Nữ phụ không học tập sẽ chết

 
Chương 42
Nam sinh kia rõ ràng là chạy vội tới, thở hổn hển, trán với mũi đang rịn ra mồ hôi từng giọt.
“Có chuyện gì vậy?” Ngô Hi Ngạn hỏi.
Tần Tịch cũng quay đầu nhìn lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thì…..” Vẻ mặt của nam sinh kia rất kỳ lạ, cũng không phải là rất  lo lắng, có chút dở khóc dở cười nói: “Em cũng không nói rõ trong chốc lát được, đàn anh Ngô vẫn nên tự mình đi xem đi ạ!”
Ngô Hi Ngạn gật gật đầu.
Anh đứng lên, nhanh chóng bước ra khỏi phòng thí nghiệm.
Tần Tịch với nam sinh kia cũng vội vàng đi theo.
Ngô Hi Ngạn đi rất nhanh.
7h tối những ngày giữa tháng 10, bầu trời đã tối đen như mực.
Đây cũng là khoảng thời gian nhộn nhịp nhất trong khuôn viên trường.
Vừa mới qua giờ cơm tối, đa số học sinh không có tiết học, bọn họ sẽ thường kết thành nhóm đi dạo trong vườn trường, cười đùa nô giỡn.
Lúc này chắc là tin tức còn chưa có truyền ra nhiều, có mấy người tò mò nhìn về phía mấy người Tần Tịch.
Vóc dáng Ngô Hi Ngạn rất cao, vẻ ngoài lại anh tuấn, nhìn qua có chút sắc cạnh nhưng chỉ cần mặc áo gió dáng dài đứng ở đó thôi cũng rất thu hút ánh mắt người khác rồi.
Tần Tịch đi theo bên cạnh anh, cũng bị các bạn học tò mò nhìn ngắm.
Vừa đi vừa nghe nam sinh kia nói: “Em cũng không biết phải nói như thế nào, giờ Ôn Diệc Nhiên đang đứng trên nóc nhà khu nhà dãy học số ba, Lâm Cao đang đứng trước tòa nhà đó…. Aiz…”
Vẻ mặt của anh ta trở nên cổ quái.
Muốn cười, lại có chút lo lắng.
“Dù sao thì, nếu em là Ôn Diệc Nhiên có lẽ cũng sẽ chọn cách đi lên nóc nhà đứng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nam sinh đó nói xong, bất đắc dĩ lắc đầu.
Ngô Hi Ngạn không nói gì.
Tần Tịch ngược lại rất tò mò.
Quan hệ của Lâm Cao và Ôn Diệc Nhiên, cô cũng đoán được chút ít.
Hơn một tháng nay ở phòng thí nghiệm, vị đàn anh này rõ ràng là đang theo đuổi vị đàn chị này.
Bây giờ còn vì cô ta mà bị đuổi khỏi phòng thí nghiệm.
Cũng không biết quan hệ của hai người đó giờ là gì, vị đàn chị kia có khi nào vì chuyện này mà nhận lời tỏ tình của đàn anh đó.
Tòa nhà dạy học số ba cách phòng thí nghiệm cũng không xa lắm.
Mười lăm phút sau, mấy người Tần Tịch đã đi tới trước bồn hoa.
Quẹo qua bồn hoa, lại đi tiếp về phía trước 2-3 phút nữa là cửa vào khu dạy học số ba.
Bên này đa số là hội trường ngồi theo hình bậc thang, những môn tự chọn học buổi tối đa số sắp xếp học ở đây.
Coi như là nơi đông người nhất vào buổi tối trong trường.
Lúc bọn họ tới, những lớp học tối còn chừng 40 phút nữa sẽ bắt đầu.
Nhưng mà có rất nhiều sinh viên đi về phía đó.
Đa số đều cười hi hi ha ha, giống như đi xem chuyện vui vẻ gì.
Tần Tịch lại đi thêm vài bước, đột nhiên có một giọng nói truyền vào tai cô.
“…. Ôn Diệc Nhiên vì sai lầm của bản thân mình mà xém tí nữa làm cho thí nghiệm thất bại. Bởi vì sợ đàn anh trách phạt nên đã quyết định đẩy hết trách nhiệm lên một đàn em trong đó. Cố ý xé dán nhãn mà đàn em đã dán lên ống nghiệm xuống, còn  vu hãm cô ấy không dán nhãn, ý định muốn lừa dối đối phương cùng mình đi nhận tội.”
“Sau khi bị đàn em từ chối, thẹn quá hóa giận chạy đi gặp người phụ trách phòng thí nghiệm tố cáo. Không chỉ lừa dối người phụ trách là vị đàn em kia không dán nhãn mà còn cắn ngược lại một miếng, nói đàn em kia nhờ cô ta cùng nói dối đàn anh.”
“Trong suốt quá trình, dưới sự uy hiếp của Ôn Diệc Nhiên, tôi cũng trở thành đồng lõa, cùng nhau hãm hại vị đàn em năm 2. Sau khi lời nói dối bị vạch trần, Ôn Diệc Nhiên đành phải thừa nhận sai lầm, bị đuổi khỏi phòng thí nghiệm.”
“Cô ta không phục cách xử phạt của người phụ trách, bắt đầu đi tung tin đồn với bạn học, nói người phụ trách thiên vị đàn em, cô ta mới là người bị hại. Điều này ảnh hưởng nghiêm trọng tới người phụ trách và đàn em kia.”
……
Giọng nói của Lâm Cao được loa phóng thanh khuếch đại lên, truyền vào tai Tần Tịch rất rõ ràng.
Cô sửng sốt một chút, chân cũng bước nhanh hơn.
Đi qua bồn hoa, trước mắt là một biển người nhộn nhịp.
Không biết có bao nhiêu sinh viên đại học A đang đứng ở đây.
Tần Tịch vốn không nhìn thấy Lâm Cao đứng đâu trong đám người.
Nhưng mà giọng nói của anh ta, vẫn xuyên qua đám người, truyền rộng ra xung quanh.
Lâm Cao nói đi nói lại mấy câu nói vừa rồi.
Mọi chuyện vốn cũng không có phức tạp, sinh viên đại học A rất nhanh đã biết toàn bộ câu chuyện cuối cùng là như thế nào.
Những người biết Lâm Cao và Ôn Diệc Nhiên đã bắt đầu cùng người xung quanh thảo luận.
Có vài người thì biết nhiều hơn một chút, biết hai người bọn họ đang học tập trong phòng thí nghiệm của thầy Chiêm Hoa Phong.
Bây giờ thầy Chiêm Hoa Phong không có ở trường học, người phụ trách phòng thí nghiệm là Ngô Hi Ngạn.
Tên Ngô Hi Ngạn, lại càng có nhiều người biết hơn.
Đặc biệt là những sinh viên y học bây giờ, nói không ngoa chứ, anh là một truyền thuyết được nghe suốt từ khi năm nhất đến giờ.
Còn có rất ít người, thậm chí còn biết chuyện Lâm Cao đang theo đuổi Ôn Diệc Nhiên.
Mà bây giờ anh ta còn không thể nào nhịn được, dùng loa phóng thanh đứng ngay tòa nhà dạy học, còn vào lúc buổi tối tập trung nhiều người nhất, tuyên truyền về “việc tốt” mà Ôn Diệc Nhiên làm.
Vậy có nghĩa là đối phương thực sự rất quá đáng.
Cuối cùng Tần Tịch cũng hiểu, vì sao nam sinh đến phòng thí nghiệm báo cho Ngô Hi Ngạn lại có biểu tình cổ quái như vậy.
Sau khi nghe rõ Lâm Cao nói gì, cô cũng thấy dở khóc dở cười.
Chuyện này đúng là cô có tức giận.
Nhưng mà Ôn Diệc Nhiên với Lâm Cao cũng vì thế mà bị đuổi khỏi phòng thí nghiệm, Tần Tịch đã xem như chuyện này kết thúc rồi, ngày cũng đã trôi qua.
“Đàn anh.” Ba người bọn họ không chen vào được.
Sinh viên tập trung ở đây thực sự rất nhiều nam sinh chỉ đành kéo tay Ngô Hi Ngạn, chỉ về phía mái nhà.
Tòa nhà dạy học số ba chỉ có  ba tầng.
Nhưng vì hội trường có nhiều bậc thang, độ cao một tầng cũng bằng hai tầng bình thường rồi.
Giờ này trời đã tối đen, đèn đường cũng lục tục được bật lên.
Dựa vào ánh đèn tranh sáng tranh tối, có thể lờ mờ thấy được, trên sân thượng của dãy nhà dạy học số ba, đúng là Ôn Diệc Nhiên đang đứng.
Cách một khoảng xa, Tần Tịch không thấy rõ vẻ mặt của cô ta.
Nghĩ mà xem, nếu là người theo đuổi mình lại lấy loa phóng thanh nói hết những chuyện xấu của mình trước mặt bạn học.
Tần Tịch đều 囧 rồi.
“Đàn anh.” Nam sinh nhìn Ngô Hi Ngạn, “Giờ chúng ta nên làm gì giờ?”
Lần này Ôn Diệc Nhiên mất hết mặt mũi, lại còn bị đuổi khỏi phòng thí nghiệm.
Nhìn cô ta như vậy, đừng có mà nghĩ không thông rồi nhảy xuống nhé.
Vẻ mặt Ngô Hi Ngạn nghiêm túc.
“Mấy em ở lại đây.” Anh dặn dò Tần Tịch với nam sinh kia.
Sau đó đi nhanh đến chỗ Lâm Cao.
Đám người chen chúc, khó khăn lắm mới tách bọn họ ra được.
Rất nhanh đã có người nhận ra Ngô Hi Ngạn, nhanh chóng tự giác nhường ra một lối đi cho anh.
Cái tin này một truyền mười, mười truyền trăm.
Không chỉ có người nhận ra anh là thiên tài truyền kỳ của học viện y học Ngô Hi Ngạn còn có người nhận ra anh là người phụ trách phòng thí nghiệm trong miệng Lâm Cao.
Tần Tịch ngoan ngoãn đứng ở đó, bên tai là tiếng Lâm Cao lặp đi lặp lại những câu đó không ngừng.
Bây giờ càng có nhiều lời bàn tán hơn.
Có người nói: “Đây là Ngô Hi Ngạn à? Cái anh chàng đang dùng loa phóng thanh kia không phải đang giúp anh ta đính chính à? Sao bộ dáng hung dữ quá vậy?”
Cũng có người quen biết Lâm Cao nói: “Đến cả Lâm Cao mà còn làm thế với Ôn Diệc Nhiên, xem ra lần này cô ta rất quá đáng. Lâm Cao theo đuổi cô ta sắp nửa năm rồi, đó là nữ thần của anh ta đó.”
Còn có những người không quen biết cả hai, cũng không phải sinh viên học viện y, mặt mày ngơ ngác: “Tình huống gì vậy? Mình phạm sai còn trốn tránh trách nhiệm, đổ tội cho đàn em, bị đuổi phòng thí nghiệm còn tung lời đồn linh tinh nữa? Vòng tròn quý tộc này loạn quá đi!”
……
Cuối cùng Ngô Hi Ngạn cũng chen ra khỏi đám đông nhốn nháo, đi đến chỗ Lâm Cao.
“Lâm Cao.” Anh bước về phía Lâm Cao, “Được rồi, về đi.”
Lâm Cao nhìn anh một cái, vẻ mặt tràn đầy sự bất đắc dĩ.
Anh ta lắc lắc đầu, tay phải cầm loa phóng thanh không hề có ý định buông xuống, vẫn cứ lặp đi lặp lại những câu nói vừa rồi.
Nội dung chỉ ngắn ngủi hai trăm chữ, anh ta đã nói đi nói lại sắp một tiếng rồi.
Từ sau giờ cơm tối đến giờ, đừng nói là Lâm Cao, những sinh viên vây lại đây cũng sắp thuộc lòng rồi.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ này của anh ta, sợ là còn muốn nói tiếp cho xem, phải đến lúc bắt đầu tiết tự học 8h tối mới thôi.
Ngô Hi Ngạn chau mày.
Theo lý mà nói, bảo vệ trong trường rồi nhân viên phụ trách phải sớm tới khuyên bảo Lâm Cao rồi mới đúng.
Nhưng tận đến bay giờ, vẫn không có ai tới.
Bọn họ cho rằng sự việc này không tính là phá vỡ trật tự giảng dạy bình thường của trường, Lâm Cao cũng không ảnh hưởng đến các lớp học bình thường.
Nhân viên an ninh của tòa nhà dạy học số ba đang nghỉ ngơi ở phòng nghỉ cho viên chức ở lầu một, lúc này còn ngó đầu ra xem chuyện vui kìa.
Lâm Cao tiếp tục đọc, cảm giác như sắp chết lặng: “Ôn Diệc Nhiên vì sai lầm của bản thân dẫn đến thí nghiệm thất bại….”
Anh ta đứng trên bồn hoa trước khu dạy học, vóc dáng cũng cao.
Ngô Hi Ngạn đứng trên bồn hoa, phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thẳng Lâm Cao.
“Lâm Cao.” Anh khẽ thở dài: “Cậu đi xuống trước đã.”
Lâm Cao lắc đầu, tiếp tục nói: “Ôn Diệc Nhiên vì sai lầm của bản thân dẫn đến thí nghiệm thất bại….”
Anh ta càng nói càng quen miệng, nội dung hai trăm chữ thuộc làu làu.
Sinh viên vây xem ngày càng nhiều.
Rất nhiều sinh viên buổi tối không có tiết biết tin cũng chạy đến đây.
Bên ngoài tòa nhà dạy học số ba người người đi lại rộn ràng nhốn nháo.
Tần Tịch vốn dĩ đứng sau đám người, còn có thế miễng cưỡng nhìn thấy Ôn Diệc Nhiên đứng trên sân thượng tòa nhà dạy học số ba.
Lúc này lại càng bị đám người đẩy lùi về phía sau cách Lâm Cao ngày càng xa.
“Lâm Cao.” Lúc này, giọng nói sắc bén của Ôn Diệc Nhiên truyền đến từ dãy nhà dạy học: “Đã một tiếng rồi.”
Cô ta thét lên chói tai một cách cuồng loạn.
Giọng nói kia rõ ràng mang theo tiếng khóc nức nở, lại sắc nhọn cắt qua bóng đêm.
Những sinh viên vốn không chú ý tới trên lầu ba còn có người đứng đó, ào ào ngẩng đầu lên nhìn.
“Lâm Cao. Anh câm miệng cho tôi! Câm miệng!!!” Ôn Diệc Nhiên thét chói tai, gào thét lên với Lâm Cao.
“Chị ta muốn nhảy xuống à?” Tần Tịch nghe thấy có sinh viên đứng phía trước hỏi: “Đã thông báo cho nhà trường và thầy cô giáo chưa?”
“Chị ta sẽ không nhảy xuống đâu.” Cái người được hỏi rõ ràng là đến sớm hơn, cũng biết nhiều hơn: “Chị ta chỉ là đứng ở đó…..”
Vẻ mặt cậu chàng có vẻ kỳ kỳ: “Phối hợp với anh chàng đứng dưới kia thể hiện bản thân thôi.”
“Ha….” Sinh viên hỏi chuyện kia phì cười một, “Thể hiện bản thân? Nực cười quá vậy?”
Sinh viên trả lời cậu ta nhún nhún vai: “Tớ cũng nghe người khác nói thôi. Dù sao từ lúc anh chàng kia bắt đầu nói, chị ta đã đứng ở lầu 3. Từ lâu đã bị người khác nhận ra chị ta là Ôn Diệc Nhiên kia, dù sao cũng không nói gì cũng không có ý định nhảy xuống. cứ đứng thế thôi, mọi người ngẩng đầu là có thể nhìn thấy.”
Lâm Cao cuối cùng cũng nói xong lần cuối.
Giọng nói của anh ta, đột nhiên im bặt.
Anh ta có chút suy sụp buông loa phóng thanh trong tay xuống, mờ mịt nhìn đám người trước mắt.
Vô số ánh mắt tò mò nhìn anh ta, có hóng chuyện, có khinh bỉ, cũng có cười nhạo…
Lâm Cao đều thấy không sao cả.
Anh ta hít thở sâu, nhảy xuống khỏi bồn hoa, cúi đầu đi ra khỏi đám người.
“Lâm Cao.” Ngô Hi Ngạn đứng sau anh ta, giọng nói lạnh lùng hơn cả lúc mới rồi: “Rốt cuộc sao lại thế này? Cậu, còn có Ôn Diệc Nhiên, mấy người cuối cùng là muốn làm gì?”
Trên sân thượng khu dạy học số 3, Ôn Diệc Nhiên cũng đã không thấy đâu.
Cô ta đúng là không nhảy xuống được.
Đã xảy ra chuyện như vậy không biết là chạy đi nơi nào âm thầm khóc rồi.
Đây cũng chỉ là mới bắt đầu.
Những người vây xem sớm đã quay video lại tải lên diễn đàn trường và tieba rồi.
Trong video, những câu nói của Lâm Cao được thu lại rất rõ ràng không sót một chữ, còn có zoom cận Ôn Diệc Nhiên đứng trên lầu ba.
Trễ nhất là ngày mai, truyện này sẽ truyền đến ai ai cũng biết.
Ôn Diệc Nhiên và Lâm Cao, rất nhanh thôi sẽ nổi tiếng trong toàn trường.
Tần Tịch đứng phía sau đám người.
Cô nhìn Lâm Cao đi ra từ trong đám đông, dưới ánh mắt tò mò của mọi người, suy sụp bước đi.
Vị đàn anh này lúc sáng sớm gặp nhau, trên người vẫn còn tràn đầy năng lượng tuổi trẻ và hơi thở tri thức.
Bây giờ nhìn lại chẳng khác gì vị đàn ông trung niên 40 tuổi trên vai đè nặng gánh nặng nhân sinh.
“Chính là anh ta, vị đàn anh mới rồi cầm loa phóng thanh nói mãi.”
“Aiz, sao anh ta lại làm thế? Cho dù là bạn gái mình làm sai, tìm người trong cuộc xin lỗi là được rồi. Sau đó lại đi giải thích rõ ràng với bạn học không phải là xong à? Cái đại nghĩa diệt thân này cũng quá mức đi!”
“Nghe đâu không phải bạn gái, vẫn còn đang theo đuổi.”
“Ối giời, thế cũng quá rắc rối phức tạp rồi….”
……
Thanh âm nghị luận sôi nổi không dứt bên tai, nhưng lại giống như không hề truyền tới tai Lâm Cao.
“Đàn anh Lâm Cao.” Mãi đến khi có một giọng nói vang lên bên tai anh ta.
Bước chân anh ta dừng lại một chút, theo bản năng nhìn về phía người bên cạnh: “Em….”
Lâm Cao đột nghiên nhìn trái ngó phải, có chút sốt ruột nói: “Sao em lại….. anh biết em muốn hỏi cái gì, nhưng mà chuyện này để anh giải thích sau với em. Em đừng nói chuyện với anh vào lúc này.” 
Vẻ lo lắng trên mặt anh ta không phải là giả.
Trong lòng Tần Tịch yên lặng nghĩ.
Lâm Cao hiển nhiên đang lo lắng bây giờ cô mà cùng anh ta nói chuyện sẽ bị mọi người nhận ra cô chính là “đàn em bị Ôn Diệc Nhiên hãm hại” kia.
Cô yên lặng lùi lại.
Chỉ là Tần Tịch cảm thấy rất kỳ lạ.
Cho dù hình phạt đuổi khỏi phòng thí nghiệm còn chưa đủ.
Lâm Cao với Ôn Diệc Nhiên hẳn là đã nhận càng nhiều trách phạt rồi.
Cũng không nên làm ra chuyện như này…. Vô lý tuyệt tình, gần như làm cho bọn họ từ nay về sau không thể nào tiếp tục ở lại đại học A.
Bước chân Lâm Cao càng nhanh, vội vàng đi khỏi đám người đi về phía xa xa.
Tần Tịch hít một hơi thật sâu, đang muốn về phòng thí nghiệm.
Một bàn tay vươn ra, chuẩn xác giữ chặt cánh tay cô.
“Bảo bối Tiểu Tịch.” Âu Dương Nguyệt cười hì hì xích lại: “Cậu cũng ở đây à.”
Tần Tịch quay đầu lại thì thấy Đường Lăng với Kiều Sơ Hạ cũng ở đây.
Giữa trưa cô không về ký túc xá, buổi chiều đi học cũng có 4 tiết, nghĩ giữa giờ cũng không có thời gian nói chuyện.
Cơm chiều Tần Tịch lại ăn vội ăn vàng rồi đi phòng thí nghiệm.
Giờ nhìn thấy mấy cô bạn thân, cô mới nhớ mình chưa kịp nói cho mấy cô về chuyện này.
Chẳng qua chắc là các cô ấy cũng đoán được rồi, vị đàn em trong chuyện này chính là cô.
Ít nhất chắc chắn là Đường Lăng có thể đoán được.
Tần Tịch nghĩ, ngước mắt nhìn về phía bạn tốt.
Đối phương đúng là cũng đang nhìn cô.
Dưới ánh đèn đường đôi mắt càng sáng người, bên trong tràn ngập lo lắng, giống như im lặng hỏi cô: Có chuyện gì không?
Tần Tịch cười cười với cô ấy, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Aiz? Cậu không về ký túc xá hả?” Âu Dương Nguyệt kéo tay Tần Tịch, không để ý đến ánh mắt giữa cô và Đường Lăng.
“Có phải cậu lại chìm đắm trong tình yêu với “bạn trai” cậu rồi quên luôn chuyện hồi chiều tớ nói với cậu hả?” cô ấy hỏi.
“Chuyện gì?” đúng là Tần Tịch không có nhớ.
“Bánh kem đó.” Âu Dương Nguyệt tức đến bật cười: “Buổi chiều nói với cậu rồi, có người tặng cho cậu bánh ngọt định kỳ của Sweet, đẹp kinh luôn. Tớ cho cậu xem ảnh chụp rồi thây.”
Cô nói: “Phía dưới còn có băng khô bảo quản đó, cậu mà không về, nó cũng sắp khóc rồi.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui