Thời gian hẹn với Tô Nhiễm là 1 giờ rưỡi trưa.
Ngày hôm sau, sau khi kết thúc lớp học buổi sáng, mấy người Tần Tịch ăn cơm xong, Tần Tịch với Đường Lăng cùng đi ra cửa đông của trường.
Tô Nhiễm đã chờ ở đó từ sớm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật ra tính toán tỉ mỉ, chuyện chị ấy ra nước ngoài cũng chỉ là chuyện hai tháng trước thôi.
Vốn dĩ Tần Tịch cho là không hết ba năm thì không gặp được đàn chị này, không nghĩ tới nhanh như vậy đã lại gặp nhau.
Tô Nhiễm nhìn qua thì tiều tụy hơn chút so với trước kia, trước khi tới đây, hiển nhiên là cũng trang điểm sửa soạn qua một chút.
Trang dung tinh xảo thanh nhã, trên người vẫn mặc váy liền màu tím nhạt mà chị ấy thích nhất.
Bên ngoài cũng khoác một chiếc áo khoác lông cừu cùng màu.
Thân thể rất mảnh, eo rất nhỏ.
So với lúc mới đi thì càng gầy hơn trước, nhìn càng đẹp mắt hơn.
Người đi ngang qua đều không nhịn được ngoảnh đầu nhìn lại thêm lần nữa.
“Đàn chị.” Tần Tịch với Đường Lăng sóng vai đi tới, lễ phép chào hỏi Tô Nhiễm một tiếng.
“Tiểu Tịch.” Tô Nhiễm hơi kích động xoay người lại.
Cô ấy nhìn Tần Tịch, không biết nghĩ đến chuyện gì mà hốc mắt hơi hồng hồng.
“Đàn chị.” Tần Tịch chỉ chỉ Đường Lăng: “Đây là bạn em, Đường Lăng. Cô ấy đúng lúc muốn vào nội thành, muốn đi ké xe của đàn chị.”
“Chào em.” Tô Nhiễm gật gật đầu với Đường Lăng.
Cô ấy đã gặp qua Đường Lăng rồi, cùng phòng ký túc xá với Tần Tịch, nhìn qua có vẻ cool ngầu, trang điểm cũng mang phong cách trung tính.
“Chúng ta lên xe trước đi.” Cô ấy đưa hai người Tần Tịch lên xe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Lăng tự ngồi vào ghế phó lái.
Tô Nhiễm với Tần Tịch ngồi ở hàng ghế sau.
Có lẽ là vì Đường Lăng ở đây, Tô Nhiễm nhiều lần mở miệng muốn nói cái gì đó, cũng chỉ đảnh mở miệng thở dốc, không nói thành lời.
Ngược lại Tần Tịch chủ động mở miệng: “Đàn chị, ở nước ngoài sống quen chưa ạ?”
“Ừ.” Tô Nhiễm gật gật đầu.
Từ khi còn nhỏ xíu, mỗi kỳ nghỉ hè cô ấy đều theo chân cha mẹ hoặc ông bà nội ra nước ngoài nghỉ phép, có đôi khi ở lại cả một vài tháng.
Đối với cô ấy mà nói, sinh hoạt cũng không có gì không quen cả.
“Việc học có bận lắm không ạ?” Tần Tịch lại khách sáo hỏi.
“Cũng tạm.” Tô Nhiễm nói: “Chắc là do làm chuyện mình thích, đôi khi có hơi bận rộn một chút, thời gian luyện tập có hơi dài, cũng không cảm thấy chán nản hay là vất vả gì.”
“Vậy là tốt rồi.” Tần Tịch cười cười với cô ấy.
Đơn giản lễ phép hỏi thăm qua lại vài câu, Tần Tịch tự giác ngậm miệng.
Các cô cũng không được xem là thân thiết, nội dung nói chuyện với đàn chị cũng không có được mấy cái.
Tô Nhiễm lại há miệng thở dốc.
Cô ấy muốn nói lại thôi, giương mắt nhìn cô gái bình tĩnh ngồi ở ghế phó lái.
Lại nhìn người ngồi bên cạnh mình, cũng vô cùng bình tĩnh như vậy.
Tô Nhiễm chân chính cảm thấy, các cô chắc là không giống với mấy cô bạn gái thân thiết của mình.
Nếu đổi thành bạn bè khác, lúc này chắc chắn là đã cũng cô ấy công khai lên án Lạc Phỉ. Cảm thấy tập đoàn Lạc thị ỷ thế hiếp người, vô cùng đáng giận.
Nhưng mà hình như Tần Tịch không có ý định làm như vậy.
Cô chỉ là thực hiện lời hứa của mình, bởi vì cô đã đồng ý với Tô Nhiễm, nên hôm nay mới đúng hẹn mà đến.
Cô cũng đã nói qua, chỉ đi cùng Tô Nhiễm đến bên ngoài tòa nhà Lạc thị, sẽ không đi gặp Lạc Phỉ với Tô Nhiễm.
Chẳng qua là bởi vì cô ấy mở miệng nhờ vả, Tần Tịch mới bằng lòng cho cô ấy chút dũng khí nhưng chắc chắn sẽ không tham gia vào những chuyện giữa cô ấy và Lạc Phỉ.
Cho nên dù là ở trên đường, cô cũng không chịu thảo luận với cô ấy.
Hai tay Tô Nhiễm đặt trên gối hơi căng thẳng mà nắm chặt lại.
Cô ấy cảm thấy Tần Tịch làm như vậy chẳng có gì sai.
Nhưng mà trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy tủi thân.
Cố tình lúc này Đường Lăng còn xoay người lại, đưa di động cho Tần Tịch: “Buổi chiều 3 giờ quản trường văn hóa có triển lãm cá nhân đó.”
Cô ấy nói: “Tớ muốn đi xem, cậu đi không?”
“Tớ coi coi.” Tần Tịch nhận lấy di động nhìn nhìn.
Đây là một buổi triển lãm ba phần bộ phim hoạt hình được chiếu trong nước trước đây, Đường Lăng là một trong những fan hâm mộ trung thành của bộ phim đó.
Lúc phim chiếu, mỗi bộ cô ấy phải xem đến ba lần trở nên.
Một phần gần nhất, là sau khi vào đại học Tần Tịch đi xem với cô ấy.
Ba lần, một lần màn ảnh lớn, hai lần IMAX.
“Có thể nha.” Cô gật gật đầu, tự nhiên hỏi: “Tớ nhớ phần bốn của bộ phim này có lịch chiếu vào tết Âm lịch năm nay nhỉ?”
“Ừ.” Đường Lăng gật gật đầu, lấy lại di động.
Cô ấy nhìn qua có vẻ cao lãnh cool ngầu, nhưng thực ra lại là một fan trung thành của manga anime.
Phim hoạt hình trong nước trỗi dậy, mỗi bộ đều xem, có thể ủng hộ thì ủng hộ.
Sau khi nổi lên, lại càng cố gắng cống hiến sức lực của mình để ủng hộ.
Đường Lăng là cho bọn Tần Tịch coi ảnh chụp trong nhà cô ấy.
Trong nhà Đường gia có một căn phòng riêng để cho cô ấy để riêng những thứ như này, tất cả đều là mô hình người, áp phích với poster.
Rất nhiều DVD phiên bản giới hạn của phim điện ảnh, một lần cô ấy mua thường là mua ba cái.
Hai người cứ thế tự nhiên nói chuyện về đề tài này, Tô Nhiễm không thể nào chen miệng vào được.
Bạn bè quanh cô ấy đều thích quần áo xinh đẹp, túi xách hàng hiệu các thứ.
Ngẫu nhiên có bàn tán về giới giải trí cũng sẽ là những món ngon trong nhà hàng cao cấp Michelin, hoặc là những hải đảo giải trí nghỉ phép cảm thấy hứng thú.
Giờ phút này Tô Nhiễm nghe Đường Lăng với Tần Tịch tán gẫu, khác xa so với thế giới thường ngày mà cô ấy tiếp xúc.
Nhưng không biết vì lý do gì, sự tủi thân trong lòng cô ấy từ từ cũng tiêu tán đi.
Đây mới là cuộc sống hằng ngày của một sinh viên bình thường.
Tô Nhiễm giống như mới ý thức được, Tần Tịch chẳng qua chỉ mới là sinh viên năm hai đại học.
Cô ấy còn nghe thấy anh trai mình nói qua một lần, hình như em ấy là một cô nhi.
Không biết là bị cha mẹ vứt bỏ hay đã qua đời rồi, dù sao cũng nói là để lại cũng đủ nhiều tiền cho em ấy, có thể đủ để em ấy học xong đại học.
Nhưng mà không có người nhà ấm áp, cho dù có tiền nhiều cũng sẽ có nhiều tiếc nuối.
Tô Nhiễm từ nhỏ đã được cưng chiều mà lớn lên.
Cha mẹ với anh trai cho cô ấy tình yêu nhiều đến mức tràn trề.
Lúc này đây, vẫn là lần đầu tiên nếm trải hương vị người thân không đứng về phía mình vô điều kiện nữa.
Cô ấy cảm thấy rất là tủi thân khó chịu vô cùng!
Cảm thấy bạn bè xa lánh, mọi thứ trên thế giới này đều trở nên lạnh như băng.
Lúc này ngồi trên xe, nghe Tần Tịch tự nhiên tán gẫu với Đường Lăng.
Đột nhiên cô ấy cảm thấy, bản thân tùy hứng yêu cầu đàn em không mấy thân thiết này cho mình dũng khí, rồi còn muốn em ấy đi cùng mình đến tập đoàn Lạc thị.
Có phải là hơi quá đáng hay không?
Tô Nhiễm hơi ngẩn ngơ nhìn Tần Tịch, đối phương đã trả lại điện thoại cho Đường Lăng.
Hai người không tiếp tục nói chuyện nữa, cái vị đàn em này của cô ấy thậm chí đã lấy điện thoại ra, mở một luận văn ra bắt đầu chuyên chú đọc.
Đúng rồi.
Ánh mắt Tô Nhiễm nhanh chóng lướt qua màn hình di động của Tần Tịch, cuối cùng dừng lại ở sườn mặt nghiêm túc của đối phương.
Các em ấy vẫn là sinh viên, gần đây sắp tới cuối học kì rồi.
Nghe nói thi cuối kỳ của sinh viên y rất là khủng bố, cũng bận rộn vô cùng.
Chắc là do ánh mắt cô ấy quá chuyên chú, rốt cuộc Tần Tịch cũng quay đầu nhìn về phía cô ấy.
Cô hơi cười cười với Tô Nhiễm: “Đàn chị, còn có việc gì ạ?”
“….Ừ.” Tâm trạng Tô Nhiễm phức tạp gật gật đầu.
Cô ấy không biết phải biểu đạt như thế nào, ký ức từ từ khép lại. Cô ấy nhớ rõ lần trước xém tí nữa đã kể về chuyện giữa mình và Tạ Liên Thành, cũng bị em ấy lễ phép kiên định từ chối nghe.
Chỉ là bây giờ không nói câu gì, Tô Nhiễm cảm thấy trong người nghẹn đến khó lòng chịu nổi.
Cô ấy thật sự rất sợ Lạc Phỉ.
Đối phương chưa bao giờ làm chuyện gì tổn thương đến cô ấy nhưng cô ấy vẫn sợ hãi lắm.
“Đàn chị.” Tần Tịch cất di động đi, “Tối qua em đi tham gia một buổi tọa đàm do một vị giáo sư rất nổi tiếng thuyết trình.”
“Ặc…….” Tô Nhiễm vội vàng nói: “Xin lỗi em nha Tiểu Tịch, hôm qua chị không biết……”
“Không có gị ạ không có gì ạ. Đàn chị không cần xin lỗi vì chuyện này.” Tần Tịch xua xua tay, “Hơn nữa chị cũng không làm ảnh hưởng đến thời gian toạ đàm.”
Cô dừng lại một chút, giọng nói ôn hoà hơn nữa: “Vị giáo sư kia thực sự rất giỏi, là người đứng đầu trong ngành. Một vài nội dung thầy ấy nói, bây giờ em nghe vẫn chưa hiểu lắm. Sau đó đàn anh dẫn em đi gặp thầy ấy, em căng thẳng lắm luôn.”
“Ừm.” Tô Nhiễm gật gật đầu, cô ấy có thể hiểu được tâm trạng của Tân Tịch.
Cô ấy nhớ đến chuyện lúc mình mới học đàn không được bao lâu. Tuy là những người xung quanh đều khen cô ấy có thiên thú kể cả là những giáo viên dạy cô ấy thanh nhạc, dạy cô ấy đàn hạc cũng đều khen cô ấy không dứt miệng.
Cô ấy thực sự rất rất thích đàn hạc.
Cho nên lần đầu tiên gặp được nghệ sĩ chơi đàn nhạc nổi tiếng quốc tế, cô ấy cũng vô cùng căng thẳng.
“Lúc đó trong đầu em trống rỗng luôn.” Tần Tịch nói tiếp: “Nhưng mà không ngờ giáo sư tốt tính lắm, rất gần gũi cũng thân thiết với kiên nhẫn nữa. Cho dù em nói năng lung tung lộn xộn cái nhìn của em. Thầy ấy cũng không hề tức giận xíu nào. Còn khen em rất chân thành, bảo em cố gắng lên. Thầy ấy còn nói rất tin tưởng và mong chờ sự phát triển của em trong tương lai.”
“Ừm.” Tô Nhiễm lại gật đầu thật mạnh.
Cô ấy cũng hiểu rõ cảm giác này.
“Cho nên, những người bằng lòng bao dung chị, sẽ không vì chị nói mấy câu này kia mà lạnh mặt với chị.” Tần Tịch duỗi tay vuốt vuốt tóc, giọng nói nhàn nhạt: “Người không muốn che chở cho chị, chỉ có nói xuôi tai đến mấy cũng sẽ cảm thấy chói tai vô cùng.”
“Đàn chị.” Tần Tịch nhìn cô ấy, “Chị không cần phải căng thẳng,”
Cả người Tô Nhiễm chấn động.
Cô ấy nhớ đến những lời Tần Tịch đã nói với cô ấy lúc trước, người muốn từ bỏ chị, cho dù chị có làm tổn thương đến mình, người ta cũng chẳng thèm ngó ngàng đến.
Cô ấy ngồi ngơ ngẩn trong xe, thật ra thái độ của Lạc thị, thái độ của Lạc Phỉ đã rất rõ ràng.
Cho dù cô ấy đi tìm hắn đi, thì có thể nói cái gì được chứ?
Lạc Phỉ vốn có tiếng là người tàn nhẫn lại vô tình.
Hắn đến cả anh trai ruột thịt, ba đẻ của mình cũng có thể tuyệt tình đến mức đó.
Đối với chính mình……
Nếu không hề giống như trong lời đồn kia, hắn là thích chính bản thân mình thì.
Như thế thì mình đi tìm hắn còn có ý nghĩa gì nữa đâu chứ?
Điên cuồng gây chuyện với hắn à?
Một người không thích mình, náo loạn trước mặt hắn, có thể đổi được cái gì đây?
Tô Nhiễm ngơ ngẩn nhìn Tần Tịch.
Giống như Tạ Liên Thành.
Lúc thích mình, ôn nhu thân sĩ biết bao nhiêu, có thể bao dung tất cả những tùy hứng của mình.
Lúc quyết định bỏ đi, ngay cả đàn em cũng còn thương xót mình, đêm hôm không đi dép sẽ bị cảm lạnh sinh bệnh.
Mà anh ấy, lại chẳng thèm để ý chút nào.
Tô Nhiễm hít một hơi thật sâu.
“Tiểu Tịch.” Cô ấy đột nhiên hỏi: “Nếu em là chị, em sẽ làm như thế nào?”
“Em?” Tần Tịch nghĩ nghĩ: “Em không thể nào nghĩ mình là đàn chị được, nên em không thể tưởng tượng được tình cảm của người nhà chị như thế nào. Vậy nên, giả thiết này không thể tồn tại.”
“Ừm.” Tô Nhiễm gật gật đầu, cô ấy không cảm thấy bất ngờ với câu trả lời như vậy của Tần Tịch.
Tuy là thời gian quen biết không được bao lâu nhưng đàn em này lại khiến người ta hiểu rõ đến không ngờ.
Em ấy nói chuyện sẽ rất thẳng thắn, sẽ không vì cảm thấy người khác bị tổn thương mà tìm cách nói uyển chuyển hơn.
Cô ấy im lặng vài giây, đột nhiên nói: “Chị muốn nói với Lạc Phỉ không cần phải liên hôn nữa.”
Tần Tịch nhún nhún vai, không có ý kiến gì.
Đây là quyết định của Tô Nhiễm, chị ấy nghĩ kỹ là được.
“Có lẽ… Lạc Phỉ sẽ giận chó đánh mèo với Tô gia. Nhưng chỉ không muốn để bản thân cứ mơ hồ gả cho một người mình hoàn toàn không thích chút nào được.”
Tô Nhiễm cũng không biết mình đang nói cho Tần Tịch nghe, hay là đang cố gắng thuyết phục bản thân mình.
“Chị cũng không biết anh ta sẽ đối phó với Tô gia như thế nào, cũng không biết ba mẹ, anh trai có bởi vì vậy mà ghét bỏ chị không, cảm thấy chị là đứa con gái không hiếu thuận…..”
Tô Nhiễm duỗi tay ôm đầu mình: “Nhưng mà chị không muốn……”
Tần Tịch duỗi tay, vỗ vỗ vai chị ấy.
Cô cảm thấy kỳ diệu thật, mọi chuyện chuyển biến rất bất ngờ, thay đổi nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.
Lạc Phỉ không phải là thích Tô Nhiễm à?
Giờ Tần Tịch đã biết chính xác hắn cũng trùng sinh, nhưng cô lại không biết sau khi mình chết đã xảy ra chuyện gì.
Vậy mà lại khiến Lạc Phỉ đối xử tuyệt tình với Tô Nhiễm như vậy.
“Tiểu Tịch.” Tô Nhiễm vẫn còn cúi đầu: “Có phải em cảm thấy, chị làm như vậy, có vẻ rất tùy hứng?”
“Chị mong em nói chị tùy hứng hay là không tùy hứng ha?” Tần Tịch không trực tiếp trả lời câu hỏi mà lại hỏi ngược lại.
Tô Nhiễm lắc đầu.
Tần Tịch khẽ thở dài.