Nữ phụ không học tập sẽ chết

 
Chương 44
Bên kia di động, an tĩnh hồi lâu.
Hình như Lâm Cao không định nói nhiều.
Hoặc là nói, không dám nói quá nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Tịch thở sâu, chậm rãi nói: “Đàn anh Lâm, có mấy vấn đề…..”
Cô hỏi: “Là có người ép buộc anh và đàn chị Ôn Diệc Nhiên làm ra chuyện tối nay, phải không??”
Bên kia không lên tiếng, xem như chấp nhận.
Tần Tịch lại hỏi: “Người kia, dùng người nhà bọn anh để uy hiếp bọn anh à? Hay là việc học?”
Im lặng một lát, di động vang lên giọng của Lâm Cao: “…… Đều không phải.”
“Vậy thì…” Trong lòng Tần Tịch hơi động động, “Anh với đàn chị Ôn Diệc Nhiên, hai người tự uy hiếp nhau, khiến cho đối phương không thể không nghe lời?”
Lâm Cao lại không nói lời nào, hiển nhiên là cam chịu.
Hô hấp của Tần Tịch dừng lại.
Cô nghĩ đến là Lạc Phỉ làm, nên đoán được.
“Em hiểu rồi.” Cô trầm giọng nói, giọng nói cũng khô khốc.
“Đàn em Tần Tịch.” Lâm Cao muốn nói lại thôi, “Em cũng đừng để ý quá làm gì, chuyện này là anh với Ôn Diệc Nhiên sai. Từ lúc bắt đầu đã là bọn anh sai. Cho dù chuyện xảy ra vào buổi tối, cũng là bọn anh gieo gió gặt bão.”
“Đàn anh không cần phải nói.” Tần Tịch ngắt lời anh ta.
Cô ngẩn người một lát, cúp máy.
Bây giờ là giữa tháng mười, một cơn gió thổi tới, lá cây trong vườn trường lại lao xao.
Vài phiến lá từ từ rụng xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ngẩng đầu, nhìn lá cây vàng khô từ từ rơi xuống, cuối cùng dừng bên chân mình.
Cơ thể Tần Tịch cứng lại.
Thật ra cũng không phải không có manh mối gì.
Có quá nhiều dấu vết để lại.
Lạc Phỉ xuất hiện sớm hơn, rồi Tạ Liên Thành đột nhiên tới trường học làm thầy giáo.
Cô hơi hơi nheo mắt lại.
Sớm hơn chút nữa, ngày đầu tiên cô trùng sinh, từ chối yêu cầu lựa chọn của hệ thống, cùng mấy chị em đi ăn mừng vào sáng hôm sau.
Ở khách sạn đụng phải Lạc Phỉ.
Người kia nho nhã lễ độ cầm đồ vật tới hỏi: Xin hỏi đây là đồ cô làm rơi sao?
Lạc Phỉ như vậy, đã kỳ lạ rồi.
Còn có lần sau đó, bởi vì chuyện của Lâm Oánh Oánh, Tần Tịch lại đi đến khách sạn đó.
Lúc cô đi lấy máy tính cũng tình cờ gặp phải Lạc Phỉ đang ở trong căn phòng mà bọn cô đã từng ở.
Đối phương còn “Tiện đường” đưa cô tới trường học.
Tần Tịch lại nheo nheo mắt.
Lạc Phỉ đúng là rất thích ở khách sạn.
Có lẽ là bởi vì những chuyện đã trải qua hồi còn nhỏ và lúc niên thiếu, cho nên hắn không có hy vọng gì với cái gọi là nhà.
Phần lớn thời gian đều thích ở khách sạn.
Chỉ là chỗ hắn ở, đều là những tầng cao nhất.
Lạc Phỉ thích cảm giác đứng trên cao nhìn xuống chúng sinh.
Căn phòng mà hôm đó mấy côở, lại không phải khách sạn cao cấp cũng không phải tầng cao nhất.
Sao Lạc Phỉ lại xuất hiện ở đó, đáp án hiển nhiên rất rõ ràng.
Tần Tịch thở sâu, vòng tay ôm lấy mình.
Còn có chuyện ngày hôm nay.
Lạc Phỉ làm thế với Lâm Cao và Ôn Diệc Nhiên, cũng là vì cô…..nhỉ?
Cho nên……
Nếu nói, Tạ Liên Thành biểu hiện rất rõ ràng, thiếu điều muốn viết mấy chữ “Tôi cũng trùng sinh” lên trán.
Vậy thông qua mấy dấu vết này, cơ bản là Tần Tịch cũng có thể chắc chắn.
Lạc Phỉ cũng……
Vậy hắn chạy tới đại học A quyên góp tòa nhà, không đi đóng góp cho học viên văn học mà lại quyên cho học viện y nguyên tòa nhà thí nghiệm cũng dễ hiểu thôi.
Cũng trùng sinh như cô vậy.
Chắc là vẫn còn nhớ đến những chuyện ngu ngốc mà Tần Tịch làm lúc trước.
Bị hắn lừa yêu hắn đến mức tự quên đi bản thân, cuối cùng thậm chí còn vui vẻ đỡ đạn cho hắn…..
Mày Tần Tịch nhăn lại thành một đống.
Quyên tặng tòa nhà, tặng thiết bị, lại còn tự cho mình là đúng thay cô đây trừng phạt mấy người hại cô.
Làm thế là để bù đắp cho cô à.
Đến nỗi còn để sweet giao bánh kem tới.
Nước mắt thiếu nữ…..
A ——
Tần Tịch nắm chặt di động, đi dép lê đứng ở trên đường cách ký túc xá nữ không xa.
Đi đi lại lại loẹt quẹt không ngừng.
Cái cảm giác bực bội nảy sinh trong người.
Cô đúng là muốn bóp chết chính mình, cái người mà tự dưng chạy đến khu vui chơi rồi ngồi khóc trên vòng quay ngựa gỗ ngày đó.
Nếu Lạc Phỉ cũng trùng sinh, quá nửa là hắn tìm người theo dõi mình.
Cho nên chắc chắn hắn biết.
Cái người ngu ngốc chạy tới ngồi vòng quay ngựa gỗ đến mức chóng mặt buồn nôn.
Ôm ngựa gỗ, ở nơi mà cô cho rằng là nơi bọn họ từng đính ước, vào lúc khu vui chơi sắp đóng cửa, trốn vào chỗ không người khóc.
Cái đồ ngốc im hơi lặng tiếng khóc đến không kiềm chế được!
Lúc Lạc Phỉ nghe thấy cấp dưới báo cáo chuyện này, có phải rất đắc ý hay không?
Tùy tiện cũng có thể lừa được một cô gái khăng khăng một mực với hắn.
Kể cả trùng sinh rồi mà vẫn còn ngu ngốc như vậy, không có cách nào hoàn toàn quên đi hắn.
Chắc chắn là hắn ta rất đắc ý.
Bằng không cũng sẽ không cho người đưa bánh kem tới, trắng trợn táo bạo cười nhạo cô.
Tần Tịch thở sâu.
Cô đột nhiên xoay người, lộc cộc chạy về ký túc xá của mình.
Sau khi cô đi, mấy người Âu Dương Nguyệt chắc cùng nhìn ra có chuyện không ổn, không có ai động tới cái bánh kem kia.
Nhìn thấy vòng quay ngựa gỗ, còn có một chiếc ô che phủ lớp tuyết mỏng.
Trên nền tuyết còn có những những hạt đường pha lê, nhìn qua giống như những giọt nước mắt.
Tần Tịch chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt.
Cô duỗi tay, cầm hộp bánh kem lên, một lần nữa quay đầu, đi nhanh ra phía cửa.
“Bảo bối Tiểu Tịch…” Âu Dương Nguyệt yếu ớt kêu lên.
Tần Tịch giống như không nghe thấy, không hề dừng lại, nhanh chóng đi ra khỏi cửa.
“Tớ đi xem.” Bỗng nhiên Đường Lăng đứng lên, bước nhanh theo.
Tần Tịch đi rất nhanh.
Trong ký túc xá có thùng rác, nhưng mà nhỏ quá.
Cô cầm theo hộp bánh kem kia, lập tức chạy đến bãi rác cách ký túc xá nữ không xa.
Ở đó có để mấy cái thùng nhựa đựng rác lớn.
“Bộp” một tiếng.
Cả hộp, bánh kem, còn thêm băng khô trong đó.
Tần Tịch ném hết vào thùng rác.
Bánh kem tinh xảo lăn ra khỏi hộp.
Lẫn vào trong đám rác trong thùng.
Dưới anh đèn đường mờ nhạt, thỉnh thoảng còn nhìn thấy mấy con ruồi bọ vo ve bay qua.
Một mùi chua thối khó ngửi xộc thẳng vào mặt Tần Tịch.
Cô không hề ngửi thấy mùi hương ngọt ngào vốn có của bánh kem nữa.
Vẻ mặt Tần Tịch cứng ngắc đứng đó, chằm chằm nhìn vào cảnh tượng này.
Thì ra những thứ tinh xảo đẹp đẽ khi lẫn vào trong rác rưởi cũng sẽ khiến con người ghê tởm đến vậy.
“Tiểu Tịch?” Giọng nói lo lắng của Đường Lăng truyền đến từ phía sau.
Ngay sau đó, một chiếc áo khoác được khoác lên vai cô.
“Cảm ơn.” Tần Tịch quay đầu nhìn về phía bạn tốt, miễn cưỡng cười với cô ấy.
“Lúc không muốn cười, thì đừng có cười.” Đường Lăng không hỏi cô xảy ra chuyện gì.
Cô ấy đứng cùng cô cạnh thùng rác, hai người nhìn cái bánh kem kia rất nhanh đã bị ruồi bọ bu lấy.
“Nhưng mà buổi tối mùa thu, lúc ra ngoài nhớ đeo vớ với mặc áo khoác.” Cô ấy nói: “Buổi tối lạnh lắm, lúc bị lạnh tới nghiêm trọng có khi còn trở thành viêm phổi lúc nào mà xui đưa tới bệnh viện không kịp có lẽ còn…….”
“Ha……” Tần Tịch cười ra tiếng.
Đây không phải là mấy lời lúc trước cô dạo Tô Nhiễm à?
Lúc mấy câu đó chuyển từ miệng mình sang miệng bạn bốt luôn yên tĩnh này, Tần Tịch chỉ cảm thấy đáng yêu cũng…. ấm áp.
“Cảm ơn.” Cô cười thành tiếng giọng nói có chút cứng.
Tần Tịch từ từ quay đầu, nụ cười trên mặt cũng từ từ biến mất.
“Đi thôi.” Đường Lăng duỗi tay choàng lên vai cô, “Về đi thôi.”
“Ừ.” Tần Tịch gật đầu.
Đường Lăng không nói, cô cũng không cảm thấy gì.
Đối phương vừa nhắc, cô mới nhận ra chính mình để chân trần đi dép lê.
Hai chân bị lạnh đến đóng băng, thậm chí còn có chút đau.
Tần Tịch bê một chậu nước ấm lớn, thoải mái ngâm chân vào đó.
Chờ đến khi bò lên giường nằm, cô đã bình tĩnh hơn nhiều.
Cho nên Lạc Phỉ, Tạ Liên Thành ……
Tần Tịch trở mình, bọn họ đúng là trùng sinh, hơn nữa cũng giống cô, đều giữ lại ký ức đời trước.
Là do mình từ chối hệ thống, lựa chọn con đường khác, theo lý mà nói thì không va chạm gì đến hai người này mới đúng.
Bọn họ lại không mời tự đến, xuất hiện sớm hơn trong cuộc đời của cô là giải thích hợp lý nhất.
Tần Tịch yên lặng suy nghĩ một lát, lấy di động ra tìm kiếm lịch sử trò chuyện với Tô Nhiễm.
Tạ Liên Thành nói gì mà có người anh ta cảm thấy rất có lỗi, nợ đối phương cả đời gì gì đó.
Giờ cũng giải thích rõ rồi.
Tần Tịch bực bội nhăn mi lại.
Trước đây cô lười nghĩ đến mấy cái này.
Hoặc là nói không hề có suy tính nghĩ ngợi về mấy vấn đề này.
Tạ Liên Thành muốn làm gì đều không liên quan gì đến cô cả.
Cô căn bản không cần suy nghĩ đến lý do vì sao Tạ Liên Thành đột nhiên chạy tới đại học A làm giảng viên tin học cho bọn họ.
Cũng không cần quan tâm vì sao anh ta lại chia tay với Tô Nhiễm, vì sao lại nói mấy lời đó.
Những thứ đó, vốn dĩ không quan hệ gì với Tần Tịch hiện tại!
Từ sau khi cô trọng sinh, sau đó lại từ chối hệ thống, từ lúc quyết định đi trên con đường mà bản thân mình  mong muốn kia.
Quá khứ nên để nó qua đi!
Tạ Liên Thành cũng thế.
Lạc Phỉ cũng vậy.
Tần Tịch thở sâu, nhét điện thoại xuống dưới gối đầu.
Cô nằm thẳng ở trên giường.
Nói thực, cô không nghĩ đến chuyện trả thù hai người này.
Một là biết thực lực của mình không thể nào.
Hai là cũng không muốn bản thân còn dây dưa với quá khứ không thoát ra được.
Bây giờ tất cả đều có một khởi đầu mới, sao lại cho hai cái tên chết tiệt đó giữ lại ký ức đời trước chứ?
Tần Tịch bực bội trở mình.
Tạ Liên Thành còn được.
Anh ta tự nhận mình là thân sĩ, cũng lắm cũng chỉ lợi dụng lý do làm thầy giáo tiếp cận Tần Tịch.
Lạc Phỉ thì khác hẳn.
Tần Tịch nghĩ đến kết cục của Lâm Cao và Ôn Diệc Nhiên.
Trong chớp mắt cô có chút không rét mà run.
Cô đã nhìn thấy quá nhiều mặt đen tối của Lạc Phỉ.
Người đàn ông này làm ra những chuyện đó, cho dù là có một lớp lá chắn vì yêu, Tần Tịch cũng có lúc không chấp nhận nổi.
Bây giờ thì, càng khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Sau khi bình tĩnh lại, những chuyện trong quá khứ cứ thế hiện lên trong óc.
Thủ đoạn của Lạc Phỉ tàn nhẫn vô tình, đáng sợ đến mức nào…..
Cô không phải là người rõ ràng nhất sao?!
Trừ Tô Nhiễm còn có chút lưu tình ra.
Với những người khác, kể cả là máu mủ ruột rà của hắn, hắn đã từng nương tay bao giờ chưa?
Ngay cả cuối cùng đối với sống chết của bản thân mình không phải cũng là….
Tần Tịch đột nhiên hối hận!
Cô không nên xúc động ném bánh kem đi như thế.
Cho dù có muốn ném đi, cũng nên lặng lẽ đóng gói với rác trong ký túc xá, ngày mai cùng cầm đi bỏ là được.
Lạc Phỉ……
Cô có chút căng thẳng sợ hãi mà nuốt nước bọt.
Cho dù Lạc Phỉ có nhớ rõ những chuyện đời trước thì sao chứ?
Hắn trước giờ chỉ toàn lừa dối mình thôi.
Hết lần này đến lần khác nói dối không ngừng!
Dối gạt cô yêu hắn say đắm, lừa đến mức cô khăng khăng một mực vì hắn.
Hắn với mình…..
Tần Tịch cả kinh, bỗng nhiên xoay người ngồi dậy.
Nếu anh ta thực sự tìm người theo dõi mình.
Nhìn thấy cô ném bánh kem mà hắn đưa tới đi.
Bọn họ chắc chắn cũng nhìn thấy…. Lăng tử!
Không được!
Tần Tịch cẩn thận bò xuống giường, nhanh chóng thay quần áo ra cửa.
Cô cầm di động, nhanh chóng chạy ra khỏi ký túc xá.
Trong bóng đêm, khuôn viên đại học A an tĩnh hơn nhiều.
Tần Tịch nhặt một đống lá rụng, còn thêm mấy viên gạch, vội vàng chạy về phía thùng rác.
Tốt xấu gì cũng nên xử lý cái bánh kem kia chút, hủy thi diệt tích.
Cô hơi hoảng sợ.
Với tính cách đó của Lạc Phỉ, có lẽ bây giờ hắn sẽ không làm gì mình cả.
Nhưng mà Lăng tử thì sao?
Không chừng hắn lại giận cá chém thớt sang cô ấy.
Tần Tịch chạy rất nhanh.
Trong vườn trưởng, thỉnh thoảng có vài sinh viên tự học về trễ, tò mò nhìn cô nôn nóng chạy đi.
Mắt thấy sau khúc quanh kia chính là thùng rác.
Tần Tịch cuối cùng cũng đứng lại thở hổn hển.
Cô không chạy tiếp nữa mà bước nhanh lại chỗ thùng rác.
Tần Tịch đi vòng qua một khu ký túc xá nữ khác.
Chỗ bãi rác này là nơi hẻo lánh, buổi tối ít khi có ai tới.
Cho nên chắc là nghe thấy tiếng bước chân của cô đột ngột vang lên trong im lặng.
Trong bóng đêm, người đàn ông mặc tây trang màu đen quay đầu lại.
Đôi mắt của người đàn ông sâu thẳm như bầu trời đêm, cất giấu tâm tư mà không ai có thể nhìn thấu.
Bình tĩnh đối diện với hai mắt của Tần Tịch.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui