Lời vừa thốt ra khỏi miệng Tần Tịch, tim cô đã đập bang bang lên rồi.
Ngón tay móc lên ống tay áo Ngô Hi Ngạn, vừa cứng lại vừa lạnh ngắt.
Thật ra cô không sợ Tạ Liên Thành, người này cho dù nghĩ cái gì, trải qua chuyện gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ít nhất ngoài mặt vẫn giữ phong độ của bản thân, chưa bao giờ làm ra chuyện gì quá phận.
Cô lo lắng chính là……
Tần Tịch ngước mắt nhìn về phía Lạc Phỉ.
Đối phương hai mắt đen kịt, thăm thẳm như vực sâu.
Cơ thể Tần Tịch giống như đông cứng lại dưới ánh mắt lạnh lẽo của đối phương.
Chẳng qua không cao cả, cô hiểu Lạc Phỉ.
Hắn vui giận thất thường, lãnh khốc vô tình, giống như kẻ điên.
Nhưng mà hắn vô cùng kiêu ngạo.
Quan trọng nhất chính là, có lẽ hắn thực sự muốn bù đắp cho cô nhưng hắn không thích cô.
Nếu Tần Tịch với người khác ở bên nhau, trong mắt Lạc Phỉ người kia ưu tú hơn hắn, mạnh mẽ hơn hắn, hoặc là chỉ miễn cưỡng có thể ngang hàng với hắn.
Hắn có lẽ sẽ ngang ngược phản kích, nhất định phải chứng minh mình hơn đối phương mới có thể dừng tay.
Nếu là Ngô Hi Ngạn mà nói……
Tim Tần Tịch đập nhanh hơn vài phần.
Ở trong mắt cô, đàn anh Ngô rất tốt, tốt vô cùng, chân thành nghiêm túc, mạnh mẽ có trách nhiệm, năng lực chuyên môn cũng rất mạnh….. Bỏ xa Tạ Liên Thành với Lạc Phỉ mấy con phố luôn.
Chẳng qua trong mắt Lạc Phỉ, Ngô Hi Ngạn chắc chỉ là một tên mọt sách suốt ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết lãng mạn.
Gia cảnh tuy là cũng không tệ lắm nhưng chắc chắn anh ta sẽ không trở thành người cầm quyền kế tiếp trong gia tộc.
Diện mạo cũng coi như anh tuấn.
Nhưng mà vẫn kém hơn Lạc Phỉ được trời cao thương xót, dung nhan không thể bắt bẻ.
Thiên tài y học.
Điểm này Lạc Phỉ cũng không để ý, chính hắn cũng là một thiên tài, tuổi còn trẻ đã mưu quyền đoạt vị, trở thành Tổng giám đốc Lạc thị.
Nói ngắn gọn, trong mắt Lạc Phỉ, đàn anh Ngô không đến mức độc nhất nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.
Tần Tịch chắc chắn hắn sẽ không để Ngô Hi Ngạn vào mắt.
Thậm chí sẽ cảm thấy mình ở cạnh đàn anh Ngô là vì chấp nhận thiệt thòi bất đắc dĩ lựa chọn mà thôi.
Ngược lại hắn sẽ không làm ra chuyện gì, cũng sẽ không quá để ý.
Nói không chừng tương lai nếu Tần Tịch thực sự kết hôn với Ngô Hi Ngạn, hắn sẽ đưa một phần quà tặng lớn, xem như bồi thường.
Từ đây ân oán thanh toán xong, không còn vướng mắc.
Đôi mắt Tần Tịch không chớp nhìn chằm chằm Tần Tịch, lòng bàn tay chảy mồ hôi ướt luôn.
Cô đang đánh cuộc.
Cô thực sự chịu hết nổi Tạ Liên Thành với Lạc Phỉ rồi.
Trong cuộc đời cô không bao giờ muốn có xíu xiu quan hệ nào với bọn họ nữa.
Cô không cần hắn bồi thường, cũng không cần hắn tự mình ra mặt xả giận cho cô, giống như lần trước hắn làm thế với Tô Nhiễm vậy.
Cô cũng rất xin lỗi, lợi dụng đàn anh Ngô.
Ánh mắt Tần Tịch hởi đỏ lên, dừng lại ở sườn mặt của Ngô Hi Ngạn.
Thanh niên bị cô móc ống tay áo cả người cũng giống cô, cứng ngắc, trong ánh mắt sâu thăm thẳm lại sáng rỡ hiện lên một tia mịt mờ không hiểu ra sao.
Bị Tần Tịch xin lỗi nhìn vài giây, khuôn mặt trắng nõn của anh, đột nhiên đỏ rực lên.
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn nhỏ giọng đáp lại.
Thanh âm rất nhỏ, cũng rất ngắn.
Anh vẫn đứng thẳng bất động ở đó, qua một lát mới đè giọng hỏi: “Thí nghiệm, thí nghiệm thuận lợi không?”
“Vâng.” Tần Tịch gật gật đầu.
“Về trường học trước đi.” Ngô Hi Ngạn nói, “Anh đi coi sao.”
“Dạ.” Tần Tịch ngoan ngoãn gật đầu.
Cô quay lại tạm biệt với Tạ Liên Thành: “Tạm biệt, thầy Tạ.”
Cô không chú ý tới, người vẫn luôn thầm trầm nhìn cô, Lạc Phỉ, trong mắt ánh lên một chút nghi ngờ.
“Đi thôi.” Ngô Hi Ngạn kéo vali hành lý.
Tay phải anh vốn kéo vali, ngón tay Tần Tịch lại móc lên tay áo bên mày.
Anh liền đổi vali sang tay trái.
Trên khủy tay còn vắt áo khoác, lại kéo thêm vali, nhìn có vẻ vụng về.
Đại sảnh người đến người đi, nhịn không được quay đầu nhìn hai người đàn ông đang đứng đó.
Lạc Phỉ không nói lời nào, Tạ Liên Thành ngẩn ngơ nhìn theo hướng Tần Tịch đi khỏi.
Anh ta đương nhiên biết Ngô Hi Ngạn, cái người này là một thiên tài nổi danh cùng thời đi học với mình.
Nổi tiếng ở học viện y lắm, nghe đâu lúc còn đang là sinh viên chính quy đã có thể độc lập hoàn thành thí nghiệm phức tạp, xin nhiều hạng mục độc quyền.
Bây giờ trong phòng thí nghiệm đại học A, có một ít thiết bị thí nghiệm thường dùng, đều là do anh ta năm đó sử dụng làm thí nghiệm cảm thấy cái cũ dùng không tốt lắm, sau khi cải tiến thì đăng ký độc quyền, được công ty kỹ thuật mua lại, sau đó sản xuất lại một lần nữa, đưa ngược lại phòng thí nghiệm.
Có lẽ anh không được hoan nghênh như Tạ Liên Thành, nhưng mà nói không quá ngoa chứ, nơi nơi ở đại học A đều có thuyền thuyết của anh.
Sau đó Tạ Liên Thành thành lập công ty trí tuệ nhân tạo, làm ra thiết kế liên quan đến chức năng thần kinh, còn muốn hợp tác với Ngô Hi Ngạn.
Anh ta nhớ rõ lúc đó, đối phương tuy là còn trẻ tuổi nhưng đã là một trong những người đứng đầu phương diện cấy ghép của đại học A,…. Không! Là một cây đao tiếng tăm lẫy lừng trong lĩnh vực cấy ghép trên toàn thế giới.
Nền tảng vững chắc, nghiên cứu khoa học xuất sắc, giải phẫu thao tác vô cùng chuẩn chỉnh.
Là một thiên tài y học thực sự.
Anh ta còn nhớ rõ, lúc ấy Tần Tịch trúng đạn ngã xuống đất, bản thân giống như người điên ôm cô chạy tới bệnh viện đại học A, lúc khẩn cấp giải phẫu, Ngô Hi Ngạn cũng bị viện trưởng gọi vào phòng phẫu thuật.
Lúc ấy viện trưởng bệnh viện đại học A còn nói với mình, thanh niên này, rất mạnh.
Đợt trước bệnh viện có một ca giải phẫu tim, bên ngoài trái tim bị ngoại thương rất nặng, căn bản không thể nhìn rõ tầm nhìn để giải phẫu, lúc đó Ngô Hi Ngạn là bác sĩ mổ chính, ngón tay ngâm trong máu, xác nhận vị trí giải phẫu, cứng rắn kéo người từ chốn địa ngục quay về.
Lúc ấy cả người Tạ Liên Thành đều hoảng hốt, nhìn Tần Tịch ngã vào vũng máu trên mặt đất, không thể nào tự hỏi được gì.
Bây giờ nhìn bóng dáng Tần Tịch sóng vai với Ngô Hi Ngạn đi khỏi, nhìn cô gái nhỏ làm nũng ngoắc lấy tay áo đối phương.
Lúc đó mọi thứ như vỡ vụn, khiến những ký ức mà anh ta không dám hồi tưởng từ từ hiện lên trong não.
Tạ Liên Thành cười khổ một tiếng, đây là số mệnh sao?
Đời trước vào lúc Tần Tịch sắp chết, Ngô Hi Ngạn dùng tất cả những gì mình có cứu giúp.
Tuy rằng vẫn không thể cứu sống được cô, nhưng người ở bên cạnh cô những giây phút cuối cùng vẫn là anh ta.
Còn bản thân mình thì sao?
Phản bội Tần Tịch, bỏ rơi Tần Tịch, vào lúc cô vì cứu mình mà trúng đạn ngã xuống, lại bỏ đi đi tìm Tô Nhiễm, mất đi cơ hội cứu lấy cô vào lúc tốt nhất.
Anh ta đáng đời!
Anh ta đáng chết!
Nhưng mà!
Tạ Liên Thành bỗng nhiên mở to hai mắt.
Anh ta nhớ rõ, sau đó Ngô Hi Ngạn….
Anh ta không phải……
Bây giờ Tần Tịch với anh ta….
Nếu bọn họ thật sự ở bên nhau……
Vậy tương lai……
Sắc mặt Tạ Liên Thành đột nhiên khẽ biến.
Anh ta quay đầu nhìn về phía Lạc Phỉ, cái này chắc chắn không thể thoát khỏi người này, cái tên điên cuồng lại mạnh mẽ xem mình như kẻ địch cũng nhìn về cùng một hướng.
Lạc Phỉ hắn…. hắn cũng…..
Tạ Liên Thành có chút hoảng hốt.
“Cách Tần Tịch xa xa chút.” Lạc Phỉ đột nhiên mở miệng.
Hắn nói chuyện với Tạ Liên Thành, trước giờ vẫn là cái giọng điệu này.
Lạnh nhạt ngắn gọn, giống như nói nhiều với anh ta thêm một chút thì là đang lãng phí thời gian của hắn vậy.
“Rác rưởi thì không xứng đứng bên cạnh cô ấy.” Lạc Phỉ lại nói.
Tạ Liên Thành: “……”
Anh ta đúng là hết nói nổi với Lạc Phỉ.
Rác rưởi không xứng đứng bên người Tần Tịch?
Ai là rác rưởi? Mình sao?
Mình nơi nào……
Từ từ!
Đột nhiên Tạ Liên Thành cả kinh, vừa rồi loáng thoáng cảm thấy có chỗ không đúng lắm, giờ cảm giác này càng rõ ràng.
Tạ Liên Thành nhìn về phía Lạc Phỉ.
Lạc Phỉ cũng đang lạnh lùng nhìn anh ta.
Tạ Liên Thành không lên tiếng.
Trong lòng anh ta nổi phong ba bão táp, giống như đoán được gì đó.
Chờ đến khi anh ta phản ứng lại, Lạc Phỉ đã xoay người: “Anh nếu còn tiếp tục che chở Tô gia, tôi đây không ngại diệt luôn Tạ gia đâu.”
“Lạc Phỉ tên điên này!” Tạ Liên Thành đúng là bị đối phương làm cho tức chết.
Trong khoảng thời gian này anh ta vẫn luôn ở nước ngoài, còn không phải là vì tên khùng này.
Hắn ta đúng thà là tổn hại mình 1000 giết bọn họ 800 cũng không ngại.
Trước kia anh ta cũng cảm thấy Lạc Phỉ thần kinh nhưng không đến mức thần kinh đến trình độ này.
Ít nhất hắn ta vẫn còn lý trí, còn băn khoăn lợi ích của hắn ta.
Tạ gia liên thủ với Tô gia, thật ra Lạc Phỉ đối phó cũng không dễ dàng gì.
Nhưng hắn ta lại dùng phương thức tự sát đi tấn công mình, Tạ Liên Thành ứng phó cũng mệt đứt hơi.
Lạc Phỉ không nói chuyện nữa, hắn ta đi ra khỏi sân bay.
Tần Tịch hận hắn.
Cái loại hận ý này căn bản dấu không được.
Cho dù cô sẽ ngồi lên vòng quay ngựa gỗ khóc thút thít vì hắn, nhưng chẳng qua cũng chỉ là vì làm cho bản thân bộc phát ra, nén đau xẻo đi miếng thịt thối rữa trên người xuống.
Nhưng mà nhìn qua cô cũng không có hận Tạ Liên Thành.
Đây là vì sao?
Cô sẽ vẫn mỉm cười gọi đối phương là “Thầy Tạ”, cùng đối phương chào hỏi tạm biệt tử tế.
Đãi ngộ của Tạ Liên Thành so với hắn ta tốt hơn nhiều.
Vì sao?
Rõ ràng Tần Tịch thích Tạ Liên Thành, Tạ Liên Thành lại đi yêu Tô Nhiễm.
Đối với người này, cô không hận cũng không đề phòng lại càng không sợ hãi, còn sẽ cười cười nói nói chào hỏi với anh ta.
Lạc Phỉ ngồi vào trong xe, trong lồng ngực lệ khí quay cuồng, làm cho ánh mắt hắn ta càng sâu thẳm.
Hắn ta nhấn nút nhận điện thoại của Lê Phi, giọng nói lạnh như hàn băng khiến cho đối phương ngẩn ra hồi lâu.
“Chú nhỏ?” Lê Phi cẩn thận thử thăm dò, “Đã xảy ra chuyện gì ạ?”
Anh ta đang lái xe về nội thành, đi trên con đường đã hẹn với mấy người Âu Dương Nguyệt, đột nhiên nhớ ra hôm nay chú nhỏ nhà mình cũng sẽ về nước, máy bay hạ cánh cũng tầm giờ này.
Vậy Tần Tịch với chú ấy, có lẽ nào….
“Chuyện gì?” Lạc Phỉ không có trả lời vấn đề của Lê Phi.
Hắn ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe chạy rất êm ái, đi về biệt thự mà gần đây anh ta vẫn hay ở trong thành phố A.
“Sặc….” Lê Phi ngẩn ra, “Chú nhỏ, mới rồi chú ở sân bay….”
“Chú thấy Tần Tịch với Ngô Hi Ngạn.” Lạc Phỉ lạnh lùng nói: “Cháu hình như đã quên lời chú nói rồi.”
“Nhưng mà chú nhỏ, Ngô Hi Ngạn cũng không tệ mà. Chú có lẽ là không biết cậu ấy, tiến sĩ y học, sắp tốt nghiệp rồi. Tương lai tiền đồ vô hạn, lại có chung chí hướng với Tần Tịch.” Lê Phi nói: “So với người không có chỗ ở cố định như cháu đây, mỗi năm quá nửa thời gian là bay tới bay lui bên ngoài, Ngô Hi Ngạn rõ ràng tốt hơn nhiều mà.”
“Ngô Hi Ngạn không thể.” Lạc Phỉ nói: “Nói lại một lần cuối cùng…..”
“Cháu biết rồi, biết rồi.” Lê Phi thở ra một hơi: “Cháu nhớ kỹ.”
Anh ta dừng lại một chút, đột nhiên nói: “Nhưng mà chú nhỏ, chú có nghĩ tới không, rốt cuộc Tần Tịch có cần sự sắp xếp như vậy hay không?”
Anh ta nói: “Cháu gửi ảnh chụp cho chú, chú xem đi.”
Lê Phi tiếp tục nói: “Cháu nghĩ chú xem rồi, có lẽ chú sẽ hiểu được ý của cháu.”
Anh ta nói xong, quyết đoán cúp điện thoại.
Lạc Phỉ nhìn màn hình di động dần tối xuống, trên đó còn có thông báo wechat có tin nhắn chưa đọc.
Ảnh chụp……
Ngón tay Lạc Phỉ lướt qua màn hình đăng nhập wechat.
Tin nhắn Lê Phi ở trên cùng.
Click mở ra, Tần Tịch mặc áo blouse trắng đội cái mũ trông ngố ngố tàu lọt vào mi mắt.
Lê Phi chụp góc nghiêng của cô.
Ánh đèn phác họa lên cái cằm nhỏ nhắn của Tần Tịch.
Sau khi phóng đại, lông mi rất dài cong cong rõ ràng.
Lúc nghiêm túc, trên má cũng có lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, nhìn qua đáng yêu vô cùng.
Áo blouse trắng to rộng, mặc lên người cô lại càng nổi bật thân hình mảnh mai.
Lạc Phỉ đột nhiên nhớ tới, hắn ta mua cho Tần Tịch rất nhiều quần áo.
Đều là kiểu tiên nữ đáng yêu, con gái sẽ thích kiểu quần áo như vậy.
Nhưng mà Tần Tịch, hình như thích áo sơ mi của hắn ta hơn.
Thỉnh thoảng không cần phải tới công ty, lúc cô ngủ cứ thích mặc quần jean trắng cũ giặt đến bạc màu, sau đó khoác áo sơ mi to rộng lên.
Để chân trần đi tới đi lui trong nhà.
Những lúc hắn gọi cô, sẽ quay đầu lại cười tươi ngọt ngào xán lạn với hắn ta.
Lúc cười rộ lên, má lúm đồng tiền trên má như mật ngọt.
Khiến hắn có thể chết chìm trong ấm áp và ngọt ngào như vậy mãi.
Ngón tay Lạc Phỉ nhẹ nhàng cọ qua màn hình di động.
Ấm áp vốn đã từng chạm tới kia, giờ đây lại trở nên lạnh như băng sương.
Làm cho hắn ta chỉ có thể cách màn hình chạm tới.
“Đi đại học A.” Lạc Phỉ nói.
Ô tô đổi hướng, đi về phía trường đại học nổi tiếng nhất thành phố A.
Trong lúc nghỉ đông, vườn trường vốn quạnh quẽ hơn nhiều.
Ngô Hi Ngạn kéo vali hành lý đi phía trước.
Áo khoác đen mặc trên người anh, bước chân vừa lớn vừa mau, làm cho cô gái nhỏ bước theo không kịp.
Tần Tịch cứ im lặng ngoan ngoãn như vậy đi sau Ngô Hi Ngạn.
Đàn anh Ngô có phải tức giận rồi không?
Cô hơi thấp thỏm.
Mới rồi cô nói dối, còn lợi dụng người ta.
Đàn anh Ngô thông minh như vậy, chắc là đoán ra rồi?
Anh có phải là….
Đúng lúc này, Ngô Hi Ngạn dừng lại bước chân.
Tần Tịch đột nhiên không phòng kịp, vội vàng dừng chân lại theo.
“Bên này mới là tòa nhà thí nghiệm.” Ngô Hi Ngạn nói.
“Dạ.” Tần Tịch gật gật đầu.
Cô cẩn thận nhìn sườn mặt Ngô Hi Ngạn, vẻ mặt của đối phương nhìn không ra có thay đổi gì không.
“Thí nghiệm rất thuận lợi.” Tần Tịch nói: “Hiệu quả nhuộm màu ra cũng không tệ, dưới kính hiển vi có thể tìm được tổ chức cốt yếu của tế bào.”
“Ừ. Vậy là tốt rồi.”
Ngô Hi Ngạn dừng một chút, tay anh nắm tay kéo vali càng dùng sức thêm: “Đưa cho… ký túc xá bọn em ít quà nhỏ.”
“Hả?”
Ngô Hi Ngạn căn bản không nhìn hai mắt Tần Tịch đang trợn tròn ngạc nhiên: “Anh…. Ban tổ chức hội nghị phát kẹo, nhà anh không có con gái, không ai ăn, cho các em ăn.”
Anh nói.