Một chiếc xe hơi đen dài dừng ở bên đường.
Ở trường học, Tần Tịch cũng từng gặp qua Ngô Hi Ngạn lái xe, biết được chiếc xe kia không phải là xe đối phương thường lái.
Trong lúc cô còn chần chờ, Ngô Hi Ngạn đã đi xa xa phía trước rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh mở cửa xe ra, galant làm ra tư thế mời lên xe.
Mãi đến khi ngồi vào trong xe rồi, Tần Tịch mới nhìn thấy trong xe, ngoài Ngô Hi Ngạn ra còn một vị trung niên nam chừng 40 tuổi nữa.
Đối phương thân thiện gật gật đầu với cô.
Tần Tịch thấy hơi kỳ lạ, quay đầu nhìn Ngô Hi Ngạn.
Cùng nhau sóng vai ngồi ở hàng ghế sau như thế này, cô nhìn được rất rõ ràng.
Dưới đáy mắt Ngô Hi Ngạn có bóng mờ mờ ảo ảo.
“Đây là luật sư Tăng.” Ngô Hi Ngạn chủ động lên tiếng giới thiệu.
“Cô Tần.” Luật sư Tăng khách sao cười cười với Tần Tịch, “Tình huống đại khái tôi đã nắm được.”
Ông trực tiếp mở một bìa tài liệu ra, đưa tới trước mặt cô: “Đây là tôi dựa vào tình huống trước mắt ghi ra một vài điểm trọng yếu. Cô Tần xem qua xem có cần phải bổ sung thêm gì nữa không?”
“Thư luật sư?*” trong mắt Tần Tịch hiện lên vẻ kinh ngạc thoáng qua.
* Thư luật sư là một tài liệu pháp lý chuyên nghiệp do luật sư chuẩn bị và gửi để tiết lộ, đánh giá các sự kiện liên quan hoặc các vấn đề pháp lý theo sự ủy thác của khách hàng, đề ra yêu cầu những hiệu quả đạt được nhất định.
“Đúng vậy.” Luật sư Tăng gật gật đầu, “Với những hành vi xâm hại đến danh tiếng, chúng ta có thể kiện anh ta, yêu cầu bồi thường và công khai xin lỗi.”
Ông ấy mỉm cười nhìn Tần Tịch: “Tôi nhìn thấy bình luận của cô Tần trên diễn đàn, đương nhiên, cô cũng có thể lựa chọn trực tiếp đi báo án. Thư pháp lý tôi sẽ gửi cho đối phương trong thời gian sớm nhất, sau đó nếu cô có bất kỳ yêu cầu gì, cô đều có thể trực tiếp liên hệ với tôi. Bên này tôi cũng sẽ…..”
“Đợi chút ạ.” Cuối cùng Tần Tịch cũng hiểu được: “Phiền ngài chờ một lát ạ.”
Cô quay đầu nhìn về phía Ngô Hi Ngạn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa rồi Tần Tịch thực sự không nghĩ tới sẽ đột nhiên gặp được Ngô Hi Ngạn ở chỗ như này.
Đối phương giờ hẳn là phải ở bên Zurich xa xôi.
Ở nơi chênh lệch múi giờ với chỗ cô đang ở rất nhiều, tham dự hội thảo quốc tế về những tài năng y tế hàng đầu mà cô khao khát được tới.
Đột nhiên quay về nước, chẳng lẽ và bởi vì chuyện của mình?
“Đàn anh Ngô…..” Tần Tịch ngơ ngác gọi một tiếng.
Phải thôi! Chuyện này có liên lụy đến Ngô Hi Ngạn.
Đây cũng là lý do khiến cô tức giận như vậy, dùng cách thức phản kích mạnh mẽ như vậy, hoàn toàn không muốn để cho đối phương có bất kỳ lý do nào thoát ra khỏi.
Cô cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, chờ đến khi Triệu Vệ Hoa bị cô nắm gọn, cô sẽ nghĩ cách ép đối phương nói ra sự thật, cũng lôi Nghiêm Tử Khâm liên quan đến vấn đề này ra ánh sáng, giết gà dọa khỉ, làm cho bọn họ từ giờ về sau không có ý nghĩ ác độc hãm hại sau lưng người khác nữa.
Nhưng mà sao đàn anh Ngô lại đột nhiên về nước vậy?
Mày đẹp của Tần Tịch nhíu lại, là lo lắng mình không giải quyết tốt được chuyện này à?
“Luật sư Tăng là ba anh giới thiệu cho.” Ngô Hi Ngạn nhìn về phía Tần Tịch, ngữ khí nhàn nhạt, “Nếu có chỗ nào em cần giúp đỡ, cứ việc tìm ông ấy.”
Luật sư Tăng mỉm cười.
Giới thiệu?
Cậu chủ nhỏ quá khách sáo rồi.
Ông làm việc cho Ngô gia nhiều năm, đây là lần đầu tiên nhận được điện thoại của Ngô Hi Ngạn.
Người nào quen biết lâu với Ngô gia đều biết, vị này là cháu mà ông nội Ngô yêu thích nhất…. luôn có chính kiến của mình.
Anh học chuyên sâu về y, có thể nói là si mê luôn rồi.
Đây là lần đầu tiên ông thấy đối phương quan tâm đến một chuyện ngoài ngành y như thế này.
Luật sư Tăng nghĩ tới đây, nhìn Tần Tịch cười càng thêm hòa ái.
Tần Tịch chớp chớp mắt, vẫn không rõ lắm tình huống bây giờ là như thế nào.
Chẳng qua cuối cùng cô cũng từ từ bình tĩnh lại từ sau việc chấn động khi nhìn thấy Ngô Hi Ngạn ở đây, suy nghĩ cũng từ từ trở nên rõ ràng hơn.
“Cho nên đàn anh Ngô….” Tần Tịch hỏi: “Anh trở về gấp gáp như vậy là do nhìn thấy topic trên diễn đàn ạ?”
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn trầm giọng đáp lại.
“Ặc…..” Tần Tịch nhấp môi.
Là do trong xe máy sưởi quá ấm sao? Sao cô lại thấy trên mặt mình nhìn như đang nóng lên hơn vậy.
Thật ra cô cũng có thể thu dọn được.
Cô cũng không phải là sinh viên năm 2 chân chính, sóng gió với những chuyện đen tối hơn nữa cô cũng đã từng trải qua.
Chuyện như này, chỉ cần cô muốn đáp trả, thì chả thể nào dọa đến cô được.
Trong xe phút chốc trở nên an tĩnh hơn.
Ngô Hi Ngạn không nói lời nào, Tần Tịch cũng không nói lời nào.
Luật sư Tăng dứt khoát hơn, quay đầu nhìn về phía cửa sổ bên ngoài, cứ như đang thưởng thức phong cảnh thành thị.
“Ặc….” Hai tay Tần Tịch đặt lên gối, nhìn qua ngoan ngoãn vô cùng.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô đột nhiên phát hiện ra bản thân thực sự không biết nên nói cái gì mới tốt.
Trong nháy mắt, khả năng ngôn ngữ không đủ đến sử dụng.
Có lẽ nguyên nhân là hệ thống sưởi trong xe mở quá ấm.
Không chỉ mặt cô thôi, khắp người cô, kể cả là trái tim đang đập thình thịch ngày càng nhanh trong lồng ngực, đều chậm rãi trở nên ấm áp.
“Đàn anh Ngô…..” Tần Tịch hơi há miệng, lẩm bẩm kêu, ngơ ngẩn nhìn một bên mặt tuấn mỹ như tượng khắc của thanh niên ngồi bên cạnh mình.
Ngô Hi Ngạn vội vàng về nước, vẻ mặt nhìn qua rất mệt mỏi.
Nhưng mà vì thế, ngũ quan sắc bén của anh cảm giác cũng trở nên dịu dàng không ít.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu vào, Tần Tịch đột nhiên nhớ đến chuyện ngày đó anh dẫn cô đi gặp giáo sư Trương.
Rồi lại nghĩ đến chuyện hai người trên đường sóng vai đi về ký túc xá, dưới ánh trăng, đàn anh vô địch thiên hạ kia, cũng chỉ biết nói đi nói lại một câu “không cần để ý” với mình.
Cô thật sự….. muốn để ý đấy.
Tần Tịch biết bản thân mình sẽ không bị mấy người như Triệu Vệ Hoa, Nghiêm Tử Khâm đạp đổ.
Cô cũng biết bản thân có thể vượt qua phong ba bọn họ gây ra một cách vững vàng.
Nhưng như thế cũng không có nghĩa lạ, khi có người từ ngàn dặm xa xôi, phong trần mệt mỏi chạy về đến bên cạnh cô, muốn cùng cô đối mặt vượt qua sóng gió, cô sẽ thờ ơ.
Loại cảm giác được người quan tâm đến này, thật sự thích quá đi!
Hơn nữa……
Còn không hề có một xíu xiu lợi dụng, lừa gạt và dối trá!
Tần Tịch lại chớp chớp mắt.
Đôi mắt vốn dĩ sáng ngời, to tròn giờ cong lên, cứ như hai mảnh trăng non vậy.
Khóe môi cô nhếch lên rõ cao, trên gò má hai má lúm đồng tiền cứ như đựng mật ngọt ngào vậy.
“Em biết rồi.” Tần Tịch cười cười đáng yêu vô cùng, “Cảm ơn đàn anh.”
Ngô Hi Ngạn : “……”
Hai bàn tay đặt bên cạnh cơ thể hiếm khi căng thẳng nắm chặt lại, sau đó lại thả ra.
“Anh thấy trên diễn đàn.” Anh nhỏ giọng giải thích, ngữ khí vẫn nhàn nhạt như cũ: “Vấn đề của em đã được giải quyết.”
“Dạ.” Tần Tịch nghiêng đầu nhìn Ngô Hi Ngạn, cười càng ngọt ngào hơn.
Ngô Hi Ngạn quay đầu đi: “…..Làm đẹp lắm.”
“Cảm ơn đàn anh khích lệ ạ.” Tần Tịch giòn giã đáp lại.
Ngô Hi Ngạn : “……”
Ngón tay anh theo bản năng nhẹ nhàng cong lại: “Anh còn nhìn thấy em reply bình luận nữa.”
Ánh mắt anh lướt qua vai Tần Tịch, giống như tìm thấy được cọng rơm cứu mạng khiến cho anh không cần phải canh thẳng như vậy nữa: “Kinh nghiệm của luật sư Tăng rất phong phú, sẽ hết lòng giúp đỡ em.”
“Vâng.” Tần Tịch lại ngoan ngoãn gật đầu.
Cô còn quay đầu lại cười với luật sư Tăng: “Cảm ơn luật sư Tăng.”
“Ừm, khụ khụ.” Luật sư Tăng ho nhẹ hai tiếng, “Tôi sẽ dốc sức làm.”
“Thi cử có tốt không?” Ánh mắt Ngô Hi Ngạn cuối cùng cũng quay lại trên người Tần Tịch nhưng vẫn lịch sự chỉ nhìn tóc cô.
Nhưng anh vẫn có thể nhìn ra trên mặt cô gái nhỏ, đuôi mắt lông mày đầu ngập tràn ý cười vui vẻ không che giấu chút nào.
“Nỗ lực đọc sách một tháng.” Tần Tịch cười, “Cách đàn anh gần hơn một bước rồi nha.”
“Ừ…. Khụ khụ…..” Ngô Hi Ngạn cũng ho.
Anh rõ ràng cảm nhận được đàn em hôn nay khác hoàn toàn với người thường anh biết.
Nhưng mà thay đổi như vậy khiến cho anh cảm thấy xa lạ mà chân tay luống cuống ra thì cũng không có cảm giác ghét bỏ gì.
“Quà sinh nhật.” Ngô Hi Ngạn chần chờ, nhớ tới một chuyện khác.
Với tính cách của anh, từ sớm đã nên gửi tin nhắn wechat cảm ơn Tần Tịch rồi.
Nhưng mà sau lúc đó, vì đủ loại duyên cớ, hai người đúng là không có gặp mặt nhau nữa.
Nhoáng một cái, đã 10 ngày trôi qua rồi.
“Anh rất thích, cảm ơn em.” Anh lại nói cảm ơn với Tần Tịch lần nữa, ngữ khí chân thành tha thiết.
“Đàn anh thích là được rồi ạ.” Tần Tịch vẫn cứ cười tủm tỉm.
Ngô Hi Ngạn cảm thấy bản thân đang nhấp nhổm ngồi cũng không yên.
Theo bản năng anh nhìn về phía luật sư Tăng, trong anh mắt hiện lên vẻ xin nhờ giúp đỡ mà chính bản thân anh cũng không phát hiện ra.
“Khụ…… Khụ khụ……” Luật sư Tăng ho nhẹ hai tiếng, bình thản ung dung quay đâu tiếp tục xem phong cảnh ngoài cửa sổ.
Thời tiết thành phố A vừa đến mùa đông sương mù đã mênh mông khắp chốn, thành thị nhà lầu đường phố ông đã quen thuộc từ lâu.
Không có gì đẹp.
Trên mặt luật sư Tăng có vẻ nhẹ nhàng thích ý mỉm cười, giống như cảm thấy vẻ đẹp vô hạn.
“Anh nghĩ, em chắc là cần một vài trợ giúp về pháp lý.” Bên ngoài lĩnh vực chuyên môn của mình, ngôn ngữ Ngô Hi Ngạn cũng bắt đầu trở nên thiếu thốn.
Anh lại nói với Tần Tịch lần nữa: “Luật sư Tăng sẽ hết lòng giúp em.”
“Dạ.” Tần Tịch ngoan ngoãn gật đầu, “Em biết, cảm ơn đàn anh, cảm ơn luật sư Tăng.”
Hai người đã có xu hướng nói chuyện thiếu muối rồi, cô lại không hề cảm thấy không kiên nhẫn chút nào.
“Ừm.” Ngô Hi Ngạn cũng gật đầu, “Lúc trước anh không để ý đến diễn đàn, không biết chuyện này sớm.”
Anh hỏi Tần Tịch: “Có ảnh hưởng thi cử không?”
“Không ạ.” Tần Tịch lắc đầu.
Cô lấy thẳng di động ra, đăng nhập vào website trường, cho Ngô Hi Ngạn xem thành tích mà cô đạt được.
“Bọn họ không thể ảnh hưởng đến em được.” Tần Tịch tự tin nói.
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn lại gật gật đầu: “Kết quả thi không tệ.”
Luật sư Tăng đúng là nghe không nổi nữa rồi.
Ông lại ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở Ngô Hi Ngạn: “Hi Ngạn này, có phải cháu còn chưa ăn cơm tối không?”
“A đúng rồi!” Tần Tịch nhớ tới: “Đàn anh mới xuống máy bay ạ?”
Cô nhìn Ngô Hi Ngạn: “Tối nay em mời khách đó, buổi chiều có Âu Dương với mấy bạn bè đàn anh của Âu Dương, Lăng tử nữa, bọn họ đã giúp đỡ em không ít. Buổi tối bọn em ăn lẩu hải sản tùy chọn, đàn anh cùng đi nhé.”
Cô lại nhiệt tình mời luật sư Tăng: “Ngài cũng đi cùng đi ạ.”
“Ha ha, tôi không đi đâu.” Luật sư Tăng khẽ mỉm cười, “Lớn tuổi rồi, buổi tối không ăn mấy thứ như buffet lẩu hải sản được. Về nhà bà xã tôi đã hầm canh rồi.”
“Vậy cháu để tài xế đưa ngài về.” Ngô Hi Ngạn nói với luật sư Tăng.
“Vậy tôi đây không khách sáo nữa.” Ông xua xua tay với hai người, “Mọi người chơi vui vẻ nha.”
Ngô Hi Ngạn xuống xe trước, Tần Tịch cũng đi xuống theo.
Xe vẫn dừng trước cửa nhà hàng buffet.
Cô cúi người xuống vẫy vẫy tay với luật sư Tăng, quay đầu thì thấy Ngô Hi Ngạn lấy một chiếc hộp hình chữ nhật từ cốp xe.
“Đáp lễ.” Anh đưa cái hộp cho Tần Tịch.
Hộp được bọc lại bằng giấy gói quà màu bạc và màu xanh.
Phía trên bên phải đính một dải lụa màu vàng.
Ruy băng được kết rất độc đáo, kết thành hình caravat của đàn ông.
Tần Tịch vừa nhận lấy đã biết, đây không phải là quà mua cách tùy tiện, mà là được chuẩn bị nghiêm túc.
Cô cẩn thận cất hộp vào trong balo, nghiêm túc nói lại: “Cảm ơn đàn anh.”
Cô nói xong thì xoay người: “Chúng ta đi lên trước đi.”
Phòng riêng rất lớn, đặt một cái bàn lớn có thể ngồi tới mười lăm người, còn đặt thêm một bộ sô pha mềm mại.
Ở bên kia phía sô pha, có thiết bị hát karaoke.
Có thể vừa ăn vừa chơi ở đây, chơi đến nửa đêm cũng được.
Nghe thấy tiếng Tần Tịch đẩy cửa, Âu Dương Nguyệt là người đầu tiên quay đầu nhìn qua.
Cô ấy đang nửa quỳ nửa ngồi trên sô pha, đanh kích động nói gì đó với Trang Hạc Tước.
“Tiểu Tịch.” Nhìn thấy Tần Tịch, cô ấy lập tức nhảy xuống sô pha, vọt nhảy sang chỗ bạn tốt, “Bây giờ cậu phải thành thật, không được nói dối một chữ nào khai báo rõ ràng!”
Âu Dương Nguyệt nắm lấy di động, “A a a, weibo nam thần của tớ bùng nổ rồi! Hậu viện của bọn tớ cũng nổ tung luôn! Ai cũng tóm tớ lại hỏi, rốt cuộc là chuyện như thế nào vậy!”
Cô ấy vừa dứt lời, vừa lúc nhìn thấy Ngô Hi Ngạn đi theo phía sau Tần Tịch.
Hôm nay đàn anh Ngô không mặc áo blouse trắng, tóc thì hơi rối xíu.
Thần sắc nhìn qua cũng thấy mệt mỏi.
Nhưng khi đối mặt với cặp mắt thâm thúy nhìn về phía Âu Dương Nguyệt, mới rồi cô còn kiêu ngạo, kích động vô cùng cũng tắt điện.
“Đàn… đàn anh Ngô…. Ha ha ha….. ha ha ha….. anh cũng tới rồi ạ.”
Âu Dương Nguyệt lúc này so với lúc ở trước mặt thầy cố vấn còn ngoan hơn, lập tức nhường chỗ: “Mau mời vào.”
“Đàn anh, mời vào.” Tần Tịch hơi hơi mỉm cười.
Cô trực tiếp làm ngơ Âu Dương Nguyệt đang làm mặt quỷ với cô, cũng lơ luôn ánh mắt muốn giết người của đối phương.
Để Ngô Hi Ngạn ngồi xuống bàn ăn trước, lúc này mới quay đầu tiếp đón mọi người: “Ngại quá, vừa rồi có chút việc làm chậm trễ, mọi người bắt đầu nhập tiệc đi ạ!”
“Ăn nhiều chút nha.” Tần Tịch cười tủm tỉm nói: “Hôm nay vất vả cho mọi người rồi, nhất định phải ăn cho vui vẻ thỏa thuê nha.”
Sinh viên y thì càng quen thuộc với Ngô Hi Ngạn hơn một chút.
Người học viện khác biết anh nhưng không có loại suy nghĩ như Âu Dương Nguyệt, nhìn thấy anh như nhìn thấy chủ nhiệm lớp.
Một bữa cơm chiều tất cả mọi người đều ăn rất vui vẻ.
Đặc biệt là bữa cơm hôm nay, Tần Tịch đã vả mặt đối phương, đánh cho đối phương không còn sức mà phản kháng nữa.
Lại ăn càng thêm thoải mái.
Âu Dương Nguyệt ăn một chút rồi cũng thả lỏng.
Huống chi có lẽ vì hôm nay Ngô Hi Ngạn không mặc áo blouse trắng.
Sự kết hợp giữa áo len cổ lọ màu xám đậm và áo sơ mi khiến anh trông mềm mại hơn một chút.
Đến cuối cùng cô ấy thậm chí còn dám chủ động hỏi Ngô Hi Ngạn, Zurich chơi có vui không, nói bản thân mình muốn đi đến đó nghỉ phép.
Mãi tới 10 giờ tối, mọi người chơi mới tận hứng.
Tần Tịch gọi xe tiễn hết nhưng bạn học đến giúp đỡ về.
Trang Hạc Tước lên tiếng, anh phụ trách đưa hai người trong nhóm họ về.
Cuối cùng trước của nhà hàng chỉ còn bốn người trong ký túc xá Tần Tịch và Ngô Hi Ngạn.
“Đàn anh Ngô, anh về trường ạ?”
Tần Tịch hỏi.
Cô nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt đối phương, nhịn không được nói: “Hay em đặt khách sạn bên cạnh cho anh đi, anh ở đó nghỉ ngơi một đêm.”
Ngô Hi Ngạn nói: “Tài xế sắp đến rồi, anh đưa các em về trường học trước.”
“Không cần……”
“Muộn quá rồi, bốn cô gái đi không an toàn.” Ngô Hi Ngạn ngắt lời Tần Tịch, kiên trì nói: “Đưa các em về trước.”
Âu Dương Nguyệt đứng sau Tần Tịch nhịn không được lặng lẽ le lưỡi.
Mới có 10 giờ thôi mà, mấy chị em trong ký túc xá đến nội thành chơi, có khi vui vẻ đi xem phim hay kara gì đó, lúc về đến trường thường thường cũng sắp rạng sáng rồi.
Chủ nhiệm lớp quả nhiên là chủ nhiệm lớp.
Khiếp.……