Nữ phụ không học tập sẽ chết

Hô hấp của Tần Tịch trong nháy mắt ngừng lại.
Cô ngơ ngẩn nhìn người đàn ông đứng trong bóng đêm.
Đối phương mặc tây trang màu đen, áo sơ mi bên trong cũng là màu đen.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không có thắt cà vạt, ba cúc áo trên cùng không cài như trước đây.
Tây trang màu đen mặc lên người hắn, lại có một khuôn mặt đẹp trai thế kia, cho dù là ném vào giới giải trí cũng nhất định sẽ trở thành một thịnh thế mỹ nam.
Tại ngay lúc này, lại xuất hiện cạnh bãi rác trong khuôn viên đại học A.
Thế này thôi cũng đã đủ quỷ dị khiến lòng người sợ hãi rồi.
Theo bản năng, Tần Tịch lui về sau một bước.
Sau khi cô trùng sinh không phải là chưa từng gặp qua Lạc Phỉ.
Vài lần trước, mỗi lần chỉ là nhìn thoáng qua vội vàng chưa đầy nửa phút.
Một lần là trong đám đông, hắn ta như chúng tinh phủng nguyệt được người vây quanh, cách cô xa xôi như thể cả đời này chẳng thể nào chạm phải.
Một lần sau cùng, là lần ở khách sạn đó, đi nhờ xe Lạc Phỉ về trường học.
Vài lần đó, cô với Lạc Phỉ hầu như không nói gì với nhau.
Khi đó, cô không biết đối phương cũng nhớ rõ chuyện đời trước, cho nên có thể tự nhiên xem hắn ta như người xa lạ.
Nhưng mà bây giờ, sự thật bày ra trước mặt.
Cô không có cách nào nói với chính mình, Lạc Phỉ không biết gì cả.
Cho dù là cô nghĩ, nhưng người đã làm những việc này là Lạc Phỉ đây, cũng không nghĩ như vậy.
Tần Tịch nhìn chằm chằm vào đôi mắt vừa đen, vừa sáng của Lạc Phỉ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông này như thể hòa làm một với bóng đêm vô tận.
Hô hấp của cô có chút dồn dập, nhưng trong lòng lại từ từ bình tĩnh lại.
Im hơi lặng tiếng, Tần Tịch lặng lẽ lui về sau một bước nữa.
Lúc cô ra khỏi cửa thì hơi sốt ruột.
Trên người mặc một áo hoodie rộng thùng thình.
Đây là Âu Dương Nguyệt chọn mua làm đồng phục cho ký túc xá, mỗi người một cái.
Cái của Tần Tịch là màu vàng, trên mũ còn có hai cái tai thỏ lông xù màu trắng.
Trước ngực còn có hai quả cầu nhỏ bằng lông xù xù.
Trước giờ cô chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Lạc Phỉ trong thời gian và địa điểm như này.
Cũng chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ xuất hiện trước mặt Lạc Phỉ với dáng vẻ này.
Người đàn ông này…..
Đôi mày thanh tú của Tần Tịch hơi hơi nhăn lại.
Người đàn ông này, thỉnh thoảng sẽ khiến người khác không thế nào nắm bắt được.
Có lẽ hắn sẽ thích những cô gái nhỏ thỉnh thoảng trang điểm như tiên nữ một chút.
Lụa mỏng, ren nhẹ, màu tím nhạt ưu nhã, hoặc xanh lục, hoặc là màu trắng.
Lúc Tần Tịch ở cạnh hắn, Lạc Phỉ rất thích mua sắm trang phục cho cô.
Thích tới trình độ nào nhỉ?
Hắn có thể dẫn cô đi xem những thứ mà hắn cho là phù hợp với Tần Tịch, tức là kiểu trình diễn thời trang mang hơi hướm thần tiên, sau đó đặt mua tất cả quần áo của các mùa, theo từng kiểu dáng và màu sắc trong danh mục mà mua cho Tần Tịch một bộ.
Lúc không có thời gian đi xem show, cũng sẽ để cho những nhãn hàng thời trang xa xỉ gửi catalog theo mùa lại đây.
Thường thì Tần Tịch còn chưa kịp xem qua những cái đó, quần áo mới trong quý đã được đưa đến treo đầy trong phòng để đồ.
Đương nhiên, đa số là những loại mà hắn thích.
Nhìn qua vừa thoát tục vừa thuần khiết, giống như Tô Nhiễm thường trang điểm như thế khi lên sân khấu hoặc ở trước mặt mọi người.
Có cô gái nào mà không thích quần áo đẹp như vậy đâu.
Huống đồ đó còn là đồ mà người cô thích nhất chọn cho cô nữa.
Khi đó Tần Tịch còn chưa biết tâm tư của Lạc Phỉ dành cho Tô Nhiễm.
Trong mắt cô đó đều là tâm linh tương thông giữa người yêu với nhau, không cần nói thành lời, rất ngọt ngào.
Lạc Phỉ không thích nói lời ngon tiếng ngọt.
Cả cô và hắn ta, phần lớn thời gian đều rất bận rộn, gần như không có thời gian để đi dạo phố.
Chuyện như thế, trong suy nghĩ của Tần Tịch, chắc chắn là hành động biểu đạt sự lãng mạn và quý trọng nhất mà một người đàn ông lạnh nhạt có thể làm nhất.
Mà Lạc Phỉ, cứ thế im hơi lặng tiếng nhìn mọi chuyện diễn ra.
Hắn ta nhìn thấy Tần Tịch mỗi khi nhận được quà tặng đều rất ngượng ngùng lại vui sướng.
Nhìn thấy cô ngày càng hãm sâu vào tình cảm đó, cuối cùng còn đánh mất chính mình.
Nhìn cô chậm rãi bỏ xuống sự kiên trì và giới hạn của bản thân, bắt đầu cam tâm tình nguyện ở cạnh hắn, từ từ đem máu nhiễm lên tay mình.
Sau đó lại cho Tần Tịch một đòn trí mạng như vậy.
Cũng là một kích trí mạng!
Trong lòng Tần Tịch, nháy máy có đủ mọi suy nghĩ nhảy ra.
Cuối cùng cảm giác viên đạn ghim vào lồng ngực đầy đau đớn, cảm giác như dời non lấp biển ập xuống.
Loại tuyệt vọng bị người yêu tàn nhẫn vứt bỏ trên nền đất lạnh lẽo, ngay lập tức dường như quanh cô không còn một chút không khí nào để thở.
Khiến cho cô không tài nào hô hấp được.
Trong nháy mắt đó, cô đã nghĩ rằng giây tiếp theo cô sẽ vĩnh viễn nằm xuống.
Cả người lại từ từ khôi phục lại tri giác.
Không khí lạnh lẽo của ban đêm chui vào phổi cô, xé rách thần kinh của cô, nỗi đau tưởng tượng kia cũng dần dần tăng lên.
Những thứ đó, cuối cùng cũng khiến cô tỉnh táo lại.
Tần Tịch từ từ duỗi thẳng lưng, cơ thể mỏng manh đứng trong bóng thêm càng thêm thẳng tắp.
Vẻ mặt cô từ từ khôi phục sự lạnh nhạt, ngay cả lông mày vừa rồi còn nhăn tít lại cũng từ từ dãn ra.
Đôi mắt không gợn sóng kia, lạnh lùng nhìn về phía Lạc Phỉ.
Cô quen biết Lạc Phỉ 5 năm, từng ở cạnh hắn ta hơn ba năm.
Có lẽ ngay cả Tô Nhiễm, cũng không hiểu về hắn bằng cô.
—— Người đàn ông này, không có tim.
Có lẽ phải nói là, ngoài người mẹ đã mất sớm của hắn và Tô Nhiễm.
Người đàn ông này, đối xử với người khác, thật sự không có tim.
Ánh đèn đường mờ nhạt kéo dài cái bóng của Lạc Phỉ.
Hắn mặc tây trang, ngoài cặp mắt thâm thúy khiến người ta nhìn không thấu kia, thật ra nhìn qua rất vô hại.
Nhưng cô biết, người này một khi đã tức giận lên, sẽ đáng sợ và vô tình đến mức độ nào.
Lúc này trong thùng rác bên cạnh hắn, là bánh kem hắn cho người đưa đến cho Tần Tịch.
Ban đêm hắn lại xuất hiện ở đây.
Lại dùng ánh mắt khó lường nhìn chằm chằm mình.
Tần Tịch nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Sau đó cô bình tĩnh lại, trong đầu suy nghĩ càng mau.
Lạc Phỉ cho người đưa bánh kem vòng quay ngựa gỗ, chắc chắn hắn còn nhớ rõ chuyện trước đây.
Biên Sweet nói, bánh kem có tên là nước mắt thiếu nữ.
Nước mắt….. là vì cô khóc.
Tần Tịch nhịn không được tự cười nhạo trong lòng.
Không biết lúc Lạc Phỉ nghe người khác báo cáo lại chuyện lúc đó, có phải rất đắc ý hay không?
Người đã từng bị hắn bỏ rơi, bị hắn ta phản bội, tổn thương, còn là người đã chết vì hắn.
Cho dù sống lại một đời, vẫn còn nhớ rõ quá khứ của bọn họ.
Đều sẽ lặng lẽ khóc trong đêm tối vì hắn. 
Mí mắt cô hơi rũ xuống, che đi sự chán ghét và bực bội lướt nhanh trong mắt.
Lúc mà bị Lâm Oánh Oánh vu oan đạo văn, Lạc Phỉ đồng ý giúp mình.
Hắn lựa chọn quyên góp tòa nhà cho học viện y học bọn họ, còn lập quỹ học bổng chuyên môn, còn có khen thưởng cho nghiên cứu khoa học cho sinh viên y.
Đây là hắn đang bù đắp.
Bù đắp cái gì đây?
Tần Tịch yên lặng phân tích.
Cô đã từng cầu xin hắn như thế, cuối cùng hắn vẫn có thể tuyệt tình từ bỏ cô.
Những thứ đó nhất định không phải vì cô yêu, lại bị hắn lừa gạt, cho nên mới đến bù đắp cho cô.
Không biết có phải là gió đêm quá lạnh không.
Hay là bởi vì cô sợ hãi Lạc Phỉ, mà khiến cho toàn thân Tần Tịch đều đề phòng hắn.
Cô nghĩ càng nhiều, trong đầu càng tỉnh táo.
Cô thực sự rất hiểu Lạc Phỉ.
Trừ sai lầm khi luôn cho rằng đối phương là chân ái của mình ra, cô ở cạnh hắn ta 5 năm, cùng hắn ta yêu đương sớm chiều ở chung hơn 3 năm.
Lạc Phỉ không hề che dấu một mặt đen tối của mình trước mặt cô.
Ngoại trừ tình yêu của hắn, hắn sẵn sàng phô bày mọi thứ của mình không hề kiêng nể gì trước mặt Tần Tịch.
Hoặc là nói, bởi vì không yêu.
Hắn không thèm suy nghĩ đến chuyện Tần Tịch có bị hắn dọa sợ không.
Nghĩ xấu xa hơn, có khi hắn còn đang mang tâm trạng hài hước nhìn Tần Tịch bị một mặt đen tối của mình dọa sợ tới run bần bật, nhưng lại không nỡ rời đi.
Cho nên, sau khi Lạc Phỉ trùng sinh, vì tình yêu say đắm của cô dành cho hắn, nên hắn mới bù đắp cho cô.
Khả năng duy nhất là, ở kiếp trước, sau khi cô chết.
Cuối cùng Lạc Phỉ cũng phát hiện, cô bị viên đạn bắn chết, một mình nằm lẻ loi trên mặt đất lạnh băng, là vì cứu hắn.
Ơn cứu mạng, cho dù Lạc Phỉ máu lạnh, cũng không thể nào hoàn toàn không để ý.
Hắn tuy rằng bạc tình, nhưng với những người từng đối xử tốt với hắn những người đã giúp đỡ hắn, hắn đối xử lại rất tốt.
Lòng Tần Tịch, lại trở nên càng bình tĩnh hơn.
Cô ngước mắt, lẳng lặng nhìn về Lạc Phỉ vẫn còn đứng im tại chỗ.
Sau đó ánh mắt cô lướt qua đối phương, nhìn về cái thùng rác kia.
Cô biết bộ dạng cô lúc này có chút buồn cười.
Tay trái nắm một đống lá vụn, tay phải còn cầm hai cục đá.
Chuẩn bị mang mấy thứ này đi hủy thi diệt tích cái bánh kem kia.
Trên người còn đang mặc áo hoodie hình con thỏ, quần jiean, giày trắng chơi bóng.
Lại là sinh viên bình thường không có trang điểm.
Lại ấu trĩ, lại quê mùa.
Chắc là mỗi cộng lông trên người Lạc Phỉ đều đang cười đến run rẩy.
Nhưng cô không sao cả!
Tần Tịch nhẹ nhàng chớp mắt, áp xuống bực bội và sợ hãi đang cuồn cuộn trong lồng ngực, nhẹ giọng mở miệng: “Bánh kem Sweet, là anh đưa tới à?”
Giọng nói của cô rất nhẹ, rất nhẹ.
Cô gái 18 tuổi, giọng nói vốn mềm mại ngọt ngào, giờ còn hơi run rẩy, nghe có vẻ nhu nhược đáng thương.
Lạc Phỉ đứng thẳng thân mình, sau khi nhìn thấy Tần Tịch thì xoay người lại.
Nương theo ánh đèn đường, hắn có thể thấy rõ mỗi mét mặt trên người cô gái nhỏ trước mắt.
Từ lúc nhìn thấy mình thì không dám tin.
Đến ánh mắt lập lòe, lặng lẽ lui một bước.
Sau đó hình như thấy còn chưa đủ, lại lặng lẽ lùi thêm một bước.
Thần sắc trên mặt biến ảo, hai mắt vừa đen vừa to, thường cẩn thận liếc nhìn mình một cái.
Giống như con thỏ nhỏ bị kinh hách, khiến người ta yêu mến vô cùng.
Sau đó hắn nghe thấy Tần Tịch hỏi mình, bánh kem có phải mình đưa tới hay không.
Lạc Phỉ không trả lời.
Hắn quay mắt lại nhìn thùng rác, thấy bánh kem bị lấm bẩn khiến cho người ta thấy ghê tởm.
Lạc Phỉ dùng bộ mặt không cảm xúc mà nhìn, giống như không biết sườn mặt mình vào lúc này, nhìn qua lạnh nhạt đến mức nào.
Tần Tịch ném lá khô với cục đá trong tay xuống, đi về phía trước vài bước.
Cô vốn cách Lạc Phỉ không xa, đi thêm vài bước gần như đứng sóng vai với hắn.
Hai người đều trầm mặc mà nhìn thùng rác, không khí đột nhiên trở nên quỷ dị lại xấu hổ.
“Rất ghét nó sao?” Sau khi im lặng thật lâu, cuối cùng Lạc Phỉ cũng mở miệng.
Ngữ điệu của hắn nhàn nhạt, nghe không ra vui giận, giống như đang hỏi hôm nay thời tiết thế nào.
Ngữ khí rất bình tĩnh, giống như đang mở hội nghị với lãnh đạo cao cấp trong công ty.
Hắn không quan tâm kết cục của bọn họ cuối cùng là như thế nào.
5 năm quen biết, hơn 3 năm sớm chiều chung đụng.
Cái loại ăn ý này, cho dù ở giữa có bị ngăn cách bởi hận ý sâu đậm, cũng không thể nào khiến người ta bỏ qua được.
Sau khi gặp lại đêm nay, bọn hộ thậm chí còn không hỏi đối phương một câu có còn nhớ rõ chuyện trước kia không.
Cũng không hỏi nhau, sao lại nhớ rõ chuyện đời trước.
Nhớ rõ vòng quay ngựa gỗ, nhớ rõ nơi bọn họ xác định tình yêu.
Cứ im lặng đối diện một lát, giống như trong lòng đều hiểu rõ mà không nói ra.
“Ghét à?” Tần Tịch nhẹ nhàng lên tiếng: “Không có cô gái nào lại ghét bánh ngọt đáng yêu lại tốn nhiều tâm tư vậy đâu nhỉ?”
“Vậy tại sao lại ném nó đi?”
“Bởi vì…..” Tần Tịch hơi ngửa đầu.
Bầu trời đêm hôm nay không có sao, chỉ có thể nhìn thấy màn đêm vô tận.
Nhìn chằm chằm hồi lâu, sẽ có cảm giác như vực sâu có thể hút trọn linh hồn.
Tần Tịch cũng nhìn đến ngây ngốc.
Lạc Phỉ kiên nhẫn chờ cô.
Hắn không thúc giục, cũng không tức giận.
Cảm xúc không hề dao động.
Đây là Lạc Phỉ.
Trong lòng Tần Tịch yên lặng nghĩ.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui