Tần Tịch nheo đôi mắt nhìn Lạc Phỉ.
Tối như vậy rồi, đối phương đuổi từ sân bay tới trường học, chính là vì…. Cảnh cáo cô?
Hơn nữa lời cảnh cáo này, nghe ra rất quỷ dị.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không phải không thể cùng người khác ở bên nhau.
Chỉ là không thể cùng Ngô Hi Ngạn ở bên nhau.
Trong đầu Tần Tịch xoay nhanh suy nghĩ.
Quả nhiên trước giờ Lạc Phỉ không thích cô, cho nên không quan tâm cô có ở cùng người khác hay không.
Hắn không đến mức nhằm vào Ngô Hi Ngạn.
Thân phận và địa vị của Ngô Hi Ngạn, trong mắt Lạc Phỉ thật không đáng gì.
Cho nên……
Hắn vì sao lại nói như vậy?!
Tần Tịch im lặng, nhìn người đàn ông trước mắt.
Bọn họ cứ giằng co như vậy trong đêm tối, không khí lặng im lại quỷ dị.
Lạc Phỉ đứng thẳng thân mình, khí sắc đạm mạc.
Chỉ có đôi mắt, vào lúc Tần Tịch không để ý, sẽ đảo qua mặt cô, từng tấc từng tấc, như muốn khắc từng dáng vẻ của cô vào tim mình.
Gió đêm thổi tới.
Đây là mấy ngày lạnh nhất trong một năm, có đôi khi dậy sớm, những trường đại học nằm ngoài ngoại ô thành phố A như đại học A, trên đường có nơi sẽ đóng băng.
Tuy là Tần Tịch mặc cũng đủ dày nhưng vẫn không nhịn được rùng mình một cái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Trở về đi, Tần Tịch.”
Lạc Phỉ ném lại câu nói kia, xoay người đi về phía xe của hắn ta.
“Chờ đã!” Tần Tịch chờ Lạc Phỉ lên xe rồi, lúc này mới phản ứng lại.
Cô vội vàng đuổi theo.
Cửa xe đã đóng lại, cô đứng ở bên cạnh xe, giơ tay lên, gõ gõ cửa kính.
Cửa sổ xe hạ xuống, Lạc Phỉ nhìn sâu vào mắt cô: “Tần Tịch, trở về đi.”
“Lời anh vừa mới nói, rốt cuộc là có ý gì?” Tần Tịch mày đẹp nhíu lại: “Có phải đàn anh Ngô…..”
Lạc Phỉ sống lâu hơn so với cô, chắc chắn biết chút gì đó, mới có thể đặc biệt tìm cô nói riêng như vậy.
“Về đi.” Ngữ khí Lạc Phỉ không cho xía vào.
Hắn ta nói xong, ý bảo tài xế lái xe đi, cửa sổ chậm rãi đóng lại.
Xe màu đen sẽ không dừng lại vì bất kỳ ai, dần dần đi xa mất.
Tần Tịch đứng thẳng thân mình, nhìn theo xe Lạc Phỉ rời đi.
Ánh mắt cô chớp chớp, nhanh chóng nhớ lại những chuyện trước kia.
Ngô Hi Ngạn?
Ngô Hi Ngạn ……
Tên này đương nhiên cô đã nghe qua.
Cho dù là trước kia, cô cũng là sinh viên đại học A, đã đi học nhiều năm ở đây.
Hơn nữa ban đầu, đã thi vào học viện y.
Người này là thiên tài nổi danh nhất toàn học viện giống như Tạ Liên Thành, sao Tần Tịch có thể không biết được?
Chỉ là trước kia cô không có bất kỳ va chạm gì với vị đàn anh trong truyền thuyết này.
Hai đời trước, cơ hội duy nhất có khả năng va chạm, đều vì cô đổi chuyên ngành nên không còn nữa.
Tần Tịch hộp ôm kẹo đứng trong gió đêm.
Hộp đẹp bao nhiêu, Tần Tịch lại lo lắng bấy nhiêu.
Nếu chỉ là vấn đề nhỏ, nói không chừng Lạc Phỉ sẽ vì bồi thường cho cô, hoặc là động lòng trắc ẩn giúp cô giải quyết vấn đề này.
Nhưng mà bây giờ, hắn ta ném lại những lời mới rồi, không nói thêm gì khác.
Tần Tịch quá hiểu người đàn ông này.
Vấn đề Ngô Hi Ngạn gặp phải, rất có thể nằm ngoài phạm vi năng lực của Lạc Phỉ.
Vì kiêu ngạo của bản thân nên hắn không cho phép bản thân nói ra chuyện mà hắn không có cách khống chế.
Vậy.……
Cô nhíu mày, sẽ là chuyện gì đây?
Mấu chốt là, sẽ xảy ra vào lúc nào?
Tần Tịch đột nhiên vô cùng vô cùng hối hận.
Trước giờ cô chưa từng hối hận như vậy!
Cô tại sao lại chết sớm vì tên cặn bã như Lạc Phỉ chứ?
Nếu sống lâu thêm chút nữa, có phải sẽ biết được, đàn anh Ngô sắp gặp phải khó khăn gì không.
Cô ngước mắt nhìn về phía xa, xe của Lạc Phỉ sớm đã biết mất trong bóng đêm.
Chuyện hắn ta không muốn nói, cô căn băn không thể ép hắn nói ra.
Vậy cô nên làm gì bây giờ?
Ôm hộp, Tần Tịch có chút mất hồn mất vía trở lại ký túc xá.
Mấy người Âu Dương Nguyệt một tiếng rưỡi nữa mới về.
Nhìn thấy hộp kẹo đáng yêu xinh xẻo trên bàn Tần Tịch, cô lập tức nhảy qua, khoa trương la lên: “Oa! Đây có phải là hộp kẹo mà đàn anh Ngô đưa không thế”
“Đẹp quá! Đáng yêu ghê! Đáng yêu chết mất!” Âu Dương Nguyệt khen ngợi: “Thật là…. Sớm đưa cái này thì tốt rồi, tặng gì mà tặng ống khám bệnh chứ?”
Tần Tịch cầm di động, tìm tin tức có liên quan đến Ngô Hi Ngạn ở trên mạng.
Nghe thấy Âu Dương Nguyệt nói, cô cũng chỉ quay đầu cười cười với cô ấy: “Bóc ra ăn đi.”
“Bọn tớ có thể ăn được thật hả?” Âu Dương Nguyệt hỏi, sau đó quyết đoán mở hộp ra.
Bên trong toàn là chocolate, màu sắc rực rỡ.
Hương vị kẹo chua chua ngọt ngọt, ập vào trước mặt.
“Ăn đi.” Tần Tịch tiện tay cầm đại một viên chocolate đưa cho Âu Dương Nguyệt.
Cô cũng tự cầm lấy một viên, chậm rãi lột bỏ giấy bọc bên ngoài.
Viên chocolate vẻ ngoài có vẻ không quá thu hút nhưng mà cắn xuống một miếng, ngập giữa môi răng là hương vị thuần khiết.
Nhân hình như là đủ các loại quả trộn lẫn, ăn ngon vô cùng.
Âu Dương Nguyệt ca ngợi không tiếc lời, Tần Tịch nheo nheo đôi mắt, tiếp tục tìm kiếm tin tức trên mạng.
Ngô Hi Ngạn là người trẻ tuổi nhất được mời tham gia hội nghị học thuật y học thường niên.
Đề tài Ngô Hi Ngạn chủ trì dành được gần 10 hạng mục độc quyền.
Ngô Hi Ngạn, thanh niên y học trẻ, đã thay đổi thói quen xuất bản của các tạp chí quốc tế hàng đầu và tạo ra một ngoại lệ cho tạp chí nổi tiếng này trong giới sinh viên y khoa. Sau khi số mới của tháng được phát hành, trang web chính thức sẽ được cập nhật và thông báo sẽ được thêm vào.
……
Các tin tức về Ngô Hi Ngạn đều rất tích cực.
Anh không phải là thần tượng trong giới giải trí, ngoài thành tựu về học thuật thì không có vấn đề gì khác.
Tần Tịch hơi hơi nheo lại đôi mắt, ngửa người dựa vào lưng ghế.
“Sao thế?” Đường Lăng đi đến sau lưng cô, hỏi.
Cô ấy duỗi tay sửa sửa lại tóc cho Tần Tịch, từ sau khi khải giảng cắt tóc đến giờ, Tần Tịch sẽ không nuôi tóc dài nữa, cứ giữ kiểu tóc ngắn ngang vai.
“Lăng tử.” Tần Tịch cười cười với cô ấy.
Cô đột nhiên lại ngồi thẳng người, rút ra một tờ giấy trên bàn nhanh chóng tính toán.
Lúc cô chết là năm 25 tuổi.
Cách bây giờ 6 năm nữa.
Trong 6 năm này, Ngô Hi Ngạn hẳn là không có chuyện gì.
Nhưng mà……
Tần Tịch nhíu mày, có thể do mình có lựa chọn khác, sinh ra hiệu ứng bươm bướm, làm cho mọi chuyện cũng thay đổi theo.
Những chuyện xảy ra bây giờ, đã có xu thế như này.
Tô Nhiễm, Lê Phi, Lạc Phỉ.……
“Tớ đi phòng thí nghiệm.” Tần Tịch đột nhiên đứng lên.
“Hửm?” Âu Dương Nguyệt với Kiều Sơ Hạ mỗi người cầm một cái kẹo que, quay đầu trừng mắt nhìn cô.
Ngay cả Đường Lăng cũng gọi cô: “Tiểu Tịch?”
“Phải tranh thủ thời gian.” Tần Tịch cười cười với các cô: “Các cậu không cần xen vào, tớ an tĩnh lại xíu, đi phòng thí nghiệm để bình tĩnh lại.”
Cô đội mũ đeo găng tay, tiện tay lấy một viên chocolate nhét vào túi, cương quyết ra cửa.
Để lại ba bạn cùng phòng hai mắt nhìn nhau.
Đặc biệt là Âu Dương Nguyệt.
Cô ấy mờ mịt mút kẹo que: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”
Kiều Sơ Hạ lắc đầu, lo lắng nhìn theo hướng Tần Tịch đi khỏi.
Đường Lăng như suy tư gì đó, cô cũng nhanh chóng mặc áo khoác vào: “Tớ đi theo xem sao.”
“Ơ ơ?” Âu Dương Nguyệt càng mờ mịt: “Bọn mình cũng đi cùng?”
“Không cần.” Đường Lăng nhếch mày với các cô: “Nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Cô ấy vội vàng đi theo Tần Tịch ra cửa, không đi được bao xa đã thấy thân ảnh thon gầy của bạn tốt đang đi về phía trước.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Đường Lăng bước nhanh chân, rất nhanh đã đi ngang hàng với Tần Tịch.
“Không.” Tần Tịch lắc đầu, “Chỉ là cảm thấy thời gian không đủ dùng, lại muôn cố gắng hơn chút nữa.”
Cô nhìn về phía trước, nghĩ nghĩ, cười cười với Đường Lăng: “Nếu bởi vì chuyện năng lực mà thất bại thì tớ cũng không cảm thấy sao cả. Nhưng mà có năng lực làm được mà lại không đủ cố gắng lên mới thất bại, tớ sẽ khóc tang mất.”
“Như cậu rồi mà còn khóc tang?” Đường Lăng nhịn không được cười.
Cô ấy lại vuốt tóc Tần Tịch lần nữa: “Đi thôi, tớ đi với cậu.”
“Không cần cậu đi cùng, về nghỉ ngơi đi.”
“Ừ…..” Đường Lăng thuận miệng lên tiếng, “Nếu vì lý do năng lực, tớ không có cách nào sánh vai với bạn tốt đi về phía trước, tớ sẽ không cảm thấy sao hết, chỉ biết đốc thúc bản thân không kéo chân người ta. Nhưng nếu rõ ràng có thể cùng nhau nỗ lực, tớ lại từ bỏ, tương lai tớ cũng khóc tang thật.”
“Này này này….” Tần Tịch nói: “Cậu đang tự tạo áp lực cho mấy người Âu Dương đấy.”
“Không sao.” Đường Lăng khó có khi ngây thơ lắc đầu, “Mấy cậu ấy sẽ nhanh chóng hiểu thôi hơn nữa còn đuổi kịp.”
Dưới sự nỗ lực của mấy người Tần Tịch, thí nghiệm cần phải làm trong mười ngày mới xong mà nay chỉ cần một tuần đã hoàn thành.
“Hôm nay đã xử lý xong nhóm thí nghiệm đầu tiên rồi.” Cuối cùng Tần Tịch đứng lên, “Ba tuần sau sẽ biết kết quả.”
Trong vòng một tuần này, Tần Tịch dường như ở luôn trong phòng thí nghiệm.
Có ba ngày trong đó, buổi tối cô ngủ nghỉ ngay trong gian phòng nghỉ của phòng thí nghiệm.
Thời gian còn lại, mỗi ngày đều bận đến rạng sáng mới về ký túc xá.
Rất nhiều lần Âu Dương Nguyệt mịt mờ hỏi Đường Lăng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mỗi lần Đường Lăng đều im lặng lắc đầu.
Ba người các cô chia phiên nhau, mỗi người cùng tăng ca với Tần Tịch ở phòng thí nghiệm cả đêm.
Sau một tuần, Âu Dương Nguyệt với Kiều Sơ Hạ đã có chút không chịu nổi.
Tần Tịch lại vẫn tinh thần sáng láng, nhìn qua như người không có việc gì hết.
“Có phải là một trong những thiên phú của thiên tài không vậy, năng lực thức đêm siêu hạng, tinh lực đặc biệt tràn trề ấy?” Âu Dương Nguyệt nhìn Tần Tịch tinh thần sáng láng đứng trước máy tính, nhịn không được vươn vai: “Tớ mệt sắp chết đến nơi rồi! Tiểu Tịch cứ như được tiêm máu gà ấy, hoàn toàn không có việc gì.”
Đúng lúc Tần Tịch ngẩng đầu lên nhìn về phía các cô, hơi hơi mỉm cười: “Chiều nay nghỉ ngơi nửa ngày.”
Cô nói: “Tuần này vất vả cho mọi người rồi.”
Cô hỏi Kiều Sơ Hạ: “Hạ Hạ, cậu phải về nhà hả?”
“Tạm thời không cần.” Kiều Sơ Hạ lắc đầu, “Tớ về trước năm mới hai ngày là được rồi.”
Cô ấy cũng không nhắc lại chuyện làm thêm, từ sau khi thổ lộ mọi chuyện với Tần Tịch, cô ấy đều toàn tâm toàn ý tập trung cho thí nghiệm.
“Mệt chết được.” Âu Dương Nguyệt lại duỗi cái eo lười, “Tớ về phải ngủ nguyên buổi! Không muốn làm gì cả.”
“Tớ cũng vậy” Kiều Sơ Hạ cười: “mệt xỉu.”
“Tiểu Tịch cậu thì sao?” Âu Dương Nguyệt nhìn Tần Tịch thu dọn đồ đạc, hỏi.
“Tớ?” Tần Tịch khẽ nhếch khóe môi, má lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện trên má, “Tớ có việc nêm đi tìm đàn anh Ngô.”
Cô dừng lại một chút, vừa muốn giải thích, Âu Dương Nguyệt đã cười lớn xua tay với cô: “Đi đi, đi đi, bọn tớ hiểu!”
“Chuyện không phải như các cậu nghĩ đâu….” Tần Tịch dở khóc dở cười.
“Vâng vâng vâng! Là vì tham khảo kiến thức học thuật, nghiêm túc, hỏi vấn đề khoa học!” Âu Dương Nguyệt liên tục gật đầu, ra vẻ tớ đây hiểu rõ.
Tuần này, Lê Phi ngày ngày đúng giờ đến phòng thí nghiệm báo danh nhìn về phía Tần Tịch, như suy tư điều gì mà nhìn hai cuốn sách y học dày cộm cô đang ôm trong tay.
“Đi nào.” Tần Tịch cũng lười giải thích.
Cô ôm sách đi nhanh ra khỏi phòng thí nghiệm.
Cách thời gian ăn tết còn chừng 20 ngày, vườn trường đại học A càng trở nên an tĩnh hơn.
Từ tòa nhà thí nghiệm đến phòng thí nghiệm của thầy Chiêm Hoa Phong, thật ra không xa.
Đi qua một hoa viên nhỏ bốn mùa xanh ngắt cỏ cây, lại đi thêm bảy tám phút nữa là đến.
Lúc này gần đến tết, sinh viên hỗ trợ trong phòng thí nghiệm đã về nhà gần hết.
Đàn chị Lương Thu Thu có quan hệ khá tốt với Tần Tịch vẫn còn ở đây, đang ngồi trong văn phòng vừa gặm táo vừa đọc sách.
“Đàn chị Lương.”
“Ơ? Tiểu Tịch! Sao em lại tới đây?” Tròng mắt Lương Thu Thu chuyển động, “Tìm đàn anh Ngô hả?”
Chị ấy cười hắc hắc, nụ cười kia, vô cùng giống với Âu Dương Nguyệt, thiếu điều viết mấy chữ “tôi muốn hóng chuyện” lên mặt thôi.
Tần Tịch hơi ngượng ngùng gật gật đầu.
Cô còn chưa bắt đầu theo đuổi đàn anh Ngô mà, đã như này rồi.
Chờ cô……
“Đột nhiên nhớ ra!” Lương Thu Thu bụp một cái đứng lên: “Bữa đó livestream….. chúa ơi, Tiểu Tịch em quá đẹp trai luôn! Đúng là đẹp trai ngây người, còn sướng nữa chứ.”
Cô giơ ngón tay cái với Tần Tịch: “Đỉnh đỉnh! Chị xem mà ngây cả người, cũng muốn quỳ lạy luôn!”
“Đàn chị….”
“Thật mà, hôm đó chị nghỉ, ở nhà với bạn trai, anh ấy ôm chị muốn….. ôi sau đó chị nhìn thấy Tiểu Tịch, muốn bạn trai khỉ gì nữa? Xem em là đã hưng phấn rồi! Cua đẹp!”
“…… Đàn chị…..” Mặt Tần Tịch hơi hơi nóng lên.
Vị đàn chị Lương Thu Thu này luôn lanh lẹ, sảng khoái nhanh nhẹn, bụng dạ tốt.
Lúc Tần Tịch gia nhập vào phòng thí nghiệm, là chị ấy dẫn dắt cô.
Không hề giấu giếm, giúp đỡ cô rất nhiều.
Nhưng mà ngẫu nhiên nói chuyện……
“Lương Thu Thu!” Giọng nói Ngô Hi Ngạn vang lên sau lưng Tần Tịch, “Táo ăn xong chưa? Còn không về canh đi!”
“Hí hí hí…..” Đôi mắt Lương Thu Thu đảo nhanh như chớp.
Cô ấy cũng sợ Ngô Hi Ngạn, nhưng mà lại dám vuốt lông hổ.
“Tiểu Tịch! Em làm được! Đàn chị vô cùng coi trọng em.” Lương Thu Thu chớp mắt với Tần Tịch: “Vốn chị đây còn lo lắng cho em, em hiểu….”
Cô bĩu bĩu môi với Ngô Hi Ngạn, “Thép thẳng băng, còn vô cùng đầu gỗ nữa…. Giờ đàn chị yên tâm rồi. Tiểu Tịch em vừa đỉnh vừa soái, nếu mà không được thật thì cứ tấn công chính diện.”
“Lương! Thu! Thu!” Ngô Hi Ngạn đều sắp hết kiên nhẫn với đàn em này.
“Em đi liền đi liền!” Lương Thu Thu ném ruột táo xuống, giơ tay lên đầu hàng, chuồn đi bên cạnh Tần Tịch.
“Cố lên, Tiểu Tịch! Không cần sợ, cứ làm đi! Chị tin tưởng em…..”
“Lương Thu Thu, đàn em của em mới năm hai, 18 tuổi!” Ngô Hi Ngạn nhíu mày, “Em có thể…..”
“18 tuổi thì sao? Năm hai thì sao?” Lương Thu Thu bĩu bĩu môi: “Là không học qua giải phẫu hay không học phân tách phôi hay là không học khóa sinh lý?”
Cô ấy nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Đàn em, giải phẫu phôi sinh lý…. Điểm tuyệt đối! Sinh viên y, không có tư cách thẹn thùng!”
“Lương Thu Thu!” Ngô Hi Ngạn cạn lời với đàn em này luôn.
“Hai người nói, hai người nói!” Lương Thu Thu chạy trốn ra ngoài, còn không quyên quay lại làm thế cố lên với Tần Tịch.
Lúc ban đầu Tần Tịch còn hơi thẹn thừng, giờ thì sóng gió không sợ rồi.
Ngô Hi Ngạn nhìn Lương Thu Thu chạy xa xa, lắc đầu.
Anh nhìn về phía Tần Tịch: “Tìm anh có việc?”
Anh vừa nói vừa đi vào, đặt tư liệu trên tay lên bàn.
Ngô Hi Ngạn quay đầu nhìn Tần Tịch, đàn em của anh đang đứng kia mặt đỏ đỏ, nhìn qua còn có vẻ đáng yêu hơn quả táo trên bàn.
Anh mở miệng muốn nói, bảo Tần Tịch đừng để ý đến lời Lương Thu Thu nói.
Lại thấy đối phương thở sâu, sau đó lắc mạnh đầu.
Trên mặt Tần Tịch càng đỏ hơn, nhưng lúc lúc chuyện, giọng nói vẫn còn bình tĩnh: “Đàn anh, lúc trước anh có nhắc, học kỳ sau em có chuẩn bị một ít chương trình học mới, anh bảo có thể tìm anh, anh tập hợp kiến thức cho em.”
Cô đặt sách giáo khoa về chẩn đoán và sinh lý bệnh lên bàn: "Hai cái này, phiền, phiền anh rồi!”