Tần Tịch chưa từng trải qua lễ mừng năm mới nào như vậy.
Cô gặp qua Ngô lão gia tử người người tranh nhau vây quanh lấy lòng.
Lại chưa từng gặp Ngô lão gia tử có tài nấu ăn ngon đến vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đàn anh Ngô Hi Ngạn quả nhiên chưa bao giờ nói dối, cơm Ngô lão gia tử nấu đúng là ăn ngon vô cùng.
Có mấy món ăn Tần Tịch đã từng ăn qua ở bên ngoài nhưng mà dù là hương vị hay nguyên liệu nấu ăn tựa như cứ thiếu cái gì đó.
Trong đĩa trước mặt cô, chồng không ít đồ ăn.
Bà nội Ngô rất nhiệt tình.
Hơn nữa giống như Ngô Hi Ngạn nói, nhà anh thật sự chỉ có bốn người bọn họ cùng nhau đón tết.
Nghe nói cha mẹ anh nghỉ lễ ở Châu Úc, kể từ sau khi anh 16 tuổi, đã không cùng nhau đón tết với cha mẹ rồi.
Rõ là một gia đình rất truyền thống nhưng mà trong chuyện này lại rất tân tiến.
Ăn xong cơm tất niên mỹ vị lại phong phú, bà nội Ngô cắt một mâm trái cây, để Tần Tịch với Ngô Hi Ngạn ra ngoài chơi.
Tần Tịch còn muốn thu dọn bàn ăn cũng bị bà dịu dàng cự tuyệt: “Tiểu Tịch cháu đừng khách sáo.”
Bà nội Ngô thân mật kêu cô: “Chúng ta không ai thu dọn cả, người trong nhà không ai thích rửa chén, để đó ngày mai sẽ có người tới dọn.”
Bà đẩy Tần Tịch: “Bọn cháu ra hoa viên đi dạo chút đi, cho tiêu thực.”
Bà nội Ngô vừa nói vừa nhìn cháu trai nhà mình: “Ba cháu lần trước không phải làm cái nhà ấm gì đó à? Dẫn Tiểu Tịch đi xem đi.”
“Đi thôi, Tần Tịch.” Ngô Hi Ngạn nhận lấy đĩa trái cây thuỷ tinh lớn, nói với Tần Tịch.
“Aiz, cháu cái đứa nhỏ này.” Bà nội Ngô đúng là hận sắt không thành thép.
Bà mới gặp Tần Tịch được có mấy tiếng mà, đều đã “Tiểu Tịch, Tiểu Tịch” gọi thuận miệng rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cháu trai mà mình còn cố chấp gọi cả tên họ cô gái nhà người ta.
“Dạ.” Tần Tịch ngoan ngoãn duỗi tay nhận lấy đĩa thuỷ tinh, “Đàn anh, đưa em cầm cho.”
“Không cần.” Ngô Hi Ngạn lắc đầu, “Rất nặng.”
Bà nội anh cắt đủ loại trái cây đựng đầy một đĩa lớn, cơm tất niên ăn nhiều như vậy rồi, bụng nào mà còn ăn cho hết chỗ này được.
“Đi thôi.”
Ngô Hi Ngạn nói xong, xoay người đi về phía cửa.
Tần Tịch ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Bà nội Ngô: “……”
Cứ thấy chỗ nào đó không đúng vậy này nhưng mà lại không nói được rốt cuộc là chỗ nào không đúng.
Bà nhìn theo hai đứa nhỏ một trước một sau ra khỏi phòng khách.
Quay đầu nhìn về phía Ngô lão gia tử đang ngồi pha trà dưỡng sinh, ông ôm cái ly khoan thai đi đến bên người bà: “Tiểu Tịch là bạn gái Hi Ngạn à?”
“Đúng thế đi.” Ngô lão gia tử cũng không chắc chắn lắm.
Cửa lớn phòng khách lại đóng lại lần nữa, cũng ngăn cách gió lạnh và thân ảnh hai người Tần Tịch ở bên ngoài.
“Bà thấy qua Hi Ngạn thân mật với cô gái nào khác như vậy chưa?” ông nghĩ nghĩ, hỏi.
Bà nội Ngô lắc đầu.
“Đứa nhỏ này hôm nay sốt ruột bay về lại, cũng không về nhà trước mà vội vã chạy đến trường học tìm Tiểu Tịch trước.” Ngô lão gia tử chậm rì rì nói: “Nó rất để ý cô bé.”
“Nhưng mà nó cứ kêu con bé là Tần Tịch, Tiểu Tịch cũng gọi đàn anh.” Bà nội Ngô cảm thấy kỳ kỳ: “Yêu đương với nhau mà lại xưng hô vậy à?”
“Bây giờ chuyện của lớp trẻ, chúng ta hiểu sao nổi chứ?” Ngô lão gia tử ôm chén trà ngồi lên ghế sô pha.
Ti vi thật lớn treo trên tường đã bắt đầu mở màn những tiết mực vô cùng náo nhiệt mang theo hơi thở của năm mới.
Tiếng nói tiếng cười rộn vang, giống như cả căn biệt thự cũng trở nên náo nhiệt hơn.
“Bà cũng đừng lo lắng, Hi Ngạn tốt lắm.” Ngô lão gia tử nói: “Có năng lực thật sự, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Ông gọi gọi bạn già nhà mình: “Lại đây ngồi xem tivi đi.”
“Không được.” Bà nội Ngô bưng một đĩa đồ ăn vặt ra, “Tôi phải đi xem.”
Bà trừng mắt với Ngô lão gia tử liếc mắt một cái: “Nó làm nghiên cứu khoa học, nghiên cứu học thuật thì tôi không lo lắng, nhưng mà về chuyện theo đuổi con gái, tôi lo lắng chết đi được!”
Bà nội Ngô nói rồi bưng đĩa đồ ăn vặt như sấm rền gió cuốn đi về phía cửa lớn phòng khách.
Ba Ngô Hi Ngạn rất thích trồng hoa.
Hoa viên biệt thự Ngô gia trong một góc, có một nhà ấm thuỷ tinh lớn.
Bên trong có không ít các loại hoa cỏ.
Lúc này rõ ràng là mùa đông khắc nghiệt, Tần Tịch đi theo sau lưng Ngô Hi Ngạn xuyên qua mấy gốc mai đi về phía hoa viên.
Trong làn hương bay bổng, cửa nhà ấm thuỷ tinh trồng hoa vừa mở, hơi ấm mùa xuân và hương hoa cứ thế ập vào mặt.
“Thơm quá.” Cô nhịn không được hít một hơi thật sâu.
Trong nhà ấm trồng hoa có không ít loài hoa mà cô chưa từng thấy đang nở rộ.
Đủ mọi màu sắc, đẹp đến nao lòng.
Bọn họ đi vào, cửa lớn nhà ấm lại đóng lại lần nữa.
Tần Tịch vừa nhìn thì thấy ngay giữa trung tâm nhà âm có một bàn tròn nhỏ và ghế dựa được dựng riêng một chỗ, xung quanh là trăm hoa vây quanh.
Cô có thể tưởng tượng, sau giờ ngọ ngày đông, ở chỗ này, uống một chén trà chiều, xem vài cuốn sách thì thoải mái cỡ nào.
Ngô Hi Ngạn đặt đĩa trái cây lên bàn tròn nhỏ, kéo ghế dựa ra: “Qua đây ngồi.”
“Dạ.” Tần Tịch nhìn trái ngó phải xem xem.
Trong nhà ấm ước chừng có hơn mười loại hoa khác nhau đang nở rộ, hơn nửa số đó là cô không biết.
Lúc này tuyết còn chưa ngừng rơi, xuyên qua kính thuỷ tinh trong suốt, có thể nhìn thấy bông tuyết rơi lả tả bên ngoài.
Mà trong nhà, lại ấm áp như xuân.
Có lẽ là người phải thật sự biết hưởng thụ cuộc sống mới có thể thiết kế được nhà ấm như vậy.
“Mẹ anh thích chỗ này lắm.” Ngô Hi Ngạn kéo một cái ghế khác rồi ngồi xuống: “Bà ở nhà, đa số thời gian đều sẽ ở đây.”
“Dạ.” Đây vẫn là lần đầu tiên Tần Tịch nghe Ngô Hi Ngạn nhắc tới chuyện trong nhà.
Cô quay đầu nhìn về phía anh, ánh mắt chuyên chú.
“Ba anh, sở thích lớn nhất chính là thỏa mãn tất cả những nguyện vọng của mẹ anh.” Anh nhắc tới cha mẹ, ngũ quan có vẻ nhu hòa đi rất nhiều.
“Tốt quá.” Tần Tịch như suy tư gì: “Vậy chắc chắn là bọn họ rất yêu nhau.”
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn gật gật đầu: “Chắc là thế.”
Anh nói xong câu đó rồi lại im lặng.
Thật ra hôm nay anh đã nói rất nhiều.
Ngày thường Ngô Hi Ngạn là người không thích nói những chuyện riêng tư như này.
Ở trong phòng thí nghiệm, nói nhiều nhất vĩnh viễn là những thứ liên quan đến học thuật.
Hôm nay anh nói những lời này trước ặt Tần Tịch, có lẽ đã dùng hết phần nói chuyện phiếm của cả năm nay rồi.
Sau những lời này, anh cứ thế im lặng.
Tần Tịch cũng im lặng.
Cô nhìn trái ngó phải ngắm nghía những đóa hoa nở rộ kiều diễm, lại nhịn không được quay đầu nhìn Ngô Hi Ngạn.
Trong nhà ấm rất ấm áp, đàn anh cởi áo khoác, mặc một áo len thoải mái màu xanh biển.
Quần dài màu đen, lẳng lặng ngồi ở kia.
Trong đầu Tần Tịch thoáng hiện ra một câu quê mùa: Anh đẹp như hoa nở rộ.
Cô nhịn không được bị chính mình chọc cười, nhếch nhếch khóe môi.
Không khí mang theo hương hoa ấm áp, cuối cùng cũng khiến cô có cảm giác chân thật.
Hôm nay, đúng là đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Trong lúc mê muội, cô đúng là theo đàn anh đến nhà anh ăn tết.
Rõ ràng là cô đã chuẩn bị ở ký túc xá tự mình trải qua một cái tết này như bao năm trước.
“Đang nghĩ gì đấy?” Aan tĩnh hồi lâu, Ngô Hi Ngạn đột nhiên hỏi.
“Lúc tối qua em đọc sách, có một chương mới đọc được một nửa, vốn là định hôm nay xem tiếp cho xong.” Tần Tịch hơi hơi nghiêng đầu, “Giờ sách vẫn còn để trên bàn.”
“Quyển nào?” Ngô Hi Ngạn hỏi.
Không biết có phải là ảo giác của Tần Tịch không, nhắc tới sách, đối phương giường như thả lỏng hơn chút.
“Bệnh lý sinh lý học.” Tần Tịch nói: “Chương 6.”
“Phát nhiệt?” Ngô Hi Ngạn hỏi.
“Bingo!” Truy là biết nền tảng của đối phương rất vững chắc, đủ để ngạo mạn với tất cả sinh viên học viện y.
Nhưng mà Tần Tịch vẫn nhịn không được sùng bài liếc nhìn Ngô Hi Ngạn một cái.
Đây là môn cơ sở đàn anh đã học từ rất nhiều năm trước rồi, không nghĩ tới đối phương còn nhớ rõ như vậy.
“Lúc trước giúp em chỉnh sửa lại đại cương ôn tập, có ôn lại chút.” Ngô Hi Ngạn giải thích một câu.
Anh lại hỏi: “Đọc đến đâu rồi?”
“Mục hai.” Tần Tịch le lưỡi, “Thật ra em mới bắt đầu đọc.”
“Ừ.” Anh gật gật đầu.
Nhà ấm thuỷ tinh có chuẩn bị bút vở.
Ngô Hi Ngạn đứng lên mở tủ ra tìm vài phút nhanh chóng quay lại.
Anh cúi đầu bắt đầu viết lên với: “Chỗ khó chủ yếu là nguồn nhiệt và chất kích hoạt.”
Anh ngước mắt nhìn Tần Tịch: “Học tốt điểm này, sau này học dược lý với dược học lâm sàng sẽ nhẹ nhàng hơn chút.”
Ngô Hi Ngạn nói, vừa nói vừa bắt đầu viết lên vở: “Vi khuẩn Gram âm*, nghe qua rồi nhỉ?”
* Vi khuẩn Gram âm: là một nhóm các loại vi khuẩn không giữ được Tím tinh thể khi cho phản ứng với hóa chất thử nghiệm theo tiêu chuẩn nhuộm Gram. Tiêu chuẩn này được dùng để phân chia vi khuẩn làm hai loại Gram âm và Gram dương - dựa theo khác biệt của vỏ tế bào.
“Dạ.” Tần Tịch gật gật đầu.
Cô bưng ghế dựa đặt cạnh Ngô Hi Ngạn, cùng anh nhìn vào vở.
“Những vi khuẩn như vậy là những chất kích hoạt nhiệt rất phổ biến, bao gồm những gì chúng ta thường gọi là Escherichia coli, Neisseria gonorrhoeae* ..."
*Escherichia coli: hay trực khuẩn lị là một loài vi khuẩn Gram âm, phân bố rất rộng trong môi trường sống trên Trái Đất, hay có mặt ở thực phẩm, nguồn nước, thường kí sinh trong ruột già của người và hầu hết các loài Thú đẳng nhiệt.
Neisseria gonorrhoeae: còn được gọi là Gonococcus, hoặc Gonococci là một loài vi khuẩn Gram âm Diplococci được phân lập bởi Albert Neisser vào năm 1879.
Chữ viết cứng cáp có thần của Ngô Hi Ngạn nhanh chóng xuất hiện trên vở.
Anh nói không có nhanh lắm, nội dung của chương cứ như in sâu vào trong não bộ của anh vậy.
Không có giáo trình, anh dứt khoát viết hết những nội dung chính lên vở cho cô.
Chỉ cần nói tới nội dung có liên quan đến y học, Ngô Hi Ngạn vĩnh viễn không có lúc nào nghèo nàn từ ngữ.
Ngôn ngữ lưu loát giống như chữ anh viết, cứ thế nước chảy mây trôi nói ra hết.
“Nội độc tố có ba hoạt chất chính.” Anh tiện tay vẽ kết cấu phần tử lên trên giấy, “Nếu kết hợp với dược lý học thì có một phương pháp phân chia thuốc đơn giản. Cơ chế của các loại thuốc khác nhau là do nhắm vào hoạt tính và kết cấu thành phần khác nhau của nội độc tố.”
Tần Tịch gật gật đầu: “Giữa các môn trong cùng ngành học sẽ có liên hệ. Ví dụ bọn em phải học sinh lý học trước, rồi sau đó học bệnh lý sinh lý học, học xong rồi mới học chẩn bệnh học, dược lý học là dược học lâm sàng. Lại ví dụ như học mô học rồi lại học bệnh lý học, sau đó là sinh học phần tử.”
“Đúng vậy.” Ngô Hi Ngạn nói: “Học các môn sau rồi so sánh với các môn trước sẽ càng hiểu hơn, cũng càng nắm vững hơn.”
“Đã hiểu ạ.” Tần Tịch quay đầu cười cười với Ngô Hi Ngạn: “Cảm ơn đàn anh.”
“Chúng ta tiếp tục.” Ngô Hi Ngạn tiếp tục trên viết giấy, “Nếu……”
“Hi Ngạn ơi!” Cửa nhà ấm thuỷ tinh đột ngột bị người đẩy ra.
Bà nội Ngô tránh ở ngoài cửa, chỉ hơi hé cửa một chút xíu nghe lén hồi lâu cuối cùng nhịn không được nữa.
Bà bưng khay đồ ăn vặt tiến vào, không đồng ý quét mắt nhìn cháu trai nhà mình một cái.
Nhà ấm thuỷ tinh, hoàn cảnh tốt như vậy.
Ngô Hi Ngạn vậy mà còn có thể giảng bài chuyên ngành cho đàn em đáng yêu như Tần Tịch.
May mắn bà tới.
“Bà nội Ngô.” Tần Tịch xoay người nhìn thấy bà, vội vàng đứng lên đón.
Cô chủ động đỡ lấy đồ ăn vặt, sau đó nhường chỗ của mình ra: “Bà ngồi ạ.”
“Cháu cứ ngồi chỗ này đi.” Bà nội Ngô ấn vai Tần Tịch, để cô tiếp tục ngồi cạnh Ngô Hi Ngạn.
Bà ngồi xuống một cái ghế khác đối diện hai người.
Sau đó bắt lấy vở của Ngô Hi Ngạn, giơ giơ lên: “Tịch thu! Hôm nay không ai được học hành! Phải nói chuyện phiếm với bà.”
Ngô Hi Ngạn: “……”
Tần Tịch: “……”
Hai bọn họ bất đắc dĩ liếc nhìn nhau, Ngô Hi Ngạn mở miệng hỏi: “Ông nội đâu ạ? Sao bà không ở cùng ông.”
“Xem tivi kìa, năm nào chả có mấy tiết mục đó thôi, chán muốn chết.” Bà nội Ngô xua xua tay.
Trong đầu Tần Tịch còn đang nhớ lại nội dung đàn anh mới giảng.
Tối qua cô xem đến đây, vốn dĩ cũng lờ mờ cảm thấy mình có thể kết hợp với dược lý học cùng nhau đọc.
Được đàn anh Ngô chỉ bảo một chút, nháy mắt cảm thấy suy nghĩ của mình thông thoáng hơn nhiều.
“Tiểu Tịch? Tiểu Tịch?”
Tần Tịch vừa mới thất thần, bà nội Ngô gọi cô vài tiếng đều không có phản ứng lại.
“Tiểu Tịch…..” Mãi đến khi đối phương duỗi tay lắc lắc trước mắt cô, cô mới đột nhiên hoàn hồn, “Bà nội Ngô, vừa rồi ngài nói gì ạ? Xin lỗi bà ạ, mới rồi cháu hơi thất thần.”
“Bà đang bảo, cháu trai này của bà bình thường ít khi về nhà, cũng không thể nào cứ nói chuyện dạy học khô khan không thú vị mãi được.” Bà nội Ngô cười tủm tỉm nhìn Tần Tịch: “Tiểu Tịch nếu cháu không chê phiền thì nói cho bà nghe đi.”
“Ặc ặc…..” Tần Tịch vội vàng gật gật đầu.
Cô thu lại suy nghĩ, bắt đầu nhớ lại: “À…. Chuyện trường học ạ.”
Lúc cô ở trường học thì hầu như chỉ có bốn điểm một đường, ký túc xá, phòng học, nhà ăn thêm phòng thí nghiệm nữa.
Cũng rất không thú vị.
Nói chuyện phòng thí nghiệm với đi học, bà nội Ngô cũng không thích nghe nhỉ?
Tần Tịch chớp chớp mắt, nhìn về phía Ngô Hi Ngạn xin giúp đỡ.
“Đừng căng thẳng, nói đại cái gì cũng được.” Bà nội Ngô cổ vũ nhìn cô, “Thì nói chuyện trường học của tụi cháu thôi. Năm đó lúc bà còn đi học không có giống như bọn nhỏ bây giờ, vườn trường lớn như vậy, lại có nhiều hoạt động, nhiều việc có thể làm. Rất hâm mộ sinh viên bây giờ đấy. Tiểu Tịch cháu cứ nói đại đại, mấy chuyện vui vui trong trường với bạn bè cháu…… gì cũng được.”
Tần Tịch gật gật đầu, nỗ lực nhớ lại.
Lúc này cô lại hơi hâm mộ Âu Dương Nguyệt, nếu có bạn tốt ở đây, chắc chắn có thể kể rất nhiều chuyện thú vị ra.
Hoặc là, đàn chị Lương Thu Thu cũng được.
Mỗi lần nghe đàn chị kể những chuyện thú vị khi đi thực tập lâm sàng, Tần Tịch đều nhịn không được cười lăn cười bò.
A? Đúng rồi!
Cô nghĩ nghĩ, nói với bà nội Ngô: “Bà nội Ngô, học kỳ một cháu tới phòng thí nghiệm của một thầy giáo hỗ trợ, chính là phòng thí nghiệm của đàn anh Ngô đó ạ. Có một lần lúc bọn cháu là thí nghiệm, đàn anh Ngô nói……”
Tần Tịch nhìn Ngô Hi Ngạn liếc mắt một cái: “Các thiết bị trong phòng thí nghiệm rất đắt đỏ, chớp mắt một cái có cái giá trên trời.”
“Ừ ừ.” Bà nội Ngô gật gật đầu.
“Có lần phòng thí nghiệm có một máy móc mới, khá là nhỏ…..” Tần Tịch khoa chân múa tay, “To chừng một chiếc máy rửa bát có thể đặt cạnh bồn rửa trong nhà. Bên trên còn có các ion âm, khử trùng này nọ.”
Cô nói: “Dụng cụ đặt ở văn phòng, không có đưa tới phòng thí nghiệm. Bọn cháu có một đàn chị nhìn thấy, nghĩ là tủ khử trùng đàn anh Ngô mang từ trong nhà tới.”
Tần Tịch nhắc tới Lương Thu Thu nhịn không được cười: “Bởi vì là bác sĩ hoặc sinh viên y mà, đa số đều có thói quen sạch sẽ, hay có thói quen tiêu độc.”
“Sau đó thì sao?” Bà nội Ngô tò mò hỏi.
“Đàn chị bắt đầu dùng tiêu độc nào táo, nào lê, nào ly nước của chị ấy…… dù sao thì đồ dùng hằng ngày khử độc hết. Mọi người thấy dùng tốt cũng học theo đàn chị làm như thế. Rất nhiều người buổi tối cứ để ly nước mình vào trong đó. Mọi người cứ vui vẻ làm thế mấy ngày, đến khi đàn anh Ngô đi đế đô tham dự hội nghị học thuật trở về.”
Tần Tịch nói dới đây nhịn không được lại nhìn Ngô Hi Ngạn một cái.
“Sau đó sao? Sau đó sao?” Bà nội Ngô bị gợi lên hứng thú, hỏi liên thành: “Sau khi Hi Ngạn về thì sao?”
“Lúc đàn anh Ngô trở về, đàn chị rửa sạch một đống trái cây nhét vô trong, chờ máy tiêu độc hết.” Tần Tịch nói: “Lúc nhìn thấy đàn anh, còn nhét thêm một quả vào, tỏ vẻ phần cho anh ấy một trái.”
“Đàn anh Ngô không nói gì hết, nhìn đàn chị tiêu độc nào táo nào nho rồi cả mấy quả lê nữa….. sau đó làm xong một đống như thế. Anh ấy nói: Lương Thu Thu…..4.500.000 tệ.”
Cô nói tới đây nhịn không được cười.
Lúc ấy đàn chị Lương Thu Thu xém tý nữa quỳ xuống.
Dụng dùng để sát trùng hoa quả hàng ngày, thì ra đắt như vậy à?!
“4.500.000 tệ gì?” bà nội Ngô không hiểu.
“Cái máy này, đúng là để dùng tiêu độc nhưng mà là vì để đảm bảo thỉnh thoảng lúc chúng cháu làm thí nghiệm cần có môi trường vô khuẩn.” Tần Tịch kiên nhẫn giải thích: “Rất đắt, không phải là đồ gia dụng khử độc trái cây. Mọi người mỗi ngày đều dùng để khử trái cây, cái ly, sau khi đàn chị biết được chuyện này, sợ mình làm hỏng phải đền, cho nên sợ lắm.”
Tần Tịch nói xong, quay đầu nhìn về phía Ngô Hi Ngạn.
Nhớ lại lúc đó, chợt phát hiện có đôi khi đàn anh Ngô cũng hơi hư hư.
Rõ ràng thấy đàn chị làm như vậy, cố tình không thèm nói gì, đợi người ta dùng xong mới nhắc nhở.
Đàn chị cũng sắp có bóng ma tâm lý rồi.
Ngô Hi Ngạn cũng nhếch nhếch khóe môi.
Anh quay đầu cùng Tần Tịch liếc nhau.
Trong mắt hai người đều nhen lên ý cười nhàn nhạt.
Bà nội Ngô: “…..”
Được rồi, bà cuối cùng đã hiểu.
Cho nên cô gái nhỏ với cháu trai bà đúng là một đôi trời đất tạo nên mà!
“Ặc…..” Tần Tịch hơi hơi xấu hổ gãi gãi tóc, nhìn trên mặt bà nội Ngô viết rõ mấy chữ “bà cười không được”, “Có phải rất không thú vị không ạ?”
“Tiểu Tịch này…..” Bà nội Ngô hơi bất đắc dĩ thở dài trong lòng, “Chúng ta đừng nói chuyện học thuật, nói cái khác đi.”
Bà hướng dẫn Tần Tịch: “Chuyện hay ho trong trường ấy.”
Tần Tịch: “……”