Nữ phụ không học tập sẽ chết

 
Tay Triệu Vệ Hoa cứng đờ, di động bộp một tiếng rơi xuống đất.
Anh ta vội vàng cúi xuống nhặt lên, trong đầu ong ong không ngừng, nháy mắt suy nghĩ trống rỗng.
Chuyện… chuyện này không phải qua rồi sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Di động Triệu Vệ Hoa vừa mới nhặt lên lại bộp một cái rơi xuống đất lần nữa.
Giờ anh ta mới phát hiện ngón tay mình run rẩy như vậy, ngay cả di động cũng cầm không vững.
Tăng Húc, chính là tên luật sư ký bên dưới một trong ba lá thư luật sư.
Triệu Vệ Hoa còn cố ý lên mạng tra, là một người rất nổi tiếng.
Nếu ông ấy kiện mình, chắc chắn sẽ thua.
Hơn mười ngày lo lắng hãi hùng, buổi tối chỉ cần nhắm mắt là những tờ giấy trắng mực đen đó.
Vốn dĩ cho rằng chuyện này đã qua rồi, không ngờ đâu, vào lúc anh ta hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, đối phương lại đột nhiên xuất hiện.
Sau khi di động rơi xuống cũng không có ngắt cuộc gọi, giọng nói của luật sư Tăng Húc truyền tới từ trong ống nghe.
Có vẻ có chút xa xôi: “Cậu Triệu Vệ Hoa, xin hỏi cậu đang nghe sao?”
Mẹ Triệu Vệ Hoa đã đổi xong giày đang đứng ở cửa xay người này, ba nghi hoặc nhìn con trai mình, hỏi: “Vệ Hoa, con làm sao thế?”
Bà đau lòng nhìn di động của con trai rơi trên mặt đất, đau lòng nhắc mãi: “Sao lại không cẩn thận vậy hả? Bao nhiêu tuổi đầu rồi, có di động cũng cầm không chắc nữa? Cái này là loại mới nhất con mới mua tết năm ngoái đó? Con cũng không phải không biết, dượng con giờ đang bị điều động chức vụ, rõ ràng là giáng chức, thu nhập hàng tháng cũng ít đi nhiều. Cái này rơi hỏng rồi, sau cũng không mua di động quý như này cho con nữa. Con…..”
“Con biết rồi.” Bỗng nhiên Triệu Vệ Hoa quát lên với mẹ anh ta.
Cổ anh ta cũng đỏ rần lên, trừng mắt với mẹ anh ta, “Con biết con biết! Không phải chỉ là cái di động thôi à? Mới có 4000 tệ, có cần phải càm ràm mãi vậy không?”
Anh ta cúi người xuống nhặt di động lên, quát to: “Mẹ tự đi mua đồ ăn đi, mệt tâm, không đi.”
Triệu Vệ Hoa nói xong, “rầm” một cái, đóng sập cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cửa sắt cắt đứt câu càm ràm của mẹ anh ta, và cũng ngăn lại ánh mắt khó hiểu của bà sau lưng anh ta.
Triệu Vệ Hoa hít sâu một hơi, run rẩy áp di động vào một bên tai.
“Xin chào.” Giọng nói của anh ta cũng run rẩy như vậy, khô khóc giống như không nói thành lời.
Không còn khí thế gầm rú như mới rồi với mẹ anh ta nữa.
“Cậu Triệu có tiện nói chuyện bây giờ không?” Giọng nói của Tăng Húc cũng không có thay đổi gì.
Chỉ là người đàn ông trung niên ở đầu bên kia điện thoại, ánh mắt quét qua ảnh chụp gia đình trên bàn làm việc, vẻ mặt càng lạnh lùng hơn.
Người chỉ biết rống to hét lớn với người thân, nhất là mẹ mình, để giải tỏa bất mãn thì.
Cũng khó trách sẽ làm ra chuyện như vậy.
“Vâng….” Triệu Vệ Hoa nhỏ giọng đáp lại.
Bên kia điện thoại, hình như Tăng Húc nói gì với anh ta.
Triệu Vệ Hoa không nghe vào tai được cái gì cả.
Trong não anh ta vẫn cứ ong ong ong suốt.
Mẹ chỉ biết trách cứ anh ta.
Cha dượng trước giờ cũng chưa từng xem anh ta là người thân cả.
Nữ thần Nghiêm Tử Khâm anh ta tôn thờ trong lòng cũng phản bội anh ta!
Trong mười ngày này, cảm xúc sợ hãi cứ liên tục tra tấn anh ta mãi, bây giờ nghe được Tăng Húc nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nếu cậu Triệu bằng lòng giải hòa thì chỉ cần bồi thường 800.000 tệ…..”
Tình trạng bóp nghẹt suốt 10 ngày của anh ta sụp đổ hoàn toàn.
“Luật sư Tăng….”
Biết rõ đối phương không nhìn thấy, Triệu Vệ Hoa vẫn uể oải ngồi xuống đất.
Anh ta dựa lưng vào cửa sắt, 800.000!
Anh ta lấy đâu ra!
Nhà bọn họ chỉ có cha dượng làm việc, thu nhập cũng không tính là cao.
Nếu lần này thuận lợi thăng chức, có lẽ còn có thể tốt hơn chút.
Nhà ở bây giờ, cũng chỉ là nhà cũ 60 m2.
Cũng là cha dượng dành dụm nhiều năm mới mua được, bây giờ khoản vay mua nhà còn chưa có trả xong, mỗi tháng còn phải góp vài ngàn tệ.
Anh ta đã từng nghĩ muốn đi du học.
Nhưng lần đó mẹ đã trực tiếp nói trắng ra với anh ta, trong nhà không có khoản tiền tiết kiệm nào.
Vất vả tích cóp được hơn 100.000 tệ, cũng là để dự phòng dùng những khi khẩn cấp, không có khả năng cho anh ta đi du học.
800.000 tệ!
Anh ta sao có thể lấy ra được?!
“Luật sư Tăng!” Nước mắt Triệu Vệ Hoa nháy mắt như vỡ đê, “Cầu xin ngài giúp cháu với! Cháu không có nhiều tiền như vậy. Cháu chỉ là tiện tay đăng cái topic thôi, cháu không nghĩ sẽ có hậu quả nghiêm trọng như vậy! Thật sự cháu không có ý định tổn hại đến đàn em Tần Tịch!”
Anh ta nhanh chóng nói: “Cháu vốn dĩ không quen biết em ấy, cũng không học chung một học viện. Thầy giáo kia, đàn anh tiến sĩ kia…. Cháu hoàn toàn không quen ai, cầu xin ngài giúp cháu với! cháu thật sự không có cố ý!”
“Như vậy à……” Tăng Húc thong thả ung dung nói.
“Thật ạ!” Triệu Vệ Hoa thấy tình hình có vẻ có thể chuyển biến, đôi mắt sáng lên: “Cháu học học viện máy tính, đàn em Tần Tịch học học viện y. chúng cháu căn bản không có bất kỳ xung đột lợi ích nào, sao cháu lại có ý định đi hại em ấy được?”
Anh ta nói càng nhanh hón: “Lúc cháu đăng topic, thật sự không có nghĩ tới sẽ xảy ra hậu quả như vậy!”
Ngữ khí của Tăng Húc vững vàng: “Nếu cậu Triệu từ chối hòa giải, đối phương có lẽ sẽ dùng phương thức khác. Ví dụ như trực tiếp khởi tố, hoặc là báo án.”
Ông gửi hết những bài đăng của Tần Tịch trên diễn đàn, hành vi Triệu Vệ Hoa đã vi phạm pháp luật thuật lại hết.
Sau đó Tăng Húc nhàn nhạt nói với Triệu Vệ Hoa: “Hay là cậu Triệu hy vọng dùng phương thức giải quyết như này hơn!”
“Không cần!” Triệu Vệ Hoa hoảng sợ hét toáng lên: “Cầu xin ngài dừng làm như vậy! Cháu không thể ngồi tù! Không thể…..”
Anh ta lẩm bẩm lặp lại “Không thể”, liều mạng lắc đầu.
Đàn em Tần Tịch xinh đẹp đáng yêu như vậy, tại sao có thể đối xử tàn nhẫn với anh ta như thế?
Là bởi vì anh ta đã đăng mấy topic lên diễn đàn sao?
Nhưng mà em ấy đều đã chứng minh mình trong sạch rồi mà!
Rõ ràng em ấy đều đã giải quyết hết……
Vì sao em ấy còn muốn…..
“Hay là…..” Tăng Húc tiếp tục nói: “Cậu Triệu có chỗ nào khó xử?”
“Chỗ khó xử….. à à! Đúng!” đôi mắt Triệu Vệ Hoa sáng hơn chút: “Đúng vậy! Chuyện này vốn dĩ không phải chính cháu muốn làm, là có người kêu cháu làm!”
Anh ta vội vàng nói: “Là đàn chị năm ba học viện y học lâm sàng của bọn Tần Tịch, Nghiêm Tử Khâm bảo cháu làm….. Không phải! Là cô ta ép cháu làm!”
“Cậu Triệu, cậu phải biết rằng, cậu phải chịu trách nhiệm với mỗi câu nói của cậu.”
Ngữ khí của Tăng Húc nhẹ nhàng chậm chạp.
Thần sắc ông càng thêm khinh thường.
Tần Tịch nhờ ông gọi điện thoại cho Triệu Vệ Hoa trước, mời ông trước thử đối phương như vậy xem sao.
Ông còn cảm thấy không nói lên lời. 
Tốt xấu gì cũng là sinh viên đại học A.
Căn cứ vào kết quả bọn họ tra được, người Triệu Vệ Hoa này vẫn luôn là người theo đuổi Nghiêm Tử Khâm.
Không nghĩ tới chỉ thuận miệng nói mấy câu, ông thậm chí còn cảm thấy chính mình đã nói gì đâu.
Đối phương quả thực là, gấp gáp chờ không nổi, nhanh chóng bán đứng người mình thích, nói hết sự thật ra.
“Đúng vậy! Chính là Nghiêm Tử Khâm bức cháu!” Triệu Vệ Hoa nói nhanh: “Cháu có chứng cứ!”
Anh ta giải thích: “Tuy là mỗi lần cô ta đều gọi cháu ra ngoài, tới nơi không có người nói trực tiếp với cháu, để cháu phải làm như thế nào. Nhiều lắm thì dẫn theo một cô bạn gái của cô ta. Nhưng bởi vì một vài nguyên nhân, mỗi lần cháu đều ghi âm lại.”
Anh ta nói: “Hơn nữa bức ảnh chụp kia, tuy là lúc cô ta cho cháu rất cẩn thận, không muốn để lại dấu vết. Nhưng dù sao cháu cũng là sinh viên ngày máy tính, vẫn lưu lại chứng cứ.”
Triệu Vệ Hoa nuốt một ngụm nước miếng: “Nghiêm Tử Khâm không thích Tần Tịch, cảm thấy đàn em này trẻ tươi, thông minh hơn cô ta. Rõ ràng chỉ là một cô nhi, trong nhà không quyền không thế, trong học viện y còn được hoan nghênh hơn cô ta. Cô ta sớm đã nhìn Tần Tịch không vừa mắt, muốn đối phó với em ấy.”
Anh ta nói: “Cho nên ép buộc cháu đăng topic…. Không chỉ thế đâu, lúc khoảng tháng 9, cô ta còn đánh cắp đề tài của đàn em, mượn lý do có hành vi gian lận trong học thuật, sao chép đề tài của người khác, đánh cắp thành quả học thuật để vu hãm đàn em, ép em ấy thôi học.”
Triệu Vệ Hoa đơn giản nói hết những chuyện mà anh ta biết ra sạch.
“Cháu nói tất cả đều là sự thật, luật sư Tăng ngài tin cháu đi! Cháu vô tội! Đúng rồi!”
Anh ta nhớ tới: “Bài topic sau, cũng là Nghiêm Tử Khâm cho người dạy cháu viết. Chính là topic bôi nhọ đàn em Tần Tịch đang yêu đương với cháu, còn có quan hệ nam nữ hỗn loạn với thầy giáo và đàn anh tiến sĩ”
“Cô ta nói đàn em Tần Tịch quá giỏi, nhưng cho dù không có cách nào vu hãm thành tích học tập của em ấy không đúng, cũng phải bôi đen em ấy một lần, làm cho thanh danh em ấy xấu không còn gì. Cho nên mới để cháu…. Không phải! Ép buộc cháu đăng cái topic đó. Thật ra cháu không muốn chút nào! Thực sự.”
Triệu Vệ Hoa càng nói càng trơn tru: “Cháu xem livestream đã rất bội phục đàn em Tần Tịch rồi, thật sự cháu không hề nghĩ hại em ấy. Nhưng mà Nghiêm Tử Khâm nếu cháu không tiếp tục làm theo lời cô ta, cô ta sẽ khiến cháu thân bại danh liệt, đuổi cháu khỏi đại học A.”
Anh ta ra vẻ không còn cách nào khác: “Trong nhà Nghiêm Tử Khâm, chính là Nghiêm gia rất ghê gớm, cháu căn bản không dám đắc tội cô ta. Luật sư Tăng, cháu biết gì cháu đều nói hết rồi, cầu xin ngài nhất định phải giúp cháu. Cháu hoàn toàn vô tội!”
“Tôi sẽ bàn bạc lại với cô Tần.” Tăng Húc nhàn nhạt nói: “Ảnh chụp và ghi âm mới rồi cậu nói……”
“Cháu lập tức gửi cho ngài, cho cháu địa chỉ email.” Triệu Vệ Hoa nói: “Kể cả bản thảo lần trước cô ta bảo cháu trộm của đàn em, cháu cũng lưu lại chứng cứ.”
“Được.” Tăng Húc nói: “Cậu Triệu làm việc cẩn thận, hy vọng những lời cậu nói đều là sự thật.”
“Cháu thề, tất cả đều là sự thật!” Triệu Vệ Hoa vội vàng nói: “Ngài xem qua chứng cứ thì chắc chắn sẽ tin tưởng cháu thôi.”
“Một vấn đề cuối cùng, Nghiêm Tử Khâm trong miệng cậu, sao lại có thể để cậu ghi âm?” Tăng Húc nói: “Cậu phải biết rằng, dưới tình huống đối phương không hiểu rõ lặng lẽ ghi âm, chứng cứ này không có cách nào trở thành bằng chứng trực tiếp trình lên.”
“Cô ta vốn không chú ý tới.” Triệu Vệ Hoa nói một cách chật vật: “Cô ta chỉ xem cháu như một con chó của cô ta thôi, vẫy tay thì tới, xua tay thì đi. Lúc có ích cũng không dỗ cháu vài câu, xem cháu như nô lệ.”
Anh ta nói xong câu cuối cùng, thậm chí còn nghiến răng nghiến lợi: “Cho nên có lẽ cô ta biết cháu có ghi âm nhưng căn bản không thèm để ý.”
Tăng Húc hơi hơi mỉm cười.
Cái ông muốn, chính là những lời này của Triệu Vệ Hoa.
Ông nói: “Cậu Triệu, mới rồi tôi đã nói qua, mời cậu cho phép tôi ghi âm, hy vọng cậu có thể xác nhận một chút, toàn bộ quá trình chúng ta trò chuyện được thực hiện trong quá trình ghi âm, không có vấn đề nhỉ?” 
“Không……” Triệu Vệ Hoa hơi hoảng hốt.
Anh ta không nhớ rõ Tăng Húc có nói qua những lời này.
Chẳng qua có gì đâu chứ?
Nếu anh ta không sống được, vậy để Nghiêm Tử Khâm cùng xuống địa ngục với anh ta đi.
Tăng Húc cúp điện thoại, Triệu Vệ Hoa vẫn dựa vào tường lạnh như băng, ngồi yên trên đất.
Nước mắt trên mặt anh ta còn chưa khô, nghiến răng nghiến lợi nhìn trần nhà.
Phòng khách chật chội, đồ điện gia dụng và dụng cụ trong nhà cũ kỹ.
Rất nhiều thứ thậm chí mười năm rồi vẫn chưa đổi đi.
Đây là nhà anh ta.
Anh ta sớm nên nghĩ tới, Nghiêm Tử Khâm chỉ đang chơi đùa với anh ta thôi.
Anh ta……
Di động Triệu Vệ Hoa đột nhiên lại vang lên lần nữa.
Anh ta mờ mịt lật điện thoạt lên, nhìn dãy số cũng hoàn toàn xa lạ trên màn hình.
“Xin chào….”  Anh ta bấm nhận cuộc gọi.
Trong điện thoại di động vang lên một giọng nói nghiêm túc: "Xin chào, đây là Ban pháp chế của tập đoàn Tạ thị ..."
Triệu Vệ Hoa : "???"
Chiều hôm đó, anh ta đã kể đi kể lại toàn bộ sự việc ba lần.
Nói đến mức, anh ta không biết có phải mình bị PTSD* không.
*PTSD: Rối loạn stress sau sang chấn
Nhắc tới cái tên Nghiêm Tử Khâm này, vậy mà sinh lý lại có chút buồn nôn.
Rõ ràng nửa tháng trước còn yêu đến quên sinh mạng, bây giờ nhớ tới lại cảm thấy phản cảm vô cùng.
Lần cuối cùng luật sư gọi điện, Triệu Vệ Hoa đã chủ động nói ra toàn bộ sự việc mà không đợi đối phương hỏi.
Anh ta thậm chí còn đề nghị gửi bằng chứng trong tay của mình cho đối phương.
Sau vài lần lặp lại, cuối cùng căn phòng cũng trở nên yên tĩnh.
Di động bị anh ta ném trên sàn nhà, Triệu Vệ Hoa vẫn giữ nguyên tư thế như cũ, ngồi cuộn tròn sau cánh cửa.
Tần Tịch.
Cái tên này chậm rãi trôi qua trong lòng anh ta.
Vốn dĩ là một đàn em không thèm để ý đến, giờ anh ta chỉ cảm thấy đối phương quả thật quá đáng sợ!
Cô trước dùng khí thế mạnh mẹ, chính diện vả mặt, chứng minh mình đang bôi nhọ danh dự của mình.
Chứng minh thành tích của cô là trong sạch, là trình độ thực sự của cô.
Sau đó, trước mặt rất nhiều người trong phòng phát sóng trực tiếp ngày hôm đó, trước mặt rất bạn học trong trường đại học A, tàn nhẫn vạch trần thân phận người đăng bài của mình.
Tiếp theo, cảnh cáo anh ta rằng hành vi của anh ta là vi phạm pháp luật.
Vào lúc anh ta cho rằng đối phương chỉ đang đe dọa, trực tiếp đưa tới ba tờ thư luật sư, hoàn toàn làm sụp đổ phòng tuyến trong lòng anh ta.
Quan trọng nhất chính là, chuyện này kể cả ảnh đế Lê Phi cũng đứng về phía cô.
Đàn anh Ngô Hi Ngạn, thiên tài trong truyền thuyết của học viện y thì lại càng không phải nói, người ta vốn là hậu thuẫn kiên cố vững chắc nhất của Tần Tịch.
Dưới tình huống những người này liên thủ lại, Triệu Vệ Hoa bị đánh cho không kịp trở tay, không hề có sức phản kháng.
Sau đó, khi anh ta nghĩ rằng đối phương  sẽ tìm thấy cửa ngay lập tức.
Tần Tịch đột nhiên dừng tay.
Cô bình tĩnh, như thể hoàn toàn quên chuyện đó, bỏ mặc anh sang một bên.
Làm cho anh ta lo lắng hãi hùng, suốt đêm ngủ không yên giấc.
Khi anh ta đang lo lắng và cảnh giác đến cực điểm, bên kia không có động thái gì.
Lại vào lúc anh ta hơi thả lỏng, một đòn cuối cùng của Tần Tịch cứ thế đột nhiên đánh cho anh ta không kịp phòng ngừa.
Triệu Vệ Hoa không phải ngu ngốc.
Anh ta có thể đậu vào đại học A, chỉ số thông minh không phải vấn đề.
Chờ sau khi phản ứng lại, sắp xếp mọi chuyện thì rõ ràng ngay.
Nhưng  trong lòng còn đang cân nhắc tấn công hay phòng thủ thì lại ra sao?
Đàn em Tần Tịch dùng cách ép cho anh ta muốn sụp đổ, không chút suy xét bán đứng Nghiêm Tử Khâm thì lại làm sao?
Điều quan trọng nhất quyết định kết quả thực sự chính là đàn em có kiến ​​thức chuyên môn cơ bản vững vàng đáng kinh ngạc này.
Triệu Vệ Hoa thua tâm phục khẩu phục.
Anh ta hít một hơi thật sâu, lung lay đứng lên.
Di động đột nhiên lại vang lên lần nữa.
Anh ta cúi người nhặt lên, lần này là dãy số không hề xa lạ.
Trên màn hình điện thoại hiện lên hình ảnh một cô gái xinh đẹp mà anh ta quen thuộc đến mức nghĩ sẽ khắc sâu trong tim mình suốt đời.
“Anh cái tên ngu xuẩn này!” Điện thoại vừa mới kết nối, giọng nói bén nhọn của Nghiêm Tử Khâm đã truyền tới ngay.
Trên một hòn đảo ở Thái Bình Dương xa xôi, trong một phòng xa hoa của khách sạn 5 sao nào đó, cô ta đang tức hộc máu đi tới đi lui.
Trời xanh mây trắng biển rộng nắng vàng cát trắng, đều không thể áp được cảm giác nôn nóng giờ phút này trong lòng cô ta.
“Anh vậy mà nói hết tất cả ra rồi? Sau này anh đừng có mơ tôi để ý đến anh nữa! Aanh…..”
Cô ta còn chưa nói hết câu, di động đã bị Triệu Vệ Hoa cúp cái rụp, chỉ còn lại tiếng báo bận.
Nghiêm Tử Khâm tức đến mức đập tan di động.
“Bốp” một tiếng, màn hình di động mới nhất tan thành mảnh nhỏ.
Gương mặt trang điểm thanh tú của cô từ từ trầm tĩnh lại, thậm chí còn lộ ra nụ cười lạnh.
Nghiêm Tử Khâm lại lấy cái di động khác ra, mở cuộc gọi với một dãy số: “Alo.”
Ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, cô ta hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên lười biếng: "Bạn tốt của anh, có vẻ như chuẩn bị chính thức kiện chúng ta đó.”
Nghiêm Tử Khâm chế nhạo châm chọc cười khẽ: "Triệu Vệ Hoa đã nhận được thư luật sư và giấy triệu tập của tòa án. Đoán xem tiếp theo sẽ là anh hay em?"
Cùng lúc đó.
“Vất vả ngài rồi, luật sư Tăng.” Tần Tịch mỉm cười cắt đứt điện thoại.
Cô làm dấu ok với Đường Lăng, cười đến mi mắt cong cong: “Làm xong.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui