Ngày hôm sau, sáng sớm Tần Tịch vẫn lôi kéo mấy người trong ký túc xá đi chạy bộ ở sân thể dục.
Kiều Sơ Hạ đã khỏe hơn rồi, đương nhiên cũng tham gia chung.
Chờ đến khi các cô chạy xong rồi đi ăn cơm, trời còn chưa sáng hẳn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Âu Dương Nguyệt bảo lười đi về lại ký túc xá, cứ thế đi thẳng đến phòng thí nghiệm đi.
Dù sao cũng mặc áo blouse trắng bên ngoài, mặc gì cũng chả khác mấy.
“Ờ.” Tần Tịch gật gật đầu, lấy di động ra nhìn một cái, “Các cậu đi trước đi, tớ bận chút việc tới trễ tí nhá.”
Cô cười cười nói với Âu Dương Nguyệt: “Không về ký túc xá thay đồ thật hả? Không trang điểm này nọ?”
“Make up cho chuột bạch nhìn à?” Âu Dương Nguyệt tinh thần sáng láng xua tay, ngữ khí kiên định: “Lười làm.”
Cô ấy là cô gái duy nhất trong ký túc xá kiên trì với chuyện ra cửa nhất định phải make up.
Cho dù chỉ là đánh chút phấn, kẻ lông mày, thoa chút son môi.
Tóm lại cũng nhất định phải trang điểm nhẹ cái mới được.
Gần đây Kiều Sơ Hạ cũng bắt đầu đi theo Âu Dương Nguyệt học make up.
Ngũ quan của các cô đều rất tinh xảo, là khuôn mặt chuẩn girl xinh, chỉ make up đơn giản xíu cũng có thể khiến mấy cô nhìn càng đẹp mắt.
Ngẫu nhiên Tần Tịch cũng chơi cùng cho vui.
Con gái mà, ai mà không thích cái đẹp chứ.
Cô hỏi lại Âu Dương Nguyệt lần cuối: “Không về ký túc xá, mặc đồ thể thao như này đi luôn?”
“Không về, không make up, không thay!” Bạn tốt lớn tiếng xua tay: “Đi thẳng tới phòng thí nghiệm.”
“Ờ ờ.” Tần Tịch cười cười: “Đừng hối hận nhé.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sao phải hối hận chứ?!” Giọng điệu của Âu Dương Nguyệt hơi bén nhọn.
Sau đó cô ấy đột nhiên nhớ tới cái gì, nhấp miệng nhìn Tần Tịch đang tủm tỉm cười nhạt.
“Có phải là…… a a a a a a!” Đột nhiên Âu Dương Nguyệt phản ứng lại, “Hôm nay nam thần của tớ tới?”
Trước giờ Tần Tịch không phải là một người hay rối rắm, hôm nay sao lại có thể hỏi đi hỏi lại nhiều lần thế chứ, vậy chỉ có thể là……
A a a!
“Tiểu Tịch cậu phải nói sớm chút chứ!” Âu Dương Nguyệt đúng là muốn đập cho cô một cái: “Nói sớm chút thì tối qua tớ đã gội đầu rồi.!”
Cô ấy xoay tròn một vòng: “Giờ về ký túc xá gội đầu có kịp không? A a a a! Tối qua trên quai hàm còn nổi hai cục mụn này, xẹp xuống chưa nữa?”
“Để tớ xem nào.” Tần Tịch duỗi tay, nhéo cằm Âu Dương Nguyệt để cô đối diện với mình.
“Vẫn xinh đẹp như cũ.” Cô mỉm cười, thuận tay còn xoa bóp mặt của bạn tốt.
“Mau về thay quần áo, make up đi!” Tần Tịch buông tay: “Tớ đi chờ nam thần của cậu.”
“Đi giờ đây.”
Nhìn Âu Dương Nguyệt như một làn gió chạy biến về ký túc xá, Kiều Sơ Hạ nhịn không được cười: “Tớ đi xem cậu ấy.”
“Ừm.” Tần Tịch gật gật đầu.
Cô nhìn theo hai người đi khỏi, sóng vai với Đường Lăng đi về phía cửa đông của trường học.
Cô đã hẹn với Lê Phi gặp nhau ở cửa đông rồi, dù sao thì với những người không phải sinh viên y mà nói, những tòa nhà thí nghiệm này họ không thể nào phân biệt rõ ràng được..
“Chuyện của Hạ Hạ, hỏi rõ ràng rồi?” Đường Lăng hỏi.
Hôm qua cô ấy không có cơ hội ở riêng với mình Tần Tịch, nhưng mà nhìn sắc mặt bạn tốt thì biết, chuyện này đã được giải quyết.
“Ừ.” Tần Tịch nhẹ giọng đáp lại, trên mặt xuất hiện vẻ mặt chán ghét: “Vốn dĩ chỉ cho rằng Nghiêm Tử Khâm chỉ là không thích cho nên thỉnh thoảng mới cãi vã thôi. Đây cũng chẳng xem là chuyện gì.”
Cô dừng lại một chút: “Lần này, chị ta đúng là quá đáng.”
Tần Tịch tóm tắt đơn giản câu chuyện của Kiều Sơ Hạ cho Đường Lăng nghe.
Cô để ý đến tự tôn của Kiều Sơ Hạ, không hỏi rốt cuộc là Nghiêm Tử Khâm cho cô ấy mượn bao nhiêu tiền, giúp cô ấy giải quyết chuyện em trai của cô ấy.
Không sai, thoạt nhìn cô ta đang giúp Kiều Sơ Hạ.
Nhưng mà thật lòng muốn giúp với loại giúp đỡ có mục đích như này, thực sự không giống nhau.
“Cậu định làm như thế nào?” Đường Lăng lại hỏi.
“Đợi thêm hai ngày nữa đi.” Tần Tịch nói: “Hôm nay nhìn Hạ Hạ mới có tinh thần hơn chút. Hơn nữa…..”
Cô nheo nheo mắt: “Hai ngày này chắc chắn Nghiêm Tử Khâm cũng sẽ rất cẩn thận, rốt cuộc trên diễn đàn đang chỉ trích Triệu Vệ Hoa rất nhiều, anh ta sắp chịu không được nữa rồi.”
Luật sư Tăng cũng thay cô gửi thư luật sư cho Triệu Vệ Hoa rồi.
Nhưng bọn họ chắc chắn đều cho rằng, cô chẳng qua là hù dọa đối phương chút thôi.
Dù sao thì mình phản kích cũng rất mạnh mẽ, về cơ bản mình không phải chịu chút tổn thương này.
Bây giờ bị xui xẻo là Triệu Vệ Hoa, bị mọi người mắng cho tới tấp.
Giống như cách mọi người thường nói, dù sao cũng là bạn học cùng một trường, cuối cùng cô có thể làm ra chuyện gì được chứ.
Có vài người thậm chí còn có thể tới khuyên cô, thôi bỏ đi.
Nhưng mà cô sẽ không bỏ qua.
Chuyện này chạm đến giới hạn của cô rồi, Nghiêm Tử Khâm với Triệu Vệ Hoa chỉ nói xấu sau lưng cô thôi, có lẽ Tần Tịch sẽ bỏ qua thật.
Nhưng bọn họ lại lợi dụng lúc Kiều Sơ Hạ gặp khó khăn, ý muốn cũng bêu xấu cả đàn anh Ngô Hi Ngạn vào nữa.
Cô sẽ không buông tha cho bọn họ dễ dàng như vậy.
Triệu Vệ Hoa với Nghiêm Tử Khâm cũng không còn coi là nhỏ nữa, cũng nên phải chịu trách nhiệm tương ứng với hành vi mình làm ra.
“Thật ra….” Hai người im lặng sóng vai đi một đoạn đường, sắp tới của đông trường học rồi.
Đường Lăng nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi: “Cậu đồng ý để Lê Phi đến phòng thí nghiệm, là vì Âu Dương nhỉ?”
“Hửm?” Tần Tịch nhướng mày.
“Cậu rất chiều Âu Dương, cũng rất chiều Hạ Hạ.” Đường Lăng lại nói.
“Âu Dương tuy là đồng ý làm đề tài với bọn mình, cậu ấy hình như cũng muốn đạt được chút thành tích, trong xương cốt vẫn rất ham chơi.” Cô ấy nói: “Để cậu ấy vùi mình suốt kỳ nghỉ đông ở trường, cậu ấy cam tâm tình nguyện nhưng mà vẫn cảm thấy nôn nóng.”
Cô ấy quay đầu nhìn Tần Tịch: “Cậu đồng ý cho Lê Phi tới đây, Âu Dương chắc là mới chân chính vui vẻ chịu đựng, làm thí nghiệm cũng giống như đang nghỉ phép.”
“Phì….” Tần Tịch cười: “50/50 á, Lê Phi…..”
Cô nghĩ nghĩ: “Có mộng tưởng, rất nghiêm túc, cũng rất cạnh tranh. Người như vậy đưa ra yêu cầu, trong phạm vi khả năng cho phép, tớ cũng không muốn từ chối.”
“Bí mật nói cho cậu biết, anh ta coi như là một trong những diễn viên tớ thích nhất.” Tần Tịch chớp chớp mắt với Đường Lăng.
“Hai ngày này cậu không đăng nhập vào diễn đàn, cũng không tiếp tục ép Triệu Vệ Hoa, là vì lo lắng bọn họ chó cùng rứt giậu, lôi Hạ Hạ ra.” Đường Lăng tiếp tục nói.
Cô ấy nhìn về phía trước.
Bây giờ đã là mùa đông, tiết trời đã giá lạnh rồi.
Thành phố A tuy rằng không có tuyết rơi nhưng lúc nói chuyện thở ra khói trắng tan đi cũng rất chậm.
“Với tính cách của Hạ Hạ, chắc chắn không thể thừa nhận được đả kích như vậy.” Đường Lăng nói: “Cậu thà rằng nhẫn lại nhiều hơn mấy ngày cho nhóm cặn bã nhảy nhót cũng muốn để Hạ Hạ an tâm trước, bảo vệ cậu ấy cho tốt.”
“Cũng 50/50 á.” Tần Tịch nói: “Để cho bọn họ nghĩ rằng tớ đã bỏ qua cho bọn họ, nhảy nhót càng vui sưởng, càng thả lỏng cảnh giác, như thế mới dễ dàng cho một kích trí mạng mà.”
Lúc cô nói xong mấy chữ cuối cùng, ngữ khí thả chậm, có cảm giác lãnh túc.
Trong nháy mắt kia, Đường Lăng thấy trên người bạn tốt, cảm nhận được chút ít lệ khí sắc nhọn.
Theo bản năng cô ấy quay đầu nhìn về phía Tần Tịch.
Cằm cô gái bạnh ra, môi mỏng nhẹ nhấp, ánh mắt cũng lạnh xuống.
“Có phải bị tớ dọa rồi không?” Tần Tịch quay đầu đối diện với cô ấy: “Có phải cảm thấy, cái gì mà bắt đầu tính kế, tớ như vậy nhìn có vẻ…. hơi đáng sợ không?”
Đường Lăng duỗi tay xoa mạnh đầu tóc Tần Tịch.
“Nghĩ cái gì đâu không?” Cô ấy thở ra một làn khói trắng: “Tớ sẽ sợ cậu? Kiếp sau cũng không có!”
Tần Tịch chớp chớp mắt.
Cũng chớp cho tan sương mù đột nhiên nổi lên trong đáy mắt.
Cô quay đầu đi, khóe môi nhếch lên.
“Tớ cũng muốn sủng cậu á, darling.” Sau đó cô nhanh chóng quay đầu lại, cưỡi khẽ thành tiếng, duỗi tay kéo lấy cánh tay bạn tốt.
Đường Lăng cao hơn so với cô, cô đơn giản gối đầu mình lên vai đối phương.
Tóc mềm mại trên đỉnh đầu cọ cọ lên mặt đối phương, “Đáng tiếc là cậu quá mạnh mẽ, không có cơ hội cho tớ biểu hiện.”
Các cô cứ sóng vai như vậy đi về phía trước.
Bước chân cũng bước đều nhau, giống như cho dù ai chậm lại một bước người còn lại sẽ im lặng điều chỉnh bước chân chờ mình.
“Lăng tử.” Tần Tịch lẩm bẩm kêu.
“Ơi?”
“Tại sao thành phố A luôn không có tuyết rơi, lạnh như này rồi, nhiệt độ cũng âm mà vẫn không có tuyết rơi.” Cô nhỏ giọng oán trách, “Thế thì lạnh đến âm làm gì chứ.”
Tần Tịch nói, dậm dậm chân.
“Ha hả.” Đường Lăng nhịn không được cười.
Từ sau khi Tần Tịch quyết định không chuyển chuyên ngành nữa, thật ra rất hiếm khi cô lộ ra một mặt trẻ con như vậy.
Thật tốt mà.
Mọi thứ giống như trở lại quỹ đạo ban đầu.
Hơn nữa sẽ chậm rãi trở nên, càng ngày càng tốt.
“Tần Tịch ơi.” Mấy người Tần Tịch còn chưa đi đến cửa đông, một chiếc xe ô tô màu lam đã “vèo” một cái dừng trước mặt các cô.
Trên ghế điều khiển Lê Phi hạ cửa kính xe xuống, vẫy vẫy tay với các cô: “Lên xe.”
Anh ta ngồi ở trong xe, không cần phải võ trang toàn bộ.
Ăn mặc cũng rất thoải mái, mặc một chiếc áo len cổ lọ, một cái áo khoác còn đang ném trên ghế phó lái.
Lê Phi rất đúng giờ, chờ đến khi đưa Tần Tịch với Đường Lăng dừng trước cửa tòa nhà thí nghiệm, vẫn còn chưa đến thời gian mà bọn họ hẹn trước.
“Anh biết đấy.” Trước khi lên lầu, Tần Tịch phải tiêm cho anh ta một liều thuốc dự phòng, “Bọn tôi có một cô bạn cùng phòng, mê muội anh.”
Cô nhắc nhở anh ta: “Buổi công chiếu đầu lần trước, chụp ảnh cùng với anh, cô gái cười tươi sáng lạn ấy.”
“À.” Lê Phi gật đầu, cũng không biết có phải không nhớ rõ nữa không, “Cho nên tôi nên làm gì?”
“Không cần làm gì cả.” Tần Tịch nói: “Nhưng mà, có lẽ sẽ khá là nhiệt tình.”
“Không sao cả.” Lê Phi gật gật đầu.
Anh ta liếc mắt nhìn Tần Tịch một cái: “Cô nói sớm với tôi một chút, tôi sẽ mang một phần quà cho fan tới.”
Thang máy đúng lúc dừng ở lầu bảy, Lê Phi lại nhìn Tần Tịch, cũng không biết có phải đang oán giận với cô không: “Tôi còn nghĩ chị em của cô giống như cô, vô cảm với tôi, nhìn thấy tôi không có chút gợn sóng nào, trong mắt chỉ có lời thề Hippocrates các thể loại.”
“Sửa lại xíu cho đúng.” Tần Tịch cười cười: “Trong mắt chúng tôi không chỉ có Hippocrates đâu.”
Cô nói: “Còn có vô số nhà khoa học sinh học hiện đại và các nhà lãnh đạo ngành sản xuất.”
“Sinh viên y, bác ái hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.” Tần Tịch cười.
“Yêu thương nhân loại.” Đường Lăng bổ sung.
Lê Phi: “……”
Anh ta sờ sờ cái mũi, nhìn Đường Lăng: “Bạn học này, tôi cũng là một người trong nhân loại đi, cho nên bác sĩ cũng nên yêu tôi phải không?”
“Ừ.” Đường Lăng gật gật đầu: “Chúng sinh bình đẳng.”
Tần Tịch nhịn không được cười lên tiếng.
Cô thưởng thức Lê Phi, hiểu đối phương là người vì theo đuổi ước mơ mà có thể nỗ lực hết mình.
Hơn nữa ít nhiều gì thì đối phương cũng là diễn viên mà mình thích,cũng sẽ giữ mặt mũi cho anh ta.
Đường Lăng thì, dùng cách nói của cô ấy: “Thế giới này không có nam thần thật sự.”
Lê Phi quả thực bị cô làm cho nghẹn đến nói không nên lời.
“Được được được.” Lê Phi gật đầu, nhịn không được lại nhìn nhìn Đường Lăng.
“Quy định phòng thí nghiệm đã xem chưa?” Tần Tịch hỏi.
“Xem qua.” Lê Phi gật đầu.
“Vậy anh đi thay áo blouse trắng trước đi.” Tần Tịch dẫn anh ta đi thẳng vào gian phòng nghỉ ngơi trong phòng thí nghiệm.
Hôm qua cô đã chuẩn bị riêng một cái áo blouse trắng số lớn, Lê Phi nhanh chóng mặc vào.
Dáng người anh ta rất đẹp, vóc dáng lại cao, vai rộng eo thon.
Dùng cách nói của mấy fan nhà anh ta là, cho dù có khoác bao tải lên người cũng đẹp trai chết người.
Áo blouse này là loại tự may, khoác lên người anh ta lại có cảm giác quyến rũ lạ thường.
Chờ đến khi Âu Dương Nguyệt đến, nhìn thấy nam thần mặc áo blouse trắng, thân cao đứng đó, cả người giật mình đứng ngốc ở cửa.
“Bạn học Âu Dương.” Lê Phi bị hai cô gái không hề coi mình là nam thần tượng, sau khi dắt vào phòng thí nghiệm thì chẳng thèm ngó ngàng, cứ thế bận rộn với đám chuột bạch làm cho nghẹn nửa ngày.
Rốt cuộc cũng chờ được một cô gái nhìn thấy mình mắt sẽ tỏa sáng rồi.
Anh ta nhếch nhẹ khóe môi, hormone không cần tốn phí cứ thế phóng ra: “Xin chào.”
“Chào…. Chào anh…..” Âu Dương Nguyệt ngơ ngác nhìn Lê Phi.
A a a a nam thần của cô đẹp trai chết mất thôi!
Thật siêu đẹp trai luôn.
Dáng người cũng siêu chuẩn nha.
Ngay cả áo blouse trắng mặc lên người cũng có thể đẹp như vậy!
A a a! Cô muốn chết!
Ở trong cùng một phòng thí nghiệm với anh ấy, cô hạnh phúc chết đi được!
“Âu Dương.” Tần Tịch quay đầu kêu Âu Dương Nguyệt, “Cậu qua đây nào.”
“Ừ ừ.” Âu Dương Nguyệt vẫn cứ lưu luyến nhìn Lê Phi, đôi mắt đến chớp chớp cũng tiếc.
“Đây là chuột bạch hôm qua cậu tiêm thuốc hả?” Tần Tịch chỉ vào một cái lồng pha lê, “Nhìn thời gian, đúng lúc 12 tiếng, hẳn là nên tiêm thuốc lần hai rồi.”
“Ừ.” Âu Dương Nguyệt kiểm tra lại ghi chép thời gian của mình.
Sau đó cô ấy lại không nhịn được, quay đầu nhìn Lê Phi một cái.
Lê Phi mỉm cười với cô ấy, ngũ quan hoàn mỹ không tỳ vết, dưới ánh đèn của phòng thí nghiệm, sáng bừng lên.
“Những bước tiếp theo cậu đều nhớ rõ chứ?” Tần Tịch nói, thuận tay lật một con chuột bạch.
Ngón tay nhẹ nhàng vặn một cái đã đem con chuột đang nhảy tung tăng nằm gọn trong lòng bàn tay không giãy giụa nữa.
“Tớ nhớ mà.” Âu Dương Nguyệt lưu luyến không thôi quay đầu lại, nhìn Tần Tịch thành thạo làm mẫu cho mình xem.
“Bọn mình nghèo, sai lầm cho phép chỉ ở mức 10% thôi, có được không?” Tần Tịch hỏi.
“Yên tâm!” Âu Dương Nguyệt mạnh mẽ gật đầu.
Cô ấy thở sâu, đeo khẩu trang lên.
Lúc chuẩn bị đội cái mũ tắm màu lam xấu đau xấu đớn trong miệng cô ấy đội lên đầu, cô ấy lại nghĩ đến Lê Phi.
Nhịn không được quay đầu nhìn về phía nam thần.
Lê Phi, mỉm cười.
A a a!
Nhưng mà……
Mặc kệ!
Âu Dương Nguyệt thấy chết không sờn đội mũ lên, đến cả tóc mái đều nhét vào dưới mũ.
Cô ấy thu lại suy nghĩ ánh mắt cũng nghiêm túc hẳn lên..
Sau đó quyết tuyệt quay đầu, bắt đầu nghiêm túc thực hiện từng thao tác.
Trong nháy mắt kia, trong mắt cô ấy không hề có nam thần, chỉ có thí nghiệm của cô ấy.
Cô ấy với đám bạn thân cùng nhau nỗ lực phấn đấu, vì tương lai.
“Anh cứ tự nhiên.” Tần Tịch đi đến bên cạnh Lê Phi, giọng nói bình tĩnh: “Tham quan cũng được, nhưng mà đừng đụng đến dụng cụ với thuốc thử.”
Cô nói rồi đưa cho Lê Phi một cái mũ và khẩu trang, nói: “Đội lên đi.”
Suốt một buổi sáng, bốn cô gái trong phòng thí nghiệm ai bận việc nấy.
Lê Phi mang theo một quyển sách, ngồi một bên vừa lật sách vừa nhìn các cô bận rộn.
Anh ta phát hiện, một khi đã chuyên tâm làm thí nghiệm, ngay cả người nói là mê muội anh ta, đến cả một ánh mắt cũng lười nhìn anh ta luôn.
Thật ra Lê Phi không quá để ý.
Người nghiêm túc, không quản nam hay nữ, đều vô cùng đẹp.
Anh ta nhếch nhếch khóe môi, vòng tròn mà anh ta sống ở đó vừa phồn hoa lại thiếu kiên nhẫn.
Bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy người vì cái lợi trước mắt, vì nổi danh, vì độ hot có thể không quan tâm gì đến người khác.
Ở chỗ này, nhìn thấy mấy người Tần Tịch bận rộn, anh ta vậy mà lại cảm thấy bình tĩnh lâu rồi chưa có.
“Nghỉ ngơi chút đi.” Tần Tịch đặt lọ thuốc thử cuối cùng vào hộp niêm phong.
Cô duỗi người, nói với mấy bạn thân: “Đi ăn cơm trưa rồi lại làm tiếp.”
Âu Dương Nguyệt là người phản ứng nhanh nhất.
Cô ấy lập tức “Bụp” một cái kéo mũ xuống, phi như bay vào phòng nghỉ bên cạnh.
Đương nhiên là cô ấy mang theo lược, lúc cô ấy trở ra, cái đầu hoa lê màu hạt dẻ hơi cong đã được sắp xếp gọn gàng.
Ngoài tóc mái vẫn còn hơi cong cong, nhìn qua vẫn là một cô gái xinh đẹp nhiệt tình.
“Nam thần.” Âu Dương Nguyệt lôi ra vở: “Có thể ký tên sao?”
Cô ấy nháy nháy mắt, tràn ngập chờ mong: “Ký… lớn lớn được không ạ?”