Hả?
Tần Tịch ngẩng đầu, mờ mịt nhìn về phía Ngô Hi Ngạn.
Dáng vẻ Chiêm Hoa Phong rất vui sướng, chắc là chuyện tốt nhỉ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đoán vậy.
“Anh có một đàn anh đúng lúc là người duyệt bài của tạp chí em gửi bài.” Ngô Hi Ngạn nói: “Luận văn em viết gửi đến chỗ anh ấy thẩm duyệt, đã được thông qua rồi.”
Anh dừng một chút, tiếp tục nói: “Tạp chí bên kia sẽ nhanh thông báo cho em thôi.”
Ngô Hi Ngạn nhìn Tần Tịch, ngũ quan sắc bén cũng nhu hòa đi vài phần: “Chúc mừng, Tần Tịch.”
Tần Tịch ngẩn người luôn.
Bài luận cô gửi?
A a a!
Cô nghĩ ra rồi, chính là sau khi xử lý số liệu giai đoạn đầu của thí nghiệm, Ngô Hi Ngạn đề nghị cô viết một bài luận văn.
Sau đó anh cho cô vài ý kiến chỉnh sửa, cô gửi bài ra ngoài.
Kỳ thật lúc gửi bài đi, Tần Tịch không ôm bất kỳ hi vọng nào cả.
Dù sao thì cô cũng mới chỉ năm hai, trong trường học biết bao đàn anh, đàn chị thạc sĩ như vậy, còn đang đau đầu vì luận văn gửi đi kia.
Chả phải nói quá ngoa chứ, vài thầy cô còn đang rầu rĩ nữa là.
Ngay từ đầu Tần Tịch chỉ nghĩ là thử xem sao thôi.
Cô chớp chớp mắt, khó khăn lắm mới tiêu hóa xong thông tin này.
“Đàn… đàn anh Ngô……..” Tần Tịch lắp bắp gọi một tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không hiểu vì sao, mũi cô thấy ê ẩm ghê.
Cái loại cảm giác này, giống như sau khi trải qua bao nhiêu nỗ lực vất vả, cuối cùng cũng đơm hoa kết trái, hơn nữa còn được người khác tán đồng.
Tuyệt diệu đến mức không biết phải hình dung thế nào, rồi lại cảm thấy không nói nên lời.
----- Đây là việc mà cô chân chính muốn làm, cũng là vì nó mà cô nỗ lực phấn đấu quên mình.
Chiêm Hoa Phong cười ha hả lắc đầu.
Cô gái nhỏ kích động không thôi, cái này ông hiểu được, dù sao thì cô cũng mới chỉ là sinh viên năm hai thôi.
Người trẻ tuổi bây giờ ấy mà, giỏi thật chứ chả đùa, một nhóm người tiền đồ vô lượng, làm ông cũng phải nỗ lực thêm nhiều.
“Nghe nói đàn anh của em dẫn em đi gặp giáo sư Trương rồi?” Chiêm Hoa Phong hỏi.
“Vâng.” Tần Tịch ngoan ngoãn gật gật đầu, “Giáo sư Trương tốt lắm à, mấy thầy cô giáo như cô Tiền cũng tốt vô cùng.”
Cô nhịn không được lại nhìn Ngô Hi Ngạn: “Chuyện này cũng phải chân thành cảm ơn đàn anh nữa ạ.”
“Được rồi, được rồi, biết đàn anh của em rất biết chăm sóc em lúc thầy vắng mặt rồi.” Chiêm Hoa Phong càng cười sung sướng hơn, “Đề tài tiến triển không tệ, một nhóm mấy cô gái nhỏ cũng nỗ lực lắm nha, đúng là biết tranh đua ghê.”
Tần Tịch chợt nhớ tới: “Vậy luận văn của mấy người Đường Lăng……”
“Hi Ngạn cũng đưa thầy xem qua rồi, mới gửi ra ngoài hai bản cũng không có vấn đề gì, đăng bài là chuyện sớm muộn thôi.” Chiêm Hoa Phong nói: “Chắc là sẽ không có vấn đề gì nhỉ. Còn có một bạn tên Kiều Sơ Hạ đúng không? Của bạn ấy thì phải sửa lại kỹ càng lần nữa.”
“Vâng ạ.” Tần Tịch gật gật đầu.
“Sắp tới các em chuẩn bị thi cử rồi, cũng không cần dành quá nhiều công sức cho chuyện này.” Chiêm Hoa Phong dặn dò cô. “Chuẩn bị thi cử trước đi.”
“Vâng ạ, cảm ơn thầy Chiêm ạ.”
Cô khống chế không được, trong lòng vui muốn chết luôn.
Nỗ lực đạt được công nhận, so với bất kỳ lúc nào đều vui vẻ hơn nhiều.
Tần Tịch lại ngẩng đầu nhìn Ngô Hi Ngạn, trong đầu không biết nghĩ gì mà lại nhảy ra một câu: thành tích của em có một nửa công sức của anh.
Đối phương ngoài việc chỉ đạo ra cũng âm thầm dùng sự ảnh hưởng của mình giúp đỡ, không biết đã giúp bọn cô không cần phải đi đường vòng bao nhiêu nữa.
Mãi đến khi chào tạm biệt thầy Chiêm rồi ra khỏi phòng thí nghiệm, trở lại ký túc xá rồi, Tần Tịch vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện này.
Cô mở của ký túc xá, chỉ có Đường Lăng ở đó thôi.
Tần Tịch chậm rãi đi đến chỗ của mình, khom lưng lấy ống nghe mà cô mua làm quà sinh nhật cho Ngô Hi Ngạn ra.
“Sao thế?” Đường Lăng quay đầu nhìn Tần Tịch.
“Thầy Chiêm đã về rồi.” Cô duỗi tay vuốt ve hộp đựng, “Gọi tớ tới nói mấy câu về chuyện đề tài với thí nghiệm thôi.”
Tần Tịch dừng một chút: “Nhưng mà thầy ấy cũng nói, sắp tới bọn mình phải chuẩn bị thi cử là chính, bảo bọn mình đừng phân tâm.”
“Ừ.” Ánh mắt Đường Lăng dừng lại trên hộp đựng: “Đàn anh Ngô cũng ở đó?”
Tần Tịch gật gật đầu.
“A a a a a a!” Bỗng nhiên cô cầm hộp đứng lên: “Sao lúc đó tớ không mua cái tốt nhất, đắt nhất kia chứ?”
Cô quay vòng vòng trong ký túc xá: “Không được rồi, tớ hối hận rồi, giờ tớ phải đi đổi lấy cái kia mới được.”
“Tiểu Tịch.” Đường Lăng hiếm khi thấy dáng vẻ này của cô, nhịn không được buồn cười.
Cô ấy nhắc nhở Tần Tịch: “Lúc chọn lựa, là chính cậu nói cái này giá 1200 tệ, nằm trong phạm vi đàn anh Ngô có thể nhận. Cái kia càng đắt, anh ấy sẽ không muốn nhận đâu.”
“Nhưng mà đàn anh Ngô nên xứng với những thứ tốt nhất.” Tần Tịch nói như thật.
Cô không nén được vui sướng trong lòng cùng cảm kích: “Tớ thật sự… thật sự thật sự không biết hình dung như thế nào?”
Tần Tịch không phải thực sự là cô sinh viên năm hai 19 tuổi.
Cô đã sống qua hai đời rồi.
Tuy là mỗi lần chỉ sống đến 26 tuổi là ngủm củ tỏi.
Cho dù là ở cạnh Tạ Liên Thành hay ở cạnh Lạc Phỉ, đều có thể để cô nhìn thấy rất nhiều chuyện, trải qua rất nhiều chuyện.
Ví dụ như……
Một mặt âm u của lòng người.
Cô đã từng gặp qua quá nhiều người, chỉ vì một lợi ích nhỏ xíu đã không chút do dự bán đứng bạn bè, thậm chí phản bội cả người đầu ấp tay gối.
Cũng gặp qua rất nhiều người ích kỷ, vì lợi ích và sự phát triển của bản thân, có thể không chút do dự đi phá hoại lợi ích của người khác, thậm chí chiếm công lao của người ta làm thành của mình.
Người giống như Ngô Hi Ngạn, gần như chẳng cần báo đáp gì, vô tư giúp đỡ các cô.
Thật sự quá ít.
“Tiểu Tịch.” Đường Lăng đứng lên, ấn ngồi Tần Tịch về chỗ cũ: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”
“Lần trước bọn mình gửi luận văn ra ngoài ấy, chắc là bản thảo được phê duyệt rồi.” Tần Tịch ngước mắt, nhìn Đường Lăng.
“Thật á?” Lần này, cả Đường Lăng cũng ngẩn cả người.
“Ừ.” Tần Tịch gật đầu thật mạnh.
Đề tài dự thi, là Ngô Hi Ngạn giúp bổ sung hoàn chỉnh.
Phương pháp thí nghiệm, là anh ấy giúp đỡ cải tiến.
Báo cáo thí nghiệm, là anh theo dõi từng bước các cô viết ra từng chương từng chương, lúc thảo luận phân tích kết quả, cũng là anh giúp đỡ sửa chữa một phần.
Cuối cùng luận văn chuẩn bị gửi đi, cũng là Ngô Hi Ngạn cầm tay chỉ việc giúp các cô sửa đổi, dặn dò các cô những việc cần chú ý, thậm chí giúp các cô sàng lọc lựa chọn tạp chí.
Anh giúp các cô quá nhiều.
Trước khi gửi luận văn ra ngoài, mấy người Tần Tịch đã từng đề nghị, Ngô Hi Ngạn mới là tác giả chính.
Sau đó Ngô Hi Ngạn từ chối.
Anh nói bản thân anh không muốn.
Luận văn đúng thật là mấy người Tần Tịch viết.
Lần này, cả Đường Lăng cũng biến sắc.
“Đổi!” Cô ấy kéo Tần Tịch một cái, “Tớ góp một nửa tiền.”
Ống khám bệnh vốn là mình Tần Tịch mua, Đường Lăng nhìn giá, không tranh giành với cô.
Giờ cô lại móc di động ra: “Tớ hỏi một chút, mấy người bọn mình góp tiền mua cái ống 8000 tệ kia cho đàn anh Ngô, Âu Dương chắc chắn đồng ý.”
Âu Dương Nguyệt biết mình năm hai mà có luận văn đăng tạp chí, sợ là ngủ cũng cười.
Đừng nói là mấy người góp tiền, mình cậu ấy chi tất, cũng không thèm chớp mắt một cái ấy chứ.
Tần Tịch chớp chớp mắt, nhịn không được mỉm cười.
Bộ dáng Đường Lăng kích động như vậy, đúng là cô hiếm khi được thấy.
“Nhưng mà Hạ Hạ…..” Cô đột nhiên nhớ đến.
Lúc trước bốn người các cô viết luận văn, số liệu là từng người tự mình lựa chọn làm.
Bây giờ cô, Đường Lăng, Âu Dương đều có tin tốt, chỉ có luận văn của Kiều Sơ Hạ là cần phải sửa lại thêm.
Huống hồ nếu thực sự mua cái ống khám bệnh 8000 tệ kia.
Ba người các cô thì không nói làm gì, chỉ có Kiều Sơ Hạ.
Trong nhà cô ấy vốn cũng không khá giả gì, sau khi biết cô ấy đi học đạt được học bổng rồi, nghe đâu sinh hoạt phí kỳ sau còn cho ít đi một nửa.
Bình thường Kiều Sơ Hạ không phải người keo kiệt.
Cô ấy không thể nào hào phóng mời mọi người ăn bữa tiệc lớn như Âu Dương Nguyệt, nhưng mua trái cây, đồ ăn vặt đều sẽ mua cho mỗi người trong ký túc xá một phần.
Mấy người Tần Tịch cũng không từ chối ý tốt của cô ấy.
Cũng thế, mỗi lần các cô mua trái cây hay đồ ăn vặt, cũng chia cho Kiều Sơ Hạ một phần.
Bốn người ở với nhau từ năm nhất đến giờ, gần như chưa bao giờ có xích mích, luôn hòa thuận đoàn kết.
“Ừ.” Đường Lăng cũng do dự.
Ngày thường cô ấy cư xử khác người, theo cách nói của Âu Dương Nguyệt thì là “không có tình người.”
Tần Tịch lại biết bạn tốt này của mình thật ra là người rất cẩn thận lương thiện.
“Thật ra….” Tần Tịch nghĩ nghĩ, “Đàn anh Ngô giỏi như vậy cũng không cần phải dùng ống khám bệnh đắt nhất. cho dù dùng ống giá 80 tệ thì cũng giỏi như vậy thôi.”
Cô nói: “Không thì thôi vậy, tặng cái này đi. Sau này có cơ hội nói sau.”
“Được.” Đường Lăng gật gật đầu.
Vừa rồi mấy cô chỉ là cảm thấy đàn anh quá tốt, không biết phải báo đáp thế nào nên muốn tặng đồ tốt nhất cho anh ấy thôi.
Nghĩ đến Kiều Sơ Hạ, hai người bình tĩnh lại cũng không nghĩ đến chuyện này nữa.
“Chuyện luận văn của bọn mình…..” Tần Tịch lại nói: “Trước mắt đừng nói cho Hạ Hạ.”
“Ừ.” Đường Lăng gật đầu, “Chắc là cậu ấy căng thẳng chuyện thi cuối kỳ. Dựa vào thành tích cả năm để xét học bổng, năm hai có thể xin học bổng cấp quốc gia, cậu ấy căng thẳng chuyện thành tích. Giờ không muốn phân tâm cũng là chuyện bình thường.”
“Cho nên đời thi học kỳ xong, sau kỳ nghỉ đông, tâm trí cậu ấy sẽ đặt trên chuyện đề tài thôi. Đến lúc đó thì không có vấn đề gì rồi.” Tần Tịch nói: “Đợi thì học kỳ xong đã rồi nói tiếp.”
“Được.”
Tần Tịch lại nhìn nhìn hộp trong tay.
Tuy là nói như vậy nhưng mà cô lại muốn tặng cái ống khám bệnh đắt nhất, nghe đâu cũng là tốt nhất kia cho đàn anh Ngô cơ.
Người tốt như vậy, đương nhiên nên dùng đồ tốt nhất rồi.
Nhưng mà chuyện như này, kéo Kiều Sơ Hạ vào sẽ gia tăng gánh nặng cho cậu ấy, làm cậu ấy khó xử.
Không nói với cô ấy, cô ấy sẽ tổn thương.
Vẫn là thôi đi.
Tần Tịch cẩn thận cất hộp vào trong tủ.
Cô với Đường Lăng cảm thấy là chuyện đương nhiên phải thế, nếu Âu Dương Nguyệt ở đây, chắc chắn sẽ thở dài một hơi rồi lắc đầu thật mạnh cho coi.
Tặng quà sinh nhật mà, phải đưa quà cho người khác phái chứ, ai đời chỉ có thể đưa ống khám bệnh bao giờ?!
Còn ống khám bệnh tốt nhất đắt nhất?!
Dù sao ai mà tặng cô ấy quà như vậy, cho dù là 80000 tệ đi, cô ấy cũng chẳng vui vẻ cho nổi đâu.
Chỉ cảm thấy đối phương chả có gì thú vị cả, còn không lãng mạn nữa!
Mấy người Tần Tịch với Đường Lăng hồn nhiên không biết gì, cứ thế tiếc nuối tiếp tục đọc sách.
Mà Kiều Sơ Hạ đứng ở cửa ký túc xá, cứ thế đứng đờ người hơn 10 phút, rồi chậm rãi thu tay lại.
Động tác của cô ấy rất cẩn thận, cũng rất nhẹ, nắm chặt chìa khóa trong lòng bàn tay, sợ phát ra tiếng động nào.
Chìa khóa vốn lạnh lẽo trong tay cô ấy cũng bị nắm cho nóng lên.
Kiều Sơ Hạ hít vào một hơi thật sâu, nhẹ nhàng run rẩy, hốc mắt cũng đỏ lên.
Cô ấy không có gõ cửa, cũng không mở cửa, mà cẩn thận nhẹ chân xoay người.
Một bước, hai bước, ba bước……
Mỗi bước Kiều Sơ Hạ đều đi rất cẩn thận.
Cô ấy nhẹ nhàng mở cửa chung cư ra, sau đó nhẹ nhàng đóng lại.
Ngừng lại thở một hơi rồi nhanh chóng vọt tới cầu thang, bước chân càng lúc càng nhanh.
Cầu thang trước mắt có chút mơ hồ, mãi đến khi chạy ra khỏi ký túc xá nữ, chìa khóa trong tay cô ấy mới leng keng rơi xuống đất.
Cô ấy khom lưng, nhặt chìa khóa rơi dưới đất lên.
Nước mắt cũng chảy theo, nhẹ nhàng rơi trên đất.