Tiếng xe ô tô ngày càng xa dần.
Rất nhanh, đuôi xe cũng biến mất ở khúc ngoặt.
Khuôn viên trường lại yên tĩnh trở lại, Tần Tịch chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi lá cây xào xạc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nước mắt trên mặt cô sớm đã bị gió thổi khô nhưng cô vẫn dùng ống tay áo lau mạnh lên đôi mắt.
Lúc này cô mới phát hiện chân tay cô đều mềm nhũn rồi.
Cả người đều bị rút hết sức lực, ngay cả đứng vững thôi cũng phải cố hết sức.
Tần Tịch chậm rãi thở ra một hơi, khom lưng chống đầu gối, lại đứng yên tại chỗ một lát cuối cùng mới thấy khá hơn chút.
Vừa rồi cô, đã mạo hiểm một phen.
Bây giờ nhớ lại, cả đầu đều căng căng.
Giống như vừa mới chạy 3000 mét, tốc độ chuyển động so với bình thường chậm hơn rất nhiều.
Nếu vừa rồi Lạc Phỉ trở mặt tại chỗ.
Hoặc là lại tàn nhẫn một chút……
Trong lòng Tần Tịch vẫn sợ hãi nhìn chằm chằm thùng rác.
Lạc Phỉ không phải không làm được, chẳng qua hắn không có đến mức quá tàn nhẫn với mình thôi.
Có lẽ thực sự là do mình đã cứu hắn, lại cũng không phải là người quan trọng đáng để trong lòng gì.
Nhìn thấy mình khóc đến đáng thương như vậy, đã khiến hắn cảm thấy rất kiêu ngạo, đắc ý.
Thế là buông tha cho mình.
Tần Tịch thở ra một hơi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô xoay người từ từ đi về phía ký túc xá.
Lúc này đã sắp 12 giờ đêm rồi, ký túc xá nữ sắp phải đóng cửa ngay rồi.
Chờ Tần Tịch về tới ký túc xá, nhẹ chân nhẹ tay thay quần áo nằm xuống lần nữa.
Cô vây chăn kín quanh mình, cuối cùng cũng cảm thấy mình thật sự sống lại lần nữa rồi.
Cô từ từ nhắm mắt lại.
Ít nhất…. bây giờ Lạc Phỉ sẽ không gây phiền toái cho bọn Đường Lăng.
Thật tốt.
Trước khi tiến vào mộng đẹp, cô đã ném câu “em thắng” của đối phương ra khỏi đầu lâu rồi.
*
Ngô Hi Ngạn nhắn tin cho cô, ba ngày sau đó, Tần Tịch chưa hề đến phòng thí nghiệm.
Cuộc sống sinh hoạt của cô lại càng đơn giản hơn, mỗi ngày cùng mấy cô bạn thân trong ký túc xá đi học, tự học buổi tối.
Tin tức thường sẽ dần bị thời gian vùi lấp.
Đến lúc cuối tuần, mọi người cũng ít thảo luận về chuyện của Lâm Cao với Ôn Diệc Nhiên hơn nhiều.
Diễn đàn trường với tieba cũng không còn để hình của hai người trên trang đầu nữa.
Ngay cả cái video kia lúc ban đầu được ghim ở trang chủ, cũng có ngày không còn ở đó nữa.
Theo thời gian trôi qua, cũng không có mấy người nhắc đến chuyện này nữa.
Tất cả đều quay lại trật tự bình thường.
Tần Tịch cảm thấy như vậy khá tốt.
Thứ bảy sau khi học thực hành cả ngày xong.
Chủ nhật là lúc mà nhóm đề tài của các cô phải đi đến phòng thí nghiệm.
Tuần này các cô đã bắt đầu thay phiên nhau, theo yêu cầu mạnh mẽ của bạn còn lại trong ký túc xá, Tần Tịch bất đắc dĩ nhận lịch nghỉ đầu tiên.
“Ặc…..” Cô bị mấy cô ấy ép lên ghế trong ký túc xá, “Vậy, các cậu vất vả rồi.”
“Vất vả cái gì chứ, đây không phải là chuyện của tụi mình à?” Âu Dương Nguyệt tùy ý nói, “Cậu có thể tiếp tục ngủ đi, nghỉ ngơi cho khỏe.”
Cô ấy cười tủm tỉm nhìn Tần Tịch: “Tuy là tóc của cậu vẫn rất dày và đen bóng, nhưng mà có một đàn chị nghiên cứu sinh nói với tớ. Nhất định không được ỷ y mình trẻ tuổi thì không thèm chú ý. Đến lúc con gái mà rụng tóc đầu trọc lóc thì chỉ có mà khóc thôi. Không biết là phải dùng hết bao nhiêu chai dầu gội mọc tóc đâu. Đó là bởi vì các chị ấy lúc còn trẻ cứ không ngủ đủ giấc gây ra đấy.”
“Biết rồi.” Tần Tịch cười.
Mấy ngày này Lạc Phỉ không có động tĩnh gì, cô cũng từ từ thả lỏng.
Cẩn thận nghĩ lại, hình như từ khi khai giảng đến giờ, ngoại trừ ngày nghỉ vào lễ quốc khánh ở lại hai ngày trong nhà Âu Dương Nguyệt, cô đúng là lúc nào cũng thiếu ngủ.
“Vậy tớ đi ngủ bù đây.”
Tần Tịch lại bò lên giường lần nữa, vẫy tay với mấy người Âu Dương Nguyệt, “Các cậu bận việc đi.”
Cô đúng là thấy mệt thật.
Nằm xuống chưa được mấy chốc đã ngủ rồi.
Kể cả mấy người Đường Lăng đi lúc nào cũng không biết.
Chờ đến lúc Tần Tịch tỉnh ngủ, đã sắp 11 giờ trưa.
Cô cứ thế để trần cả người, chậm rãi rửa mặt, sau đó đi nhà ăn ăn một bữa cơm trưa mỹ vị.
Hôm nay hiếm khi có ánh nắng mặt trời, Tần Tịch đi thư viện mượn hai quyển sách, đeo balo đi về phía khu nhà dạy học đối diện với một con sông, nằm ở trên sườn đồi phía đông của trường học, tìm một chỗ có phong cảnh không tệ ngồi xuống, bắt đầu đọc sách.
Tần Tịch yên lặng đọc sách chừng hai giờ.
Có mấy sinh viên nữ đại học A có lẽ cũng cảm thấy ánh mặt trời hôm nay tốt, ra ngoài tản bộ một phen.
Mấy cô ấy đi dọc theo sườn đồi đi về phía Tần Tịch, vừa đi vừa cười đùa vui vẻ.
“À, các cậu có nghe nói không?” Một cô gái đi tuốt đằng trước xoay người nói với bạn học đi cùng: “Đàn chị Tô Nhiễm của học viện tụi mình.”
Cô ấy nói: “Thì ra trong nhà chị ấy siêu giàu luôn.”
“Cái này tớ biết á.” Một bạn gái khác nói: “Tớ nghe một đàn chị đồng hương nói qua rồi, chị ấy với đàn chị Tô Nhiễm học cùng một lớp. Nói là trước khi nhập học đã có người chụp ảnh đăng lên diễn đàn, trong nhà đàn chị Tô Nhiễm lái hai chiếc xe chở hành lý tới. Mà cái loại một chiếc ít nhất cũng phải trên triệu tệ ấy.”
“Đúng, đúng, chuyện này tớ cũng biết. Cho nên điều kiện gia đình của đàn chị Tô Nhiễm tốt cũng đâu phải chuyện bí mật gì đâu.” Một cô gái khác cũng nói.
“Hơn nữa lần trước các cậu quên à? Chính là cái đêm nhạc hội buổi tối của chị ấy ấy, người cùng lên sân khấu hợp tấu với chị ấy chính là đàn anh Tạ Liên Thành! Nhà anh ấy còn tốt hơn nhà đàn chị Tô Nhiễm. Tớ nghe nói hay nhà vẫn là thế giao, cho nên đàn chị Tô Nhiễm với đàn anh Tạ Liên Thành, là thanh mai trúc mã đó!”
“Ôi…. Sao tớ không có thanh mai trúc mã như vậy chứ? Ghen tị chết tớ rồi!”
“Tớ cũng ghen tị, trúc mã vừa đẹp trai vừa thân sĩ như vậy, không tiền cũng chả sao!”
Ba nữ sinh ríu rít cười nói.
Miệng thì nói ghen tị không ngừng, thực ra thì cứ hi hi ha ha đùa giỡn, nhìn không thấy chút xíu không vui nào.
Tần Tịch ngước mắt nhìn mấy cô ấy một cái, nhịn không được cười cười.
Thanh xuân á, tốt thật.
Cô cũng nên hưởng thụ cuộc sống sinh viên như này sớm chút mới được.
“Tớ định nói cũng không phải là chuyện này đâu.” Nữ sinh mở đầu câu chuyện lại nói: “Chị ấy không phải là đi du học à? Sau đó tớ lại nghe một đàn chị thân thân nói, đàn chị Tô Nhiễm sắp phải đính hôn!”
“Á! Thật hả? Là giáo thảo nào của chúng ta thế?”
“Là với đàn anh Tạ Liên Thành à? Phải không, phải không?!”
“Trời ạ! Tớ đây muốn biến thành chanh tinh luôn rồi. Ngoài chuyện chua lè ra, tớ còn muốn nói một câu:Thật môn đăng hộ đối!”
“Không phải!” Nữ sinh kia nói: “Không phải là đàn anh Tạ Liên Thành.”
“Sao có thể không phải với đàn anh Tạ?!”
“Chẳng lẽ…. tin đồn lần trước là sự thật?”
“Tin đồn gì?” Hai cô gái kia lại lên cơn hóng chuyện.
“Thì là có người nói, trong trường chúng mình có một nữ sinh hoành đao đoạt ái, mạnh mẽ chen vào giữa đàn anh Tạ với đàn chị Tô Nhiễm, hai người bọn họ chia tay đó. Đàn chị Tô Nhiễm tức giận quá nên mới đi du học.”
“Ối! Ai thế? Trâu bò thế á!”
“Trường học mình có sinh viên như vậy luôn hả? Chẳng lẽ còn đẹp hơn đàn chị Tô Nhiễm?” Một nữ sinh khác hỏi.
“Có phải xinh hơn không thì mình không biết.” Cô nữ sinh khơi chuyện nói: “Không ai biết là ai, chỉ biết gần đây đàn anh Tạ Liên Thành rất thích chạy đến trường mình. Còn dạy khoa học máy tính cơ bản cho sinh viên học viện y học. Không phải tớ nói quá đâu, sinh viên học viện y học khoa học máy tính cơ bản mà còn cần tới trâu bò như đàn anh Tạ à?”
“Chị tớ nói với tớ, con trai lúc ngoại tình có khi không phải là vì tiểu tam xinh đẹp, không như ý sẽ làm nũng, sẽ dùng một vài thủ đoạn mê hoặc đối phương đó.” Lại một cô bé khác nói năng hùng hổ, đầy thuyết phục: “Đàn chị Tô Nhiễm tiên khí như vậy, khí chất xuất thần, chắc chắn là chả thèm làm mấy chuyện đó đâu. Làm không tốt còn tạo cơ hội cho cái thứ tiểu tam không biết xấu hổ chen chân vào ý chứ.”
Tần Tịch thu lại ánh mắt, tiếp tục tập trung vào việc đọc sách của mình.
Mấy cô sinh viên càng nói càng xa, cuối cùng cũng chưa nói rõ, có phải Tô Nhiễm sắp đính hôn hay không.
Hay là, sẽ đính hôn với ai.
Chờ tới giờ cơm chiều, mấy người Đường Lăng ra khỏi phòng thí nghiệm gọi cho Tần Tịch, bốn người cùng nhau đi nhà ăn ăn cơm.
Chuyện này Tần Tịch cũng quên béng đi luôn.
Mãi đến khi hơi muộn chút, Tô Nhiễm mới nhắn tin qua wechat.
“Tiểu Tịch!!!”
Ngoài ba cái dấu chấm than to đùng, bên kia còn gửi qua một đống emotion than thở.
Sau khi thân thở chán, mới gửi tới một hàng chữ: “Chị đây vậy mà phải đính hôn!!!”
Tần Tịch: “……”
Thì ra mấy cô gái kia nói cũng không phải chỉ là tin đồn nhảm.
Nhưng mà ngữ khí này của Tô Nhiễm, là sao đây?
Nhìn qua y chang người đang hóng drama vậy, đây là chị ấy đính hôn đấy.
“Em đoán xem là với ai?” Tô Nhiễm tiếp tục gửi tin nhắn qua.
Tần Tịch nghĩ nghĩ, chắc chắn không phải Tạ Liên Thành.
Lúc này chắc là Tô Nhiễm chỉ mong mình chả có xíu xiu quan hệ nào với người đã hung hăng làm chị ấy tổn thương đâu.
“Ai?” Tần Tịch hỏi.
“Lạc Phỉ đó.” Tin nhắn Tô Nhiễm gửi qua rất nhanh: “Chính là Lạc Phỉ mà hôm đó em đột nhiên hỏi tới đó. Ôi, thế giới này thật diệu kỳ.”
Tần Tịch ngẩn ra.
Là với…… Lạc Phỉ sao?
Thế thì, tốt quá đi chứ.
Sau ngày hôm đó, tuy là Lạc Phỉ không có xuất hiện nữa.
Nhưng mà chắc là đã nhìn thấy quá nhiều mặt của Lạc Phỉ khi đối phó với kẻ thù.
Trong lòng Tần Tịch vẫn thấy bất an.
Nếu Lạc Phỉ chỉ đối phó với mình cô, vậy thì cô cũng chả sợ hãi gì.
Nhưng mà còn có Đường Lăng với đàn anh Ngô Hi Ngạn.
Còn có mấy người Âu Dương Nguyệt, cô thật sự muốn giữ gìn tình bạn, tình anh em đáng quý này.
Nên cô mới càng sợ hãi.
Lúc này nhìn lên màn hình di động Tô Nhiễm nhắn tin qua.
Trong lòng Tần Tịch đột nhiên có loại cảm giác nhìn thấy ánh sáng cuối con đường, hòn đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng lăn xuống.
“Ừ, em nhớ ra rồi.” Khóe môi cô nhếch lên cao cao.
“Em có thấy lạ không?” Rõ ràng là lúc này Tô Nhiễm rất kích động, “Chị lúc nào cũng sợ Lạc Phỉ lắm, chị nói với em rồi đó. Dù là chả hiểu sao lại sợ anh ta. Nhưng mà có lẽ là vì ba chị, anh trai chị rồi trưởng bối Tạ gia cứ luôn khen anh ta, nói anh ta mạnh mẽ, tài giỏi, tiền đồ vô hạn.”
“Cái này không phải là rất tốt à?” Tần Tịch nói: “Sao lại sợ chứ?”
“Vậy mới nói không biết đó.” Tô Nhiễm trả lời, “Mỗi lần nhìn thấy anh ta đều sẽ thấy hơi sợ hãi. Nhưng mà anh trai nói anh ta thích chị, vì chị mà bắt nạt Tạ Liên Thành tới sắp khóc luôn rồi. Chị lại thấy, anh ta hơi hơi đáng yêu.”
Tần Tịch cười cười, có lẽ chỉ có Tô Nhiễm mới sẽ nói Lạc Phỉ như vậy.
“Vậy thì tốt quá, anh ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với chị, cưng chiều chị thành công chúa hạnh phúc nhất trên đời này.” Cô chậm rãi gõ từng chữ từng chữ một.
“Sau khi chị đính hôn với anh ta, Lạc thị sẽ không gia tăng áp lực cho Tạ thị nữa.” Lúc này Tô Nhiễm im lặng có hơi lâu. Lâu sau đó mới gửi cho cô một tin nhắn mới: “Chỉ là đính hôn thôi, không nhất định sẽ kết hôn. Tiểu Tịch em có lẽ không biết, đính hôn rồi lại hủy hôn, người quanh chị thường như thế nhiều.”
Tần Tịch: “Sẽ không.”
Cô gái mà Lạc Phỉ thích lâu như vậy, tốn biết bao tâm tư cuối cùng cũng có được.
Cho dù hắn phản bội cả thế giới, cũng không bao giờ buông tay Tô Nhiễm.
“Chỉ là Tiểu Tịch….” Lần này Tô Nhiễm còn im lặng lâu hơn.
Chị ấy gửi một emotion khóc thút thít qua: “Chị không thích anh ta.”
Dường như chị ấy muốn kể tội, lại giống như đang lẩm bẩm: “Chị thực sự không thích anh ta. Chị gặp anh ta nhiều lần rồi, lần nào thấy anh ta, nhiều lắm cũng chỉ cảm thán một câu, đẹp trai thật. Chắc là giống như mấy nữ sinh nhìn thấy mấy minh tinh đẹp mắt, sẽ thưởng thức, xem như cảnh đẹp ý vui. Nhưng sẽ không có cảm giác động lòng tim đập thình thịch.”
Một tay Tần Tịch chống đầu, nhẩn nha đánh chữ: “Chắc là do ít tiếp xúc thôi, tiếp xúc nhiều sẽ tốt hơn.”
“Là do vậy à?”
“Vâng ạ, tin em đi!” Tần Tịch vừa mới gửi đi xong thì tin nhắn của Ngô Hi Ngạn nhảy ra.
Cô vội trả lời Tô Nhiễm: “À, đàn anh của em kêu em tới phòng thí nghiệm, mình nói chuyện sau nha.”
Tần Tịch nhắn xong, cầm lấy balo đi ra khỏi ký túc xá.
Đã vài ngày rồi cô không tới phòng thí nghiệm của thầy Chiêm.
Tuy là lớp thực hành thì vẫn đi học nhưng mà cô rất nhớ bầu không khí ở đó.
Nhớ mùi của thuốc thử, nhớ bộ dáng bận rộn nghiêm túc của mọi người.
Cơ hội làm lại từ đầu không dễ mà có.
Tần Tịch không hề muốn lãng phí vào những chuyện linh ta linh tinh đó.
“Lại đây đi,” Ngô Hi Ngạn gật gật đầu với Tần Tịch.
Mấy đàn anh đàn chị đang bận rộn nhìn thấy cô, ánh mắt vẫn có chút tò mò.
Chỉ là bọn họ không nói gì hết, chỉ cười cười chào hỏi với cô.
“Em xem cái này đi.” Ngô Hi Ngạn đưa cô tới văn phòng, đưa cho cô một tờ giấy.
Đó là thư mời của một hội nghị.
“Diễn đàn giao lưu học hỏi của các bác sĩ trẻ trong cả nước.” Tần Tịch hơi tò mò, “Đây là hội nghị học thuật thường niên của các bác sĩ trẻ trong nước ạ?”
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn gật gật đầu, “Năm nay hội nghị đặc biệt có sắp xếp lịch trình.”
Anh nói, lật đến trang thứ hai: “Để khuyến khích sinh viên đầu tư nghiên cứu khoa học, năm nay sẽ cho sinh viên đại học và nghiên cứu sinh nghỉ nửa ngày, trước tiên sẽ chọn từ nghiên cứu sinh của các trường đại học lớn. Tần Tịch….”
Ngô Hi Ngạn ngẩng đầu nhìn Tần Tịch, “Anh với thầy Chiêm sẽ viết thư đề cử cho em. Cuối cùng nhà trường sẽ chọn ra ba đề tài của ba nhóm sinh viên chính quy để tham gia. Nếu có thể cố gắng làm hết sức mình, các em sẽ có cơ hội tham gia hội nghị, trực tiếp báo cáo thành quả nghiên cứu của bọn em.”
Anh nhìn Tần Tịch, mặt mày thả lỏng, hiếm khi nở nụ cười cổ vũ: “Cố lên!”
Ngô Hi Ngạn dừng một chút, lại nói thêm: “Cho dù có càng nhiều lời đồn vớ vẩn, trước mắt thực lực chân chính, chẳng qua cũng chỉ là hổ giấy thôi.”
“Cảm ơn đàn anh.” Tần Tịch nắm chặt tờ giấy kia: “Em sẽ cố gắng.”
Sau khi Tần Tịch rời khỏi phòng thí nghiệm, tâm trạng tốt đến mức không thể tốt hơn.
Mây đen ảm đạm mấy ngày nay bỗng chốc hóa thành hư không.
Rõ ràng là buổi tối rồi, cô lại cảm thấy ánh mặt trời đang chiếu sáng khắp nơi.
Cô đang từng bước từng bước, biến ước mơ của mình thành hiện thực.