6 rưỡi sáng ngày hôm sau, đúng giờ Tần Tịch rời giường.
Cũng đào Âu Dương Nguyệt ra khỏi ổ chăn ấm áp.
Bốn người trong ký túc xá thay đồ thể dục, đi sân thể dục chạy vài vòng, lại đi ăn một bữa sáng rất phong phú.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó dựa theo kế hoạch của Tần Tịch, đi đến phòng thí nghiệm sớm.
Sinh viên nghỉ đông ở lại đại học A thật ra cũng không ít.
Thạc sĩ, tiến sĩ, nghiên cứu sinh, đặc biệt là học viện y, học viện công nghệ thông tin, còn có một vài ngành khoa học kỹ thuật.
Vốn dĩ không hề có kỳ nghỉ nào.
Thời gian ngâm mình ở trong phòng thí nghiệm còn chưa đủ.
Nhưng mà dù sao cũng thiếu ít đi nhiều người, lại là mùa đông.
Toàn bộ vườn trường nhìn qua hiu quạnh đi nhiều.
“Hô…..” Tần Tịch mở của phòng thí nghiệm ra, nhiệt tình xoay người lại nói với ba bạn tốt của mình: “Nếu dựa vào kế hoạch mà thực hiện, chúng ta có thể làm xong thí nghiệm kỳ cuối này trong vòng một tháng. Nhưng mà….”
Cô nói: “Đấy là trong trường hợp không có sai sót, quá khó rồi.”
Tần Tịch tiếp tục nói: “Cho nên mục tiêu của tớ là 40 ngày, nhiều nhất là một tháng rưỡi.”
“Vậy sẽ kịp chứ?” Kiều Sơ Hạ vừa thả balo xuống, đổi sang áo blouse trắng vừa hỏi.
Dù sao thời gian đăng ký hội nghị hạn là cuối tháng hai, nếu một tháng rưỡi làm xong thí nghiệm, còn phải chỉnh sửa số liệu, làm báo cáo, thời gian sẽ gấp gáp vô cùng.
Bây giờ đã là ngày 9 tháng 1, tính tính chi tiết thì cũng chỉ còn chừng 50 ngày.
Trong khoảng thời gian đó còn có ăn tết nữa.
“Ừ.” Tần Tịch gật gật đầu, “Đây là thời gian cho phép có sai sót xảy ra, nhưng mà nếu như bọn mình có thể làm thí nghiệm mà không xảy ra sai sót gì vậy thì có thể hoàn thành trong vòng một tháng. Thời gian sẽ dư giả hơn nhiều.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hoặc là….” Cô nói: “Chúng ta có thể mượn thêm hai bộ dụng cụ và một tủ giữ nhiệt.”
Cái này càng khó.
Phòng thí nghiệm trong trường, mấy thứ này đều là cố định.
Hơn nữa các thiết bị phân tách mà các cô sử dụng trong các thí nghiệm của mình rất đắt tiền, phòng thí nghiệm đã trang bị hai thiết bị này cho các cô đã được coi là rất tốt rồi.
Tần Tịch đã sớm đi hỏi, có phòng thí nghiệm một bộ cũng còn không có ấy.
“Bọn mình có thể mượn được không?” Âu Dương Nguyệt hỏi.
“Hiển nhiên không thể.” Tần Tịch nói: “Không thì tớ đã mượn từ lâu rồi.”
Cô nói, đang muốn đi thay áo blouse trắng, di động đột nhiên rung lên.
Tần Tịch vừa lấy di động ra nhìn, khóe môi lập tức nhếch lên.
“Tớ đoán là wechat của đàn anh Ngô!” Âu Dương Nguyệt thò người lại gần nhỏ giọng kề tai Kiều Sơ Hạ, “Bọn mình đánh cược không?”
“Nhưng mà tớ cũng muốn đánh cược là đàn anh Ngô mà.” Kiều Sơ Hạ vô tội nhìn Âu Dương Nguyệt cười: “Vậy ai cược là không phải đây?”
“Lăng tử!” Âu Dương Nguyệt quyết đoán chỉ vào Đường Lăng.
Đường Lăng còn trực tiếp hơn, đi đến cạnh Tần Tịch hỏi: “Đàn anh Ngô?”
“Ừ,” Tần Tịch gật gật đầu.
Vừa rồi lúc cô chạy bộ, mặt cũng không có đỏ như thế.
Giờ hai má đã ửng hồng hết cả lên: “Hôm nay đàn anh Ngô còn phải về lại Zurich.”
Cô nói: “Bây giờ đi ra sân bay. Hôm nay không có chuyến bay thẳng, còn phải chuyển chặng bay.”
Tần Tịch nói, khẽ thở dài: “Đều tại tớ.”
“Chuyện này sao mà trách cậu được chứ?” Âu Dương Nguyệt vội vàng an ủi cô: “Đều là mấy người đó quấy rối sau lưng thôi. À đúng rồi Tiểu Tịch, hôm qua cậu bình luận trên diễn đàn đó, rốt cuộc có phải là thật không thế? Là cái bịa đặt phỉ báng đó, phạm pháp thật à?”
“Thật đấy.” Tần Tịch gật gật đầu.
“Chúng ta có thể kiện bọn họ hả?” Âu Dương Nguyệt lại hỏi.
“Có thể thì có thể.” Tần Tịch nói: “Nhưng mà tớ muốn ép Triệu Vệ Hoa cung cấp ra thông tin người đứng sau sai sử anh ta làm ra chuyện này.”
Cô nheo mắt lại, vẻ mặt có chút lạnh lùng: “Không tin tớ cũng được, hạm hãi sau lưng tớ cũng thôi, nhưng liên lụy người khác thì quá đáng rồi.”
Âu Dương Nguyệt nhìn Tần Tịch, chậm rãi chớp chớp mắt.
Các cô làm bạn cùng phòng một năm rưỡi rồi, quan hệ từ lâu đã rất tốt.
Cũng rất quen thuộc lẫn nhau.
Nhưng mà một Tiểu Tịch như này……
Giống như hết lòng bảo vệ người khác, không sợ hãi chuyện gì như vậy.
Vẫn là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy.
Chẳng hiểu sao, sống lưng Âu Dương Nguyệt cảm thấy có chút tê dại.
Cũng không phải sợ hãi.
Chỉ là cảm thấy, đi phía sau Tần Tịch, thật sự không cần phải sợ hãi bất cứ thứ gì cả.
“Cậu định làm như thế nào?” Đường Lăng hỏi.
“Để Triệu Vệ Hoa nói thật.” Tần Tịch thay áo blouse trắng, cười cười.
“Khiến anh ta lên diễn đàn xin lỗi trước mặt mọi người, những người tham gia vào trong chuyện này nhất định phải bị trừng phạt.”
“Ừm.” Đường Lăng gật gật đầu, lại hỏi: “Cần bọn tớ làm gì đây?”
“Chắc là Triệu Vệ Hoa đã nhận được thư luật sư.” Tần Tịch sờ sờ cằm, cất điện thoại vào trong balo, “Một trạch nam máy tính như thế, chắc là không chịu được hù dọa đâu.”
Cô nói xong lại đội cái nón mà Âu Dương Nguyệt gọi là nón tắm màu lam lên, dán kế hoạch thực hiện từng bước thí nghiệm lên tường.
Tần Tịch từ từ xắn ống tay áo: “Tớ đi lãnh chuột bạch, các cậu bắt đầu làm cái khác trước đi.”
“Tớ đi với cậu.” Đường Lăng cũng thay áo blouse trắng, đội mũ lên.
Âu Dương Nguyệt hận sắt không rèn được thành thép nhìn các cô.
Diện mạo Tần Tịch thiên về vẻ đáng yêu, mắt to mũi cao, môi mềm mỏng căng tràn, cười rộ lên hoặc lúc nói chuyện đều có thể nhìn thấy má lúm đồng tiền đáng yêu trên khuôn mặt tinh xảo.
Đường Lăng thích trang điểm kiểu trung tính, tóc ngắn, ngũ quan sắc sảo, vóc dáng thì cao hơn nữ sinh bình thường, có chút cool ngầu không phân biệt được nam nữ.
Hai người vẻ bề ngoài rõ ràng là rất xuất sắc, mặc áo blouse trắng cũng thôi đi.
Giờ còn muốn đi di chuyển chuột bạch, vậy phải đi đến trung tâm chuẩn bị thí nghiệm ở tòa nhà thí nghiệm kế bên đó.
Đi đi lại lại ít nhất cũng phải tốn 20 phút.
Nhất định cứ phải đối cái “mũ tắm” xấu xí chết đi được kia à?!
“Này này!” Âu Dương Nguyệt nhìn không nổi nữa: “Hai người có thể tháo mũ ra không hả?”
“Hôm nay không muốn gội đầu!” Tần Tịch với Đường Lăng cứ như trăm miệng một lời đồng thành nói.
Lời vừa ra khỏi miệng, hai người nhìn nhau cười, ăn ý vô cùng.
Âu Dương Nguyệt: “……”
Cô ấy thật sự nhìn không nổi nữa rồi.
Cái mũ tắm trong phòng thí nghiệm này, xấu đau xấu đớn.
Tần Tịch với Đường Lăng còn đội rất đúng quy định nữa, cả tóc mái cũng nhét vào trong mũ, lộ ra cái trán trơn bóng, kiểu tóc bị phá hư hết sạch.
“Đi thôi.” Tần Tịch nói tiếp một tiếng, đi ra khỏi phòng thí nghiệm với Đường Lăng.
Cô đi được vài bước, đột nhiên nhớ tới cái gì, xoay người nói với Âu Dương Nguyệt: “Cái vấn đề cậu mới hỏi kia đó….”
Cô nói: “Không phải là tớ trách chính mình đã sai trong chuyện lần này.”
Tần Tịch dừng lại một chút: “Hôm qua các cậu cũng thấy hết rồi đấy? Trên mặt đàn anh Ngô cũng đã có cả quầng thâm mắt rồi! aiz…….”
Cô than nhẹ một tiếng: “Anh chính là tiến sĩ học viện y học lâm sàng bọn mình đó, đã trải qua bao nhiêu lần lễ rửa tội cuối kỳ rồi, thời gian ở phòng thí nghiệm còn lâu như thế, vậy mà cũng có quầng thâm mắt!”
Tần Tịch nói tới đây, đúng là ảo não vô cùng: “Chắc chắn là mệt mỏi vô cùng!”
Âu Dương Nguyệt mờ mịt.
Sau đó cô ấy nghe thấy Tần Tịch tiếp tục nói: “Cho nên tớ mới có thể nói chuyện này đều do tớ ra! Nếu tớ giải quyết chuyện này sớm một chút thì sẽ không để đàn anh Ngô phải lo lắng nữa, cũng không cần anh ấy vất vả bay từ Zurich về như thế.”
Âu Dương Nguyệt cảm thấy giờ cô ấy muốn nói một câu lắm luôn!
Rõ ràng là đanh oán giận, nhưng mà vì sao, cô cứ cảm thấy mình lại bị đút cho no ứ ự đây.
“Chúng tớ đi nhá.” Tần Tịch hơi hơi mỉm cười với cô ấy, cùng Đường Lăng sóng vai ra khỏi phòng thí nghiệm.
Rất nhanh hai cô đã chuyển hai thùng chuột bạch dùng cho thí nghiệm về.
“Ừ, bọn mình vẫn phân tổ đi.” Tần Tịch nói, cầm bút lông dầu màu đen đánh dấu chia tổ từng bước cho mọi người: “Tớ, Lăng tử, Âu Dương với Hạ Hạ, chia làm ba tổ, tiếng hành theo bước.”
Cô lại nói lại những bước thí nghiệm mà mọi người sớm đã quen thuộc nói lại lần nữa cho mọi người, hỏi: “Còn có vấn đề gì không?”
Âu Dương Nguyệt ngoan ngoãn giơ tay, vẻ mặt đầy chờ mong: “Nam thần của tớ đâu?”
“Cái này phải xem anh ta sắp xếp sao.” Tần Tịch nói: “Tớ đã gửi wechat cho anh ta rồi, nói với anh ta thí nghiệm của bọn mình bắt đầu làm lại rồi.”
Vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, nói đến Lê Phi-nam thần của biết bao thiếu nữ- không hề có biểu cảm dư thừa nào.
“Tiểu Tịch.” Âu Dương Nguyệt cũng không mạnh mẽ ép buộc: “Sáng nay tớ thấy video nam thần share kia đã có mấy chục ngàn lượt share, like cũng cả hơn triệu rồi.”
Cô ấy hỏi Tần Tịch: “Có phải cậu cũng được xem như một KOL nhỏ không?”
“Mọi người sẽ nhanh chóng quên thôi.” Tần Tịch hơi hơi mỉm cười, không để ý chút nào, “Chẳng qua như thế cũng tốt, áp lực cho đàn anh Triệu Vệ Hoa sẽ càng lớn hơn.”
Giọng nói của cô nhàn nhạt: “Áp lực càng lớn, anh ta càng không chống đỡ nổi.”
“Được.” Thời gian hóng hớt đã hết, Tần Tịch vỗ tay, “Chúng mình bắt đầu đi, lần này thời gian thực sự gấp rút, chỉ có thể để mọi người vất vả một chút thôi.”
Lúc chuyên chú làm chuyện gì đó, thời gian trôi qua nhanh vô cùng.
Chờ đến khi mấy người Tần Tịch nhận ra, trời chiều đã bao phủ lên toàn bộ đại học A.
Đây là ngày đầu tiên, tiến độ không quá nhanh, cơ bản là để mọi người quen thuộc với quá trình làm thí nghiệm.
Học kỳ này các cô đã học không ít môn thực hành thí nghiệm, hơn nữa lúc trước làm thí nghiệm, cũng để mọi người đối chiếu dụng cụ dùng trong từng bước thí nghiệm rồi, cũng quen thuộc hơn.
Về mặt tổng thể có thể xem như thuận lợi.
Chỉ là trong quá trình, Kiều Sơ Hạ không cẩn thận làm vỡ hai cái ống nghiệm.
Xem tý nữa còn đổ đèn cồn, làm mọi người sợ bóng sợ gió một trận.
Lúc sắp xong, bàn tay Kiều Sơ Hạ lại đụng mạnh lên tủ giữ nhiệt, hai bàn tay trắng nõn cũng đỏ bừng một mảnh.
“Hạ Hạ.” Tần Tịch vội vàng bỏ đồ trong tay xuống, kéo lấy tay Kiều Sơ Hạ vọt đến bên vòi nước xả nước lạnh mấy phút.
Cô nhìn kỹ một chút, may mắn chỉ hơi đỏ lên, nhiệt độ của tủ giữ nhiệt cũng không cao lắm.
“Đau không?” Tần Tịch ghé đầu lại nhẹ nhàng thổi thổi.
“Tớ không sao hết.” Kiều Sơ Hạ lắc đầu: “Xin lỗi nhé….”
“Xin lỗi cái gì chứ.” Tần Tịch vội vàng ngắt lời cô ấy, “Là do tớ không tốt, do tớ quá sốt ruột! Vừa mới thi cuối kỳ xong có mấy ngày, hẳn là nên để các cậu nghỉ ngơi nhiều thêm một chút.”
“May mà không nổi bóng nước.” Tần Tịch lại đau lòng thổi thổi tay Kiều Sơ Hạ, “Không là tớ lại tạo nghiệp rồi!”
“Cậu về nghỉ ngơi trước đi.” Cô thúc giục Kiều Sơ Hạ, “Dù sao cũng sắp xong ngay rồi, chúng tớ ở lại thu dọn là được.”
“Âu Dương.” Tần Tịch quay đầu nhìn Âu Dương Nguyệt, “Cậu về cùng với Hạ Hạ đi.”
Nhìn theo hai người đi khỏi, Đường Lăng đi đến bên người Tần Tịch.
Hai người sóng vai dứng, bắt đầu thu dọn rửa sạch dụng cụ thí nghiệm, “Từ lúc sáng đã bắt đầu, Hạ Hạ cứ mất hồn mất vía. Cậu ấy là người cần thận nhất, hôm nay trạng thái không tốt lắm.”
Đường Lăng nói: “Sắc mặt cũng không tốt.”
“Ốm rồi hả?” Nước lạnh xối rào rào xuống tay Tần Tịch, “Hai ngày nay tớ bận rộn chuyện của mình, cũng không để ý xem có phải Hạ Hạ có chỗ nào không thoải mái không.”
Cô ảo não nói: “Nên để cậu ấy nghỉ ngơi thêm mấy ngày mới phải.”
“Nói như cậu ấy, những người liên quan đến cậu cũng không muốn bỏ qua một ai.” Đường Lăng nhàn nhạt nói.
Tần Tịch ngẩn ra, không dám tin nhìn sang bạn tốt nhà mình.
Bình thường Đường Lăng không có nói nhiều lắm, lại thường là người một lời trúng tim đen.
Bốn người trong ký túc xá bọn cô ở cùng nhau từ năm nhất đến giờ, Âu Dương Nguyệt nhiệt tình hảo phóng, Đường Lăng hành xử hơi khác thường nhưng là người thận trọng, nhạy bén lại thông minh.
Kiều Sơ Hạ lớn tuổi nhất, từ trước đến giờ luôn xem mình là chị cả trong ký túc xá.
Trước giờ là người có tính cách tốt nhất, bao dung mọi người, cũng là người dịu dàng nhất.
Tần Tịch tin tường, lời nói như vậy Đường Lăng sẽ không tùy tiện nói ra.
Nước lạnh như băng vẫn rào rào xả xuống ngón tay cô, nước lạnh cũng làm cho bản thân cô tỉnh táo hơn nhiều.
“Hạ Hạ sẽ không làm ra chuyện tổn thương tới tớ.” Tần Tịch lắc đầu.
“Lăng tử, tớ tin tưởng cậu, tớ cũng tin tưởng Hạ Hạ.”
Tần Tịch thẳng thắng nói: “Có lẽ Hạ Hạ đã làm chuyện gì đó nhưng chắc chắn cậu ấy không phải muốn tổn thương tớ.”
“Ừ.” Đường Lăng lên tiếng, “Bức ảnh kia, là ngày cuối cùng của tuần học cuối cùng sao?”
“Chắc vậy” Tần Tịch nhớ lại: “Chính là hôm đó, thứ năm, tở ở trong phòng học thấy hơi buồn bực, muốn ra ngoài hít thở không khí chút, đụng phải thầy Trịnh Thiên Lỗi.”
“Cậu nhớ rõ thầy ấy sao?”
“Nhớ mà.” Đường Lăng gật gật đầu: “Tiểu sử vô cùng đẹp mắt, thầy giáo sinh học phân tử.”
Cô ấy dừng lại một chút, lại nói: “Cậu ra ngoài không bao lâu, Hạ Hạ cũng ra khỏi cửa.”
Ngữ khí của Đường Lăng rất bình tĩnh: “Hôm đó không biết tại sao bạn học lại biết được tin tức, luận văn của cậu sắp đăng báo, tớ với Âu Dương cũng thế. Chỉ có mình Hạ Hạ không có, tớ thấy cậu an ủi cậu ấy rồi. Lúc giữa giờ cậu ấy nói đi toilet, lúc trở về mắt đỏ ửng, rõ ràng là đã khóc.”
Tần Tịch không nói gì, trong tiếng nước rào rào, những bình dụng cụ thủy tinh được rửa sạch sẽ.
“Chuyện luận văn, sẽ có ai biết?”
“Người trong phòng thí nghiệm.” Tần Tịch nói: “Nghiêm Tử Khâm cũng biết.”
Cô nhanh chóng phản ứng lại: “Vị đàn chị này học kỳ này tới phòng thí nghiệm rất ít, tớ nghe mấy đàn chị khác trong phòng thí nghiệm nói qua, chị ta gia nhập phòng thí nghiệm của một thầy giáo khác, thầy Chiêm để chị ta tập trung vào một phương diện thôi. Dù sao thì việc học áp lực cũng lớn.”
“Chẳng qua lúc chị ta có thời gian rảnh thì thường xuyên lại phòng thí nghiệm tìm những đàn anh, đàn chị khác chơi, tớ cũng gặp qua chị ta mấy lần.”
“Lại là Nghiêm Tử Khâm.” Đường Lăng nhíu mày.
“Đàn anh Triệu Vệ Hoa theo đuổi vị đàn chị Nghiêm này lâu lắm.” Tần Tịch nói tiếp.
Ánh mắt cô trong trẻo, chậm rãi xâu chuỗi hết mọi chuyện lại với nhau.
“Anh ta là người của học viện máy tính, sao lại chú ý đến học viện y học lâm sàng chứ? Vì sao lại có địch ý với tớ? Thật là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ?” Tần Tịch nhếch khóe môi, cười châm chọc, “Chỉ sợ không thể nào?”
Cô với Đường Lăng liếc mắt nhìn nhau, không ai nói gì.
Phòng thí nghiệm lại an tĩnh lần nữa, chỉ có tiếng va chạm của dụng cụ thủy tinh thỉnh thoảng vang lên.
“Như vậy Hạ Hạ.……”
“Để tớ nghĩ lại.” Tần Tịch nói: “Tớ vẫn không tin Hạ Hạ sẽ hại tớ, càng sẽ không bởi vì đàn chị này mà lại hại tớ.”
“Được.” Đường Lăng gật gật đầu, không nói thêm câu nào.