Nữ phụ không học tập sẽ chết

“Cô muốn thử không?”
Lê Phi nói, quay đầu nhìn Tần Tịch.
Tần Tịch lắc đầu: “Tôi lại không thích diễn kịch.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô rất có hứng thú nhìn đối phương, hỏi, “Anh ở đây diễn kịch như nào?”
Lê Phi nghiêm túc nghĩ nghĩ, đột nhiên đứng ra giữa sân thượng.
Anh ta hướng mặt ra bên ngoài, tháo mũ xuống lộ ra khuôn mặt anh tuấn, cho dù phóng to lên màn ảnh cũng là 360 không góc chết.
Lê Phi nhắm mắt lại, lông mi thật dài lắng đọng một tầng ánh sáng mặt trời êm dịu, anh ta rất nhập tâm, giống như hoàn toàn đắm chìm vào thế giới của riêng mình vậy.
Một lát sau, anh ta cuối cùng cũng mở mắt.
Xoay người, nhìn về phía Tần Tịch.
Vẫn khuôn mặt đó nhưng thần sắc đã biến đổi khôn lường.
Lê Phi vươn một bàn tay ra với Tần Tịch, mặt mày khẽ nhếch.
Cho dù không có mở miệng nói một câu một chữ nào, đột nhiên một thanh niên anh tuấn hơi khác người bỗng trở thành một nam sinh cool ngầu vô đối.
Sau đó anh ta nhìn Tần Tịch hơi cô: “Cuối tuần có muốn đi xem phim không?”
Tần Tịch ngẩn ngơ nhìn.
Lê Phi không không cảm thấy xấu hổ khi cô im lặng thờ ơ.
Ngược lại anh ta lại gần Tần Tịch thêm một bước, sau đó cúi người về phía trước.
Vóc dáng anh ta cao hơn so với Tần Tịch, cách gần như vậy, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có chút tỳ vết nào.
Lê Phi liếc mắt đưa tình, nhìn sâu vào mắt Tần Tịch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khóe môi anh ta dương lên, vừa cool ngầu lại bá đạo, rõ ràng trên mặt viết rõ mấy chứ không kiên nhẫn nhưng cố tình lại nhìn ra được sự kiệt ngạo và chờ mong từ từ dâng lên trong đáy mắt.
Theo bản năng Tần Tịch lùi về sai một bước.
Chân Lê Phi dài chừng một mét, nhẹ nhàng gần thêm một bước.
Tần Tịch lại lui.
Anh ta lại tiến.
Sân thượng vốn dĩ không lớn, Tần Tịch cuối cùng không còn lùi lại được nữa, sau lưng đụng vào lan can sân thượng.
Biểu cảm Lê Phi vẫn không có thay đổi gì.
Khóe môi cong lên, hai tay đút túi, vẻ mặt có vẻ thành thạo, bộ dáng không để tâm chuyện gì.
Nhưng bước hai bước này.
Thêm sự im lặng của Tần Tịch nữa.
Trong ánh mắt sâu sa xinh đẹp kia, cảm xúc ngày càng phong phú.
Trừ bỏ vẻ bề ngoài không để ý chút nào, loại đi vẻ kiệt ngạo và sự chờ mong nhen nhóm.
Ánh mắt hơi hơi chớp động, tiết lộ hết sự khẩn trương sâu trong nội tâm ra ngoài.
Giống như đoán được kế hoạch mình tỉ mỉ sắp xếp lại không đổi được cảm xúc thật lòng.
Hai tay Lê Phi duỗi ra, chống lên lan can sân thượng.
Tay phải anh ta còn cầm mũ lưỡi tai, tay trái giam cầm Tần Tịch trong lồng ngực mình.
Tóc của anh ta bị gió đông thổi phất phơ, vài sợi tóc lòa xòa trước trán.
Nhìn qua có vẻ kiệt ngạo lại anh tuấn, là kiểu nam sinh rất được hoan nghênh trong trường học.
Thời gian giống như dừng lại một khắc kia.
Qua một lúc lâu, hoặc cũng chỉ mới mấy giây.
Đột nhiên Lê Phi thu tay lại, anh ta nhướng mày nhìn Tần Tịch: “Là như vậy đấy.”
Lúc nói chuyện, vẻ mặt anh ta giãn ra, vẻ kiệt ngạo biến mất sạch sẽ trên khuôn mặt, lại thành Lê Phi mà Tần Tịch quen thuộc.
Anh ta lùi lại vài bước.
Cho dù mới rồi thật ra anh ta không có đụng chạm gì đến Tần Tịch cả, trước sau vẫn duy trì một khoảng cách rất lịch sự.
Tần Tịch nhẹ nhàng gật gật đầu.
Vừa rồi cô thật có chút chấn động.
Lê Phi hẳn là người sinh ra để diễn xuất, hơn nữa cũng rất yêu diễn xuất.
Hoặc là nói, anh ta vì được làm việc mình thích mà đã nỗ lực hơn rất nhiều.
Chỉ cần một ánh mắt như vậy, một vẻ mặt như vậy, anh ta có thể khống chế nhịp nhàng chuẩn xác.
Thay đổi một chút, khí chất và tính cách như biến thành một người hoàn toàn khác.
Tần Tịch học bộ dáng của Lê Phi, một tay chống lan can ngẩng đầu nhìn về phương xa.
Cô lại gật gật đầu, nói: “Tôi đã hiểu.”
Loại cảm giác này không biết nên hình dung như thế nào.
Có lẽ là sự cộng hưởng giữa những người có mong muốn nỗ lực hết mình vì giấc mơ của mình nhỉ.
“Tôi tin tưởng anh nhất định sẽ trở thành diễn viên xuất sắc nhất.”
Lê Phi nhướng mày: “Không có bộ lọc thần tượng?”
“Không có.” Tần Tịch lắc đầu, nhịn không được nói: “Là lời nói thật lòng.”
Lê Phi nói: “Lúc ấy tôi đã tưởng tượng, có một ngày, tôi sẽ nhất định phải đứng trên một sân khấu tốt nhất trên thế giới, diễn một vở kịch nói. Khi đó sẽ có những người chân chính hiểu tôi, hiểu kịch, hiểu được những người trong kịch mà tới xem tôi diễn, đắm chìm trong thế giới biểu diễn đầy thuyết phục của tôi.”
Anh ta lại quay đầu nói với Tần Tịch: “Cho nên cô có dùng kính lọc thần tượng cũng không sao hết.”
Anh ta nhướng mày, trên khuôn mặt trẻ tuổi thần thái sáng láng: “Tôi rất chiều fan của mình, nhất định sẽ không làm cô thất vọng.”
Lúc này là mùa đông, thời tiết không quá trong trẻo.
Nhưng Tần Tịch cảm thấy nghe Lê Phi nói những lời như này, giống như có ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, tỏa sáng trên người thanh niên này.
Làm cho anh ta trở nên đẹp trai không thể nào tưởng tượng nổi.
“Vậy cô thì sao?” Lê Phi hơi: “Giấc mơ của cô là gì?”
“Tôi?” Tần Tịch nghĩ nghĩ: “Ước mơ của tôi là….. trên thế giới không còn có bệnh tật… ha ha.”
Cô nói xong từ cuối cùng, bản thân cũng nhịn không được bật cười.
Lê Phi cũng cười theo, “Giấc mơ của tôi, cố gắng nỗ lực, nói không chừng trước năm tôi 40 tuổi còn có thể thực hiện. Cái này của cô….. khó ! Quá khó khăn!”
“Anh hỏi là giấc mơ mà, lại không phải là mục tiêu.” Tần Tịch nói: “Mơ mộng mà, đương nhiên phải lớn lao chút chứ.”
“Vậy mục tiêu thì sao?” Lê Phi rất biết nghe lời hay hỏi tiếp.
“Thi cuối kỳ lại được điểm tuyệt đối nữa.” Tần Tịch nói.
Lê Phi: “….. Nghe cũng không thấy dễ đạt được rồi.”
“Có thể tham gia diễn đàn họp mặt thường niên các bác sĩ trẻ vào năm tới.” Tần Tịch lại nói.
“Có vẻ rất cao cấp.” Lê Phi hơi nghiêng đầu, “Tháng mấy sang năm? Bác sĩ họp thường niên cái gì.”
“Cuối tháng ba,”
“Tháng ba à….” Lê Phi lấy điện thoại mở lịch trình ra coi: “Phim điện ảnh chắc sẽ mở máy quay vào lúc đó, chắc là có thể bớt chút thời gian, tôi cũng tới dự thính được không?”
“Cái này….” Tần Tịch cũng không rõ ràng lắm, dù sao cô cũng chưa có được tư cách tham dự nữa.
“Hoặc là hội nghị này cần một đại sự tuyên truyền hoặc người phát ngôn gì đó?”
Tần Tịch: “….. Bác sĩ nghèo lắm, không mời nổi anh.”
Lê Phi là ảnh đế chân chính, tuổi trẻ đẹp trai, nhân khí như mặt trời ban trưa.
Trong tay còn nắm mấy cái đại diện cho những thương hiệu xa xỉ, nghe đâu catse giá trên trời không.
“Vậy đến lúc đó rồi nói đi.” Anh ta gật gật đầu.
Hai người nói nói, cảm giác như bạn bè quen biết nhiều năm, cứ thế hết một buổi trưa.
Rất nhanh đến giờ cơm chiều, Tần Tịch quay đầu hỏi Lê Phi: “Tối nay còn đi ăn cơm tôm cay không? Còn có thể mời anh ăn sương sáo lạnh nữa.”
Lê Phi: “Cũng đã nghỉ đông rồi, trừ sinh viên y còn ở lại trường học, tôm cay chắc chắn đóng cửa rồi.”
Anh ta nghĩ nghĩ lại nói: “Hôm nay tôi lái xe tới, lần trước cô mời tôi, hôm nay tôi mời cô đi.”
Anh ta nói xong cũng không đợi Tần Tịch trả lời, đã xoay người đi xuống dưới lầu: “Đi thôi.”
Hôm nay anh ta lái một chiếc xe thể thao màu lam hai chỗ ngồi.
Cũng giống như lần trước, quăng trợ lý với người đại diện đi đâu rồi.
Lê Phi mời Tần Tịch ngồi vào ghế lái phụ trước, sau đó đóng cửa xe thay cô, lại ngồi xuống ghế lái.
Xe thể thao trở hai người nhanh chóng đi khỏi đại học A, trong chốc lát đã dừng lại bên cạnh một siêu thị rất lớn.
Nơi này cách đại học A không xa, xem như một khu dân cư mới mở.
Siêu thị cũng mới được xây dựng không lâu, một tầng ngầm, hai tầng trên.
Cái gì cũng có.
Trừ cái này ra, trên tầng cao nhất còn có một nơi chuyên phục vụ ăn uống, có rất nhiều món ăn vặt nổi tiếng thành phố A.
Sinh viên đại học A cuối tuần rất thích tới đây đi dạo, Tần Tịch với mấy người Đường Lăng ăn qua rất nhiều lần.
Cô vốn còn đang cân nhắc, tuy là lần trước mình mời ăn tôm cay, Lê Phi mời lại là chuyện bình thường.
Nhưng mà nếu đối phương mời ăn đồ gì quá đắt, AA thì sẽ tốt hơn.
Nếu là đồ ăn vặt ở đây, hoàn toàn không có vấn đề.
Tần Tịch xuống xe trước, chờ Lê Phi đội mũ đeo khẩu  trang lên lần nữa.
Giờ anh ta đang trong giai đoạn nổi như cồn, hơn nữa bộ phim mới ra còn cháy vé bán.
Khắp nơi trên  mạng đều thảo luận về bộ phim, Lê Phi đúng là nổi đến tím người.
Đại học A cũng có rất nhiều fan của anh ta.
Nghe đâu còn lập lên mấy hậu viện cho mình anh ta nữa.
Dù sao Tần Tịch cũng từng nghe Âu Dương Nguyệt lẩm bẩm qua rồi, nếu không phải cô ấy vội vàng chuẩn bị thi cử không thể phân tâm, đoàn trưởng hậu viện đại học A nhất định cô ấy phải dành đến tay mới được.
Lê Phi tới một siêu thị người đến người đi như vậy, không trang bị kỹ càng rất dễ bị người ta nhận ra.
Anh ta đeo khẩu trang cẩn thận, lại kéo thấp vành mũ xuống.
Không có đi ăn đồ ăn vặt ở lầu 3 như Tần Tịch nghĩ, mà kéo một cái xe đẩy trong siêu thị, nói với Tần Tịch: “Chúng ta đi thôi.”
Tần Tịch tò mò nhìn: “Chúng ta….. muốn mua đồ ăn hả?”
Lê Phi búng tay tách một cái: “Bingo! Đúng rồi! Cô ăn ở trong trường cả một học kỳ rồi, tôi thì bận quay phim nửa năm, chủ yếu toàn ăn đồ ăn ngoài, ngán chết rồi!”
Anh ta đẩy xe về phía trước: “Hôm nay tôi tự mình xuống bếp, cô có lộc ăn.”
Tần Tịch không có đi theo ngay, nhìn qua Lê Phi không giống là người biết nấu ăn đâu.
Nhưng mà cô thì có thể đấy. Cơ mà cho dù bọn họ tám chuyện rất hợp nhau, thật ra quan hệ cũng không tốt đến vậy, có thể đến nhà nhau ăn chực cơm đâu.
“Sao thế?” Lê Phi đi được một đoạn, quay đầu nhìn Tần Tịch: “Cô không tin tôi à?”
Anh ta kéo vành nón xuống: “Nhanh thôi, tôi sẽ khiến cô hối hận!”
Nói giống y như Tổng giám đốc bá đạo, Tần Tịch nhịn không được lại cười.
Kể cả sự do dự mới rồi, nhờ câu nói đùa giỡn vừa rồi của đối phương cũng trở thành hư không.
Cô bước nhanh theo sau, cười cười nói: “Được nha, ảnh đế đích thân nấu ăn, đồ ăn cháy khét cũng có fan mua đấy, nhắm mắt mỉm cười uống rượu độc ý chứ.”
“Cô cũng sẽ phát trả giá đắt cho câu nói vừa rồi.” Lê Phi giống như chơi bị nghiện rồi, cứ thế tuyên bố lời thoại của Tổng giám đốc bá đạo.
Chờ đến khu vực thực phẩm tươi sống, anh ta vẫy tay, hào sảng nói với cô: “Tôi bao nguyên siêu thị, cứ chọn thoải mái..”
Anh ta không chỉ nói thế, mà cũng làm thế thật.
Một đường đi lựa lựa, cái gì cũng ném hết vào trong xe, còn chưa đi hết nửa cái siêu thị, đồ trong xe đã chất đầy hoa quả thịt hải sản.
“Anh lấy nhiều quá rồi.” Tần Tịch nhìn nhìn, “Hai người chúng ta ăn không hết nổi.”
“Nhưng mà những cái này tôi đều muốn ăn, hiếm lắm mới được nghỉ ngơi một tuần, ăn nhiều chút cũng không sao.”
Tần Tịch đem những thứ chắc chắn tôi nay ăn không hết trả về chỗ cũ, nói: “Mấy cái này ăn tươi sống sẽ ngon hơn, không cần lãng phí.”
“Nhìn không ra nhé, cô còn rất cần kiệm quản gia nữa, tương lai sẽ là một bà vợ tốt.”
Tần Tịch thuận miệng nói: “Tôi thích người khác khen là một thầy thuốc hơn chứ không phải là một người vợ tốt.”
“Được rồi, bác sĩ Tần.”
Hai người thật sự giống như bạn bè quen biết lâu năm vậy, cười cười nói nói.
Rõ ràng mới quen biết không lâu, vậy mà lại đặc biệt thân quen.
Nhưng mà nói tới những chuyện vài ngày nay, hay là những đề tài thiếu muối, vẫn sẽ không cảm thấy xấu hổ.
Cuối cùng có Tần Tịch kìm hãm dục vọng mua sắm của Lê Phi. Bọn họ vẫn thu hoặc được bốn túi nguyên liệu nấu ăn lớn.
Lúc đi về phía bãi đỗ xe, Lê Phi bảo không cho Tần Tịch xách gì hết.
Tần Tịch cũng chỉ có thể cầm được một bình rượu vàng, những túi khác bị Lê Phi xách hết.
Chỗ ở của Lê Phi là khu biệt thị gần siêu thị.
Biệt thự hai tầng có vườn hoa nhỏ, người thường nhìn vào đều ghen tị tới muốn đánh người.
Bây giờ là mùa đông, chỉ có mấy cây hoa mai nở hoa sớm.
Lúc bọn họ tới trời đã hơi tối tối rồi, mùi hoa mai ập vào trước mặt, Tần Tịch nhịn không được đứng trong hoa viên hít sâu một hơi.
“Thơm quá!” Cô nói: “Cái này là ám hương sơ ảnh nhỉ. Có thể nhìn thấy dáng cây mờ mơ, chỉ ngửi được hương hoa.”
Lê Phi buồn cười nhìn cô một cái, giục giã: “Vào đi.”
Biệt thự hơi khác với tưởng tượng của Tần Tịch, bên trong hẳn là thường có người về ở, phong cách trang hoàng ấm áp vô cùng.
Trong phòng khách lầu một có hai mặt tường là cửa sổ sát đất, đối diện với vườn hoa nhỏ kia.
Lê Phi xách tất cả nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp, sau đó cởi áo khoác bắt đầu bận rộn.
Tần Tịch vòng đi vòng lại vài lần ở cửa bếp, hỏi anh ta có cần giúp gì không đều bị anh ta kiên trì từ chối.
“Cũng không cần.” Giọng nói của Lê Phi rất kiên định.
Anh ta nói rồi ấn vào một công tắc ở trên tường, “Tôi mở đèn ngoài vườn hoa với trong nhà ăn lên rồi, cô đi dạo chút đi.”
Nhà ăn ở bên ngoài phòng khách.
Trên cửa sổ sát đất có một ô cửa sổ, sau khi mở ra là một lối đi chừng 3-4 mét dẫn lên đường chính.
Hai bên lối đi cũng là cửa kính sát đất trong suốt.
Lê Phi đã mở đèn, đèn đường là hình quả nấm rất đáng yêu, lắp đặt trên cỏ ven hai bên đường đi.
Nhìn qua vừa mộng ảo lại lãng mạn.
Trong lòng Tần Tịch vừa động.
Cô theo bản năng đi về phía trước.
Sau khi đi qua lối dẫn chính là nhà ăn hình tròn.
Ngoài nóc nhà ra, chung quang bốn phía đều là cửa kính sát đất.
Vừa lúc ở trong vườn hoa, có thể nhìn thấy hoa cỏ sum suê vây quang, quang cảnh thật đẹp.
Nhà ăn thật ra cũng không lớn, bên trong đặt một cái bàn vuông, vừa hay đủ cho một nhà bốn người ngồi quanh ăn cơm cùng nhau.
Tần Tịch từ từ đi đến bên bàn ăn, ngửa đầu, nhìn về phía nóc nhà.
Nếu nóc nhà có thể mở ra, lúc thời tiết tốt, buổi tối có thể ngắm sao trời.
Còn có ánh mặt trời sau giờ ngọ, có thể chiếu xuống nơi này, ngồi đây thảnh thơi uống trà chiều.
Ừm……
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui