“Aiz?” Tròng mắt Âu Dương Nguyệt nhanh chóng chuyển động, rồi hơi kinh ngạc trợn tròn mắt: “Sao cậu còn ở ký túc xá vậy?”
“Không thì tớ nên ở đâu giờ?” Tần Tịch cười trêu ghẹo.
Một tay cô cầm di động, tay khác không dùng tới thì đang sửa sang lại hoa mình mới mua về.
“Xem hoa tớ mới mua nè, đẹp chưa?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đẹp thì đẹp lắm luôn! Nhưng mà……” mày đẹp Âu Dương Nguyệt hơi nhíu lại, “Sao cậu lại vẫn còn ở ký túc xá? Giờ cậu phải ở cùng với đàn anh Ngô mới đúng chứ? Ôi đệt!”
Mày liễu cô nhướng lên: “Đàn anh Ngô tên lừa đảo này!”
“Hả?” Tần Tịch khó hiểu, quay đầu nhìn về phía Âu Dương Nguyệt, “Sao thế?”
“Ôi đệt Ôi đệt Ôi đệt!” Mày Âu Dương Nguyệt nhăn tít thò lò lại, nhìn qua như muốn nổ tan tành cái vũ trụ này, “Thì là đàn anh Ngô đó, nói là, nói là mời cậu đến nhà anh ấy ăn tết, tớ với Lăng tử mới thôi không kéo cậu về nhà ăn tết chứ bộ!”
“Anh ấy vậy mà để mình cậu ngốc ở trường học?”
Tần Tịch nhìn bạn tốt bên kia video, cầm di động xoay vòng vòng: “Tớ tức chết đi được!”
Âu Dương Nguyệt tức giận thật.
Cô có sợ đàn anh này đi nữa thì lúc này cũng tức điên lên rồi: “Tớ nên không từ giá nào bắt cóc cậu đến đây! Ăn tết với nhà tớ! Dù sao nhà tớ cũng nhiều người, không có ai quản bọn mình, tự chúng mình chơi cũng được, thoải mái tự do biết bao nhiêu!”
“Đàn anh, đồ lừa đảo! Tớ không bao giờ muốn thích anh ấy nữa!” Âu Dương Nguyệt nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Âu Dương.” Trong lòng Tần Tịch ấm áp, nhịn không được cười: “Cậu đừng lo lắng mà, một mình tớ cũng có sao đâu. Hơn nữa đàn anh Ngô có mời tớ rồi nhưng mà tớ không về ăn tết với ảnh, tớ ngại lắm.”
Cô nói rất đúng lý hợp tình: “Tớ còn chưa theo đuổi được đàn anh Ngô đâu! Cứ thế theo người ta về nhà ăn tết, vậy thì không hay đâu.”
“Đậu móa!” bước chân Âu Dương Nguyệt đứng chựng lại, không dám tin nhìn Tần Tịch: “Cậu chưa theo đuổi được đàn anh Ngô? Tớ không nghe lầm chứ?”
Cô ấy kêu rên một tiếng, tin Tần Tịch: “Còn chưa có theo đuổi được, bánh gato thì cái to cái nhỏ phát ra. Đợi theo đuổi được rồi, có phải bọn tớ chết no luôn không?”
“Phì…..” Tần Tịch lại cười: “Vậy các cậu cầu nguyện cho tới cứ theo đuổi mãi đi còn kịp đó.”
“Vậy không được.” Âu Dương Nguyệt lắc đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không còn tức đến mức đó: “Đàn anh Ngô cũng được lắm, miễn cưỡng xứng đôi với cậu.”
Cô dừng một chút, lại nhướng mày nhìn Tần Tịch: “Nhưng mà mình cậu ở trường học ăn tết? Thế thì cô đơn biết chừng nào chứ….. tức chết mất thôi, tớ vẫn nên sống chết trói cậu tới mới phải. Đàn anh Ngô đúng là quá kinh! Uổng công tớ nhìn thấy anh ấy lắp bắp nói với bọn tớ chuyện này, nghĩ là anh ấy quyết tâm lớn lắm cơ?! Vậy mà có chuyện nhỏ này cũng làm không ra đâu với đâu?”
Mắt thấy Âu Dương Nguyệt lại sốt ruột đến xoay vòng vòng, Tần Tịch vội vàng cản lại: “Được rồi, được rồi. chỉ là ăn tết thôi mà. Nhiều năm thế rồi, tớ cũng đều trôi qua như vậy, sớm quen lắm rồi. Cùng lắm thì sang năm cậu về nhà, tớ đến nhà cậu ăn vạ chơi bời nhá.”
“Nói rõ như vậy rồi nhé! Sang năm! Sang năm về nhà với tớ! không bao giờ thèm tin đàn anh Ngô nữa! quá không đáng tin rồi.” Âu Dương Nguyệt vẫn hầm hừ, “Chuyên môn vững chắc thì lợi lộc gì chứ? Khó trách đẹp trai như thế mà vẫn độc thân từ trong bụng mẹ đến giờ!”
“Đàn anh Ngô bận quá thôi, không có thời gian…..”
“Rồi, rồi, cậu không cần nói chuyện thay anh ấy! Mặt này anh ấy không đạt tiêu chuẩn!” Âu Dương Nguyệt ngắt ngang lời Tần Tịch: “Ôi bảo bối Tiểu Tịch, vậy cậu phải ăn nhiều chút, ăn ngon chút nhá. Trường học có tổ chức cơm tất niên mà, cậu đi cho vui đi.”
“Ừ ừ.” Tần Tịch liên tục gật gật đầu, “Tớ biết rồi.”
“Bảo bối Tiểu Tịch, hu hu hu……” Âu Dương Nguyệt hầm hừ, “Tớ sẽ cố gắng về sớm nhất chơi với cậu! Thật ra bên này cũng có gì đâu, biết sớm thì tớ ở lại rồi, còn có thể tới tìm cậu chơi.”
“Không được!” Cô ấy cầm di động chạy về hướng biệt thự, “Tớ vẫn về sớm hơn hai ngày đi, dù sao bên này năm nào chả tới, tớ cũng chán rồi, chả có gì hay.”
“Âu Dương.” Tần Tịch vội vàng ngăn cản cô ấy, “Cậu như thế, tớ sẽ đón tết không vui thật đó.”
“Nhưng mà……” Âu Dương Nguyệt còn muốn nói cái gì.
Lại nhìn thấy mặt Tần Tịch đột nhiên phóng lớn trên màn hình.
Cô kề sát mặt vào, hôn gió moa moa với cô ấy: “Đón tết vui vẻ nha Âu Dương, sang năm cũng vui vẻ bên nhau như này nữa nhé.”
Tần Tịch giơ điện thoại xa xa một chút, bắn tim với màn hình.
“Hu hu hu, Tiểu Tịch cậu cũng vui vẻ nha.” Trong lòng Âu Dương Nguyệt nghèn nghẹn, nhìn Tần Tịch tắt cuộc gọi đi.
Nhưng mà sao vậy nhỉ?
Hôm đó lúc đàn anh Ngô Hi Ngạn đến phòng thí nghiệm, rõ ràng anh nói là mời Tần Tịch về nhà ăn tết mà.
Tuy là nhìn có vẻ hơi căng thẳng nhưng…..
Thực chân thành mà!
Âu Dương Nguyệt muốn nhắn tin cho Đường Lăng hỏi.
Lúc gặp phải tình huống mà bản thân không hiểu lắm, luôn nhịn không được đi hỏi Đường Lăng.
Tin nhắn wechat soạn được một nửa, đột nhiên nhận được một thông báo có tin nhắn mới.
Nam thần của cô, thần tượng của cô, đã kết bạn wechat với cô gửi tin nhắn chúc tết qua.
Âu Dương Nguyệt còn chưa kịp kích động, linh quang chợt lóe: “Nam thần năm mới vui vẻ! Anh ở thành phố A ạ?”
“Ừ.” Lê Phi trả lời cô rất nhanh: “Năm nay ăn tết ở thành phố A.”
“Vậy thì tốt quá!” Âu Dương Nguyệt cảm thấy mình thông minh quá đi mất thôi.
Hừ!
Vốn dĩ cảm thấy đàn anh Ngô cũng không tệ lắm, giờ thì bị cô cho rớt luôn.
Để mình Tiểu Tịch ở ký túc xá, đúng là quá đáng thương.
“Nhà nam thần đón tết có nhiều hoạt động không?” Âu Dương Nguyệt vội vàng hỏi.
“Rất ít.” Lê Phi nhanh chóng trả lời.
Anh ta là con riêng.
Sau đó mẹ anh ta lại kết hôn gả ra nước ngoài, lúc năm mới cũng không về.
Quan hệ giữa anh ta với mẹ mình cũng không tệ lắm, nhưng đối phương có gia đình mới ấm áp tốt đẹp.
Cha dượng tuy là đối xử với anh ta khách sáo lịch sự, nhưng dù sao cũng không chung huyết thông, ở giữa luôn có khoảng cách.
Nếu như Lê Phi ra nước ngoài tìm mẹ anh ta, đối phương tuy là không nói năng gì.
Nhưng mà không khí gia đình vốn ấm áp bỗng trở nên gượng gạo.
Còn không bằng anh ta ở lại trong nước, một mình tự do tự tại.
Còn về Lạc gia.
Sau khi bị chú nhỏ anh ta dùng thủ đoạn tàn nhẫn huyết tẩy, toàn bộ gia tộc huyết vũ tinh phong.
Ăn tết? Hoạt động?
Ha ha ha.
Những người thân thích nhìn thấy chú nhỏ anh ta đâu khác gì nhìn thấy Diêm La Vương đâu.
Chú nhỏ anh ta cũng mặc kệ bọn họ, lúc này chắc mẩm đang uống rượu giải sầu ở biệt thự của chú ấy cũng nên.
“Sao thế?” Lê Phi lại hỏi Âu Dương Nguyệt: “Muốn tụ tập à?”
Anh ta ngược lại càng thích cảm giác ở bên mấy người Tần Tịch, Âu Dương Nguyệt.
Mấy cô gái nhỏ này đều rất trẻ nhưng là vô cùng chân thành nghiêm túc.
Ở chung với các cô ấy thoải mái thích ý vô cùng.
Âu Dương Nguyệt: “…….. Nam thần! nhìn ra được anh tất rảnh rỗi nha! Vậy giao cho anh một nhiệm vụ được không? Giờ Tần Tịch một mình ở lại ký túc xá trường học, nếu bên nhà anh có thể ra ngoài được, vậy anh đi tìm cậu ấy chơi được không?”
“???”
Hôm đó lúc Ngô Hi Ngạn tới phòng thí nghiệm, Lê Phi cũng ở đó.
Tuy là chú nhỏ anh ta đã nhiều lần nói với ra lệnh rồi, Ngô Hi Ngạn không được.
Nhưng mà không biết vì sao, sau khi anh ta nói chuyện Tần Tịch muốn nhảy lớp cho Lạc Phỉ nghe.
Chú nhỏ nhà anh ta hình như không nhắc đến chuyện này nữa.
Tuy là Lê Phi nói chuyện Ngô Hi Ngạn mời Tần Tịch tới nhà mình ăn tết nói rõ mười mươi với Lạc Phỉ.
Nhưng mà bên kia chỉ trả lời anh ta, “Biết rồi.”
Rồi không có sau đó nữa.
Lê Phi nhìn tin nhắn Âu Dương Nguyệt gửi qua, nhịn không được sửng sốt.
“Em cũng không biết sao lại thành vậy nữa.” Âu Dương Nguyệt vội vàng giải thích, “Mới rồi facetime với Tần Tịch, nhìn thấy cậu ấy còn ở ký túc xá. Nam thần, nếu anh không bận, giờ đi coi cậu ấy chút được không?”
Cô ây hơi hơ do dự: “Tuy là Tiểu Tịch vẫn đang cười nhưng mà em vẫn cứ cảm thấy lo lắng.”
“Anh biết không, Tiểu Tịch là kiểu người có chuyện tốt sẽ không quên bạn bè, có tâm sự gì thì lại giấu kín trong lòng, im lặng giải quyết. Ngoài Lăng tử ra, em cũng thường không đoán được suy nghĩ của cậu ấy. Giờ Lăng tử cũng về nhà ăn tết, không ở thành phố A. Chúng em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”
“Tôi đi ngay đây.” Âu Dương Nguyệt gửi qua một đoạn tin nhắn thoại dài, Lê Phi nhanh chóng trả lời lại.
Anh ta cầm lấy áo khoác, ném trò chơi mới chơi được một nửa xuống.
Thật ra Lê Phi đang thấy rất chán, không muốn đi gặp mấy kẻ dối trá ở Lạc gia kia.
Cho nên cứ thế ở lại biệt thự của mình chơi trò chơi.
Anh ta vừa mở cửa ra thì thấy ngay Lạc Phỉ đang đứng ngoài cổng.
“Chú, chú nhỏ?” Lê Phi ngẩn người ra.
Mắt anh ta dời từ mặt Lạc Phỉ nhìn xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở chai rượu đối phương cầm tới.
“Muốn ra ngoài?” Ngữ khí của Lạc Phỉ lãnh đạm.
Hắn ta lướt qua người Lê Phi: “Cháu đi đi.”
“Dạ…..” Lê Phi vừa muốn gật gật đầu, đột nhiên phản ứng lại.
Anh ta quay đầu nhìn về phía Lê Phi: “Chú nhỏ, cháu muốn tới đại học A.”
Anh ta nhanh chóng giải thích: “Một mình Tần Tịch ở lại ký túc xá trường ăn tết, chú có muốn đi cùng với cháu không?”
Lạc Phỉ bỗng nhiên dừng lại bước chân, bóng dáng cứng đờ.
Từ lần trước nhận được tin nhắn của Lê Phi, anh ta dặn dò những người âm thầm đi theo bảo vệ Tần Tịch, nếu không có chuyện gì đặc biệt xảy ra thì không cần nhất nhất báo cáo hàng tung của đối phương nữa.
Hết thảy, chờ qua năm rồi nói tiếp.
“Cháu cũng không biết.” Lê Phi thấy Lạc Phỉ chậm rãi quay đầu nhìn về phía mình, vội giơ tay lên: “Cháu nghĩ là cô ấy sẽ về nhà với Ngô Hi Ngạn.”
“Âu Dương vừa mới nói cho cháu, cô ấy còn ở ký túc xá, bảo cháu qua xem sao.”
Lê Phi giải thích: “Chú nhỏ, chú muốn đi cùng cháu không?”
*
Tần Tịch chỉnh chỉnh lại đóa hoa cuối cùng, cắm vào trong bình, sau đó vừa lòng gật gật đầu.
Cô học cắm hoa ở một câu lạc bộ trong trường, tuy là cũng bình thường thôi.
Nhưng mà mùa đông hương hoa nhàn nhạt xông vào mũi, luôn làm người thấy thoải mái.
“Thành phố A tuyết rơi rồi.” Lại nhận được tin nhắn của Đường Lăng. Tần Tịch vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thành phố A rất ít khi có tuyết rơi.
Thường là phải cách mấy năm mới có sương muối mỏng.
Mọi người sinh sống ở đây, luôn có thể nghĩ cách tìm niềm vui qua những trận tuyết nhỏ đó
Nhưng mà năm nay, hình như là ông trời đại phát từ bi.
Lúc Tần Tịch bò ra cửa sổ xem, những bông tuyết lớn đã bắt đầu rơi xuống phấp phới.
Mặt đất bên ngoài đã tích một lớp tuyết trắng mỏng.
Tuy là màu tuyết rất nhạt nhưng mà như thế thì rất nhanh càng lúc càng dày lên.
“Tớ thấy rồi.” Tần Tịch hưng phẩn lắm.
Cô đổi lại áo lông vũ, mang theo mũ đội đầu, cầm di động hưng phấn chạy ra ngoài.
Bên ký túc xá giờ không có mấy người.
Lúc Tần Tịch chạy xuống dưới lầu, tuyết hình như lớn hơn so với lúc cô nhìn qua cửa sổ.
Những đóa hoa trắng bay lả tả.
Tần Tịch vội vàng cầm di động quay một đoạn video, sau đó gửi vào nhóm ký túc xá của bọn cô.
“Tuyết rơi rồi!” Cô nói: “Còn rất lớn nha! Aiz, tiếc ghê, các cậu không ở đây, không thì có thể cùng nhau nghịch tuyết rồi! hiếm lắm mới có được.”
“Woa…….” Âu Dương Nguyệt ngoi đầu: “Tuyết lớn thật nha! Lạnh không?”
“Vẫn ổn. Nghe nói tuyết rơi không lạnh, tuyết tan lạnh.” Tần Tịch duỗi tay, bông tuyết chao đảo đáp xuống tay cô.
Cô đưa tay sát lại nhìn, rồi báo cáo lại cho hội chị em: “Là sáu cánh thật nha! Bông tuyết này này!”
“……..Những lúc như này thường sẽ hay nghĩ, tớ thi cử sao mà còn thua cả cái con quỷ ấu trĩ như này?” Âu Dương Nguyệt nửa đùa nửa thật lèm bèm.
“Sao cậu lại không mang bao tay thế?” Cô ấy lo lắng lắm: “Còn mũ với khăn quàng, có mang không?”
“Có có có!” Tần Tịch nói: “Dân nhà quê chưa từng thấy qua bông tuyết lớn như này, giống y chang lông ngỗng ấy, cho nên mới rồi mới tháo găng tay ra lần đầu chạm tay vào mà.”
“Bên nhà tớ cũng có tuyết rơi.” Đường Lăng nhắn tin qua: “Tớ xem dự báo thời tiết, phạm vi tuyết rơi lớn lắm, thành phố A cũng đang rơi, cho nên nhắc nhở cậu đó.”
Cô ấy gửi một cái mặt cười qua: “Chơi vui vẻ nhé!”
“Hu hu hu, chỉ có chỗ tớ bên này không rơi à?” Cuối cùng Kiều Sơ Hạ cũng ngoi đầu lên, “Tớ cũng rất muốn ngắm tuyết mà. Có điều bố mẹ tớ nói, bên nhà tớ 10 năm rồi chưa từng có tuyết rơi, có lẽ hiếm lắm mới gặp.”
Tần Tịch lại chụp mấy tấm ảnh tuyết rơi trên đất gửi vào trong nhóm.
“Tớ đi chơi đây.” Cô gửi tin nhắn cuối cùng qua, tiện tay nhét di động vào trong túi.
Tuyết rơi rất nhanh.
Trên bồn hoa trước ký túc xá nữ, đã đọng một lớp tuyết dày rồi.
Tần Tịch cũng không mang bao tay, duỗi tay vốc lên.
Tuyết mới rơi xuống vừa mềm lại sạch.
Lành lạnh, nhanh chóng tan trong lòng bàn tay cô.
Dự báo thời tiết nói tuyết sẽ rơi một đêm, vậy chờ đến sáng mai là có thể đắp người tuyết rồi.
Cô ngửa đầu, ngơ ngác nhìn không trung âm u.
Chung quang đều không có người, chỉ có những bông tuyết rào rào rơi xuống, âm thanh rất nhỏ, rất nhỏ.
Có bông tuyết lạnh lẽo dừng trên má Tần Tịch.
Nơi xa, cũng không biết ở hướng nào của thành phố, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng pháo nổ vang.
Thành phố A từ lâu đã cấm bắn pháo hoa, pháo trúc. Nhưng mà năm mới mà, luôn có những người không kiềm chế được.
Nhất là bọn nhóc choai choai, sẽ lặng lẽ bắn hai cái cho đỡ ghiền.
Bằng không sẽ thiếu chút gì đó của không khí tết.
Tần Tịch thì không mua mấy thứ như này.
Có điều……
Cô có chút không nhớ nổi, không khí ăn tết là như thế nào rồi.
Có vẻ như cách một trang sách, năm gần nhất đón tết đoàn viên ngập tràn ấm áp, vẫn là lúc mới vừa yêu đương với Lạc Phỉ.
Bọn họ đều từng là người không nhà để về.
Cô đã từng cho rằng, hai người từng có nhau, dựa vào nhau trong đêm đông giá lạng cho nhau hơi ấm.
Thì ra tất cả chỉ là ảo ảnh của cô mà thôi.
Hắn lừa gạt cô, phản bội cô, bỏ rơi cô vào lúc cô cần nhất.
Sau đó tần nhẫn khắc lên từng vết tích trên người cô.
Cho dù cách một đời, cũng không thể nào xóa nhòa đi được.
Tần Tịch vốn dĩ cho rằng chính mình sẽ không hối hận.
Nhiều lắm thì xem như không biết nhìn người, chỉ cần tàn nhẫn một chút là có thể quên đi rất nhanh thôi.
Nhưng mà vào lúc cô phát hiện bản thân khi đối phó với những người muốn hại cô, theo bản năng sẽ dùng phương thức và phong cách hành xử của Lạc Phỉ.
Tuy rằng đàn anh Ngô không có nói rõ.
Nhưng mà sau ngày hôm đó, lại không nói thêm một lời.
Tần Tịch luôn cảm thấy, thái độ của đối phương đã rất rõ ràng.
Có phải bởi vì đã từng yêu một tên ác ma, thì không có quyền lợi đi yêu người khác nữa không?
Bông tuyết dừng trên mặt cô, chậm rãi tan ra.
Giọt nước rất nhỏ men theo gò mà chảy xuống gương mặt Tần Tịch.
Tần Tịch lắc lắc đầu, cũng lắc khô vệt nước, xoay người chậm rãi đi về phía ký túc xá.
Thật ra cũng chả sao cả, người dấn thân vào khoa học, rất nhiều người đều làm bạn với khoa học.
Như thế sẽ khiến người ta càng chuyên chú, càng si mê.
Cũng không có gì không tốt.
Chỉ là cô vốn cho rằng, vẫn có thể cùng người thực sự quan tâm cô, chung chí hướng với cô, nâng đỡ lẫn nhau đi về phía trước.
Là cô tham lam.
Có Lăng tử, còn có Âu Dương Nguyệt với Hạ Hạ, những người bạn tốt này, cô nên thỏa mãn.
Phía sau cách Tần Tịch không xa, sau mấy cây cổ thụ lớn trong trường, một chiếc xe màu đen dừng ở đó.
Cửa kính xe hạ xuống, buông tuyết ào ào rơi.
Có vài bông bị gió thổi vào rơi xuống trên người Lạc Phỉ đang ngồi ở ghế lái.
Hắn ta không động đậy, Lê Phi ngồi trên ghế phụ hơi sốt ruột: “Chú nhỏ, chúng ta không xuống xe sao?”
“Cô ấy không muốn thấy chú.” Lạc Phỉ nhàn nhạt nói: “Cô ấy chán ghét chú.”
“Vậy cháu xuống đây.” Lê Phi duỗi tay mở cửa xe, “Mở cửa ạ.”
Lạc Phỉ không nói gì.
Hắn đang muốn duỗi tay mở cửa xe, tay đột nhiên lại dừng lại.
Lê Phi nhìn hắn ta với ánh mắt khó hiểu, đang chuẩn bị mở miệng.
Hắn ta đột nhiên nhìn thấy một người đi ngang qua phía trước xe của họ.
“Tần Tịch!” Ngô Hi Ngạn thở hổn hển, hơi thở còn phun ra khói trắng hòa với tuyết trong gió.
Anh đi rất nhanh.
Chân dài sải bước, mấy bước đã đuổi kịp Tần Tịch.
“Đàn anh Ngô?” Tần Tịch sắp đi đến của ký túc xá rồi.
Cô dừng chân lại, không dám tin quay đầu nhìn về phía sau.
Ngô Hi Ngạn thở gấp, khoác áo khoác màu đen, có lẽ vì đi quá nhanh nên sắc mặt anh ửng đỏ.
Rõ ràng thời tiết rất lạnh, muốn đóng băng luôn.
Nhưng mà trên vài sợi tóc cũng đã ẩm ướt vì mồ hôi.
“Bên chỗ mẹ anh có việc gấp.” Ngô Hi Ngạn còn chưa vội vàng như vậy bao giờ.
Anh nói rất nhanh, sợ rằng nếu nói chậm một chút, đàn em cơ thể thon gầy mảnh khảnh khoác áo lông vũ đứng trên nền tuyết sẽ nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa.
Anh nhanh chóng giải thích: “Tối hôm đó anh về nhà thì nhanh chóng bay ra nước ngoài, di động rơi vào nước hỏng mất rồi, sim điện thoại thì chỉ về nước mới nắp lại được.”
Ngô Hi Ngạn rất chật vật nhưng lại không muốn giấu giếm: “Anh….”
Anh nói một cách gian nan: “Bình thường, bình thường không nhớ số điện thoại.”
Anh thiên tài học y, trí nhớ vô cùng tốt, đã gặp thì sẽ không quên được.
Một chuỗi dài danh từ giải thích khô khan, mấy chục chữ cái nguyên âm đều có thể nhớ rõ rành mạch.
Số di động là điểm mù của anh.
Anh không nhớ được.
“Phì….” Tần Tịch nhịn không được cười ra tiếng.
Ngô Hi Ngạn nhìn cô, không cười.
“Xin lỗi.” Anh thở mạnh một hơi: “Anh tới trễ rồi.”