Ánh mặt trời ấm áp chiều xuống, cảm giác nhất định rất tốt.
Chờ đến mùa đông, bên cạnh có mấy cây mai.
Mùa đông trời tối sớm, chờ đến lúc ăn cơm chiều, tuy là không nhìn được hoa mai nhưng mà hương hoa phiêu lãng, không phải cũng rất tốt à?
“Nóc nhà này có thể mở ra.” Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của Lê Phi, đánh gẫy hồi ức của Tần Tịch.
Anh ta đặt một đĩa salad lên bàn, đi đến một góc, ấn xuống một công tắc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nóc nhà chậm rãi thu lại, lội ra bầu trời.
Đêm nay cũng không có sao, bầu trời xám xịt một mảnh.
Nhưng mà hương hoa mai, theo giờ bay tới rất nhanh.
Toàn bộ nhà ăn, đều là mùi hương hoa mai thoang thoảng.
“Tôi mua biệt thự này chính là vì cảm thấy nhà ăn thú vị.”
Lê Phi đi đến cạnh Tần Tịch, cùng cô ngẩng đầu nhìn lên không trung.
“Biệt thự là….” Tần Tịch quay đầu nhìn anh ta: “Anh mua hả?”
“Đúng vậy!” Lê Phi gật gật đầu, “Trang trí hết rồi, chỉ cần xách balo vào ở, tiện lợi lắm.”
“Vậy à…..” Tần Tịch chớp mắt, khóe môi hơi giơ lên.
Trong nháy mắt kia, xem tý nữa cô đã cho rằng, vài lần gặp gỡ ngẫu nhiên với Lê Phi, cũng không phải trùng hợp.
Nhưng ngữ khí bình bình của thanh niên này, làm cô nhẹ nhàng thở ra.
“Đúng là rất thú vị.” Tần Tịch hơi hơi mỉm cười, “Tôi cũng rất thích.”
Đây cũng từng là giấc mơ của cô.
Cho rằng….. giấc mơ rất dễ dàng trở thành hiện thực.
“Nhưng mà mùa đông như này thì sẽ hơi lạnh.” Tần Tịch dậm chân một cái: “Tôi vẫn nên về phòng khách thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Có hệ thống sưởi mà.” Lê Phi nói thì nói thế nhưng vẫn đóng nóc nhà ăn lại.
“Cơm chiều còn phải chờ một lát, cô đi dạo xong rồi thì xem tivi chờ tôi chút.”
Trong TV đúng lúc chiếu một gameshow.
Lê Phi là khách mời đặc biệt của một tập.
Anh ta tham gia gameshow không nhiều lắm, vẫn là trước khi tham gia hoạt động tuyên truyền đã nhận rồi.
Chương trình tạp kỹ nhẹ nhàng hài hước dễ hiểu này, phát sóng vào giờ hoàng kim cuối tuần.
Trước kia Tần Tịch chẳng thể nào xem được, nhìn thấy Lê Phi nên tò mò xem thử xem sao.
Đúng lúc trùng hợp như vậy, sự việc xảy ra trong kế hoạch làm khó của tổ biên kịch, trong game Lê Phi bị lôi đi nấu ăn, sau đó chọn một fan may mắn trong hiện trường cho họ thưởng thức.
Tần Tịch liếc nhìn Lê Phi trong phòng bếp mặc áo len, xắn tay áo lên đang thành thạo sắt rau.
Nhìn nhìn lại tiết mục trên TV, tuy rằng nhìn anh ta rất nghiêm túc nhưng vẫn nhìn thấy chút vụng về của Lê Phi.
Cơ mà hiển nhiên, hiệu ứng ảnh đế nấu ăn mang lại hiệu quả vô cùng tốt.
Trong hiện trường tiếng cười vang lên không ngừng, các fan cũng không thải thích xem thần tượng của mình bị xấu hổ.
Còn có một loại khả năng, thì ra người mình thích cũng có thể bình thường, vụng về như vậy.
Cảm giác đó.
Làm cho Lê Phi càng bình dân thân thiết hơn một chút.
Chờ đến khi ảnh đế Lê luống cuống tay chân xào xong một đĩa cà chua xào trứng.
Trong hiện thực, Lê Phi bưng hai đĩa đồ ăn lên bàn.
Tần Tịch không nhìn rõ là cái gì, nhưng mà lúc đi ngang qua phòng khác, mùi hương thoảng qua mũi.
Nghe thôi đã khiến người ta thèm thuồng.
Trong TV, một fan may mắn được chọn hưng phấn ăn một miếng lớn đồ ăn thần tượng đích thân làm.
Trên khuôn mặt trẻ tuổi tuấn mỹ của Lê Phi hơi hồng hồng.
Anh ta rót một ly nước ấm, tự mình đưa cho fan, thành khẩn xin lỗi: “Xin lỗi nhé, lần đầu nấu ăn, có phải quá dở không?”
“Oa oa oa…” fan nhận lấy ly thủy tinh từ thần tượng, ích động đến mức nói năng lộn xộn, “Không dở! Ăn ngon lắm! Siêu ngon luôn! Một mình tôi có thể ăn hết mười đĩa! Ăn ngon vô đối!”
“Tần Tịch.” Trong hiện thực Lê Phi cũng đi lên gọi Tần Tịch, “Đồ ăn nấu xong rồi, có thể ăn cơm.”
Anh nghe thấy giọng nói của mình, cũng đi lại xem TV với Tần Tịch.
“Ặc….” Lê Phi nhẹ nhàng lắc đầu.
Anh ta liếc nhìn vẻ mặt tươi cười của Tần Tịch một cái: “Thật ra tôi không có bỏ bao nhiêu muối đâu. Tuy là tổ biên kịch bảo tôi là như vậy nhưng mà tôi đã bỏ ít đi một chút.”
Anh ta duỗi tay, ra dấu một đoạn khoảng cách: “Chút xíu thôi, dù sao ăn mặn không có tốt.”
“Thì ra quay gameshow đều có kịch bản thật à.” Tần Tịch tò mò hỏi: “Vậy fan kia, trước đó cũng đã sắp xếp nội bộ?”
“Vậy thì không có, cái này hên xui thật.” Lê Phi nói: “Nhân viên công tác tổ tiết mục cần phối hợp với khách mời bọn tôi diễn kịch để đạt được hiệu quả tốt nhất. Khán giả trong trường quay thì không cần phải làm thế.”
Anh ta cười cười: “Cho nên hiệu quả tiết mục mà cô thấy bây giờ, nửa thật nửa giả á.”
Tần Tịch vẫn còn hơi tò mò: “Vậy…. bộ mặt nào mới là bộ mặt thật của anh?”
Cô quay đầu nhìn Lê Phi: “Tôi vốn dĩ cho là…..”
Cô chỉ chỉ màn hình TV, “Thân sĩ ôn hòa mới là con người anh, hiện tại thấy cũng không phải. Hoặc là người trầm mê trong diễn xuất, sẽ đi lên sân thượng lén lút tập diễn kịch, vô cùng tự tin mới mà anh chân chính?”
Lê Phi nghĩ nghĩ nói: “Đều phải, mà đều không phải.”
Anh ta nói: “Tôi sớm đã xem cuộc đời như một phần của diễn xuất, cho nên những gì tôi nói với cô có thể là lời thoại trong kịch bản tiếp theo của tôi.”
“Vậy anh không cảm thấy vất vả à? Vĩnh viễn không phải là chính mình.”
Lê Phi lắc lắc đầu: “Tôi rất thích đóng phim, cũng rất hưởng thụ khi là một diễn viên. Có lẽ nó sớm đã trở thành bản năng của tôi rồi. Vậy nên tôi thà rằng mỗi ngày đều sống trong phim ảnh, mỗi ngày như đang đóng phim ấy. Nói thế tôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc rồi.”
Anh ta lại hỏi Tần Tịch: “Mỗi ngày cô ngốc trong phòng thí nghiệm sẽ chán sao? Sẽ cảm thấy vất vả à?”
Tần Tịch cũng nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Nếu thí nghiệm của tôi có thể tiến hành thuận lợi, nhìn thấy tầng tầng số liệu cho ra, tôi sẽ không thấy vất vả chút nào, càng sẽ không thấy chán mà tôi sẽ chỉ thấy vui vẻ thôi.”
“Bingo!” Lê Phi búng tay một cái: “Chính là như vậy! Được rồi, không bàn chuyện nhân sinh nữa, đều là hư vô, chỉ có mỹ thực mới là chân ái.”
Trong thời gian ngắn như vậy, Lê Phi đã bưng lên bàn bốn mặn một canh, lại còn có một nỗi lẩu nhỏ đang bốc khói.
Hải sâm, gạo kê với thịt bò nạm được hầm trong nồi, nghe mùi thôi cũng khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Bên cạnh nồi lẩu còn để một rổ cái thảo được cắt rửa sạch sẽ và rau mầm.
Hương mai nhàn nhạt trong nhà ăn đã sớm bị mùi thức ăn xoa tan.
Hôm nay trời đêm không có sáng lắm, bọn họ cũng không mở mái nhà ra nữa.
Những ý nghĩ ngày xưa ngây thơ ấu trĩ rồi những suy nghĩ kỳ lạ của Tần Tịch, cũng bị vứt bỏ trước đồ ăn ngon.
Nhân gian rực rỡ, cũng chỉ như giờ.
Lúc tối Tần Tịch về lại trường học, cũng sắp 10 giờ rồi.
Lê Phi tiễn cô đến bên ngoài ký túc xá, anh ta không xuống xe, hạ cửa kính xuống nhìn Tần Tịch.
“Khi nào các cô bắt đầu làm thí nghiệm?” Anh ta hỏi.
“Ba ngày sau.” Tần Tịch nghĩ nghĩ, “Hôm nay chúng tôi mới thi xong, thành tích còn chưa có, các bạn cùng phòng giờ cũng không có tâm tư gì. Hơn nữa khoảng thời gian này mọi người đều mệt mỏi lắm rồi, muốn nghỉ ngơi thêm mấy ngày đã.”
“Được.” Lê Phi ngẩng đầu nhìn cô. “Khoảng thời gian này tôi đều ở thành phố A, lúc nào gọi tôi cũng được.”
Anh ta vẫy vẫy tay với Tần Tịch: “Mơ đẹp nha.”
“Anh cũng vậy nha.” Tần Tịch cũng phất tay với anh ta, “Đi đường cẩn thận.”
Cô nhìn theo hướng xe Lê Phi đi xa mãi đến khi biến mất ở khúc ngoặt mới xoay người đi vào ký túc xá.
“Tiểu Tịch.” Âu Dương Nguyệt không biết từ đâu nhảy ra, ôm vai Tần Tịch, “Hí hí hí hí, tớ thấy hết rồi nhá, là ai là ai á? Cái người lái siêu xe đưa cậu về, làm cho cậu ngay cả bữa ăn đầu tiên sau khi thi xong cũng không ăn cũng bọn tớ là anh chàng đẹp trai nào ó?”
Ban ngày cô với Kiều Sơ Hạ vào nội thành đi dạo, đúng lúc này cũng vừa về đến.
Lúc xuống xe thì thấy Tần Tịch đang nói chuyện với ai, Âu Dương Nguyệt đương nhiên muốn tám chuyện rồi.
Kiều Sơ Hạ cũng mỉm cười nói: “Không phải là đàn anh Ngô chứ?”
“Chắc chắn không phải.” Âu Dương Nguyệt xua xua tay, “Đàn anh Ngô sẽ không lái xe như này đâu, anh ấy lái một chiếc xe rất là khiêm tốn màu đen.”
“Vậy à…” Kiều Sơ Hạ đột nhiên có chút căng thẳng, “Vậy…..”
Cô quay đầu nhìn lại, tâm trạng phức tạp: “Xe mới rồi rất đắt hả?”
“Đắt, bản giới hạn.” Âu Dương Nguyệt nói: “Tớ nhớ rõ thành phố A chỉ có mấy chiếc như thế thôi, trong đó có một chiếc là…. Của anh trai đàn chị Tô Nhiễm.”
“Không thể nào là anh ấy!” Kiều Sơ Hạ buột miệng thốt ra.
Có lẽ bởi vì sốt ruột quá, giọng nói có hơi bén nhọn.
Tần Tịch với Âu Dương Nguyệt nhìn về phía cô cùng lúc, tám chuyện cũng quên luôn.
“Hạ Hạ?” Âu Dương Nguyệt chớp chớp mắt, “Cậu sao thế”
“Không, không có gì…” Kiều Sơ Hạ vội vàng lắc đầu.
Cô ấy rũ mắt xuống, tay nắm chặt rồi lại thả lỏng, trong lòng thấy ảo não vì mới rồi mình quá sốt ruột, “Chắc là không phải anh trai đàn chị Tô Nhiễm đâu.”
Cô ấy nói: “Lúc bọn mình vừa mới về, tớ đọc thấy tin tức, mấy ngày này anh ấy không ở đế đô á.”
“Khà khà khà….” Âu Dương Nguyệt không nghi ngờ gì cô ấy, vui sướng gật đầu, “Cho nên…. Bảo bối Tiểu Tịch, cậu thành thật đi, là ai hả?”
“Mấy ngày nữa các cậu sẽ biết thôi.” Tần Tịch mỉm cười, “Chờ đến lúc bọn mình đi phòng thí nghiệm.”
Cô cố ý nói.
Âu Dương Nguyệt: “!!!”
Cô ấy không dám tin nhìn Tần Tịch: “Trời à! Sẽ không phải là đàn anh Ngô thật chứ? Mẹ tôi ơi! Trước khi có điểm thi, cầu xin các cậu đừng nhắc đến chuyện gì có liên quan đến đàn anh Ngô được không? Tớ có thể tưởng tượng, mỗi lần tớ thi toàn chỉ sát rạt điểm trung bình, thầy chủ nhiệm sẽ tới tìm tớ tâm sự…. sợ quá!”
Cô ấy khoa trương che ngực, dựa vào bả vai Tần Tịch giả khóc: “Bảo bối Tiểu Tịch, nếu môn bệnh lý tớ rớt thì sao giờ đây? Sợ quá đi, sợ quá đi mất?”
“Yên tâm.” Tần Tịch vỗ vai cô, “Không rớt đâu.”
Các cô cười cười tiếp tục đi về ký túc xá.
Mới leo lên đến từng một thì nhìn thấy mấy nữ sinh từ lầu trên đi xuống.
Lúc này còn ở lại trường học, cơ bản đều là sinh viên học viện y.
Trong mấy người đó, có một người rất quen thuộc với nhóm Tần Tịch.
“Mới rồi tớ còn đang suy nghĩ, muộn thế này rồi mà còn có người khoe khoang lái xe thể thao đưa cậu về sẽ là ai đây?” Một đàn chị hơn các cô một năm Nghiêm Tử Khâm khẽ cười một tiếng, quay đầu nhìn mấy bạn học đi bên cạnh mình, “Quả nhiên là Tần Tịch.”
“Đàn chị Nghiêm.” Âu Dương Nguyệt vừa rồi còn xoắn xuýt làm nũng, lúc này lập tức đứng thẳng lưng, “10 giờ tố để người đưa mình về trường cũng có gì lạ đâu!”
Bình thường cô sẽ không phải người nói như vậy đâu, nhưng mà trong lúc mấy người Tần Tịch với Đường Lăng vùi đầu ôn tập nên có lẽ không biết.
Bên người Âu Dương Nguyệt có nhiều người nhiều chuyện, cô nghe được không ít mấy lời vớ va vớ vẩn.
Hơn nữa những lời đó không ít lời được nói ra từ miệng đàn chị mà các cô không thèm xử lý Nghiêm Tử Khâm này.
Lúc này thi xong rồi, lại đụng phải Nghiêm Tử Khâm.
Âu Dương Nguyệt nhịn không được, không thèm khách sáo gì, hỏi ngược lại, “10 giờ tối rồi mà còn ra ngoài, đàn chị quả là đàn chị, cuộc sống về đêm đúng là phong phú thật.”
“Cô?!” Nghiêm Tử Khâm oán hận trừng mắt nhìn Âu Dương Nguyệt một cái.
Cô ta bĩu môi, khinh thường nhìn Tần Tịch, rồi nói tiếp với bạn học mình. “Chúng ta đi thôi. Không làm gì trái lương tâm sao nửa đêm phải sợ quỷ gõ cửa. Giờ đã được nghỉ rồi, chúng ta muốn ra ngoài lúc nào thì ra ngoài lúc đó.”
“Nhưng mà thật ra có vài người….” Nghiêm Tử Khâm lại cùng mấy bạn học đi xuống vài bậc thang.
Cô ta cười nhạo một tiếng, cố ý quay đầu nhìn về phía mấy người Tần Tịch một cái, nói to hơn: “Ban ngày ban mặt cũng có thể ở khu dạy học làm ra loại chuyện như này…. Cũng phải! Ban ngày với ban đêm với người ta cũng có khác gì nhau đâu.”
Cô ta nói xong rồi lại nhìn về phía bạn học mình, nói tiếp: “Cho nên các cậu có biết tại sao không thể thi được điểm tuyệt đối không? Bởi vì da mặt còn chưa đủ dày, không thể không biết xấu hổ như người nào đó đấy!”
Nghiêm Tử Khâm vừa nói xong, mấy người xung quanh cô ta đều cười rộ lên.
Mục đích của mấy ả đã đạt được, cũng không dừng lại, tiếp tục đi xuống lầu.
“Đừng để ý đến mấy người đó!” Âu Dương Nguyệt trừng mắt nhìn mấy người Nghiêm Tử Khâm một cái, kéo tay Tần Tịch lôi đi, “Một đám người ăn không được nho nói nho xanh, cũng chỉ biết nói xấu sau lưng người khác. Chúng ta đi về đi.”
Cô ấy nói rồi kéo Tần Tịch đi lên lầu: “Thật là thấy mấy người đó là thấy phiền.”