy cô không có phản ứng gì, đi lên một bước nắm tay cô: “Em đừng tức giận với chị nữa được không?”
Trên mặt cô ta vẫn còn nước mắt, nhỏ giọng nói với Tần Tịch: “Chị không phải muốn hại em đâu, nhiều lắm thì đàn anh sẽ chỉ nói em vài câu thôi, sẽ không sao cả. Em đừng giận chị nha.”
Ngô Hi Ngạn nhìn thấy thế, mày nhíu lại càng chặt.
Anh vừa muốn mở miệng nói, lại nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tần Tịch, lời muốn nói lại nuốt vào.
Ban đầu anh còn lo lắng, đàn em này có bị hoảng sợ hay không?
Kết quả đối phương lại bình tĩnh vượt xa tưởng tượng của anh.
Anh cảm thấy, Tần Tịch có thể xử lý được.
“Đàn chị.” Tần Tịch rút tay mình khỏi tay Ôn Diệc Nhiên, lắc lắc di động đang cầm trên tay: “Em không hề ghi âm.”
Vẻ mặt cô vẫn không đổi: “Vừa rồi lừa chị thôi.”
“Em?!” mặt Ôn Diệc Nhiên đỏ bừng lên, không tin nổi mở trừng hai mắt.
Theo bản năng cô ta lui lại một bước, miệng khô khốc.
Cẩn thận nghĩ lại, hình như buổi sáng khi Tần Tịch đến, đúng là không thấy em ấy lấy di động ra.
Em ấy không thể nào mở sẵn ghi âm rồi mới đi vào được.
Chính mình… chính mình luống cuống quá.
“Cho nên cũng phải xin đàn chị tha thứ cho việc em lừa chị.” Giọng nói của cô nhàn nhạt.
Ánh mắt Ôn Diệc Nhiên chớp chớp, không biết phải nói gì mới được.
“Em có thể nhận lời xin lỗi của đàn chị, cũng không giận chị chuyện nói dối.” Tần Tịch còn nói thêm : “Bởi vì ngay từ đầu chị không có ý định lừa gạt mọi người thí nghiệm thất bại, lại dùng cách đơn giản này che giấu sai lầm của mình.”
Cô nói: “Đàn chị lựa chọn cách nói dối càng phức tạp thì càng dễ bị vạch trần, bản tâm kiên trì không có ý định phản bội lại khoa học. Cho nên em nhận lời xin lỗi của chị. Nhưng mà, có thể để chị tiếp tục ở lại phòng thí nghiệm hay không, không phải là một câu tha thứ của em là quyết định được.”
Tần Tịch nói xong, nhìn về phía Ôn Diệc Nhiên và Lâm Cao, gật đầu: “Chiều nay em còn có tiết, em đi trước.”
Ngô Hi Ngạn quyết định như thế nào, cô không có quyền can thiệp.
Dựa vào việc làm chung với anh hơn một tháng nay, theo hiểu biết của Tần Tịch với anh, chắc hẳn anh sẽ không để Ôn Diệc Nhiên và Lâm Cao ở lại phòng thí nghiệm nữa.
Đối phương vẫn còn giữ lại sơ tâm ban đầu với y học nhưng thực sự là không thích hợp ở lại nơi như phòng thí nghiệm này.
Cứ kéo dài như thế, thời gian nghỉ trưa cũng trôi qua quá nửa rồi.
Tần Tịch sợ làm phiền đến mấy  bạn cùng phòng nên cũng không về ký túc xá.
Cô định đi đến lớp học chợp mắt một chốc rồi chờ mọi người lên lớp luôn.
Chờ buổi tối lúc tới phòng thí nghiệm lần nữa, Tần Tịch sẽ biết quyết định của Ngô Hi Ngạn.
Ôn Diệc Nhiên bị cấm bước vào phòng thí nghiệm.
Lâm Cao vì giúp cô ta nói dối, cũng bị cấm luôn.
Điều này là một tổn thất không nhỏ với hai người đó.
Thầy Chiêm Hoa Phong là bậc thầy trong lĩnh vực cơ sở y học trong nước.
Hai người đó nếu có thể ở lại phòng thí nghiệm đến khi tốt nghiệp, tương lai tìm việc làm cũng dễ hơn, hoặc là muốn gia nhập nhóm nghiên cứu của thầy cô gaiso khác, hoặc là viện nghiên cứu đều có thể có được thư đề cử của thầy Chiêm Hoa Phong.
Hơn nữa với những kinh nghiệm này, cho dù là viết sách hay là tiếp tục đào tạo chuyên sâu, đều là điểm nổi bật trong hồ sơ cá nhân.
Bây giờ bị đuổi ra, trong cái vòng tròn y học nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ này.
Phòng thí nghiệm có nhiều sinh viên nhìn như vậy, còn có những giáo sư trong nhóm nghiên cứu của thầy Chiêm.
Chắc là rất nhanh thôi, ít nhất là trong đại học A và những bệnh viện và phòng thí nghiệm có liên quan, sẽ biết chuyện này ngay thôi.
Đây là ảnh hưởng rất không tốt tới mấy người Ôn Diệc Nhiên.
Tần Tịch nghe mấy đàn anh đàn chị trong phòng thí nghiệm bàn luận sôi nổi chuyện này.
Là một trong những người trong cuộc, cô lại rất bình tĩnh.
Nhìn thấy cô đi vào, mấy người đang bàn luận những chuyện này đều nhanh chóng ngậm miệng.
Vô số tò mò ánh mắt dừng ở trên người cô.
Thực ra mọi người cũng không rõ lắm buổi trưa xảy ra chuyện gì, chỉ biết đàn anh Ngô Hi Ngạn nổi trận lôi đình, đuổi Ôn Diệc Nhiên và Lâm Cao đi.
Hơn nữa nguyên nhân, là bởi vì Tần tịch.
“Tần Tịch.” Ngô Hi Ngạn đúng lúc đi ra khỏi văn phòng, nhìn thấy cô tới nói một tiếng: “Em qua đây một chút.”
“Vâng ạ, đàn anh.” Tần Tịch làm như không có việc gì đi vào văn phòng dưới cái nhìn chằm chằm của mấy đàn anh đàn chị.
“Đây là kết quả còn dư lại của mấy nhóm thuốc thử tối qua.” Ngô Hi Ngạn đưa cho cô hai trang giấy chi chít số liệu coi: “Chỉ có thể làm lại thôi.”
“Vâng.” Tần Tịch gật đầu.
Cô đã tham gia vào toàn bộ quá trình thí nghiệm thử, bao gồm cả những ý tưởng ban đầu và thiết kế thí nghiệm.
Đương nhiên biết số liệu bị thiếu một phần có nghĩa là toàn bộ thí nghiệm sẽ phải làm lại từ đầu.
“Tần Tịch.” Ngô Hi Ngạn hình như hơi chần chờ.
“Đàn anh muốn nói gì thì nói đi ạ.”
“Giữa trưa nay…” Ngô Hi Ngạn quay đầu nhìn Tần Tịch, “Thật ra em không cần phải hỏi riêng Lâm Cao, đúng không?”
“Vâng.” Cô gật gật đầu, thành thành thật thật thừa nhận.
Cô hỏi riêng Lâm Cao vài câu chẳng qua là tăng thêm áp lực cho đối phương thôi.
Bởi vì có Ngô Hi Ngạn, Ôn Diệc Nhiên vốn đã rất căng thẳng rồi.
Cô ta còn chột dạ.
Lâm Cao là đồng lõa cùng nói dối với cô ta, nhưng chắc chắn là cô ta sẽ không quá tin tưởng Lâm Cao.
Một mình Ôn Diệc Nhiên chờ ngoài văn phòng mấy phút đó, không nghe được bên trong nói gì, trong lòng đương nhiên hoảng sợ.
Sau đó cửa vừa mở, nhìn thấy vẻ mặt chết lặng của Lâm Cao.
Hơn nữa Tần Tịch còn cầm di động ra, nói là có ghi âm lại.
Ôn Diệc Nhiên càng luống cuống hơn.
Cái loại lo âu đó, còn không tin tưởng Lâm Cao, hơn nữa dưới tình huống bản thân chột dạ, cô ta còn chả kịp nghĩ xem Tần Tịch nói có phải là thật hay không.
Mới ngay lập tức bị dọa sợ nói ra sự thật.
Ngô Hi Ngạn nhìn chằm chằm Tần Tịch một lát.
Anh cao hơn so với cô, lúc nhìn cô còn có thế nhìn thấy mấy sợi tóc con nhô lên trên đầu.
Cô gái nhỏ này rõ ràng còn chưa đến hai mươi, bình thường cười rộ lên luôn mềm mại ngọt ngào, học tập cũng rất nghiêm túc, nhìn qua như người vô ưu vô lự.
Hôn nay, xem như anh nhìn thấy một mặt khác hoàn toàn của Tần Tịch.
“Đàn anh, anh cảm thấy em làm vậy là không đúng ạ?” Chắc là do không khí yên tĩnh đến mức có chút xấu hổ, Tần Tịch ngẩng đầu nhìn Ngô Hi Ngạn.
Cô thừa nhận, lúc đối mặt với Ôn Diệc Nhiên, cô vô thức dùng một vài từ ngữ thường nói khi ở cạnh Lạc Phỉ, cũng học được một ít thủ đoạn từ hắn.
Phương pháp tấn công tâm lý và phòng vệ cơ bản nhất, đối phó với một sinh viên cũng đủ.
Nếu là Lạc Phỉ, thủ đoạn sẽ càng thêm nhuần nhuyễn, cũng sẽ càng…..
Tần Tịch thu lại suy nghĩ đang bay xa, ngửa đầu, ngơ ngác nhìn Ngô Hi Ngạn.
Vị đàn anh nghiêm khắc khiến cho nhiều sinh viên sợ hãi của cô, nhẹ nhàng nâng tay lên rồi nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu cô.
Thật ra anh không có dùng lực.
Ngón tay thon dài khô ráo thậm chí còn chưa đụng tới tóc của Tần Tịch.
“Khá lắm.” Ngô Hi Ngạn nhếch nhếch khóe miệng, “Cô gái nhỏ trước hết phải bảo vệ được bản thân, mới có thể nói đến chuyện trị bệnh cứu người được.”
Anh nói xong rồi thu tay lại, rồi lại trở thành truyền kỳ chỉ mặc áo blouse trắng lấy thí nghiệm làm chủ nghĩa cả đời.
“Đi làm việc đi.” Ngô Hi Ngạn nói.
“À…vâng!” Tần Tịch vội vàng gật đầu.
Đến lúc ra khỏi văn phòng cô còn thấy hoảng hốt.
Tần Tịch ngơ ngác quay đầu nhìn lại Ngô Hi Ngạn, trong đầu nhớ đến lời nói vừa rồi của anh.
Trong lòng, đột nhiên trở nên ấm áp.
Ngay cả trong góc khuất, ánh mặt trời cũng chiếu vào được.
“Đàn anh Ngô.” Khóe môi Tần Tịch nhếch lên, nhìn thấy một sinh viên trong phòng thí nghiệm vội vàng đi về phía văn phòng: “Đàn anh.”
Giọng nói của sinh viên kia rất lớn, dồn dập nói: “Anh mau đi xem đi ạ đàn chị Ôn Diệc Nhiên đang ở trên nóc nhà khu dạy học số ba, nhiều người vây xem lắm ạ!”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui